Ngu dại độc phi không dễ chọc

Chương 27 : ám vệ lăng phong

Edit: ༄༂Mun༉ Phượng Tuyệt Trần không biết nam tử này rốt cuộc núp ở trêи cây bao lâu, bởi vì Phượng Tuyệt Trần cũng không lâu trước mới phát hiện hắn(LP), có thể ở dưới mí mắt hắn ẩn nấp lâu như vậy vẫn là có chút bản lĩnh, nam tử tuổi trẻ nhàn nhạt nói: “Tố vấn Cửu vương gia võ công cái thế, nay may mắn lĩnh giáo.” “Các hạ có thể ở dưới mí mắt bổn vương núp lâu như vậy cũng không phải hạng người hời hợt.” Nam tử tuổi trẻ cười cho qua, Phượng Tuyệt Trần khóe miệng cong lên một tia cười tà, “Bất quá, về sau muốn động thủ với người của bổn vương, nên nghĩ kỹ một chút.” Nam tử tuổi trẻ nhíu mày hỏi: “Người của ngươi? Cửu vương gia nói chính là Mục đại tiểu thư?” Phượng Tuyệt Trần trầm mặc mà chống đỡ, ánh mắt nam tử tuổi trẻ khẽ nhúc nhích nói: “Cửu vương gia vẫn là chớ nên hạ quyết đoán quá sớm.” Nói nhìn về phía phương hướng xe ngựa rời đi, “Nàng không phải người của ngươi.” Sau đó không chờ Phượng Tuyệt Trần nói chuyện, liền trực tiếp phi thân rời đi. Phượng Tuyệt Trần cao thâm khó đoán nhìn phương hướng hắn rời đi, Mục Thanh Ca trêи người rốt cuộc có mục đích gì, hắn cũng không cho rằng nam nhân kia là tới giết Mục Thanh Ca, nếu không hắn sớm đã động thủ, Mục Thanh Ca căn bản là sống không cần đến hắn, vậy người nọ mục đích rốt cuộc là cái gì? Đặc biệt là lúc hắn rời đi lưu lại một câu cuối cùng làm Phượng Tuyệt Trần rất khó chịu, “Vậy rửa mắt mong chờ đi.” Phủ Thừa tướng. Dì Vân bưng một chén thuốc đi vào trong phòng Mục Thanh Ca liền thấy nàng đã tự mình băng bó tốt miệng vết thương, dì Vân nhìn khuôn mặt Mục Thanh Ca trầm tĩnh chỉ cảm thấy thân ảnh của nàng rất quen thuộc, từ khi nào nàng cũng đạm nhiên như phu nhân vậy, dì Vân đột nhiên cảm thấy Ca nhi trước kia tuy rằng ngốc nhưng thật ra nói đến cùng vẫn là người dễ  thân cận, hiện giờ Ca nhi thần bí làm người nhìn không thấu. Mục Thanh Ca vừa quay đầu lại liền thấy dì Vân ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt mang theo ngờ vực, còn lại càng nhiều là sầu lo, Mục Thanh Ca nhíu mày một chút, “Dì Vân làm sao vậy?” Dì Vân cười một chút, sau đó bưng dược đi tới đặt ở trêи bàn, “Ca nhi.” Lời nói đến bên miệng rồi lại không biết mở miệng như thế nào. Mục Thanh Ca bưng lên chén thuốc trêи bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: “Dì Vân là muốn hỏi chuyện của Cửu vương gia cùng ta sao?” Dì Vân thở dài nói: “Ca nhi, có một số việc dì Vân cũng không muốn nói quá nhiều, nhưng rốt cuộc việc liên quan đến hoàng gia, kỳ thật phu nhân cùng Tướng gia cũng không đồng ý ngươi gả vào hoàng thất, năm đó phu nhân tuy cùng Hoàng Hậu nương nương giao hảo nhưng phu nhân vẫn lưu lại đường sống, hôn sự ngươi cùng Tứ hoàng tử càng là Hoàng Hậu nương nương một tay an bài, năm đó phu nhân cùng Tướng gia cũng không đồng ý, chỉ là sau lại…” Mục Thanh Ca nhìn dì Vân, trực giác nói cho nàng, chuyện này cùng mẫu thân chủ cũ có quan hệ, dì Vân ngẩng đầu tiếp tục nói: “Về sau phu nhân phát hiện thân thể mình đã dần dần không tốt, kỳ thật thân thể phu nhân vẫn luôn đều không tốt, sau lại bởi vì lần đầu mang thai mà nhận hết tra tấn, nề hà hài tử vừa sinh ra liền chết non, phu nhân khóc trời đất tối tăm, đại phu càng là ngắt lời phu nhân về sau khó có thai.” “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói là lúc trước có một đứa con?” “Đúng vậy, là một anh trai.” Dì Vân thở dài, “Chỉ là đáng tiếc, đứa bé kia chung quy là không có phúc phận a, nếu hắn còn trêи đời, đó là nam tử duy nhất Tướng phủ, còn là ca ca ngươi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi. Phu nhân cùng Tướng gia liền vẫn luôn cho rằng bọn họ sẽ không có hài tử, lại không nghĩ đến ba năm sau, phu nhân lại mang thai ngươi, phu nhân phát giác nếu đem ngươi sinh ra, nàng nhất định không sống nổi, cho nên mới đồng ý hôn sự cùng Tứ hoàng tử, nàng nghĩ như vậy, về sau Ca nhi ngươi cũng có thể có nơi dựa vào, lại không nghĩ đến…” Không nghĩ tới lòng người hiểm ác. “Kỳ thật phu nhân cùng Tướng gia đã sớm biết Hoàng Hậu nương nương sở dĩ muốn cùng Tướng phủ liên hôn bất quá chì là muốn củng cố hậu vị của nàng cùng tôn vị của Tứ hoàng tử, nhưng mà sau này Hoàng Hậu nương nương thật sự là quá đáng, làm Ca nhi ngươi chịu không ít khổ.” Dì Vân thương tiếc sờ sờ đầu Mục Thanh Ca, “Ca nhi, ngươi phải biết rằng trêи người ngươi không chỉ có mạng ngươi còn có mạng mẹ ngươi a.” Nếu không phải năm đó phu nhân nhất ý cô hành cũng không đến mức rơi vào kết cục như vậy. Mục Thanh Ca nhắm mắt lại gật gật đầu, nàng chưa từng cảm giác được tình thương của mẹ, hiện giờ nàng lại rất hâm mộ chủ cũ, có mẫu thân vĩ đại như vậy, Mục Thanh Ca sờ sờ trái tim mình, có lẽ đến nơi này cũng đúng là may mắn của nàng. “Ca nhi, người trong hoàng thất không có khả năng có cảm tình toàn tâm toàn ý, mà phu nhân lại muốn ngươi có thể có được hạnh phúc, cho nên trước lúc lâm chung luôn mãi nhắc nhở  dì Vân, để ngươi tận lực ít cùng người trong hoàng thất tiếp xúc, dù cho là hôn sự cùng Tứ hoàng tử cũng là việc vạn bất đắc dĩ, phu nhân thông tuệ hơn người kỳ thật đem hết thảy đều nhìn thấu, nàng làm như vậy đều là vì Ca nhi ngươi a.” Bởi vì nàng không có được cảm tình toàn tâm toàn ý, cho nên mới hy vọng nữ nhi mình có thể có hạnh phúc đi, Mục Thanh Ca ôn nhu cười cười nói: “Dì Vân, ta biết ý ngươi, nam nhân Mục Thanh Ca ta muốn tất nhiên phải là nam nhân tốt nhất thế gian,  Mục Thanh Ca ta nguyện chỉ cùng một người tâm đầu bạc không xa nhau.” Dì Vân vui mừng gật gật đầu, “Có một số việc dì Vân đã nhìn không thấu, bất quá còn tốt ngươi đã trưởng thành.” Ca nhi trưởng thành, nàng không biết có tốt hay không, nhưng duy nhất đáng giá khẳng định chính là nàng sẽ không bao giờ để người khác khi dễ. Mà ở trong viện Tam di nương, Mục Chỉ Lan cùng Tam di nương ngồi ở bên trong phòng, Tam di nương phẫn nộ đem chén trà trêи bàn hung hăng quăng lên trêи mặt đất, Mục Chỉ Lan nhíu mày một chút nói: “Nương, ngươi hiện tại đánh nát mọi thứ cũng không có lợi gì, Mục Thanh Ca đã bình bình an an đã trở lại.” “Sao có thể như vậy, nhiều người như vậy cư nhiên còn không giết được tiện nhân kia.” Tam di nương hận đến cắn răng. Mục Chỉ Lan thở dài nói: “Có lẽ mạng nàng thật là không nên tuyệt.” “Ngươi lời này là có ý gì?” Tam di nương cả giận nói, “Ngươi còn giúp tiện nhân kia nói chuyện, nếu không phải tiện nhân kia, ngươi sẽ thành cái dạng như bây giờ sao? Nếu không phải tiện nhân kia ngươi hiện tại chính là đường đường Tứ hoàng tử phi, sao có thể ở trêи cung yến chịu nhục nhã vô cùng.” “Nương, ngươi sao không nghĩ đến, Mục Thanh Ca hiện tại đã không phải Mục Thanh Ca trước kia, nếu trước đây còn dễ làm, nhưng mà hiện tại nàng đã là Thụy Dương quận chúa, nếu nàng bị người ám sát mà chết, vậy cha cùng hoàng thất sao có thể thiện bãi cam hưu, đường đường Thụy Dương quận chúa cư nhiên bị người ám sát truyền ra là vũ nhục hoàng thất, Hoàng Thượng khẳng định sẽ tra rõ, như vậy dễ như trở bàn tay là có thể tra được chúng ta.” Sắc mặt Tam di nương biến đổi, “Vậy nữ nhi ngươi nói chúng ta làm sao bây giờ?” “Còn tốt Mục Thanh Ca không có trở ngại gì, nhìn dáng vẻ nàng tựa hồ cũng không nghĩ đem chuyện này nháo lớn, cái này liền dễ làm, chúng ta coi như cái gì cũng chưa biết, nương về sau cũng đừng liên hệ những người đó.” “Được được được, đều nghe ngươi.” Tam di nương đột nhiên gật gật đầu. Mục Chỉ Lan âm thầm thở dài, bất quá lần này hành động vẫn là đáng tiếc, Mục Thanh Ca hẳn còn không biết việc này là các nàng làm. Buổi tối. Mục Thanh Ca một người đứng ở sân thượng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng to, ở xa xôi thế kỷ 21 không thể thành nàng duy nhất hoài niệm cũng chỉ có gia gia, tuy rằng gia gia nghiêm khắc với nàng nhưng nói đến cùng hắn vẫn là bạn thơ ấu của nàng, tuy không có lạc thú, ấm áp, nhưng ở trong lòng nàng vậy là đã đủ rồi.