Ngủ đông
Chương 89 : Phiên ngoại 3
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Ruimang Julier đến căn phòng VIP đặt sẵn cho JaeJoong và YunHo, có chút kinh ngạc. Lúc hắn mở cửa phòng ra, tràn ngập trong căn phòng sang trọng là mùi hương cafe ngọt ngào.
Kim JaeJoong khom người nhìn bình đựng chất lỏng màu nâu mê hoặc, sau đó cầm hai cái tách, tiếp tục công việc xay hạt cafe
“Cưng yêu, bình này tôi đã pha theo tỉ lệ thông thường rồi, nếu vẫn thấy chát, chúng ta sẽ làm lại một lần nữa.”
Jung YunHo ngồi trên bàn ăn, đôi bàn tay nhàn nhã lật giở từng trang báo
“Nếu em thích, có thời gian chúng ta sẽ tới Jamaica thưởng thức thử Blue Moutain Coffee nổi tiếng.”
Nghe YunHo nói như vậy, JaeJoong dừng lại động tác đang làm, dựa người vào bàn đá cẩm thạch bên cạnh, cao giọng
“Anh có thời gian? Nhớ lần trước hẹn đi lặn biển tại California, anh vẫn chưa đáp ứng tôi.”
Cậu đã rất cố gắng để ngữ điệu của mình bình thường nhất, nhưng vẫn không thể che dấu được những tia oán giận ẩn sâu trong đó, làm cho YunHo bỗng cảm thấy rất vui vẻ, đặt tờ báo xuống, anh bước đến vòng tay qua eo JaeJoong, nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt cậu
“Vậy bây giờ không phải là đang cùng em tới Nepal du lịch sao? Chẳng qua là có người nào đó gây rối chút thôi.”
Kim JaeJoong cũng mở miệng ngang ngạnh
“Cầm súng bắn loạn trong hội trường không phải tôi, anh mới chính là kẻ đem lại phiền phức.”
YunHo mỉm cười, cắn nhẹ lên môi JaeJoong
“Em gây rối tôi, tôi gây chuyện phiền phức, không phải sao?”
Nhìn hai người đàn ông mà Ruimang Julier cứ nghĩ phải đang ở trong tâm trạng lo lắng bất an, thì hiện tại, trong cái nắng nhàn nhạt của ban mai ở Kathmandu, hai người họ lại ngang nhiên hôn nhau ngọt ngào. Tuy rằng không cảm thấy xấu hổ, nhưng Ruimang vẫn ho nhẹ một tiếng
“Có vẻ như ngài Kim cùng ngài Uknow ở đây tâm trạng rất tốt.”
Nghe thấy Ruimang gọi tên mình, YunHo cùng JaeJoong nhanh chóng đứng thẳng người, có thể gọi đúng tên của bọn họ như vậy, xem ra đêm qua, Ruimang đã điều tra kỹ lưỡng về thân phận hai người.
YunHo bước lên trước, nở một nụ cười với Ruimang
“Chào buổi sáng, ngài Ruimang.”
Nhìn bộ dáng thoải mái của YunHo, Ruimang đang định mở miệng tiếp chuyện, bên kia JaeJoong đã mang bình cafe tới
“Uống cafe không? Tôi mới vừa làm xong.”
Lông mày Ruimang hơi cau lại một chút, nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại được vẻ thanh tao nhã nhặn ban đầu, hắn cơ bản không thích bộ dạng bình thản này của YunHo và JaeJoong, trong tình hình hiện tại ở Kathmandu sẽ khiến người ta cảm thấy bất an, hai người đã chọc vào một Gia tộc lớn, thì không nên có bộ dạng ung dung tới vậy. Cho dù là bọn họ có đủ tư cách để ung dung đi chăng nữa.
Ba người ngồi xuống ghế da trong phòng khách, Ruimang khôi phục lại nụ cười nhã nhặn ngày thường
“Hai vị đây, một người có tiếng tăm trong giới kinh doanh Hàn Quốc, một người có máu mặt tại khu vực tài chính Châu Âu, đều là những nhân vật quan trọng, ngày hôm nay tại Nepal có thể một lúc gặp được hai người, xem ra Ruimang tôi quả thật rất may mắn.”
YunHo cẩn thận đánh giá Ruimang một lần nữa, chậm rãi mở miệng
“Tôi chỉ biết, một trong những Gia tộc lớn nhất Italy, Gia tộc Julier cao quý, chứ chưa bao giờ dám nghĩ, sẽ gặp được họ ở một đất nước nhỏ bé của Châu Á như thế này.”
Những năm gần đây, sức ép cạnh tranh giữa các tổ chức thế lực ngầm ở Italy càng ngày càng tăng cao, tuy rằng Gia tộc Julier xuất thân từ quý tộc, nhưng vẫn chỉ được xếp thứ hai trong giới Mafia Italy, bởi vì Gia tộc Uno ở Châu Âu có mối quan hệ tài chính rất rộng, không đơn thuần chỉ hoạt động xã hội đen, kinh doanh trên danh nghĩa công ty làm ăn chân chính, mà đối với Châu Âu, đặc biệt là với nền kinh tế của Italy mà nói, bất cứ hoạt động kinh tế nào cũng đều bị ảnh hưởng, bởi vậy cho nên Gia tộc Uno mới giữ vững được vị trí đầu trong giới Mafia Italy. Điều này cũng có thể là một trong những lý do chính khiến Gia tộc Julier phải bành trướng thế lực qua Nepal.
Xét cho cùng, trong câu nói lúc nãy của YunHo, ba phần là cung kính, bảy phần còn lại là cợt nhả.
Động tác rót cafe của Kim JaeJoong cũng dừng lại, cậu là người thông minh, trong lời nói của YunHo cũng hiểu được đôi phần, đưa tách cafe tới trước mặt Ruimang, sau đó quay lại nhìn YunHo, mỉm cười
“Cưng yêu, không bao giờ có chuyện Gia tộc Julier đưa quân đội tới đây để làm những thứ anh nghĩ đâu, ngài Ruimang đây không thể nào làm những việc gây tổn hại tới thanh danh của Gia tộc như thế được.”
Sắc mặt của Ruimang có chút sầm lại, nhưng kinh nghiệm thương trường nhiều năm khiến hắn nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, giọng nói cũng rất kiên trì giữ được vẻ bình tĩnh như cũ
“Chuyện của Gia tộc Julier, không nên khiến hai vị bận tâm nhiều như vậy, tôi nghĩ hôm nay chúng ta chỉ nên nói tới chuyện của ngày hôm qua.”
JaeJoong nghe hắn nói như vậy, ngay lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt
“Được, tôi cũng thích đi thẳng vào vấn đề, tiền bạc, tùy ngài đưa ra một cái giá, hoặc là nếu ngài thật sự thích một trân đấu quyền anh đúng nghĩa, dễ thôi, tôi sẵn sàng tổ chức lại cho ngài.”
Cậu nói rất bình thản, Ruimang tao nhã cầm tách cafe uống một ngụm, sau đó mỉm cười
“Hai vị hình như đã quá xem nhẹ vị trí của mình trong lòng tôi rồi.”
Câu nói của Ruimang vừa dứt, trong lòng YunHo và JaeJoong cùng cảm thấy giật mình, đó căn bản không phải là khen ngợi, mà là hàm ý với bọn họ, lần này hai người muốn rời khỏi đây, thì không phải chỉ có tiền là có thể giải quyết mọi chuyện.
YunHo nhìn hắn một cái, nâng tay cầm tách cafe lên
“Ngài muốn gì, cứ nói.”
Ruimang cầm tách cafe, đứng dậy, giọng nói trầm thấp nhã nhặn như cũ lại vang lên
“Phong cách hành sự của Hội Con Bọ Cạp Vàng ở Hàn Quốc, tôi đã nghe qua, rất muốn một ngày có thể tận mắt nhìn thấy, nhưng mà lại nghe nói, Đức ngài Kim đây đã đưa Hội trở lại con đường chính đạo rồi, đang hoạt động tốt như vậy mà đem tất cả tẩy trắng, ngài không thấy đáng tiếc sao?”
Kim JaeJoong nheo đôi mắt lại nhìn hắn, Ruimang chậm rãi bước tới, vừa đi vừa nói
“Gia tộc Julier chúng tôi, đơn giản chỉ muốn kiếm tiền lời từ việc kinh doanh súng đạn lâu dài, Gia tộc Benchelle dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất để chúng tôi hợp tác, nhưng nếu có thể cùng bàn kế hoạch với Hội Con Bọ Cạp Vàng ở Hàn Quốc, quả thật đó là một chuyện tốt chưa từng thấy.”
Ép Hội Con Bọ Cạp Vàng một lần nữa nhúng tay vào hắc đạo, thông qua đó có thể dễ dàng kinh doanh súng ống đạn dược vào thị trường Hàn Quốc, đó chính là ý tưởng nảy ra trong đầu Ruimang sau khi điều tra được thân phận của Kim JaeJoong.
“Còn về phía ngài …”
Ruimang đứng phía sau YunHo, mỉm cười nhìn anh
“Cái tên Uknow Choeng được nhắc đến trong giới tài chính Châu Âu như một báu vật, YZ tất nhiên là có điều kiện tốt, nhưng nếu ngài Uknow có thể gia nhập vào Gia tộc Julier chúng tôi, tôi nghĩ chắc chắn các thành viên trong dòng tộc sẽ cảm thấy rất vui mừng.”
Hắn cúi xuống, tiếp tục mỉm cười
“Một bên là hợp đồng hợp tác, một bên là hợp đồng nhậm chức, hai vị vừa có thể được hưởng lợi, lại vừa có thể an toàn rời khỏi nơi này, còn điều gì tuyệt vời hơn sao?”
Hắn nghiêng mặt sang, dựa lên vai YunHo, ghé miệng vào tai anh, nhẹ nhàng nói
“Tôi nghĩ ngài Uknow sẽ không đối với YZ có tình cảm sâu sắc tới mức không muốn rời đi chứ?”
Đứng thẳng người lên, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của YunHo và JaeJoong, nụ cười trên miệng Ruimang càng nở rộng
“Forge đã được tôi mua lại, hai vị có thể ở đây suy nghĩ trong hai ngày, ở đây tất cả mọi hoạt động giải trí đều có, nhưng đừng bước ra khỏi cửa của khách sạn này, nếu không, tình hình bên ngoài rất hỗn loạn, Ruimang tôi sợ sẽ không bảo vệ được cho cả hai người một cách chu toàn.”
Kim JaeJoong cúi đầu nhìn tách cafe trong tay, sau đó quay đầu nhìn Ruimang
“Ngài chắc chắn muốn dùng tự do của tôi và YunHo để đạt được mục đích của mình?”
Giọng nói của JaeJoong rất nhẹ, nhưng đôi mắt Ruimang lại không hề có một tia sợ hãi
“Thực lực của Hội Con Bọ Cạp Vàng ở Nepal chắc chắn nhiều hơn của tôi, còn phía của ngài Uknow, cố vấn đầu tư tài chính sẽ giúp cho chúng tôi trên thị trường chứng khoán cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, vậy nên giữ hai người tại đây, tôi còn điều gì để bận tâm nữa sao?”
Giọng điệu tự tin cùng nụ cười mỉm của hắn khiến YunHo thu hồi ánh mắt, anh cúi đầu khuấy tách cafe trong tay mình, Ruimang gật đầu một cái
“Vậy không làm phiền hai người thưởng thức cafe nữa, nhớ rằng tôi luôn sẵn sàng nhận câu trả lời của hai người.”
Ruimang rời đi, căn phòng bỗng nhiên rơi vào im lặng. Kim JaeJoong suy nghĩ một chút, sau đó ngồi xuống sofa
“Cưng yêu, anh nói xem hắn ta nói những lời kia với chúng ta là có ý gì?”
Vẻ mặt YunHo không thay đổi
“Rất đơn giản, ý nói hai người chúng ta muốn rời khỏi Kathmandu này là chuyện không hề dễ dàng.”
Kim JaeJoong đột ngột quay lại, nằm lên đùi YunHo, nhắm mắt lại, giọng nói vô cùng tùy ý
“Tôi rất thích người khác uy hiếp tôi ….”
YunHo vuốt nhẹ lên tóc cậu
“Vậy à?”
“Ừ.”
Kim JaeJoong mở to mắt, đôi mắt sáng ngời chiếu thẳng vào YunHo
“Bởi vì nó cho tôi một cái lý do để bốc đồng. Đôi lúc được trở lại làm Đức ngài Kim, thật ra cũng rất vui.”
YunHo nhìn cậu, nở một nụ cười, anh rất hiểu Kim JaeJoong, một người trừng mắt tất báo* như cậu, để cho người khác uy hiếp, vậy nhất định vụ việc ở Kathmandu lần này sẽ không thể bình thản mà kết thúc được. Hai người họ hiểu nhau mà không cần dùng ngôn ngữ, ngày trước vì tranh giành quyền lợi mà phải đối phó với Deman, còn hiện tại, bởi vì những tính toán tự cho là thông minh của Ruimang đã thành công ép bức Kim JaeJoong cùng Jung YunHo đứng trên cùng một chiến tuyến với Deman Benchelle.
“Nhưng mà, giúp Deman thì anh cũng không được lợi gì …”
“Sao lại không ….. Tôi cảm thấy rất tốt ….”
Cậu ngồi dậy, ôm lấy má YunHo
“Đừng cho rằng tôi không nhìn thấy, lúc hắn ta cúi đầu xuống nói chuyện với anh, đã hôn lên tai anh.”
Khóe miệng cong lên phảng phất nụ cười, giọng nói của JaeJoong cứ mãi vang lên trong đầu, khiến YunHo thật sự cảm thấy hạnh phúc.
“Cưng yêu, một bên tai của hắn nên được chăm sóc như thế nào đây?”
YunHo xoa cằm suy nghĩ
“Vậy để sau bàn về cách tiếp đãi nó đi, xem ra, trước tiên phải tìm được người của Deman trong tòa nhà này đã.”
Dựa vào năng lực của Deman, chưa bị bắt lại thì chắc chắn còn cơ hội để phản công, nếu hắn đã sớm cảm nhận được mưu kế của Leman và Ruimang, không lý nào lại không gài người vào bên cạnh bọn họ, nói cách khác, trong tình huống bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài, nếu YunHo và JaeJoong muốn tìm viện binh ở phía ngoài, thì chỉ còn cách duy nhất là thông qua tuyến người của Deman.
“Cưng yêu, nghĩ ra nơi sẽ tìm được người rồi?”
“Dĩ nhiên.”
Mười giờ tối, hai người chậm rãi bưng đồ ăn khuya tới phòng bệnh của Rees, YunHo không thể không ngưỡng mộ Ruimang, có thể một tay kiểm soát hoàn toàn được Forge này, ngay cả một binh lính cũng không dám ngủ gục mà luôn đứng vững canh gác, xem ra lần này, Gia tộc Julier muốn thâm nhập quân đội vào Nepal, hẳn là đã có tính toán kỹ lưỡng từ trước.
Lúc bước đến cửa căn phòng, ngoài cửa có rất nhiều thuộc hạ canh giữ, nhìn thấy YunHo và JaeJoong, gương mặt họ thoáng chốc cứng đờ. Ruimang đã từng nói, cho phép YunHo và JaeJoong đi lại tự do trong Forge này, dĩ nhiên bao gồm cả phòng của Rees.
Tiếp tục bước đến, lại bị một tên thuộc hạ chặn lại
“Hai vị xin dừng bước, tạm thời … không thể bước vào.”
JaeJoong nhíu mày lại, đang muốn mở miệng nói, đột nhiên từ trong phòng lại truyền đến một âm thanh
“Dừng lại! Đồ khốn! Mau ra ngoài! Cút ra ngoài!”
Là giọng nói của Rees, mặc dù cách một lớp cửa nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng Rees đang giãy giụa, tiếng thở dốc đứt quãng của cậu, giọng nói uy hiếp cùng tiếng cười của Leman, còn có tiếng kháng cự của Rees, trong nháy mắt, YunHo và JaeJoong đều biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật, theo tình hình hiện tại mà nói, mặc dù Ruimang cho YunHo và JaeJoong thời gian để suy nghĩ, thì hai người họ trong lúc này vẫn không thích hợp để va chạm trực tiếp với Leman.
Tên thuộc hạ có chút khẩn trương, dường như sợ YunHo cùng JaeJoong vào trong sẽ làm hỏng chuyện tốt của Leman, nhanh chóng bước lên trước mặt hai người
“Hai vị mời trở về phòng!”
Giọng nói cứng rắn khiến cho JaeJoong cảm thấy khó chịu, YunHo đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở góc khuất bên phải cánh cửa, một người mặc đồ đen với cái mũ được kéo sụp xuống, dường như đang cố chịu đựng điều gì đó, bằng trực giác của mình, YunHo cảm thấy người này có điều gì đó không ổn, ngay lập tức, người đó nắm chặt tay lại, bước nhanh về phía trước, YunHo nghĩ đối phương bước về phía mình và JaeJoong, tuy nhiên, hắn đi qua hai người bọn họ, anh mới hiểu rằng người đàn ông đó muốn bước vào căn phòng của Rees, trong nháy mắy, khi người đó vượt qua YunHo, anh thấy rõ hàng râu quai nón trên mặt người đó, theo bản năng, YunHo vươn tay giữ lấy tay của người đàn ông kia.
Đối phương đột nhiên bị chặn lại, cơ thể vì chưa kịp chuẩn bị nên hơi mất thăng bằng, không đợi cho người đó phản ứng, YunHo nhanh chóng tung một cú đấm vào mặt đối phương, khiến người đàn ông ngã ra một bên. JaeJoong hết sức ngạc nhiên về hành động cuả YunHo, nhưng vẫn im lặng nhìn YunHo xách cổ áo người nọ lên
“Thằng khốn! Muốn ra tay với tao và JaeJoong sao? Ông chủ Ruimang của mày còn chưa có cái gan động vào bọn tao, vậy mà mày dám?”
Người nọ không đánh lại, nhưng vẫn muốn thoát khỏi tay YunHo, YunHo kéo cổ áo của hắn, lôi hắn tới cầu thang
“Không nghiêm túc huấn luyện lại mày, đôi mắt chó săn của mày sẽ chẳng bao giờ sáng được.”
Nhìn YunHo kéo người nọ vào khu cầu thang, JaeJoong quay đầu nhìn những tên thuộc hạ khác, bọn họ đều không có ý xen vào, giống như chỉ cần YunHo và JaeJoong không đi vào quấy rầy chuyện của Leman, thì cho dù là ra tay với một tên thuộc hạ khác cũng không phải vấn đề quan trọng. Không thể hiểu rõ hành động vừa rồi của YunHo, JaeJoong có chút lo sợ, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng của người phía trước.
Kéo người đó vào khu cầu thang, sau khi xác nhận nơi này không có Camera theo dõi, cũng không có người qua lại, YunHo mạnh mẽ đẩy người đàn ông vào tường
“Anh cũng can đảm quá nhỉ, thật điên rồ!”
“Buông tôi ra!”
Người nọ gầm nhẹ, sau đó mạnh mẽ giãy giụa.
“Anh muốn vào đó tìm đường chết sao, Deman Benchelle?”
Deman vẫn cố gắng thoát ra, YunHo có thể nhìn thấy, đôi mắt của hắn đã nhuốm đỏ, một chút cũng không giống với phong thái ung dung của vài ngày trước.
“Tên chết tiệt Leman đang giở trò gì với Rees trong đó, cậu nghe mà không hiểu sao? Đó là Rees! Rees con mẹ nó đang ở bên trong! Để cho tôi đi!”
“Để anh đi vào rồi để anh chết luôn trong đó?! Ngu ngốc!”
Thêm một cú đấm mạnh mẽ nữa làm Deman ngã xuống đất, JaeJoong bước vào, liền nhìn thấy hàng râu quai nón cùng đôi mắt kính của Deman bị YunHo đánh rơi trên mặt đất. Có chút ngạc nhiên, cậu cũng đã nghĩ tại Silver Home này ít nhiều sẽ có người của Deman, nhưng lại không ngờ Deman cư nhiên dám tự mình đột nhập vào đây.
Kỳ thật, chỉ cần cho người vào Silver Home này là đủ, nhưng Deman lại muốn nhìn thấy Rees, dù chỉ nhìn một chút cũng được. Hắn lao tâm khổ tứ đủ bề mới vào lọt vào được làm người của Leman, nhưng không ngờ chính mình lại trơ mắt đứng nhìn Rees chịu thương tổn.
Xem ra, Deman lẩn trốn trong hàng ngũ người của Leman, nếu lúc nãy YunHo không kịp thời ngăn lại, chỉ một chút nữa hắn đã bị lộ thân phận, lông mày JaeJoong cau lại, thật nguy hiểm, trong thời gian này, nếu Deman thật sự xảy ra chuyện gì, hai người họ sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Nhưng nhìn bộ dáng đau khổ của Deman đang cố ngồi dậy, Kim JaeJoong cũng có chút không đành lòng.
Đó là Rees, là người Deman Benchelle yêu nhất, ngay giây phút này, trong căn phòng kia bị đối thủ của chính mình làm nhục. Cho dù Deman Benchelle là người đứng đầu Nepal, cho dù hắn có bản lĩnh tới đâu, cho dù trong tay hắn có tất cả quyền lực, thì vẫn không thể đổi lấy một nụ cười cho người hắn yêu nhất.
Kim JaeJoong đã từng nói, trong thế giới này, trùm xã hội có thể không đội trời chung, nhưng đã rơi vào tình yêu thì lại ngốc ngếch như nhau, nếu ngày hôm nay, YunHo hoặc
JaeJoong, bất kì một người nào đó trong hai người họ phải đổi vị trí cho Rees, bọn họ đều tin tưởng, chắc chắn người còn lại sẽ không thể chịu đựng được, dù chỉ một giây.
“Deman Benchelle, anh tốt nhất là ở yên chỗ này cho tôi! Chuyện của Rees …. Tôi đi.”
YunHo và Deman cùng ngẩng đầu, giọng nói của JaeJoong lại càng trở nên bình tĩnh
“Cho dù anh có cố gắng chết, tôi cũng sẽ không để Hội Con Bọ Cạp Vàng một lần nữa trở lại hắc đạo! Nếu tôi để cho công sức của cưng yêu uổng phí như vậy, tôi chết cũng không nhắm mắt.”
Deman có chút đắn đo, mặc dù hắn đang nhanh chóng muốn đi cứu Rees, nhưng hắn cũng khá hiểu chuyện, trong tình huống này, YunHo và JaeJoong chỉ có hai người, không thể liên lạc với bên ngoài, nếu ngang nhiên đối mặt với Leman, chắc chắn sẽ nảy sinh nhiều vấn đề bất lợi, như vậy ….
Khiến Deman bất ngờ chính là, YunHo lại không hề có ý ngăn cản JaeJoong, anh nhắm đôi mắt suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười với cậu
“Nhớ cẩn thận.”
JaeJoong nhìn anh gật đầu, sau đó bước ra khỏi cầu thang, Deman có chút ngập ngừng
“Để cho cậu ấy đi, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, YunHo khẽ mỉm cười
“Đức ngài Kim của tôi … Ngay cả khi bản thân không có gì, vẫn có thể khiến người khác kiêng dè cậu ấy ba phần.”
Nâng Deman đứng dậy, YunHo bình tĩnh nói
“Tôi tin cậu ấy, vậy anh còn phải lo lắng cái gì?”
Nhìn thấy JaeJoong bước từ khu cầu thang ra, tiến về phía này, những tên thuộc hạ hết sức ngạc nhiên, nhanh chóng định ngăn lại, lại nhìn thấy JaeJoong bình tĩnh đứng trước cửa căn phòng, bọn họ thả lỏng cảnh giác, nhưng ngay lập tức lại nhìn thấy khuôn mặt JaeJoong bình tĩnh, nâng một chân lên, đạp tung cánh cửa phòng.
Tiếng động lớn khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay khi bọn họ chưa kịp phản ứng, Kim JaeJoong đã bước thẳng vào phòng.
———-
*trừng mắt tất báo: cái này ss Chingta đã giải thích một lần rồi thì phải, nghĩa là người có tính thù vặt:v
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
170 chương
342 chương
6 chương