Ngu dại độc phi không dễ chọc
Chương 93 : hôn sự mộ dung thanh
Edit: ༄༂Mun༉
Thanh Tuyền cung.
Hoàng Hậu thân thiết lôi kéo Mộ Dung Thanh ngồi ở trêи giường nệm, Mộ Dung Thanh nhìn giữa mặt Hoàng Hậu một tầng đen nhánh, hiển nhiên là bởi vì không ngủ tốt, Mộ Dung Thanh dò hỏi: “Cô mẫu, có chuyện gì giải quyết không được sao?”
Hoàng Hậu vẫn luôn rất thích Mộ Dung Thanh, không đơn giản là bởi vì nàng là chất nữ mình, còn bởi vì nàng là tri kỷ thiện giải nhân ý, Hoàng Hậu thở dài nhu nhu giữa mày nói: “Ai, còn không phải bởi vì việc Minh nhi cùng Thanh Ca, làm đầu bổn cung đau. ”
Mộ Dung Thanh nao nao, “Vừa rồi thời điểm Thanh nhi tiến cung đã thấy được Thụy Dương quận chúa, nàng cùng Cửu vương gia ở bên nhau.”
“Chuyện này bổn cung đã nghe nói, Hoàng Thượng đột nhiên triệu Mục Thanh Ca tiến cung, là vì chuyện gì bổn cung lại không rõ ràng lắm, nhưng nghe nói Phượng Tuyệt Trần ở ngự thư phòng đại náo một chút, sau đó liền đem Mục Thanh Ca mang đi, bổn cung lúc trước còn tưởng rằng những cái đó đều là tung tin vịt, hiện tại ngẫm lại có vài phần là thật sự, xem ra Cửu vương gia động chân tình với Thanh Ca.” Hoàng Hậu thở dài.
Đầu ngón tay Mộ Dung Thanh khẽ nhúc nhích, còn chưa hỏi Hoàng Thượng có thái độ gì, Hoàng Hậu liền đã lập tức nói: “Bất quá, giữa bọn họ là tuyệt đối không có khả năng, Cửu vương thân phận cao quý, lại là đệ đệ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự mình nuôi nấng lớn lên, đã giống như nửa nhi tử, nhiều năm như vậy Hoàng Thượng vì hôn sự Cửu vương không biết phí bao nhiêu tâm tư, Hoàng Thượng tất nhiên là coi thường Thanh Ca.”
“Cô mẫu, dùng cái gì thấy được, nếu Hoàng Thượng không mừng Thụy Dương quận chúa, vì sao lại hạ chỉ phong nàng là quận chúa? Hơn nữa còn là Thụy Dương quận chúa?”
“Kia bất quá chính là vì kiềm chế Mộ Dung gia chúng ta thôi, nói đến cùng Mục gia cũng chỉ là quân cờ kiềm chế Mộ Dung phủ chúng ta, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không để một quân cờ gả cho đệ đệ thân ái của hắn.” Hoàng Hậu nói đến chỗ này nhíu nhíu mày, Hoàng Thượng đối với Cửu vương tốt hơn bất luận kẻ nào.
“Cô mẫu, lần trước tiệc mừng thọ Mục tướng, cha cùng mẫu thân đi tham gia, sau khi bọn họ thấy Thụy Dương quận chúa liền trở về nói cho Thanh nhi, để Thanh nhi cùng Thụy Dương quận chúa giao lưu nhiều hơn nhưng không cần giao thâm, mẫu thân đánh giá Thụy Dương quận chúa rất cao.”
Hoàng Hậu cười cười nói: “Cái nhìn nữ nhân chúng ta cùng nam nhân rất nhiều thời điểm không giống nhau, liền tỷ như bổn cung rất muốn để Mục Thanh Ca gả cho Minh nhi, không đơn giản là bởi vì Mục phủ còn là bởi vì nàng có bản lĩnh, nhưng Hoàng Thượng không mừng Mục Thanh Ca đó là bởi vì nàng quá mức thông minh, quá khó có thể nắm giữ, một nữ nhân như vậy đặt ở bên cạnh Cửu vương, làm người bất an.”
“Vậy cô mẫu không lo lắng Thụy Dương quận chúa sau khi gả cho biểu ca biểu ca khống chế không được nàng sao?”
“Đứa nhỏ ngốc, nếu Mục Thanh Ca thiệt tình yêu Minh nhi, sao lại bỏ được tính kế với hắn, chuyện tình cảm nữ nhân chúng ta càng thêm hiểu biết, mà trong mắt bọn họ nam nhân lại chỉ có tính kế cùng quyền mưu, liền giống như Hoàng Thượng cũng chưa từng động tâm với nữ nhân nào đó, cho nên hắn sẽ không lý giải yêu một người là có thể vì hắn trả giá hết thảy, cho dù là sinh mệnh.” Khóe miệng Hoàng Hậu mang theo ba phần chua xót, Hoàng Thượng vô tâm, cho nên hắn sẽ không yêu.
Mộ Dung Thanh lạc có chút suy nghĩ gật gật đầu, Hoàng Hậu kéo tay Mộ Dung Thanh nói: “Hôm nay bổn cung triệu ngươi tiến đến là vì hôn sự của ngươi, ngươi đã qua mười sáu, người cầu thân càng là đạp vỡ cửa, Thái Hậu nương nương vì hôn sự của ngươi riêng tìm bổn cung qua nói chuyện, phải vì ngươi chọn một rể hiền.”
Sắc mặt Mộ Dung Thanh cứng đờ, kỳ thật nàng biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, từ lúc nàng cập kê bắt đầu, nàng liền ngày ngày lo lắng cho hôn sự mình, chỉ sợ không có nữ tử khuê các nào giống như nàng đi, bởi vì nàng từ nhỏ liền biết hôn sự không thể tự mình làm chủ.
Hoàng Hậu nhìn sắc mặt Mộ Dung thanh cứng đờ thương tiếc sờ sờ gương mặt nàng, “Đứa nhỏ ngốc, ngươi phải biết rằng đây là mệnh làm nữ nhân chúng ta, càng là mệnh nữ tử Mộ Dung thế gia chúng ta, hôn sự chúng ta vĩnh viễn cũng không tới phiên mình làm chủ, cô mẫu cũng từ lúc ngươi tới đây, biết trong lòng ngươi sợ hãi, biết ngươi sợ hãi.”
Năm đó nàng làm sao không phải vậy, năm đó thời điểm Thái Hậu nương nương tìm được mình lý giải để nàng gả cho Hoàng Thượng, sắc mặt rất khó coi, nhưng ít ỏi nàng lại nào có quyền lên tiếng, chỉ có thể chờ mệnh thuộc về mình, người khác cũng vì vị trí Hoàng Hậu ngươi tranh ta đoạt, ta là ta sống, nhưng lại có ai biết ngồi trêи vị trí này thống khổ bao nhiêu, còn có đêm cô tịch dài lâu vẫn luôn làm bạn một mình.
“Ngươi nói cho cô mẫu ngươi có người vừa lòng chưa?”
Ánh mắt Mộ Dung Thanh xoay chuyển, ánh mắt trốn tránh như thế mặc cho ai cũng nhìn ra được, Hoàng Hậu nhíu mày một chút, nàng nguyên chỉ là tùy ý hỏi, dù sao Mộ Dung Thanh vẫn luôn dưỡng ở trong khuê phòng, cũng chưa tiếp xúc với nhiều nam tử, lại không có nghĩ đến nàng thật sự có người vừa lòng, Hoàng Hậu nhanh chóng hỏi: “Người nọ là ai? ”
Mộ Dung Thanh ấp úng không muốn nói tên người nọ, Hoàng Hậu lắc đầu nói: “Mặc kệ là ai ngươi cũng phải lập tức quên mất, Thanh nhi, cô cô cũng là vì tốt cho ngươi. ”
“Cô mẫu, Thanh nhi biết, lúc còn rất nhỏ Thanh nhi liền đã biết hôn sự không phải do Thanh nhi làm chủ, nhiều năm như vậy Thanh nhi vẫn luôn khắc chế chính mình, nhưng mỗi lần thấy hắn, mắt Thanh nhi vẫn truy tìm bước chân hắn, chẳng sợ chỉ thấy một mặt cũng khó có thể quên.”
Hoàng Hậu cả kinh, như thế xem ra Mộ Dung Thanh đã là dụng tình sâu vô cùng, “Vậy ngươi nói cho cô mẫu, người kia rốt cuộc là ai? Nếu hắn có địa vị hiển hách, vậy nhưng thật ra còn có cơ hội thành toàn cho ngươi, nhưng nếu là…” Lời dư lại đã không cần nàng nhiều lời.
“…Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần.” Mộ Dung Thanh do dự thật lâu lúc sau cuối cùng vẫn nói ra tên này, nàng biết nếu mình vẫn luôn chôn dấu ở trong lòng, vậy một chút cơ hội cũng không có, vì mình, nàng nguyện ý đi tranh.
Hoàng Hậu kinh hãi đột nhiên đứng lên không dám tin tưởng nhìn Mộ Dung Thanh, nàng làm sao cũng không nghĩ đến Mộ Dung Thanh nói ra cư nhiên là Cửu vương, “Ngươi, ngươi sao lại…sao lại có thể thích hắn?”
“Cô mẫu, vì sao không thể, từ bốn năm trước ở trong yến hội trong lúc vô ý thấy hắn, ta liền khó có thể quên, nhiều năm như vậy vẫn giống nhau, nhưng vì Mộ Dung gia, Thanh nhi không thể không đem phần cảm tình này vùi lấp ở trong lòng, vốn là ôm vĩnh viễn cũng không nói ra tiếng lòng, nhưng chân chính tiến đến giờ phút này, Thanh nhi vẫn nhịn không được.”
“Thanh nhi, giữa các ngươi tuyệt đối là không có khả năng, ngươi cùng Minh nhi là cùng thế hệ, mà hắn là trưởng bối Minh nhi cũng tương đương với trưởng bối của ngươi.”
“Nhưng giữa chúng ta chỉ kém vài tuổi mà thôi, dù cho là trưởng bối thì tính sao? Từ xưa đến nay có bao nhiêu ví dụ như vậy, ngay cả Hoàng Thượng không phải cũng có thể nạp đủ để làm nữ nhân mình sao…”
Hoàng Hậu đột nhiên che lại miệng Mộ Dung Thanh, “Ngươi quá làm càn, lời này nếu để cho người khác nghe được, ngươi ăn không hết còn gói đem đi.”
Mộ Dung Thanh cũng biết mình cảm xúc quá kϊƈɦ động, Hoàng Hậu buông Mộ Dung Thanh ra sau đó chậm rãi ngồi xuống, “Thanh nhi, ngươi có biết hiện giờ địa vị Mộ Dung gia chúng ta bị chèn ép, mà chèn ép Mộ Dung gia chúng ta chính là Hoàng Thượng cùng Cửu vương, ngươi muốn gả cho Cửu vương đừng nói Thái Hậu sẽ phản đối, ngay cả Hoàng Thượng Cửu vương cũng là tuyệt đối sẽ không đồng ý cưới nữ tử Mộ Dung gia.”
“Không, cô mẫu, Thanh nhi có cơ hội, chỉ cần Thanh nhi gả cho Cửu vương gia, vậy chẳng khác nào là Mộ Dung gia cùng hoàng gia liên hôn, đến lúc đó bọn họ làm việc vẫn là sẽ cố kỵ một chút.”
“Đứa nhỏ ngốc, chẳng lẽ cô mẫu không phải thê tử Hoàng Thượng sao? Nhưng ngươi thấy bọn họ thủ hạ lưu tình chưa?”
“Cô mẫu mặc kệ thế nào, loại chuyện này là một cơ hội a.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
48 chương
215 chương
51 chương
41 chương