Ngủ đông
Chương 38 : Tạm biệt nepal
Rees bình thản cầm súng, họng súng chĩa thẳng vào Deman, động tác giản đơn nhưng lại khiến đợt tấn công ở xung quanh ngừng lại, toàn bộ đạn không chú trọng truy sát Jung YunHo nữa mà chuyển hướng nhắm vào Rees.
Rees không hề sợ hãi, vẻ mặt cậu vô cùng bình tĩnh, ngay cả tay cầm súng cũng không hề nhúc nhích. YunHo không ngờ, võ sĩ quyền anh Rees trên sàn đấm bốc cũng có thể cầm súng đẹp đến thế. Cậu nhìn chằm chằm vào Deman nhưng ánh mắt không có một tia sát khí. Tuy nhiên, đạn không có mắt, thuộc hạ của Deman đều căng thẳng, trong sự giằng co phát tán, Rees và Deman nhìn chăm chú vào nhau, trở thành trung tâm của vòng tròn.
Tiếng cánh trực thăng quay ầm ầm điếc tai, gió vù vù, thổi rối mái tóc của Deman, ánh mắt hắn run rẩy một chút, sau đó cúi đầu, khóe miệng có chút đau khổ đắng chát cong lên, khi hắn ngẩng đầu trở lại, nó biến thành một nụ cười đẹp đẽ. Hắn chậm rãi hỏi
“Rees, cậu đang làm gì?”
Rees giữ chắc súng, quay đầu nhìn thoáng qua YunHo và JaeJoong bên cạnh cửa trực thăng, sau đó nói với Deman
“Thả họ đi.”
“Anh không thả người, cậu định giết anh?”
“Kim JaeJoong sẽ không để Jung YunHo ở lại.”
“Trả lời câu hỏi của anh, cậu định giết anh?”
“Em chỉ muốn để họ đi.”
“Rees, anh cho cậu một cơ hội, cậu buông súng xuống.”
Rees khẽ chuyển động nhưng vẫn nắm chặt súng không hề buông. Vẻ mặt của Deman khiến người khác không nhìn được hắn đang suy nghĩ điều gì, Rees đi lên hai bước về phía hắn, tùy tùng cũng tiến lên, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Rees!”
JaeJoong gọi to tên cậu
“Đem Deman làm con tin, cậu lùi đến bên trực thăng, nhanh!”
Mặc dù YunHo đã lên trên máy bay nhưng JaeJoong không lập tức ra lệnh cho máy bay cất cánh, Rees được ăn cả ngã về không cứu họ, không có lý do gì mà không mang Rees cùng rời đi, nếu thân phận của Rees bị bại lộ thì nhất định phải đưa cậu đi, nếu không, Deman sẽ không bỏ qua cho Rees.
Nghe được JaeJoong gọi, Deman ngẩng đầu nhìn Rees, hình như đang chờ đợi hành động của Rees. Rees dừng một chút, mím chặt môi, bước một xoải dài ra phía sau Deman, kẹp hai tay Deman ra sau, một tay nắm chặt, tay còn lại chĩa súng vào huyệt thái dương của Deman, mang theo Deman lùi đến hướng trực thăng của JaeJoong.
Cuối cùng Rees kìm hãm Deman lui về phía sau, những tùy tùng của hắn cũng giơ súng chĩa sang, Rees to giọng nói
“Các người đứng tại chỗ đừng di chuyển, buông súng xuống!”
Những người tùy tùng nhìn nhau vài lần, rồi quan sát kỹ tình hình hiện tại, không ai buông súng xuống. Rees nhướng mày, dí sát súng vào thái dương Deman
“Buông súng xuống, không được tiến lên!”
Thấy họng súng chặt chẽ áp lấy thái dương của Deman, những người tùy tùng đều có chút dao động. Mặc dù Deman quay lưng về phía Rees, mặc dù tiếng cánh trực thăng quay rất lớn, nhưng Rees biết và cũng cảm nhận được rõ ràng, Deman thở dài, sau đó phân phó thuộc hạ
“Tất cả buông súng xuống đi, không được sang đây.”
Rees mang theo Deman, bởi vì có hai người, hai tay của Deman còn bị Rees kiềm chế phía sau, cả hai thụt lùi một chút, nên không khỏi có hơi loạng choạng. Rees có chút căng thẳng, mặc dù những người tùy tùng kia đều đã buông súng xuống nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Lúc này Deman bất chợt quay đầu ghé sát vào tai cậu, nhẹ nhàng nói
“Từ trước đến giờ cậu là tuyến người của Hội Con Bọ Cạp Vàng?”
Một câu nghi vấn nhưng hình như căn bản không cần Rees trả lời, hiện tại tay của Rees tóm lấy tay của hắn, súng của Rees chĩa vào huyệt thái dương của hắn, câu hỏi của hắn hoàn toàn không cần bất kì câu trả lời nào, Rees đã dùng hành động của cậu nói trắng ra đáp án cho hắn.
“Ký quy ước đấm bốc với anh cũng là lựa chọn bất đắc dĩ khi làm người cung cấp thông tin?”
Bước chân của hai người không dừng, Rees không trả lời, Deman cũng không hỏi nữa. Im lặng một vài giây, Deman bình ổn lên tiếng nhưng Rees cảm thấy thanh âm của Deman đã có chút khô khốc
“Rees, bữa tiệc quyền anh kỉ niệm hai tuần sau, cậu biết anh giúp cậu đặt chỗ ở đâu không?”
Rees vẫn im lặng như trước, cậu chỉ cố chấp cưỡng ép Deman đi về hướng máy bay của JaeJoong. Deman nở nụ cười
“Là rạn san hô Great Barrier của Úc, đó là nơi cậu muốn đến nhất.”
Rees vẫn không nói gì, nhưng Deman cảm giác được tay nắm hai cổ tay hắn siết chặt hơn một chút. Đi đến phía máy bay của JaeJoong, Deman ngẩng đầu nhìn, cả người JaeJoong đẫm máu dựa vào Jung YunHo ở bên cạnh cửa buồng máy bay, thấy hắn, JaeJoong mỉm cười
“Ngài Deman, tình cảnh của chúng ta hình như đã hoán đổi cho nhau, có phải không.”
Deman nhìn JaeJoong, lần này ánh mắt hắn không hề thản nhiên, dường như phảng phất chút gì đó sắc bén
“Cho nên cậu Kim định hoàn trả lại hơn mười roi ấy?”
“Không có hứng thú, tuy nhiên, muốn ngài Deman bảo đảm máy bay của tôi có thể cất cánh an toàn.”
JaeJoong quay đầu về phía phi công hét to
“Cất cánh!”
Máy bay phát ra âm thanh lớn hơn nữa, tùy tùng của Deman có dấu hiệu muốn bao vây bốn phía, JaeJoong nhíu mày
“Rees!”
Rees gật đầu, kéo chặt tay Deman, sau đó dùng súng dí sát sàn sạt huyệt thái dương của hắn, họng súng lạnh lẽo tiếp xúc với làn da ấm áp của Deman khiến hắn cảm thấy có chút lạnh giá. Quả nhiên, những người tùy tùng vừa mới di chuyển kia đều ngừng lại, chiếc máy bay khác cũng hoàn toàn bay lên, máy bay của JaeJoong và YunHo cũng bắt đầu rời khỏi mặt đấu. ChangMin nhìn tình hình, tỏ ý bảo JaeJoong cần phải đóng cửa khoang máy bay, vì vậy JaeJoong gọi Rees
“Rees, lên đây, chúng ta đi.”
Rees quay đầu nhìn máy bay đã cách mặt đất nửa mét, sau đó cười cười với JaeJoong
“Thân thủ của em tốt, chờ máy bay cách mặt đất chút nữa, em sẽ lên.”
Máy bay lại cao thêm một ít, bởi lẽ Rees kiềm chế Deman nên tùy tùng cũng không dám làm chuyện gì đó với máy bay. Trực thăng đã cách rất xa mặt đất, nếu lại cao thêm nữa, cho dù thân thủ của Rees tốt cũng không thể nhảy lên được, JaeJoong có chút lo lắng, vết thương trên người bị kéo căng ra rất đau, nhưng cậu vẫn không hề rời khỏi cửa máy bay
“Rees!!! Nhanh lên một chút, lên đây!”
Rees ngẩng đầu nhìn máy bay, cũng không hề buông Deman ra, cậu thấy máy bay ngày càng cao thêm, lại có thể thản nhiên nở nụ cười. Con ngươi của Rees không phải màu đen thuần khiết mà là màu lá cọ rất nổi bật, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống trực thăng đang cất cánh, khúc xạ ra tia sáng rực rỡ, Rees cảm thấy trái tim bị chà sát đến mềm nhũn
“Rees!!”
JaeJoong hầu như chỉ gào thét
“Nhanh lên một chút, lên đây!”
Không để ý đến sự phản đối của ChangMin, cậu chìa tay ra ngoài, vết thương bị động chạm lại lần nữa chảy máu, nhưng máy bay không có cách nào để lập tức đậu. Jung YunHo ôm cổ JaeJoong, sợ vết thương của cậu bị dây dưa đến mức càng thêm nghiêm trọng, JaeJoong không thèm quan tâm đến tình trạng thương tích, cố sức vùng vẫy
“Rees còn đang ở phía dưới!”
Nói xong cậu lại tiếp tục gọi tên Rees, nhưng Rees vẫn cứ nắm tay Deman, giơ súng bất động, ngẩng đầu mỉm cười nhìn JaeJoong. Giọng nói của Rees rất lớn và rõ ràng
“Đức ngài Kim, ân huệ mà Rees nợ anh, hôm nay đã trả lại cho anh rồi.”
JaeJoong chợt run rẩy, nhìn dáng vẻ của Rees, nghe lời Rees nói, lẽ nào cậu ấy không muốn cùng họ rời đi?! Sao lại có thể thế được, nếu Rees đã để lộ thân phận tuyến người thật sự trước mặt Deman, bất kể cậu ấy chưa làm chuyện gì có lỗi với gia tộc Benchelle hay có lỗi với Deman, Deman sẽ không bỏ qua cho cậu ấy, hiện tại phản bội Deman như thế, giúp cậu và YunHo chạy thoát, dù nói gì đi nữa Kim JaeJoong cũng không thể từ bỏ Rees, Kim JaeJoong không làm được chuyện một mạng đổi một mạng này.
“Rees!!”
Rees vẫn không di chuyển, máy bay càng ngày càng lên cao, JaeJoong nhìn chằm chằm vào Rees
“Sao cậu còn chưa lên?! Rees!! Nhanh lên!”
Nhìn máy bay dần lên cao, càng ngày càng an toàn, Rees thoải mái nở nụ cười, thanh âm của JaeJoong càng ngày càng xa, bụi bặm khi máy bay cất cánh thổi vào trong đôi mắt, khô khốc đến mức có chút đau nhức, Rees thư dãn thở ra, sau đó chậm rãi buông tay đang kiềm chế Deman. Lấy lại tự do, Deman không lập tức né ra, hắn xoay người, nhìn Rees, Rees buông tay giơ súng xuống, thả rơi, súng rớt trên mặt đất phát ra âm thanh rất nặng nề.
Những người tùy tùng giống như nghe được mệnh lệnh, mạnh mẽ vọt đến, toàn bộ hơn mười khẩu súng chĩa vào Rees, Rees buông thõng hai tay đứng ở chỗ đó, không né tránh, không hoảng hốt, không vội vàng.
Thanh âm của trực thăng đã hoàn toàn biến mất, trong rừng cây yên tĩnh kì lạ, những người thuộc hạ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, dường như có chút kiêng dè võ sĩ quyền anh được Deman yêu chiều này. Deman im lặng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Rees
“Cậu bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để rời đi, cậu không lên trực thăng, cậu sẽ không đi được nữa.”
“Nếu em nói, cho đến bây giờ em chưa từng muốn rời khỏi, anh còn có thể tin không?”
Deman không hề nói gì, Rees cười cười
“Cũng đúng, một tên lừa đảo phản bội người, sao anh có thể tin được?”
Tiếng thở phào nhẹ nhõm thật dài
“Hôm nay là ngày đầu tiên mà em thoải mái nhất kể từ khi em đến Nepal.”
Nhìn Rees như thế, Deman cảm thấy có chút không biết xử trí ra sao. Là người phản bội gia tộc Benchelle, lúc này Rees phải bị trói lại, bị bắt, a không, cậu hẳn là phải bị chết dưới nòng súng của hắn, nhưng Rees giống như thoát khỏi gông xiềng nặng trịch này dưới ánh nắng tươi đẹp tỏa ra sự quyến rũ khiến hắn hít thở không thông.
“Tại sao… Tại sao cậu… Cậu lại cứu họ?”
Nghe được câu hỏi này, Rees chậm rãi mở miệng
“Ông chủ, anh và Đức ngài Kim là kiểu người giống nhau, đều là nhân vật trí dũng kiệt xuất một tay che trời, các anh thông hiểu mưu lược, kế sách tranh đấu, mưu mẹo cạnh tranh trong kinh doanh, các anh cưỡi xe nhẹ đi đường quen, nhưng các anh cũng thông hiểu tình cảm như nhau. Rees không hiểu cuộc sống khôn khéo của các anh, em không có lòng dạ tinh tế tỉ mỉ như vậy, ý nghĩ của em rất đơn giản, ngay thẳng như nắm tay của em, nhưng em cũng thông hiểu tình cảm, cứu Đức ngài Kim để họ rời đi là báo đáp ân huệ của Đức ngài Kim cho Rees, ở lại, là muốn trả lại tình cảm của ông chủ dành cho Rees.”
Nhặt súng ở dưới đất lên, cậu đi đến trước mặt Deman, tùy tùng của Deman đều căng thẳng áp sát nhưng Rees không giơ súng, cậu đặt súng vào trong tay Deman, nắm lại, sau đó nở nụ cười
“E là em không thể nhìn được rạn san hô Great Barrier, nhưng tấm lòng của ông chủ, Rees nhớ kỹ.”
Tháo bỏ chốt an toàn của súng, nâng đỡ tay Deman lên, cậu hướng súng vào chính trán mình, Rees vẫn cười như trước
“Ông chủ, lúc này, em còn hạnh phúc hơn việc giành chiến thắng trong cuộc thi đấu tháng trước, vì lúc này, người đứng trước mặt anh, là Rees chân thật, Rees thuộc về Nepal, thuộc về quyền anh.”... Bác sĩ Pierre đi cùng họ đang cau mày xử lý vết thương cho JaeJoong, ChangMin đưa cho YunHo một chai nước
“Cũng may mà Pierre muốn đi cùng, nếu không, tổn thương như thế không biết sẽ chịu đựng được bao lâu.”
Khuôn mặt JaeJoong bình tĩnh, rõ ràng đang tức giận nhưng lại dường như vướng víu chút bi thương. Thuốc Pierre bôi cho cậu khiến vết thương đau nhức, cậu cũng không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt nhợt nhạt trắng bệch. ChangMin nhìn cậu như vậy, mở miệng gọi cậu
“Hyung… Anh…”
“Anh vừa rồi bảo em đậu trở lại, sao em không nghe hả?!”
“Tình huống vừa rồi, các anh vất vả lắm mới lên được máy bay, sao có thể đậu trở lại?”
“Rees còn đang ở phía dưới, em không biết sao?”
“Rõ ràng cậu ta nói muốn lên, sau đó chính cậu ta lại từ bỏ, sao em kiểm soát được tình huống không thể dự kiến đó?!”
Không khí trong khoang máy bay mơ hồ có chút giằng co kiên quyết mà lạnh lẽo, mãi cho đến khi có tiếng ho khan phá vỡ sự yên lặng, YunHo cảm thấy trong lòng khó chịu vì vậy ho hai tiếng, cổ họng có chút tanh ngọt, khóe miệng có máu chảy ra, JaeJoong từ bên này ngồi sang bên cạnh YunHo, không thèm chú ý đến vết thương còn đang chảy máu trên người
“Pierre, anh đừng lo cho tôi, xương sườn của anh ấy bị gãy, trên người vốn cũng có không ít vết thương, trước tiên anh khám cho anh ấy một chút, sao lại ho ra máu, có phải gãy xương nghiêm trọng không, tổn thương đến nội tạng rồi?!”
Pierre làm theo lời phân phó mà đi tới, YunHo cũng không vội để anh ta kiểm tra, anh nắm lấy tay JaeJoong
“Cậu căn bản không giận ChangMin, tình huống như vậy, máy bay không thể đậu trở lại. Cậu hiểu hơn bất kì ai khác, không phải sao? Cho dù là một người chạy thoát thân hay là Đức ngài Kim của Hội Con Bọ Cạp Vàng, đó là thời cơ chạy trốn tốt nhất, bất luận cậu mang thân phận gì, cũng không làm sai.”
“…”
“JaeJoong… Cậu cảm thấy khó chịu là vì sự cam tâm tình nguyện của Rees đúng không? Không phải là sự cam tâm tình nguyện lấy mạng đổi mạng, Rees cậu ấy… có lẽ không muốn rời khỏi Deman.”
JaeJoong có chút mất hứng mà ngồi xuống, YunHo ra hiệu cho Pierre tiếp tục băng bó vết thương cho JaeJoong. Vết thương lại lần nữa thấm thuốc nước, đau đớn làm cho JaeJoong hơi bình tĩnh
“Có phải tôi quá ích kỷ không? Năm đó đưa Rees đến Nepal, trong lúc cậu ấy yêu đấm bốc, lại đến đảo lộn cuộc sống của cậu ấy, phá hoại hạnh phúc của cậu ấy.”
YunHo nở nụ cười
“Cậu không có lựa chọn, nếu cậu không phải là Đức ngài Kim của Hội Con Bọ Cạp Vàng thì tất cả mọi chuyện sẽ không phát sinh. Giống như trên thế giới có đen thì có trắng, có mạnh thì có yếu, đảm nhận đúng chức vụ thì sẽ cố gắng làm hết mình, có nhiều sự bất lực cùng những chuyện mình không thể chi phối. Người duy nhất có lựa chọn là Rees, cậu ấy có thể chọn không yêu Deman, không cần loại hạnh phúc như vậy.”
JaeJoong nhắm mắt lại, Jung YunHo hiểu cậu sâu sắc đến thế, mỗi một cử động, thậm chí mỗi một chuyển biến tâm trạng cùng ý nghĩ của cậu, anh đều hiểu như thế. Hành trình đến Nepal lần này, người đàn ông này đã hoàn toàn đi vào cuộc sống của cậu, bất luận là tổng giám đốc Kim của M.J hay là Đức ngài Kim của Hội Con Bọ Cạp Vàng, chỉ cần là cuộc sống của Kim JaeJoong thì Jung YunHo đều liên quan đến.
Tay cậu bất chợt bị người nắm chặt, bên tai là giọng nói của YunHo, tràn ngập kiên định
“Cậu phải tin tôi, Deman sẽ không giết Rees, chắc chắn là không.”
Toàn bộ thân trên của JaeJoong được Pierre quấn băng gạc một lần, xử lý xong, Pierre kiểm tra tình trạng vết thương của YunHo. Vận động kịch liệt khiến xương sườn anh có dấu hiệu nứt to thêm, nhưng cũng may xem tình hình thì không tổn thương nghiêm trọng đến nội tạng. Cố định thắt lưng cho YunHo, rồi đơn giản điều trị chống viêm cho vết thương bên ngoài của anh, sau đó Pierre đứng lên
“Xong rồi, trước khi về đến Seoul để điều trị một cách hệ thống, tốt nhất là hai người các cậu duy trì tư thế nằm thẳng mà ngủ một giấc, có cần tiêm thuốc an thần không?”
Hình như rất nhanh phục hồi từ băn khoăn lưỡng lự, Kim JaeJoong lại nở một nụ cười hoàn mỹ, mặc dù khuôn mặt còn có chút trắng bệch nhưng giọng điệu đã hoàn toàn khôi phục
“Tôi nói này Pierre, cái thứ thuốc sẽ làm đầu óc con người trở nên đần độn gì đó, tốt nhất là anh đừng thử sử dụng trên người tôi, nếu không sẽ lại làm khổ anh!”
“Nếu biết mồm miệng cậu vẫn không buông tha người như thế, tôi sẽ không đi cùng ChangMin.”
ChangMin ở cửa nhìn hai người ổn định rồi, đi đến, không nhịn được mà hỏi
“Rốt cuộc hai ngày đó đã xảy ra chuyện gì, sao lại…”
Cánh tay ChangMin bị Pierre kéo, Pierre đẩy kính mắt chỉ dùng khi làm việc, thanh âm hết sức máy móc
“Tôi đã nói ý kiến chuyên môn, bây giờ họ cần nghỉ ngơi, có vấn đề gì chờ xuống máy bay rồi hỏi.”
Pierre lôi ChangMin đi, sau đó kéo vải mành cách ly lại, trong “phòng ngủ” nho nhỏ và giản dị chỉ còn lại YunHo và JaeJoong. JaeJoong nhìn tấm cố định xương trên người YunHo, lại nhìn băng vải trên thân mình, có chút buồn cười, bỗng nhiên cậu nghĩ đến điều gì đó, nhíu mày hỏi YunHo
“Ai cho phép anh đến nhà kho?! Anh là đồ ngốc sao?!”
“Vậy ai cho phép cậu chịu một trăm roi của Deman?!”
Hai câu hỏi đồng thời làm cho đối phương im lặng, không khí bỗng nhiên biến thành dòng nước ấm áp lưu chuyển trong khoang máy bay không quá rộng rãi, trong bùn đất của Nepal, cuộc ân ái bên cạnh cái cây ấy bất giác thoáng qua đầu óc hai người. JaeJoong chớp chớp mắt, giống như có một đoạn phim thú vị và vui vẻ chợt xuất hiện trong bộ não, cậu nghiêng đầu nhìn YunHo, khẽ khàng cười
“Cưng yêu…”
Vắng mặt đã lâu trong mưa bom bão đạn, xưng hô như thế nghe thật ngọt ngào
“Lúc anh giao tôi vào ngực ChangMin, tôi không nghe rõ câu nói bên tai tôi, anh nhắc lại lần nữa đi.”
YunHo ngừng một chút, mặc dù vẻ mặt không có biểu cảm gì nhưng cũng liếm môi rồi mở miệng
“Tôi có nói sao?”
“Không chịu thừa nhận không giải quyết được vấn đề. Nói nhanh lên!”
“Không nhớ nữa!”
“Không nhớ nữa sao anh lại đỏ mặt?!”
“Đùa à, tôi đỏ mặt? Khi cùng cậu ‘lăn lộn’ trong bùn đất tôi cũng không hề đỏ mặt, ai nói tôi đỏ mặt?!”
Lần này, đổi lại là JaeJoong nghẹn lời một chút, hình như nhiệt độ của hai má hơi thất thường
“Không đỏ mặt thì anh nói đi…”
“…”
Thế là sau đó, hai người vừa mới thoát hiểm từ Nepal đang ở trong trực thăng của Hội Con Bọ Cạp Vàng, liên tục tiến hành cuộc nói chuyện thiếu muối. Bên ngoài vải mành Pierre và ChangMin có chút bất đắc dĩ
“Tôi chỉ biết họ sẽ không ngủ, không bằng để tôi hỏi rõ xem rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra.”
Pierre thở dài
“Tôi thấy, đáng lẽ tôi nên tiêm cho họ một liều thuốc an thần.”
Chú thích: Rạn san hô Great Barrier (Đại Bảo Tiều) là hệ thống đá ngầm san hô lớn nhất thế giới, bao gồm khoảng chừng 3.000 tảng đá ngầm riêng rẽ và 900 hòn đảo, kéo dài khoảng 2.600 km, bao phủ một vùng có diện tích xấp xỉ 344.400 km2. Phần đá ngầm nằm ở khu vực Biển San Hô, cách bờ biển Queensland về hướng đông bắc Úc.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
81 chương
88 chương
47 chương
549 chương
36 chương