Ngủ đông

Chương 79 : Quyết đoán

Đi ra khỏi tòa nhà hai tầng, gió bỗng nhiên nổi lên. Bầu trời đột nhiên trở nên tối sầm, gió mang theo những hạt mưa bụi mịn thổi đến, ghé lại trên mặt Jaejoong, một mảng ướt lạnh. Trên chóp mũi vẫn cảm nhận được mùi máu tươi, hòa vào mưa không tanh không nồng, làm cho Jaejoong bỗng cảm thấy dạ dày mình cuộn lên đau dữ dội, đau đến mức những vết thương trên người do vụ tai nạn kia đem lại cũng bị cơn đau dạ dày quái ác này kéo cùng đau. Jaejoong bước những bước nặng nề, cậu cố sức đi từng bước, chìm mình vào cơn mưa bão. Không lái xe, cậu chỉ muốn một mình đi bộ như vậy, bước ra khỏi cuộn dây ngăn cách của cảnh sát bao quanh hiện trường. Bước tới đường lớn, theo con đường thẳng tắp đó mà từ từ bước, mặc cho mưa làm ướt tóc, quần áo, giầy cũng vì cơn mưa mà nhớt nhát dính bùn đất. Changmin cùng Pierre đi ra, Pierre vừa định đuổi theo cậu, Changmin vội giữ tay anh lại “Để anh ấy một mình đi, anh ấy cần yên tĩnh.” “Nhưng những vết thương do tai nạn của cậu ấy còn chưa được chữa khỏi, không thể để dính mưa được, với lại đây là vùng ngoại ô, muốn đón taxi cũng không phải dễ, nếu cứ để cậu ấy đi vô định như vậy, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.... “ Changmin nhìn Jaejoong càng ngày càng đi xa, lắc đầu “Sẽ không sao đâu, anh ấy sẽ không để cho bản thân mình có việc gì, bởi vì anh ấy tin Jung Yunho chưa chết, nên sẽ sống thật tốt chờ Yunho trở về.” “Nhưng mà.... “ Pierre vẫn như cũ lo lắng Jaejoong càng ngày càng xa tầm mắt họ, Changmin cụp mắt xuống, quay đầu nhìn hai người đứng đằng sau họ là I Rak và RyoSan, cậu mở miệng hỏi RyoSan “Cậu vì Jung Yunho mà về nước, cậu vì Jung Yunho mà ghét Kim Jaejoong, vì Jung Yunho mà oán trách Kim Jaejoong, nhưng mà, cho tới ngày hôm nay rồi, cậu vẫn là giống Kim Jaejoong, cũng tin tưởng Jung Yunho vẫn chưa chết, đúng không?” RyoSan cúi đầu không nói gì, Changmin lại tiếp tục “Đó không phải là trốn tránh sự thật, đó chỉ đơn giản là một niềm tin về sự sống của người mình yêu quý. Vậy nên RyoSan.... “ Cậu nhìn chăm chú ánh mắt RyoSan, chầm chậm nói “Chính niềm tin đó đã khiến Jung Yunho cam tâm tình nguyện vì Kim Jaejoong mà có ngày hôm nay.” Cậu nhìn hai người họ từ lúc quen biết tới bây giờ, không thể biết được lần này là tạm thời ly biệt hay là... thật sự không bao giờ gặp lại, nhưng cậu hiểu thứ tình cảm quyến luyến cùng lòng tin tưởng được xây dựng để ràng buộc hai con người họ, ai cũng không thể lý giải, không thể xen vào. Đây chính là loại thuốc độc mà cả Jung Yunho lẫn Kim Jaejoong đều tình nguyện uống vào. “Mọi người cứ trở về đi, tôi sẽ lái xe đi theo anh ấy. Pierre, đừng lo, nếu anh ấy có làm sao tôi sẽ gọi cho cậu.” Nói xong, Changmin mở cửa lên xe, khởi động cho chiếc xe đen di chuyển rất chậm phía sau Kim Jaejoong. Jaejoong tưởng chừng như mình đã đi được một quãng đường rất xa rồi, cả người đều đã ướt hết, hơi lạnh bao phủ toàn thân, đôi giày cũng vì mặt đường xối nên dính đầy bùn đất. Đứng lại nhìn con đường nhiều ngã rẽ trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu, trên không trung là một mảnh u ám, mưa vẫn rơi trên mặt, Jaejoong từ từ khép mắt lại. Changmin mở cửa xe bước ra, cầm ô đứng đó, không tiến đến. Từ khi Jung Yunho bắt đầu mất tích, cho tới khi tìm được manh mối của anh, rồi tới cái kết ngày hôm nay, cậu tuy không biết Jung Yunho gọi cho Kim Jaejoong cú điện thoại đó có nói gì, nhưng là cậu biết, Kim Jaejoong đang cần sắp xếp mọi chuyện lắng đọng xuống, từ chuyện Jung Yunho như thế nào ra đi, cho tới việc bước tiếp theo cậu phải làm gì. Cố chấp chờ Jung Yunho trở về, nhưng không có nghĩa cậu sẽ phó mặc, bóp chết toàn bộ công sức của Jung Yunho trong những kế hoạch kinh doanh sắp tới. Kim Jaejoong thông minh như vậy, có thể nào không biết chuyện này? Chỉ có điều.... Changmin cầm ô, nhìn Jaejoong đang bước lại chỗ mình, cậu liền vươn tay ra che cho Jaejoong “Anh....” Chiếc ô trên đỉnh đầu che khuất ánh sáng, Jaejoong ngẩng đầu, mái tóc ươn ướt dán chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt, cậu vẫn không nói gì, chui vào trong xe, Changmin cũng thu ô lại, quay trở lại vị trí tài xế. Jaejoong dựa về phía sau, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói “Ngày mai, quay trở về Hội, thông báo với các Đường chủ quay trở lại nhà chính, mở một cuộc họp gấp.” Changmin cơ hồ đối với lời nói của Jaejoong cũng không quá bất ngờ, từ lúc Jung Yunho gặp chuyện không may, cậu biết, Kim Jaejoong có lẽ chỉ còn một con đường duy nhất để đi, con đường dẫn tới tương lai. “Như vậy, bây giờ quay trở về Hội sao? Anh, chẳng phải, anh muốn đi tới M.J?” Jaejoong vẫn ngả người về sau không nói gì, trong xe bỗng nhiên tĩnh lặng, rất lâu sau, cuối cùng Changmin cũng nghe được giọng nói của Jaejoong khe khẽ vang lên “Hôm nay... Anh nghĩ mình chỉ muốn nghỉ ngơi, chính mình yên tĩnh một lát.” Đưa Jaejoong tới căn hộ của Yunho, cũng là lúc sắc trời đen hoàn toàn. Nhìn Jaejoong đi vào cổng tòa nhà to lớn, Changmin bất lực thở dài, người kia bỗng nhiên biến mất, không hề để lại một thứ gì chắc chắn là hắn đã chết hay không, mà cho dù chưa chết, nghĩ tới con mắt, ngón út, Changmin cũng cảm thấy trong ngực khó chịu. Nếu thật sự còn sống trở về, có thể vẫn là một Jung Yunho như hắn đã từng? Nếu sự biến mất lần này là một sự trả giá, vậy người đàn ông tên Jung Yunho này còn muốn tiếp tục bên cạnh Kim Jaejoong? Cởi áo khoác ngoài ra, Jaejoong ngồi vào ghế salon trong căn phòng của Yunho. Cậu đã tới nơi này nhiều lần, cậu còn nhớ rõ hôm Yunho đưa chiếc chìa khóa căn hộ này cho cậu, là lúc hai người đang ăn trưa, Yunho đặt nó lên bàn cơm cho cậu “Nếu em uống say mà muốn ngủ lại tại đây, có thể đem chút quần áo đến để tắm rửa cho thoải mái.” Khi đó Jaejoong đang cắt miếng thịt bò bỗng nhiên dừng lại, liếm liếm môi, ngày trước Mi In thường hay nói giỡn, nếu ai đó giao cho mình chìa khóa phòng của họ, chính là giao cho mình cả chiếc giường của họ luôn. Cậu nhìn Jung Yunho vẻ mặt bình tĩnh ngồi đối diện ăn thức ăn trong đĩa, nghĩ tới anh tại sao có thể tự nhiên như vậy giao cho cậu cuộc sống của mình, không hề ngần ngại. Nhưng mà, Jung Yunho lúc đó có phải hay không đã sớm nghĩ tới, sẽ có ngày hôm nay, tại cái căn phòng tràn ngập hơi thở của Jung Yunho, lưu lại những dấu vết riêng của Jung Yunho, phủ đầy hương vị của Jung Yunho này, Kim Jaejoong đang một mình ngồi cô tịch trên cái ghế mềm, mang trong lòng biết bao kí ức, kí ức về một người chưa trở lại. Thân thể chậm rãi trượt xuống, Jaejoong nằm trên ghế salon, toàn bộ đều là mùi vị của anh, khiến cho cậu mê muội, tất cả mọi hình ảnh lúc trước, nháy mắt trào ra phủ khắp cõi lòng trống trải. Nụ hôn của Jung Yunho, giọng nói, hơi thở, hương vị, đôi bàn tay nóng ấm, tất cả đều nhớ lại, mọi cảm giác đều ùa về, giống như một cái kén bạc, vây kín lấy Jaejoong, khiến cậu ngẹt thở vô cùng. Thì ra, nhớ một người, không phải nhớ tới những việc người đó đã làm vì mình, mà là nhớ đến từng cử chỉ, từng nụ cười của người ấy. Thì ra, nhớ một người, là làm cho ngực mình phát đau, tất cả những điều mình nhớ lại đều khiến cho bản thân không thể mỉm cười được, chỉ muốn người đó luôn ở bên cạnh mình. Kim Jaejoong bỗng nhiên thấy thật mệt mỏi, cậu nghĩ mình cần nghỉ ngơi một chút. Cậu có niềm tin mạnh mẽ về việc Jung Yunho chưa chết, nhưng hiện tại, cậu lại không tìm được anh, cậu không biết đi đâu tìm anh, cũng không biết làm thế nào để anh quay trở lại. Cậu ghét cảm giác bất lực như vậy, mọi cố gắng cũng dần bị mờ mịt vì những điều xoay quanh Jung Yunho. Cậu cũng sợ hãi, niềm tin sắt đá đó của cậu có thể thuyết phục được cả thế giới, nhưng lỡ có một ngày, chính cậu có thể lại không thuyết phục được mình... Trên bàn trà có một tập tài liệu đặt ngay ngắn chỉnh tề, Jaejoong biết những lần mang công việc về nhà, Yunho thường dùng máy tính, cậu nhớ rõ Yunho chưa từng có thói quen mang hẳn tài liệu giấy tờ về. Ngồi dậy, Jaejoong cầm lấy tập tài liệu, phong bì ngoài màu trắng, trên cũng không có tiêu đề. Mở ra, trang đầu tiên là giấy tờ của Yunho trước khi mất tích đã soạn ra, viết về công tác thống kê của bên tài vụ, về mọi mặt chi phí tài chính, khả năng lưu động tuần hoàn vốn, mỗi số liệu đều rõ ràng cụ thể, tiền lãi có thể thu được, đối tượng có thể hợp tác, thời gian hợp lý để bắt đầu tiến hành, mỗi một mục đều cụ thể tường tận. Jaejoong xem hết một tờ, ngón tay lật sang trang tiếp theo, ánh mắt cậu bỗng nhiên dừng lại. Đây là bản thống kê toàn bộ tài những thứ từ trên xuống dưới liên quan đến M.J, bao gồm kế hoạch sử dụng tài chính để tẩy trắng công ty, bao gồm những bước đi như thế nào mới không bị pháp luật gây khó dễ, bao gồm những quỹ đen cần loại bỏ, hành động như thế nào để chuyển giao, như thế nào để tăng thêm tài sản chống đỡ cho Hội con bọ cạp vàng những ngày đầu tiên tiến vào con đường chính đạo, kể cả việc dùng tiền của M.J như thế nào để phụ giúp Hội cũng đều được lên kế hoạch rõ ràng rành mạch tại đây. Lật đến tờ cuối cùng, hiện ra một tờ giấy trắng, bên trên chỉ có một câu, là nét chữ của Jung Yunho. “Đây là con đường khó đi, chỉ có mày mới có thể đưa cậu ấy tới cuối đường!” Kim Jaejoong lấy ngón tay vuốt ve từng nét chữ của Yunho, mở miệng khe khẽ “Đến nơi cuối đường đó, liệu có thể chờ anh cùng đi không?” Đem tập tài liệu khép lại, gắt gao nắm chắc trong tay, Jaejoong chậm rãi nằm lại trên ghế salon “Yunho.... Tôi còn sống cũng chưa chắc là có tương lai.. Có anh bên cạnh.. Mới là tương lai... “ “Junsu thiếu gia, vụ giao dịch lần trước diễn ra quá thuận lợi, bản báo cáo tiền lãi hôm qua đã mang đến bàn của anh, anh đã xem chưa?” Thấy Junsu vẫn nhìn chăm chú lên mặt bàn như đang suy nghĩ điều gì đó, tay đàn em dừng lại một chút rồi nói tiếp “Thiếu gia, có một thông báo nói, Đức ngài Kim mời mọi người tới phòng Hội nghị, Đức ngài Kim đã rất lâu rồi chưa chính thức điều hành một cuộc họp nội bộ lớn như vậy, lần trước anh Changmin đã khiến cho rất nhiều người mất chức, không biết lần này họp như vậy để làm gì, chúng ta có phải hay không nên nhanh chóng qua đó....” Nhìn Junsu vẫn lẳng lặng không phản ứng gì, tên đàn em bèn gọi hai tiếng “Junsu thiếu gia? Junsu thiếu gia?” Junsu đột nhiên phục hồi lại tinh thần “Ah? Có chuyện gì?” “Bên Hội báo tin chốc nữa mở một cuộc họp giữa các Đường chủ, muốn anh tham gia.” “Chốc nữa không phải còn bận đi đàm phán sao? Báo với Changmin, chúng ta có thể đến muộn.” “Dạ vâng, em biết rồi.” Đứng lên, dáng vẻ của Junsu thật sự rất mệt mỏi “Đi thôi, đi tới kho hàng.” Mang theo đàn em ra khỏi Ẩn đường, một người vừa đưa tay mở cửa cho cậu, Kim Junsu đã nghe thấy có người gọi tên mình. “Kim Junsu.” Không hề thân mật, rất bình tĩnh, giọng nói hơi đục một chút, rõ ràng là thanh âm quen thuộc như vậy, nhưng mà gọi to tên cậu vẫn là lần đầu tiên, làm cho Kim Junsu cảm thấy có chút xa lạ. Động tác leo lên xe ngưng lại, bước chân đã muốn sải lên lại đột ngột hạ xuống. Cảm giác được có người phía sau đang đến gần, những tên đàn em bên cạnh cũng trở nên cảnh giác, đưa Junsu về phía sau bảo vệ. Người kia đứng cách Junsu chưa tới một mét, nhìn Junsu trong đám bảo vệ tây phục đen, người nọ khẽ nở một nụ cười. Junsu xoay người lại, nhìn Yoochun trước mặt, nhưng không nhìn thẳng vào mắt hắn “Cảnh sát Park, có chuyện gì khiến anh phải tự mình chạy tới đây?” Yoochun nhìn ánh mắt của cậu, thản nhiên nói “Đến lấy lại đồ của tôi.” “Tôi có lấy cái gì của anh sao?” Yoochun dừng một chút, hơi giơ tay về phía trước “Trả lại nhẫn cho tôi.” Sắc mặt Junsu nháy mắt cứng đờ, con ngươi cũng trở nên lạnh lẽo, Yoochun nheo mắt lại, tiếp tục nói “Cái thứ đó, nếu ở chỗ cậu chỉ là đáng rẻ mạt như vậy, thì mau trả lại cho tôi.” Junsu nhìn đôi mắt bình tĩnh trước mặt, trái tim lại hung hăng đau đớn, hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười “Anh nghĩ tôi còn giữ nó?” Cậu giơ hai bàn tay lên, xòe ra mười ngón, Park Yoochun nhìn ngón út bên tay trái của cậu liền hiểu ra. “Dù sao anh cũng nói nó rẻ mạt mà, tôi sớm đã vứt rồi.” Yoochun sớm cũng đã đoán được, mở miệng hỏi cậu “Kim Junsu, theo những gì tôi biết về thân phận ngày trước của cậu, cậu cho tới bây giờ cũng không tin tôi thật sự thích cậu, phải không?” Junsu lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì, Park Yoochun bỗng nhiên thở dài “Bởi vì Kim Jaehun ngày đó đã bị tổn thương quá nhiều, cho nên tới ngày hôm nay, cậu đều không thể tin tưởng ai khác?” Junsu không biết Yoochun tại sao lại biết cậu chính là Kim Jaehun, nhưng điều đó không quan trọng, Junsu hiện tại chỉ cảm thấy không khí xung quanh rất nặng nề, không hề muốn nghe Park Yoochun nói thêm một lời nào nữa. Xoay người muốn lên xe, bỗng cậu nghe được giọng nói của Park Yoochun, xuyên qua toàn bộ lớp không khí đặc quánh đâm vào tai mình “Kim Junsu, cậu nhớ cho rõ, tôi sẽ tự tay bắt cậu.” Đóng cửa xe lại, chiếc xe từ từ lăn bánh, Junsu không quay đầu lại nhìn khi đó Park Yoochun nói những lời kia trên khuôn mặt có những cảm xúc gì, cậu ngồi trong xe, thật lâu cũng không động đậy, cũng không lên tiếng. Mãi một lúc sau, cậu nâng tay phải lên lấy từ trong túi áo, gắt gao siết chặt lấy, có thứ sáng lấp lánh đâm vào lòng bàn tay cậu, đau nhói. Hội con bọ cạp vàng Kim Jaejoong khoác lên mình một bộ vest đen sạch sẽ, khuôn mặt bình tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, phong thái tà mị làm cho Changmin đột nhiên thấy giật mình. Cậu một chút cũng không dám nghĩ sau ngày hôm qua biết tin tức của Jung Yunho, Kim Jaejoong lại quay trở lại bộ dạng này. Dẫn trước Changmin cùng vài tên đàn em hướng thẳng phòng họp đi tới, đứng thẳng người trước cửa, tên đàn em nghiêm chỉnh đẩy cánh cửa lớn ra, Kim Jaejoong không vội vào, đứng ngoài ngưỡng cửa nhìn thoáng vào trong, bên trong các đường chủ cũng quay lại nhìn cậu, lập tức đứng lên. Cúi đầu theo quy tắc, cho dù Jaejoong còn rất trẻ, nhưng từ trên xuống dưới vẫn phải kính cẩn gọi cậu một tiếng “Đức ngài Kim.” Jaejoong đi thẳng tới vị trí chủ sự, sau đó liếc mắt nhìn mọi người, lên tiếng “Mọi người đều ngồi xuống đi.” Quay đầu lại nhìn Changmin, Jaejoong nghi hoặc “Junsu đâu?” “Ẩn đường hình như có cuộc đàm phán gì đó, muộn chút nữa mới đến được.” Jaejoong không nói gì nữa, ra hiệu cho Changmin đem cho mọi người những vật mình đã chuẩn bị sẵn. Những văn kiện được bọc trắng lần lượt phát xuống, mỗi người một bộ, quả thật, nếu không quan tâm đến việc họ đang ngồi ở đâu, thì cảnh tượng này chẳng khác gì một cuộc họp hội đồng quản trị của M.J. “Thứ đang trên tay các vị, là các điều mới được chỉnh đốn và kế hoạch cải cách của Hội con bọ cạp vàng, còn có những đối tượng và mặt hàng Hội có thể giao dịch trong tương lai. Giấy phép hoạt động của các sòng bạc, tôi sẽ xin của Chính phủ, nếu không được sẽ đóng cửa. Các nhân viên được bồi thường như thế nào cũng đã được viết đủ trong này rồi. Mặt khác, các Club đêm cũng nên thay đổi một chút, bởi vì thuốc phiện chúng ta đã ngừng sản xuất và vận chuyển. Còn về phía súng đạn, trước mắt với Gia tộc Benchelle ở Nepan là ngưng hợp tác tạm thời, nhưng theo tôi nghĩ nên đình chỉ hợp tác vô thời hạn, những mua bán nhỏ lẻ súng đạn cho xã hội đen bên ngoài cũng nên chấm dứt. Thuộc hạ chính là anh em, Changmin cũng đã sắp xếp cho những người phụ trách súng đạn về làm việc ở nơi khác rồi.” Giọng nói của Jaejoong hết sức mềm lỏng, những Đường chủ đang ngồi cũng đủ thông minh để hiểu được ý tứ của cậu. Mọi người ngồi đối diện nhìn nhau, những tập văn kiện ở trên tay cũng nhất loạt bỏ xuống. “Đức ngài Kim? Ngài... Đây là có ý gì?” Jaejoong cũng không chút kiêng dè “Đã rất rõ ràng, tôi muốn tẩy trắng Hội con bọ cạp vàng.” Một vài Đường chủ đều nhíu mày, thẳng thắn mà nói, thật sự là ngoài ý muốn. Trong đám Đường chủ bỗng nhiên có một người không được tính là chức cao lắm lên tiếng “Đức ngài Kim, tôi biết Hội con bọ cạp vàng gần đây xảy ra nhiều chuyện bất ổn, thuốc phiện, súng đạn đều bị ảnh hưởng, nhưng mà... Dù sao Hội con bọ cạp vàng cũng là một tổ chức xã hội đen lớn, không thể chỉ vì một vài chuyện hỗn loạn đó mà lập tức quay trở về chính đạo được. Các anh em trong đây đều là uống rượu đen, bây giờ bắt bọn họ uống nước trắng, này làm sao có thể được?” Jaejoong trên mặt cũng không thay đổi thái độ, mở miệng nói “Còn ai có ý kiến gì, cứ việc nói.” Những người còn lại thấy Jaejoong như vậy, lập tức không hề kiêng dè gì nữa “Đức ngài Kim, tôi thấy cái gì nói cái đó, Hội con bọ cạp vàng có được ngày hôm nay, anh có công lớn nhất, điều này chúng tôi đều thừa nhận. Cùng với anh đi chém giết mọi chiến trường, là chúng tôi cam tâm tình nguyện. Lối đi này còn có anh dẫn đi, chúng tôi vô cùng an tâm, nhưng mà, các anh em trong Hội không phải anh không biết, lập nghiệp từ những việc chém giết người, bây giờ lại thu hồi súng thu hồi dao từ tay bọn họ,chuyển sang kinh doanh nghiêm chỉnh, căn bản là làm khó chúng tôi... “ “Đức ngài Kim, dạo gần đây việc làm ăn của Hội không ổn định cho lắm, chúng tôi biết, những mặt hàng trụ cột đang bị cảnh sát nhắm tới, nhưng không thể chỉ vì những việc cỏn con này mà chúng ta đã bị họ dọa cho sợ được, nếu không Hội con bọ cạp vàng chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?” “Đúng vậy, huống hồ, nếu làm ăn đàng hoàng, những anh em chỉ biết cầm súng bắn người nên làm thế nào? Bọn họ còn vợ con cùng mẹ già phải nuôi, nếu không đủ tiền lương như cũ, họ làm sao có thể lo tốt cho gia đình đây? Làm sao mà... “ Mọi người tranh nhau nói, mỗi người một ý hướng tới Kim Jaejoong. Vẫn ngồi yên như cũ, Jaejoong lẳng lặng nghe, qua một hồi lâu, những tiếng ồn ào dần dần ngừng lại, Jaejoong lúc này mới ngẩng đầu nhìn mọi người “Đã nói xong rồi sao?” Khẽ cười một chút, Jaejoong bình tĩnh nói “Mọi người là đang băn khoăn ba vấn đề, vất vả, danh dự, và tiền, tôi nói có đúng không?” Những Đường chủ nhìn nhau, không dám phản bác. Jaejoong tiếp tục “Thẳng thắn mà nói, thứ mà mọi người phục, căn bản không phải tôi, mà là tiền lợi nhuận hằng năm của Hội con bọ cạp vàng và số tiền hoa hồng mình nhận được, phải không? Là Hội con bọ cạp vàng có thể khiến các người dựa vào tiếng tăm để hô mưa gọi gió, còn bản thân lại ở đây an nhàn thu tiền hưởng lợi, có phải hay không?” Vẫn như trước, không ai dám mở miệng, Jaejoong đứng lên “Bây giờ không phải là thời đại tùy tiện để người khác chi phối, cũng không phải thời đại cầm súng trên tay mà còn phải nghe người khác sai khiến, trong cái xã hội này, hành động không theo cảm tính, mà là theo cái não. Nếu bây giờ tôi nói, bắt đầu từ năm sau, tiền lương hưởng được hằng năm sẽ được chia theo công làm, ai làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, như vậy thì sao? So với bây giờ là tiền lãi thu được chỉ có nhiều chứ không hề giảm, phải không?” Cơ mặt một vài vị ngồi trong phòng họp đã giật giật, nhưng có vẻ còn nhiều người không phục “Đức ngài Kim, anh bắt chúng tôi kinh doanh đứng đắn, chúng tôi quả thực không làm được.” “Tôi cấp cho các vị tiền để làm ăn, các vị không biết làm chỗ nào, tôi sẽ cử người tới giúp. Hội con bọ cạp vàng từ giờ sẽ bỏ đi việc chia hoa hồng! Các người ở đây nhàn rỗi nói chuyện, còn phía dưới, biết bao anh em bị kìm bởi họng súng của cảnh sát, tự bản thân phải tìm được đường sống trong chỗ chết, các người có biết không?” “Nhưng mà.... “ “Nếu không làm được, liền nhường lại vị trí Đường chủ, còn nếu làm được, hy vọng mọi người làm cho tới cùng.” Bị lời nói của Kim Jaejoong chặn ngang, cùng với dáng vẻ của cậu, các vị Đường chủ liền im bặt không dám nói gì. Ngồi ở phía bên tay trái của Jaejoong, một vị đường chủ đã có tuổi, cũng được coi là có máu mặt trong Hội, đứng lên, lúc trước Changmin cắt chức của những Đường chủ tuổi cao, chỉ có lão không chịu nhường chức. Đập mạnh tập tài liệu lên bàn, lão gằn giọng “Hội con bọ cạp vàng có Hội trưởng như cậu thật là nghiệp chướng!” Jaejoong lạnh lùng nhìn lại, lão đường chủ quay ra nhìn cậu “Hội con bọ cạp vàng được lập từ thời ông nội cậu cho tới bây giờ, đến lúc cha cậu tiếp nhận mới bắt đầu từng bước lớn mạnh. Khi tôi với ông nội cậu cùng nhau giành quyền cạnh tranh cho cái Hội này, cậu còn chưa biết đi. Người xưa có nói gây được nghiệp không khó bằng giữ vững nó, thật đúng! Cậu như vậy mà xứng với lòng tin của cha cậu giao cơ nghiệp này cho cậu sao? Kim Jaejoong, rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì? Đang làm xã hội đen, vậy mà lập tức đổi nghề chỉ vì một chút bất trắc, thật là khiến cho người đời chê cười... “ “Xem ra chú vẫn rất bất mãn với quyết định của tôi?” “Hừ, cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ không kí tên hay đóng dấu lên cái tờ giấy này!” Jaejoong dừng một chút, nở nụ cười “Được, vậy chú nhanh chóng nộp lại con dấu Đường chủ của Hội con bọ cạp vàng lên đây, sau đó có thể từ chức về nhà nghỉ dưỡng.” Hai tên đàn em lập tức đứng đằng sau lão đường chủ, lão già trừng mắt “Cậu dám động đến tôi?” “Chú, chú đã thấy tôi từ bé tới bây giờ, có thứ gì là Kim Jaejoong tôi chưa dám không?” Những Đường chủ đang ngồi bỗng dưng thấy hoảng sợ, Hội trưởng Kim hôm nay bỗng dưng đem theo cả thuộc hạ tới, thái độ quả quyết của Jaejoong hôm nay đã thể hiện rõ, một là mọi người nhanh chóng kí vào, ủng hộ quyết định của cậu, hai là mau chóng đem nộp lại con dấu Đường chủ, đồng nghĩa với việc tự động từ chức. Nếu không chọn một trong hai, những họng súng đen ngòm của những tên đàn em sau lưng Kim Jaejoong, hẳn sẽ thay họ quyết định. Tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn Jaejoong cùng lão đường chủ, người có thâm niên nhất trong Hội, Kim Jaejoong còn dám động vào, như vậy những người mới chỉ gia nhập Hội được vài ba năm như bọn họ hẳn là càng không đáng xét đến. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn tình hình trước mắt, không dám mở miệng. “Chú, chú là người lớn tuổi, nên làm gương cho mọi người.” “Thằng bất hiếu! Ông nội của cậu, cha của cậu có cậu thật là nghiệp chướng! Thật thảm hại!” “Vậy là không đi? Được thôi.” Jaejoong lấy trong túi áo ngực ra một khẩu súng, giơ trước trán lão đường chủ, lão đường chủ tuy rằng thấy Jaejoong rút súng ra có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cắn răng bất động “Tôi trước kia thường nghĩ, thứ cha tôi không muốn nhìn thấy nhất là gì, tôi nghĩ rất nhiều năm, cuối cùng cũng có đáp án, chính là mấy nghìn anh em của Hội con bọ cạp vàng không có cơm ăn áo mặc, phải ăn bữa nay lo bữa mai.” Cậu lên đạn súng, tiếng “cạch” lạnh tanh làm mọi người ngồi trong phòng đều không khỏi giật mình “Nếu có một ngày, phải dùng một hai mạng nhỏ để hy sinh, cứu lấy lợi ích của hàng ngàn người, như vậy cái nào thiệt hơn cũng rõ. Tôi sẽ tìm một lối đi mới cho Hội con bọ cạp vàng, không cái gì có thể ngăn cản được tôi.” Dùng súng đặt trên trán là ý bảo lão đường chủ nên kí vào bản tài liệu, lão đường chủ chưa nói được gì, miệng thở phì phò, đôi bàn tay nắm chặt còn run lên nhè nhẹ “Cậu.... Cậu... “ Tim lão đường chủ run rẩy dữ dội, đứng cũng đã không thể đứng thẳng, một vài tên đàn em phía sau phải đỡ lấy lão. Jaejoong liếc lão ta một cái “Chú hiểu chứ... “ Chỉnh lại trang phục, Jaejoong nhìn tất cả mọi người trong phòng một lần nữa “Tôi không hy vọng phải bắt ép mọi người như vậy, cho mọi người chút ít thời gian để hiểu rõ những nội quy mới được ghi trong này.” Tất cả thuộc hạ đều tiến lên, mang bút tới cho các vị Đường chủ bên dưới. Nhìn tập tài liệu trên bàn, ai nấy đều khó nhọc nuốt nước miếng. Lão đường chủ tuy rằng còn sợ, nhưng vẫn lên tiếng, hít thở có vẻ còn khó khăn “Cậu... Cậu không sợ... Không sợ sẽ có... có ngày, anh em nào đó ngồi đây... Dùng súng bắn... bắn... Bắn chết cậu sao?” Jaejoong nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ “Trong số các người, nếu có đủ tài năng cũng như bản lĩnh làm được việc đó, Hội con bọ vàng hôm nay sẽ không đến lượt tôi làm Hội trưởng.” Để lại một phòng người nhốn nháo, Jaejoong cùng Changmin hướng phía cửa rời đi, vào lúc xoay người lại, Changmin có thể nghe rõ được tiếng thở dài thật dài của Jaejoong. Mở cửa phòng họp, Jaejoong có chút giật mình, Junsu đang đứng ở cửa chặn bọn họ, thản nhiên nhìn Jaejoong hỏi “Nếu em cũng không đồng ý, anh không phải cũng dùng súng một phát bắn chết em chứ?”