Ngủ đông

Chương 63 : Trở về vị trí cũ

Kim JaeJoong lẳng lặng ngồi ở phòng khách của Hội Con Bò Cạp Vàng, cậu đem cả thân thể nặng nề dựa hẳn vào sofa, ánh mắt nhìn chằm cảnh đêm phồn hoa nhưng có chút gì đó cô đơn ngoài cửa sổ. Nơi phía xa kia, ánh đèn nhấp nháy toả ra vô vàng màu sắc nhuộm sáng con ngươi của JaeJoong. Bộ dạng yên lặng đến xuất thần ấy dường như không hợp với cái xã hội khắc nghiệt này, nhưng mà dù nhìn ra sao, bất kì thời điểm nào Đức Ngài Kim đều là một bộ dạng cô độc đầy cao ngạo, toả ra làn hơi thở cao cao tại thượng mà không bất cứ thứ gì có thể thay đổi hoặc là làm mờ nhạt đi. Cậu là Kim JaeJoong, là Đức ngài Kim của Hội Con Bò Cạp Vàng, là Tổng giám đốc của M.J. Đây là những thân phận mà không một ai có thể thay đổi hay làm lung lay, có lẽ thứ cậu cần là một chút an bình cùng ấm áp, chỉ là một chút tình cờ cùng nhẹ nhàng mà bốn mắt nhìn nhau. Nhưng sự thật, cái hiện thực trước mắt cậu chung quy là vẫn cần sức mạnh, bình tĩnh, cơ trí cùng sự lạnh lùng. Vuốt ve chiếc nhẫn vàng hình con bò cạp trên ngón tay, Kim JaeJoong vào giờ phút này đây buông thả không hề suy nghĩ gì. Cậu là người đứng đầu, cái cậu cần có thể là một người phụ tá chân thành tha thiết có thể cùng cậu tồn tại song hành, không cần bất cứ người nào khác đồng tình hay thương hại. Không một ai tồn tại ở cái thế giới đen trắng khó phân này mà đòi hỏi nhận được tình yêu thương, nếu bị đồng tình là vì chính người đó không đủ mạnh. Lời châm ngôn của cha trong trí nhớ cậu ngày càng sáng tỏ. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên giữa căn phòng im lặng, JaeJoong nâng người chồm qua lấy lên, nhìn tên hiện trên màng hình ấn đường nhảy lên một chút nhưng không hề do dự mà ấn phím nhận cuộc gọi đến. “Cục cưng, đêm đến rồi là đang nghĩ đến em phải không?” Cậu cảm thấy được dường như đã lâu lắm rồi không nghe thấy thanh âm của YunHo, cơ hồ là từ bên kia điện thoại là hơi thở của anh, Kim JaeJoong liền cảm thấy cả người ấm áp hẳn lên. Tất cả trí nhớ cùng cảm xúc về YunHo chỉ là một cú điện thoại, hay chỉ là cái tên nhấp nháy trên màng hình khiến cho suy nghĩ của JaeJoong nháy mắt tan vỡ, có lẽ tất cả những lo lắng đều lắng đọng xuống dưới. Nhưng Jung YunHo ở nơi đó, vẫn như vậy mà sóng gió đến trời long đất lở, cậu không biết trong tiềm thức chính mình đối với anh là ý nghĩ gì, cậu chỉ biết sau cái đêm cậu “muốn” YunHo, rồi Park YooChun làm phản, cậu đã tỉnh táo mà suy nghĩ rất lâu, cậu đã biết được một cách rõ ràng rằng mình bị Jung YunHo thu hút và mê hoặc đến tận xương tuỷ. “Anh không thấy Shim ChangMin, cậu ấy có ở chỗ em không? Hai case cậu ấy đảm nhận ở M.J phát sinh chút chuyện, anh cần tìm ChangMin để bàn bạc một tí!” “ChangMin? Nó còn đang ở Hội, em sẽ gọi người báo cho nó biết, có gì nó gọi điện cho anh!” “Ừ, được rồi” Hai người hai đầu dây bỗng nhiên im lặng. Bọn họ không phải là đang ở trong một tình yêu cuồng nhiệt, không có những khoảng thời gian dài bên nhau mà sự thật còn không cho phép bọn họ dể dàng nói lời yêu. Nhưng Jung YunHo bỗng nhiên trở nên lưu luyến hơi thở của Kim JaeJoong, ngồi trong văn phòng của M.J YunHo có hàng trăm cách có thể tìm ra được Shim ChangMin nhưng anh lại lừa gạt chính mình mà không hề dùng đến. Anh muốn được nói chuyện cùng cậu, dù cho chỉ là vài lời ngắn ngủi cũng muốn nghe một chút thanh âm của người đó, biết người đó vẫn an toàn, vẫn tốt. Đúng vậy, tất cả đều tốt là đủ rồi “Nếu đã hết sốt thì cũng phải nhớ uống thuốc tiếp, nhớ đó!” Cúp điện thoại, Jung YunHo nâng mắt nhìn khoảng đồng hồ treo trên tường, anh không hề thích cùng JaeJoong nói chuyện một cách ngượng ngùng xấu hổ như lúc nãy, cũng không thích cùng cậu quyến luyến không rời. Cảm thấy thấy chính mình thật khác người, anh chỉ thích lúc ở đảo Fiji một Kim JaeJoong vô tư lại càng đau lòng một Kim JaeJoong đêm ấy “muốn” mình. Jung YunHo nở nụ cười tự giễu, “cho” cậu cũng không phải là bởi vì thích mà là vì một cảm giác đau lòng thoáng qua cùng sâu sắc quý trọng. Buông điện thoại xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ JaeJoong bình tĩnh đáp “Vào đi!” Cửa bị đẩy ra, nhìn thấy đứng ngoài ấy là một cậu trai đang cúi đầu, Kim JaeJoong đứng lên ra dấu cho đàn em ra ngoài sau đó bảo cậu trai ấy lại đâu. Như cũ vẫn không dám đi đến trước mặt JaeJoong, Chun Heuk thẳng tắp đứng ở kia cúi đầu hành lễ “Đức ngài Kim” “Ngồi đi Chun Heuk” Chun Heuk không nhúc nhích, JaeJoong cười cười rồi ngồi xuống sau đó lại nói “Ngồi xuống nói chuyện Chun Heuk” Cậu trai cắn môi, tuy đôi mắt vẫn không dám nhìn thẳng nhưng thanh âm so với lúc vừa bước vào đã bình tĩnh hơn nhiều “Đức ngài Kim, Chun Heuk không dám!” “Vì cái gì lại không dám?” Chun Heuk nhíu nhíu mày, thái độ của Kim JaeJoong mơ hồ gây hoang mang cho nó, nó so với bất luận kẻ nào đều biết tình cảnh hiện tại, đơn giản, Chun Heuk cũng sẽ không tiếp tục trốn tránh mà bình tĩnh nói “Đức ngài Kim, chuyện của ngài Park tôi đều biết hết, là người mà Hội đã giao trách nhiệm làm trợ lí cho anh ấy mà không nhìn ra rõ thân phận làm cho Hội Con Bò Cạp Vàng tổn thất nhiều như vậy tất cả đều là lỗi của Chun Heuk, Chun Heuk xin nhận hình phạt!” JaeJoong nhìn chằm chằm vào Chun Heuk rồi nói “Đối với cảm xúc của cậu nói cho tôi biết, cậu không hề sợ hãi khi bị phạt!” “Là người của Hội, mạng sống không còn là của chính bản thân mình!” “Vậy là của ai?” Chun Heuk dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của JaeJoong “Đức ngài Kim, mạng của Chun Heuk là của Hội Con Bò Cạp Vàng nhưng từ cái ngày người đem tôi đưa cho ngài Park làm trợ lí thì nó đã thuộc về Park YooChun” Con ngươi JaeJoong run rẩy một chút, cậu biết Chun Heuk đối với Park YooChun có tình cảm nhưng lại không nghĩ nó sâu đậm đến vậy “Chun Heuk, cậu …” Chun Heuk đột nhiên quỳ xuống gương mặt vẫn bình tĩnh như trước mà nói “Đức ngài Kim, Chun Heuk chỉ là một trợ lí nho nhỏ không hề đáng kể ở trong Hội nếu không phải ngày đó người chọn tôi, tôi có thể vẫn là một người im lặng trong Hội hay là sẽ được một Đường chủ nào đó coi trọng rồi sẽ trở thành người trợ lí nhỏ bé cho hắn. Cho nên Chun Heuk thật sự cám ơn người đã bồi dưỡng, đã xem trọng tôi. Từ ngày ngài Park gặp chuyện, Chun Heuk hoàn toàn không muốn sống. Nếu nói dùng cái mạng nhỏ này đổi lấy mạng của ngài Park, là Chun Heuk biết mình không tự lượng sức cho nên chỉ cầu mong Đức ngài thành toàn cho tôi có thể cùng ngài Park cùng nhau đến chết!” JaeJoong nhíu mày, cậu nhìn Chun Heuk bình tĩnh mà nói ra tất cả mọi chuyện “Chun Heuk, cậu cũng biết Park YooChun thật ra không hề thích cậu, cậu thật sự …” “Chun Heuk biết, lúc ấy người chọn tôi cũng là vì tôi giống Kim JunSu” Kim JaeJoong ngây người một chút, cậu ta hoàn toàn không nói sai, JaeJoong lúc trước đã thấy Park YooChun đối với Kim JunSu có chút hứng thú rồi từ trong Hội gặp được Chun Heuk thì mới nghĩ là có thể giải quyết được ý muốn của YooChun với JunSu, chính là không ngờ tới … Chun Heuk này lại thật ngốc nghếch mà ôm tâm tư, chính là lúc này JaeJoong ngồi trước mặt Chun Heuk lại không có cách nào cười nhạo nó ngốc nghếch. Chun Heuk ngẩng đầu lên hướng JaeJoong nở một nụ cười nhợt nhạt, JaeJoong lúc này mới phát hiện cậu nhóc này khi cười lên thì có một đồng tiền nho nhỏ xoáy sâu, đứa nhỏ thanh tú này thanh âm lại vững vàng xen chút ý cười mà nói “Đức ngài Kim, ngài Park nhất định là rất thích Kim JunSu là bởi vì ngài ấy biết thân phận của mình có thể đứng cùng một bên với JunSu cho nên ngài ấy không kiên nể gì. Chun Heuk chưa bao giờ hận mình chính là người của Hội Con Bò Cạp Vàng nhưng hôm nay, Chun heuk thật sự vui vẻ bởi vì tôi có thể cùng Park YooChun chết còn Kim JunSu thì không được!” Trên mặt JaeJoong lộ ra biểu tình phức tạp “Chun Heuk, Park YooChun cùng Kim JunSu là thật sự?” Chun Heuk cúi đầu, giọng nói cũng mang chút đau thương “Vị cảnh sát kia nghĩ sao thì tôi không biết nhưng là tôi biết ngài Park đối với hắn thật lòng” JaeJoong bước qua đỡ Chun Heuk đứng dậy, cậu nhìn vào trong ánh mắt nó, Chun Heuk không hiểu gì nhưng chính cái không hiểu đó làm nó kinh sợ cùng hoảng loạn nhưng JaeJoong lại nở nụ cười “Chun Heuk, cậu ngay cả cái chết còn không sợ chẳng lẽ lại sợ tôi?” Chun Heuk nở nụ cười, có chút chua sót “Đức ngài Kim, ở đây là trụ sở chính của Hội Con Bò Cạp Vàng đối với mọi người mà nói ngài còn lớn hơn cả sinh tử của họ. Tôi cũng không phải đứa ngu, chính là trên thì có ChangMin thiếu gia, dưới thì là các Đường chủ cùng các thành viên khác đối với ngài tuyệt đối trung thành, đó chính là điều mà từ trong tiềm thức của chúng tôi từ nhỏ đến lớn đều khắc ghi” Đó là một loại tín niệm từ khi sinh ra đến khi lớn dần, khi tất cả còn là những đứa trẻ, thiếu niên, rồi thanh niên đều khắc ghi, đều sống cùng nhau ở nhà chính, sống dựa vào người khác. Kim JaeJoong bỗng dưng cảm thất có chút xung động, không phải cậu cảm động, cũng không phải vui mừng mà chính tại thời khắc này mới cảm nhận được, Hội Con Bò Cạp Vàng thật sự lạnh lùng không phù hợp với đạo làm người. Nâng người của Chun Heuk thẳng thắng đối diện với ánh mắt của mình, JaeJoong nói “Chun Heuk, cậu chấp nhận cược một lần không? “Cược? Cược gì?” JaeJoong mỉm cười xoay người nhìn cảnh đêm bên ngoài “Chun Heuk, tôi chỉ cho cậu giết Park YooChun, chỉ mình cậu!” Tầng hầm của Hội Con Bò Cạp Vàng Park YooChun lẳng lặng ngồi một bên, miệng vết thương trên người dần dần khôi phục, cũng có vài cái nhiễm trùng sinh mủ trở nên nghiêm trọng. Anh cũng mặt kệ tất cả, chỉ là im lặng mà cảm thụ đau đớn cùng yên tĩnh đang tập kích chính mình. YooChun lúc này cũng không có suy nghĩ gì nhiều, anh cũng không muốn đem tương lai như thế nào ra mà lo lắng, quả thật anh có đưa vào Hội Con Bò Cạp Vàng một người nằm vùng. Suy nghĩ của YooChun chính là hoàn thành nhiệm vụ, và giờ hiện tại đã hoàn thành anh lại không tập trung cũng không vì thoát thân mà suy nghĩ gì Chính là YooChun bỗng nhiên có chút nhớ Kim JunSu. Nhớ đến cặp mắt nòng nọc kia, còn có biểu tình bất đắc dĩ đầy rối rắm. Vô luận là bất cứ cái gì chưa từng có người nào mà chỉ bằng một cái nhăn mày nhíu mắt cũng làm anh cảm thấy thật đáng yêu. YooChun thấy JunSu rối rắm khi mình tiến đến gần, cảnh sát và tội phạm – chính thân phận này đã làm cho JunSu dao động, nhưng là bé cá heo đáng yêu kia vẫn cho anh bám dính ở nhà, ở bên người cậu. Nghĩ đến đây Park YooChun vậy mà có chút tiếc nuối, anh bỗng nhiên muốn biết, nếu, nếu anh còn sống mà đến sở cảnh sát Seoul, bé cá heo sẽ có biểu tình như thế nào khi thấy một người đã từng là “người xấu” như anh? Cửa phòng giam bị mở phát ra âm thanh chói tai, tiến vào là hai gã mặt đồ đen đến kéo Park YooChun đứng dậy, anh chỉ đơn giản nhắm mắt lại lười suy nghĩ rằng sẽ bị đem đến đâu, làm cái gì. Anh không sợ chết, cho dù anh cũng rất muốn mình sống. Cửa phòng mở ra, YooChun bị đẩy vào. Trong phòng có một người đang ngồi đưa lưng về phía anh, bóng dáng này làm trái tim Park YooChun mãnh liệt run động rồi lại nhanh chóng khôi phục lại như thường, dưới đáy lòng âm thầm tự giễu. Anh là không nghĩ đến chính mình nhớ Kim JunSu đến mức nhận sai cả dáng người “Chun Heuk, cậu như vậy mà còn muốn gặp tôi!” Nghe được giọng nói của YooChun, Chun Heuk mạnh mẽ quay đầu lại ánh mắt có chút tham lam nhìn YooChun. Đã cho rằng mình đã thoã mãn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng. Nhìn người đối diện đầy vết thương cùng vết máu Chun Heuk cảm thấy rất khó khăn, khoát tay ra hiệu cho hai đàn em ra ngoài cũng đóng cửa kĩ lại. Trong phòng cực kì yên tĩnh, Chun Heuk vội vàng tiến đến đỡ Park YooChun ngồi xuống “Ngài Park vết thương trên người thế nào rồi?” Park YooChun nhìn cậu có chút hoang mang “Tôi nghĩ là người mà Hội Con Bò Cạp Vàng phái đến để giám sát tôi, khi mà biết thân phận của tôi cậu chính là người hận tôi nhất, tất cả đều muốn giết tôi, cậu không bị liên luỵ sao?” Tay Chun Heuk đang đỡ lấy YooChun run lên một chút sau đó cậu hạ mi mắt “Ngài Kim cho tôi tự mình giết anh!” YooChun gật đầu tỏ vẻ đã hiểu “Có thể giải thích được chỉ có khi cậu tự tay giết tôi thì mới có thể thoát được hoài nghi, xem ra hiện tại Kim JaeJoong có ý muốn giữ cho cậu một mạng” Nghe những lời của YooChun, Chun Heuk ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt của YooChun đều xem nhẹ tất cả không hề có một tia oán hận nào. Mắt Chun Heuk không lớn, hạ xuống một chút khoé mắt liền giống như Kim JunSu cùng với gương mặt thanh tú giờ phú này có một chút bi thương, cậu bình tĩnh hỏi “Ngài Park, anh thật sự nghĩ rằng tôi sẽ giết anh?” Vẻ mặt bị người khác hoài nghi tình cảm cùng phản bội làm cho YooChun có hơi lay động, anh hướng tầm nhìn tuy giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ nhưng đã nhu hoà một ít “Chun Heuk đây là sự thật, nên tỉnh lại thì tốt hơn!” Chun Heuk bỗng nhiên nở nụ cười, ngay tại trước mặt YooChun cậu cười rất mềm mại “Mặc dù ngài Park ở nơi đây rất tỉnh táo nhưng ở nơi ấy với người khác thì giống nhau đều say. Tôi đã từng có ý nghĩ khi anh chết đi tôi liền đi theo anh. Tôi là trợ lí của anh, dù cho chỉ là một ngày làm thì cả đời đều làm. Chính là Đức ngài Kim cho tôi cơ hội cho chính tôi tự mình giết anh, tôi sẽ không để cơ hội này biến mất, làm cho anh như vậy mà chết đi!” Trong lời nói của Chun Heuk làm cho YooChun cảm thấy trong lòng có chút chát. Anh thật sự không muốn đến nơi đây, không thích thậm chí là chán ghét những người hầu cạnh nhưng lại có người đối với mình mà khắc sâu tình cảm, anh cảm thấy có chút khó tin nhưng không cách nào nhìn Chun Heuk mà nói lời lạnh nhạt “Hội Con Bò Cạp Vàng không phải là một cuộc chơi, bằng cậu không thể cứu được tôi, Chun Heuk, đừng có làm một cuộc huy sinh vô vị” “Anh lo cho tôi sao?” Nhìn thấy bộ dáng của Chun Heuk, YooChun cau mày thở dài một hơi “Cậu …” Còn muốn nói cái gì đó lại bị Chun Heuk đánh gãy “Ngài Park, anh tin tôi một lần đi. Ngày mai là ngày mà Đức ngài Kim giao kỳ hạn cho tôi, tôi sẽ không để anh chết, tin tôi!” Đối với YooChun mà mĩm cười lần cuối cùng, Chun Heuk đứng lên kêu đàn em ở bên ngoài vào mang YooChun đi. Cuộc nói chuyện lần này có phải là lần nói cuối cùng đầy nhẹ nhàng, Park YooChun quay đầu lại liếc mắt nhìn Chun Heuk một cái. Ánh mắt cậu vẫn như thế kiên định mà sáng ngời làm cho anh là một người luôn nói câu “không ai cân được lòng người” lại nỗi lên gợn sóng không cam lòng. Anh không hề nghĩ đến thiếu niên trước mắt này thế mà không công hy sinh nhưng là đồng thời đối với lời nói của anh mà nóng lòng muốn chứng mình. Park YooChun không phải ngu ngốc, anh cũng không dể tin vào sự ngu ngốc của người khác. Sở dĩ Chun Heuk như thế mà làm cho nội tâm của anh dao động là bởi vì từ ngày theo anh đến bây giờ, YooChun cảm nhận được cậu ta đối với mình có một loại chấp niệm, đối với mình quyến luyến cũng là thật. Anh từng không cố ý mà gây chuyện với Chun Heuk là vì anh không muốn đê tiện mà lợi dụng tình cảm của cậu ta mà đạt đến mục đích của chính mình, một người kiêu ngạo như Park YooChun lại thế nào lại làm như vậy? Chính là hiện tại … anh không muốn lãng phí sự chấp nhất của Chun Heuk, càng muốn cược một lần, đọ một sức Hai tay bị khoá lại, trên mắt bị bịch miếng vải đen, Park YooChun cảm giác chính mình ngồi trên xe thật là lâu, hương vị cây cỏ truyền đến bên mũi hẵn đây là vùng rừng hoang ở ngoại thành. Tính luôn cả người lái xe thì tất cả có bốn người, Chun Heuk không có ở đây. Thông qua thanh âm của xe cộ YooChun biết được phía sau còn có một chiếc xe có rèm che, xem ra như vậy người theo nhiều nhất sẽ không vượt quá tám người Động cơ tắt, thân xe run lên, YooChun biết đã ngừng lại Giết người ở vùng ngoại ô là nơi huỷ thi diệt tích hiệu quả nhất. Bởi vì rời xa nội thành không ai phát hiện, tại nơi trồng trọt thế này mà cầu cứu đúng là phí công. Hơn nữa nếu muốn chạy trốn thì phải dựa vào phương tiện giao thông hữu dụng nhưng mà vẫn có thể bị giết, dưới tình huống này muốn chạy trốn một mạng đã khó càng thêm khó. Bị tuỳ tùng mang ra khỏi xe, YooChun bị áp chế ở trên cỏ, mùi bùn đất ẩm ướt tiến vào xoang mũi làm anh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Xe phía sau vừa mới tắt máy, người trên xe vẫn chưa bước xuống. Sau khi phân phó cho người lái xe, một người toàn thân màu đen đè thấp vành nón màu đen cố ý che khuất mặt, không nhìn kỹ thì nhất định sẽ nghĩ hắn cũng là một gã đàn em bình thường nhưng trong xe trừ bỏ người đó thì tất cả các tuỳ tùng khác cùng Chun Heuk đều ngồi nghiêm chỉnh, đầy cung kính. Xe dừng lại, nhìn bên ngoài là Park YooChun đang bị đè ép trên mặt đất, người ngồi ở vị trí phó lái hơi hơi nghiêng đầu “Chun Heuk, cậu muốn hắn ở bên cạnh mình thì chỉ có cơ hội này!” Chun Heuk liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe nhìn Park YooChun ngoài kia mà hít sâu một hơi “Tôi đã biết thưa Đức ngài Kim”