Ngủ đông
Chương 3 : Nghịch lân
Khi Kim Jae Joong đi đến phòng phỏng vấn, Shim Chang Min và mấy vị quản lý cấp cao đã ngồi vào chỗ rồi, nhìn thấy Jae Joong, ngoại trừ Chang Min thì họ đều đứng dậy hành lễ
“Tổng giám đốc Kim.”
Jae Joong cười híp mắt tùy ý khoát khoát tay, tiến đến bên cạnh Chang Min. Vẻ mặt Chang Min không có biểu lộ gì, hình như có chút không vừa lòng với việc cậu đến muộn, rầm rầm chồng đống tư liệu trước mặt cậu
“Anh đến muộn hai phút hai mươi mốt giây, đây là ba người lọt vào vòng cuối cùng, lát nữa sẽ phải tiến hành một trận đấu đơn giản để quyết định người chiến thắng cuối cùng, trước tiên anh xem qua hồ sơ của họ đi.”
Kim Jae Joong đặt lon cà phê trước mặt Chang Min, sau đó bắt đầu lật tư liệu để xem, còn Chang Min bắt đầu nói với mấy vị quản lý cấp cao
“Có thể gọi ba người đó vào được rồi.”
Tay trái Kim Jae Joong ngẫu nhiên lật xem tài liệu ở trước mắt, vẻ mặt giàu biểu cảm khiến Chang Min phải chú ý. Thấy Jae Joong sau một lúc trố mắt, một lúc bĩu, cuối cùng là một lúc liếm môi, Chang Min nhẹ nhàng đẩy gọng kính, nhỏ giọng hỏi
“Hyung, thế nào, thành tích của ba người này, anh không hài lòng?”
Jae Joong cũng nhỏ giọng thần bí, chỉ vào ảnh chụp của một người
“Chang Min, em xem người này, chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà tóc cũng đã rụng gần hết, lẽ nào biểu tượng của những người tài giỏi xuất sắc là hói đầu sao?”
Sắc mặt Chang Min có chút xám xịt, sau đó Jae Joong soàn soạt lật vài tờ, muốn nhịn nhưng không nhịn được, liền khe khẽ cười
“Còn người này, còn người này, tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp đại học Yale, nhìn điều kiện gia đình không quá nghèo nàn? Sao lại không đi điều trị mấy đám mụn trứng cá trên mặt.”
Nét mặt Chang Min càng thêm đen, khóe miệng có chút co giật, có lẽ là triệu chứng nổi giận. Kim Jae Joong vẫn chưa xem hồ sơ của người thứ ba, nhưng cậu nhìn khuôn mặt Chang Min một chút, lè lưỡi ngậm miệng, tay trái chuyển tư liệu của người thứ hai đi, cuối cùng một bức ảnh của ứng viên cuối cùng hiện ra trước mắt. Jae Joong hơi ngạc nhiên, không tự chủ được mà nhỏ giọng thì thầm
“Người này là… Anh đẹp trai ở máy bán hàng tự động!”
Rầm! Chang Min không chịu nổi nữa liền đập tay xuống bàn, tất cả mọi người đều nhìn phó tổng giám đốc Shim – người bình thường tính cách vẫn luôn điềm đạm hòa nhã. Jae Joong càng trợn to con mắt nhìn cậu, chỉ thấy Chang Min hít một hơi thật sâu, rất nhanh khôi phục được trạng thái bình thường, nói với người đứng ở cửa đối diện
“Denny, nhớ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ khi họ vào.”
“Vâng thưa phó tổng giám đốc Shim.”
Jae Joong nhẹ nhàng lôi ống tay áo của Chang Min
“Bé Minnie”
“Hyung còn có ý kiến hay ho nào muốn phát biểu?”
“Bé Min, sao em lại trầm giọng nổi cáu lên thế, trong thời gian quá dài sẽ khiến người nhanh già… Nếu mà mọc nếp nhăn…”
“… … …”
Lúc hai người đang nói thầm thì cửa mở, có ba người bước vào, vẻ mặt của hai người đi phía trước đều căng thẳng, chỉ có nét mặt của người cuối cùng không được tốt lắm, còn giống như có chút bực mình
Jung Yunho liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đây là lễ trao giải thưởng Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất hằng năm sao, công bố ứng viên được lọt vào vòng cuối cùng cần những hai mươi phút, trước khi sự kiên nhẫn của mình bị tiêu hao hết sạch thì mình lại được dẫn vào, không hề nghĩ ngợi cũng không hề đợi người phụ trách mở miệng, anh đã ngồi vào một cái sofa.
Lúc ngồi xuống, Yun Ho mới ngẩng đầu nhìn hội đồng trước mắt. Họ đều mặc âu phục đi giày da, nếu không nhìn kỹ, khuôn mặt của từng người dường như đều có vẻ già dặn, người đeo kính viền vàng ngồi ở tận cùng bên trong cũng không tệ lắm, có vẻ thâm thầm lão luyện, xem chừng địa vị hẳn là rất cao, còn người bên cạnh kia… có vẻ hơi quen mắt.
Sau đó Yun Ho liền thấy người nọ hướng về phía mình lắc nhanh lon cà phê hòa tan, có chút vui nhộn, con mắt sáng lấp lánh, hình như trở ngại bởi vị trí đang ngồi của mình, hành động không quá đường hoàng, nhưng Jung Yun Ho không phải là người ngu ngốc, chỉ xem qua chỗ ngồi cũng biết người này chắc chắn là người giữ vị trí cao nhất của M.J
Trước mặt họ, một người phụ trách phỏng vấn chia cho ba người một cuốn sổ ghi chép bìa bằng chất liệu da thuộc rất tốt và một cây bút máy, sau đó trên màn hình phản quang của máy chiếu xuất hiện một tấm bản đồ, mặt trên có ba điểm
Denny mở miệng
“Đầu tiên chúc mừng ba anh đã bước vào vòng phỏng vấn cuối cùng, trên màn hình là ba địa điểm trên con phố Deok-Heung Seoul, trước mặt các anh còn có bản giới thiệu vắn tắt tình hình của ba địa điểm này, mời ba anh trong vòng mười phút tiến hành ước định giá trị giản đơn của ba địa điểm này, sau đó phác thảo một bản kế hoạch kinh doanh bất động sản, sau mười phút bắt đầu trình bày quan điểm của mình.”
Trong phòng phỏng vấn tĩnh lặng, có hai người ứng viên đã bắt đầu tích cực chuẩn bị, Yun Ho nhìn chằm chằm vào ba địa điểm trên màn hình, vùng giữa lông mày giật giật, sau đó cầm tư liệu trên bàn, khẽ lật xem một cách qua quýt, lông mày càng nhíu sâu vào. Bên kia, Kim Jae Joong cũng cầm tư liệu xem qua một chút, đề thi phỏng vấn vòng cuối cùng này đều là do Chang Min chuẩn bị, hôm nay chính là lần đầu tiên cậu xem chúng. Cậu lật qua chúng rất nhanh, sau đó khép tài liệu lại, lặng lẽ huých Chang Min một cái, giọng nói rất nhỏ
“Em thật là phiền hà, sao lại có thể…”
Jae Joong ngẩng dầu thoáng nhìn qua hai ứng viên số một và số hai đang viết với tốc độ kinh người, tiếp theo tự mình bổ sung hoàn chỉnh câu nói
“Sao lại có thể độc ác như thế”
Chang Min chạm chạm khóe miệng
“Rất cám ơn hyung đã khen ngợi, đều là ngài truyền cho mà thôi.”
“Hừ…”
Sau đó Jae Joong vô tình nhìn thoáng qua Jung Yunho. Người kia đang uống lon cà phê, biểu hiện nhàn nhã thong dong của anh không chỉ khiến những người trong hội đồng có chút kinh ngạc mà còn khiến họ tỏ ra hoài nghi cho rằng anh vô cùng tự phụ, cái gì cũng không chuẩn bị, là quá kiêu căng thôi. Nụ cười trên mặt Kim Jae Joong vụt tắt đi một chút, cậu nhìn Jung Yun Ho thả lon cà phê xuống rồi anh đột ngột cầm cây bút trên bàn bắt đầu viết gì đó, Jae Joong thản nhiên cười khe khẽ, không nói chuyện nữa.
Sau mười phút đồng hồ, mặc dù người số một và số hai chuẩn bị có phần vội vã nhưng cũng đều ngừng bút. Người số một đứng dậy, lúc Chang Min mở lời, bắt đầu đĩnh đạc chậm rãi nói. Có thể thấy hắn đúng là giỏi giang hơn người, nói xong cũng rất nhiệt tình sôi nổi. Mấy vị quản lý cấp cao liên tục gật đầu, ở đây không phải là biểu lộ khen ngợi chỉ một trong ba người.
Nét mặt Shim Chang Min vẫn sâu sắc, Kim Jae Joong tỏ vẻ thông cảm, còn biểu cảm của Jung Yunho không thay đổi, có phần buồn chán.
Người số hai còn nói hừng hực mạnh mẽ hơn người số một, nói đến hai mươi phút mãi cho đến khi Chang Min ra hiệu có thể dừng mới dừng lại. Sau đó Denny lễ nghi chìa tay ra
“Mời anh Jung bắt đầu trình bày quan điểm.”
Yun Ho liếc mắt nhìn một người một cái
“Tôi không có lời nào để nói.”
Denny có phần vô cùng kinh ngạc
“Anh… Anh không có gì để nói? Nếu như anh không nói gì, là tương đương với việc tự động bỏ đi cơ hội lần này.”
Yun Ho nhẹ nhàng cười một chút, anh dùng đầu ngón tay gõ gõ vào tài liệu trên mặt bàn, trong giọng nói có chút không nghiêm túc
“Anh khẳng định, cái này, là cơ hội??”
Một số quản lý các bộ phận trong hội đồng đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, Chang Min cũng để lộ nụ cười mỉm hiếm thấy
“Anh Jung có thể cho tôi biết lý do tại sao anh bỏ đi ước định ba địa điểm này không?”
Yun Ho cũng cười
“Cậu hẳn là phó tổng giám đốc Shim phải không, nghe nói cậu cũng là một trong những người tài ba hiếm có của M.J, lý do là gì mà cậu không biết sao.”
Sau đó Jung Yun Ho đứng lên, bắt đầu nói
“Định giá bất động sản, điều đầu tiên phải làm là xác định mảnh đất này có thể sẽ bị chính phủ quy hoạch hay không. Vài con phố bên cạnh phố Deok-Heung, trong vòng ba năm đều bị chính phủ hợp nhất dùng làm công viên để bảo vệ môi trường, nên con phố này cũng sẽ không may mắn tránh được, mặc dù có thể chính phủ sẽ không động đến nó trong vòng năm năm, nhưng trong mười năm nhất định sẽ chuyển đổi. M.J kinh doanh chủ yếu là dựa vào bất động sản, hơn nữa rất ít khi xây dựng tòa nhà nào thấp hơn mười tầng, nếu hiện tại tùy tiện chọn ba địa điểm này để kinh doanh, đến khi xây xong nhà thì chính phủ cũng đã tặng cho nó một khối thuốc nổ rồi, ai lại ngu dốt đến mức làm cái chuyện này chứ?”
Có thể nhận thấy nét mặt của người số một và số hai tối sầm lại, người số một hỏi vặn
“Anh không nên nhìn trái nhìn phải rồi nói lệch lạc chủ đề, đây… đây là đề thi phỏng vấn, câu hỏi chính là ước định khả năng.”
Jung Yun Ho lắc đầu xem thường
“Loại ước định xa rời thực tế, hoàn toàn lãng phí thời gian của một nhà cố vấn đầu tư.”
Người số hai cũng phản bác mà nói
“Làm sao anh biết chắc chắn rằng chính phủ sẽ quy hoạch con phố Deok-Heung, anh cũng chỉ là suy đoán mà thôi.”
“Nhưng, ước định không phải là suy đoán sao?”
Những lời này không phải là Jung Yun Ho trả lời, là Kim Jae Joong – người liên tục thích thú lắng nghe lời Jung Yun Ho nói. Một tay cậu chống cằm, thoạt nhìn có vẻ lười biếng
Chang Min đã đứng lên
“Được rồi, phỏng vấn ngày hôm nay đến đây thôi, các anh đều đi ra ngoài đi, anh Jung mời ở lại một chút.”
Kết quả không cần nói cũng biết, gồm cả những người quản lý bộ phận đều rời đi, rất nhanh, trong phòng chỉ còn ba người. Chang Min đứng lên, giọng điệu rất thân thiện
“Tôi nghĩ, anh Jung, M.J chắc chắn sẽ thuê anh làm việc.”
Yun Ho lần thứ hai ngồi trở lại ghế
“Cậu biết từ sáng sau khi tôi đi đến M.J các cậu lãng phí của tôi bao nhiêu thời gian không? Chờ đợi trước đó không tính, nhưng khi vào đến đây, làm cái loại ước định vô nghĩa cũng gần một tiếng đồng hồ. Tôi biết các cậu đã dùng một phương pháp đặc biệt để kiểm tra cố vấn đầu tư có tiềm năng, mặc dù các cậu làm được rồi nhưng lại không tính đến vấn đề hạn chế thời gian.”
Sau đó Jung Yun Ho đứng lên
“Tôi rất xin lỗi, tôi cảm thấy tôi không thích thú lưu lại đây.”
Chang Min có chút sửng sốt, Jung Yun Ho lại có thể muốn đi sao?! Nhìn Jung Yun Ho xoay người không hề lưu luyến, lúc đi tới cạnh cửa, anh quay đầu
“Cho dù không có cơ hội làm việc với nhau, tôi vẫn muốn nhấn mạnh một chút, bất luận là tôi làm việc ở nơi nào, cũng không phải là quan hệ làm thuê, mà là quan hệ hợp tác qua lại để đạt được thành quả.”
Nói xong, anh mở rộng cửa bước đi.
Jae Joong cười ra tiếng
“Ha ha ha, Shim Chang Min, em không những không trộm được gà mà còn mất nắm gạo!”
Nét mặt Chang Min không hề thoải mái
“Sự tình hình như phiền toái rồi, Hàn Quốc có một nhân vật như vậy, trong tương lai giới kinh doanh cũng sẽ náo nhiệt. Nhưng gay go nhất chính là, M.J không tóm được anh ta.”
Jae Joong mỉm cười đi ra, cầm lấy tờ giấy Yun Ho vừa viết gì đó lúc nãy, đầu tiên là ngây ngẩn một chút, sau đó bỗng nhiên bật cười vô cùng xinh đẹp, ngón tay trượt theo đường vân của trang giấy, Jae Joong thu lại toàn bộ biểu cảm trên mặt, ánh mắt chợt trở nên xa xăm, giọng nói của cậu cũng không có vẻ ngả ngớn như vừa rồi nữa
“Chang Minnie, anh ta sẽ trở lại, nhất định trở lại.”
Cúi đầu nhìn xuống trang giấy một lần nữa, trên đó phác thảo qua quýt một nhân vật, Jae Joong tiếp tục cười xinh đẹp như thế.... Ánh Nắng Nửa Đêm.
Quán bar nổi tiếng ở Seoul, nơi có những ngọn đèn tuyệt đẹp, không khí thanh nhã, nhân viên pha chế rượu xuất chúng.
Kim Jae Joong phiền muộn nhìn mấy cô nàng xinh đẹp vừa mới liếc mắt về phía mình đã nhẹ nhàng thổi ánh mắt sang người pha chế rượu đào hoa kia. Đưa người đẹp ra sàn nhảy, Kim Jae Joong trở lại ngồi ở quầy bar
“Tớ nói Park Yoo Chun, cậu với tớ không khác nhau là mấy, coi chừng điện đến điện đi như thế, biết đâu ngày nào đó cậu bị điện giật với một người không thể trêu vào đấy.”
Park Yoo Chun đang ở quầy bar pha rượu đi đến bên cạnh một người đẹp có ánh mắt “thân thiện”, sau đó quay đầu lại
“Hôm nay Chang Min làm sao lại rầu rĩ thế, trong công ty các cậu xảy ra chuyện gì à?”
Nói đến vấn đề này, Kim Jae Joong bỗng nhiên cười ha ha lên, kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Yoo Chun nghe, Yoo Chun cười cười
“Hóa ra là em ấy căng thẳng như thế là do vậy à. Cậu đó, cậu có tính toán gì không, ít ở chỗ này làm cho tớ cười sặc sụa run hết cả người, cậu sớm có quyết định đi.”
Jae Joong bĩu môi
“Người kia nhất định sẽ quay lại.”
“Cậu chắc chắn thế sao?”
“Chắc chứ… Anh ta luyến tiếc một ông chủ tốt như tớ mà.”
Chang Min từ toilet trở về, đến ngồi bên cạnh Jae Joong, sau đó cậu nhìn Park Yoo Chun, híp mắt nhìn chòng chọc vào hắn hồi lâu khiến động tác pha rượu của Yoo Chun đừng lại một chút
“Em nhìn cái gì hả?”
Jae Joong quay đầu nhìn Chang Min, sau đó nhận thấy vẻ mặt của Chang Min rất chăm chú
“Park Yoo Chun, chuyện lần trước em nói với anh, anh cân nhắc thế nào rồi?”
Yoo Chun đông cứng người
“Anh… Anh cần thời gian suy nghĩ.”
Chang Min không cho hắn cơ hội để thở dốc
“Em đã cho anh rất nhiều thời gian rồi, vô luận chuyện này thế nào, hôm nay anh phải cho em câu trả lời thuyết phục.”
“Chang Min, em đừng dồn ép anh như vậy…”
“Không được! Rốt cuộc anh có đồng ý hay không!”
“Anh…”
Kim Jae Joong ra sức cắn môi một chút, sau đó giật mình nhìn hai người, cậu yếu ớt bật ra tiếng
“Cái kia… Hai người các cậu, lúc nào, phát triển thành như vậy?”
Chang Min cầm cốc rượu trên bàn, uống một ngụm cạn sạch
“Em đã sớm nhìn trúng anh ấy, nhưng là anh ấy lưỡng lự chưa quyết định.”
“Nhưng anh không thích bị ràng buộc!”
Jae Joong hít một hơi thật sâu, sau đó nắm vai Chang Min
“Bé Min, không ngờ em lại bi ai như thế, tự nhiên lại thích một con người đào hoa, nhưng mà, quan hệ của hai người các em với anh đều rất tốt, anh vẫn sẽ chúc phúc cho các em, chúng ta đồng ý với nhau, sau này các em ở bên nhau cũng không được xa lánh anh.”
Jae Joong nói xong, chỉ cảm thấy bên người gió lạnh từng đợt thổi đến, sau đó Chang Min u ám mở miệng
“Kim Jae Joong, anh nghĩ đi đâu vậy?”
Park Yoo Chun buông dụng cụ pha rượu trong tay ra, ánh mắt biến thành khinh bỉ không gì sánh được
“Cậu nói, tớ và Shim Chang Min ở bên nhau?”
Jae Joong nháy mắt mấy cái
“Không phải các cậu đều…”
Chang Min lạnh lùng hừ một tiếng
“Trong đầu của anh vĩnh viễn chỉ biết nghĩ những chuyện đó, em là mời Park Yoo Chun đến làm giám đốc marketing cho công ty.”
“A?!”
“Nhưng đầu anh ấy bị hỏng rồi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng không nên ở chỗ này làm nhân viên pha chế rượu.”
Park Yoo Chun cười ha ha trả lời
“Bởi vì tự do đấy, con người nên làm việc mình muốn làm.”
Lời còn chưa dứt, Park Yoo Chun huýt sáo một tiếng
“Ơ, thật lâu không thấy kiểu người này ở Ánh Nắng Nửa Đêm”
Jae Joong và Chang Min đều quay đầu nhìn, hai người giật nảy mình, dưới ánh đèn lấp lánh đủ loại màu sắc, khuôn mặt nhìn nghiêng của người nọ vẫn đẹp đẽ rạng ngời như thế, áo khoác ngoài thật dài, giày da sáng bóng.
Gần như hai miệng đồng thanh
“Anh đẹp trai…”
“Jung Yun Ho…”
Chú thích: Dưới cổ của những con rồng đều có một khối vảy màu trắng to bằng lòng bàn tay, gần giống hình trăng lưỡi liềm gọi là nghịch lân. Xét từ góc nhìn giải phẫu học, máu từ mạch máu chủ của trái tim rồng chảy đến cái vảy màu trắng, ở đây chảy về các mạch máu nhánh. Rồng dù có hiền lành đến đâu khi bị chạm đến nghịch lân, lập tức sẽ giống như ngọn núi lửa phun trào phát ra long uy vô hạn bởi vì nghịch lân giống như là tính mạng của rồng ( ý nói là nơi dễ tổn thương nhất) nên rồng không cho phép bất luận cái gì chạm vào chỗ đó.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
81 chương
88 chương
47 chương
549 chương
36 chương