Thời gian nhanh chóng qua, cũng đã tròn mười năm, các ấu long đều chuẩn bị lên đường trả thù. Rời khỏi nơi mà họ đã cự ngụ suốt mười năm, họ đi tìm các môn phái năm đó đã nhúng tay vào việc truy sát họ. Không nghĩ tới, Đạo môn năm đó là bằng hữu của sư phụ chúng cũng có nhúng tay vào chuyện này, Ngữ Ngôn sau khi lôi hết các dữ kiện năm đó coi lại thì xém bị tức hộc máu. Vốn mười năm này hắn thu thập không ít nhưng lại chưa bao giờ xem cả hắn sợ mình không kìm giữ được chính mình mất. Sau khi xe xong, Ngữ Ngôn dùng huyết mạch để kêu gọi các huynh đệ còn lại của mình. Dựa theo huyết mạch dẫn đường, cả năm ấu long đều tập hợp ở Tinh Cổ thành. Ở một nơi hoang vắng trong Tinh Cổ thành, hai bóng đen trùm kín mít đang đứng tựa vào thân cây như đang chờ đợi ai đó. Một bóng đỏ xuất hiện, vừa tới liền lao vào một bóng đen trong cả hai mà triền đấu. Cả hai vừa gặp liền đánh nhau túi bụi, long trời lở đất. Một bóng xanh cùng trắng cùng chui vào loạn đấu với nhau, bóng đen còn lại chỉ đứng một bên nhìn bốn kẻ kia quậy tới gà bay chó sủa. Cho đến khi một bóng đen cuối cùng xuất hiện cũng gia nhập trận hỗ đấu này, rất nhanh liền phân ra thắng bại. Cả bốn tên đánh trước liền thảm bại, bị đánh hệt miếng giẻ rách nằm trên đất. "Oa, phu quân bọn họ ức hiếp ta kìa!!" Mọi người "!. . " cái tính trời đánh cũng không đổi! Hắc Sát rất không nghĩa khí mà lao vào lòng Tĩnh Kỳ nháo lên, những người khác cũng không nhịn được mà bật cười. Bầu không khí vẫn thân thiết cứ như không hề có sự chia lìa giữa bọn họ vậy, Phong Vũ cả mặt đầy tro bụi dưới đất nhảy dựng lên chỉ vào Hắc Sát mà mắng. "Đồ chossss!" "Nhờ, ngươi cùng loài với hắn đó!" = = "Đừng có chửi chùm nha!!" >~.