Ngu dại độc phi không dễ chọc
Chương 25 : anh hùng cứu mỹ nhân
Edit: ༄༂Mun༉
Mục Thanh Ca chậm rãi quỳ xuống, duỗi tay mơn trớn mộ bia lạnh lẽo, chiếm dụng thân thể nữ nhi ngươi cũng không phải là cố ý, bất quá ngươi có thể yên tâm ta sẽ dùng thân thể nữ nhi ngươi sống thật tốt, Mục Thanh Ca âm thầm nói.
“Phu nhân, Tướng gia bởi vì có chuyện nên không thể tới, phu nhân phải lý giải Tướng gia công sự bận rộn a.” Dì Vân đốt vàng mã nói.
Nửa canh giờ sau, các nàng mới hoàn thành hiến tế, Mục Thanh Ca đỡ dì Vân lên nói: “Dì Vân, đừng thương tâm, nương ở dưới có biết cũng sẽ không an tâm.”
Dì Vân lau nước mắt gật gật đầu, “Ca nhi, chúng ta đi thôi.”
Mục Thanh Ca đỡ dì Vân lên xe ngựa, bên này mình mới vừa đi lên, mưa tên liền tới, Mục Thanh Ca nhìn mã phu vạn tiễn xuyên tâm mà chết, Mục Thanh Ca nhìn ba mũi tên hướng về phía mình, nàng nghĩ cũng chưa nghĩ trực tiếp ném ra ba ngân châm, cùng ba mũi tên chạm vào nhau, chỉ tiếc ngân châm lực đạo quá nhỏ, chỉ có thể ngăn cản tốc độ nó, Mục Thanh Ca đột nhiên nhảy xe, chỉ thấy vừa rồi vị trí mình trạm đã bị mũi tên đâm thủng.
“A…Ca nhi.” Dì Vân thét ra tiếng chói tai.
“Dì Vân mau ra đây.” Mục Thanh Ca vén rèm lên nhìn dì Vân ghé vào ngồi ghế, Mục Thanh Ca đột nhiên túm chặt cánh tay dì Vân đem nàng lôi ra, “Đi.” Sau đó đỡ dì Vân chạy về phía trước mặt.
Mục Thanh Ca nhìn mưa tên lại đến lần nữa, nàng đột nhiên đẩy dì Vân ra, mũi tên từ giữa cổ nàng xuyên qua, may mắn nàng trốn mau nếu không mũi tên này đâm thủng chính là yết hầu của nàng.
“Ca nhi, ngươi không sao chứ.” dì Vân từ trêи mặt đất bò dậy nhìn Mục Thanh Ca giữa cổ máu tươi hoảng sợ, “Ngươi bị thương?”
“Ta không có việc gì.” Vừa dứt lời liền thấy phương hướng mưa tên kia chạy tới bảy tám người đồ đen.
Dì Vân chưa từng gặp qua trường hợp máu tươi như vậy trong khoảng thời gian ngắn cũng bị dọa lăng, lại vẫn ưỡn ngực che trước mặt Mục Thanh Ca, “Ca nhi, lúc dì Vân chặn bọn họ, ngươi chạy nhanh biết không?”
Mục Thanh Ca nhìn người trước mặt, thân thể nàng rõ ràng bởi vì sợ hãi mà run rẩy, lại vẫn lựa chọn tình nghĩa không phản cố che ở trước mặt mình, tâm nàng chậm rãi ấm áp lên, Mục Thanh Ca khóe miệng gợi lên một tia cười vui, đáy mắt đều mang theo ba phần ý cười ấm áp, đối mặt trước sống chết như vậy còn có thể cười có lẽ chỉ có một Mục Thanh Ca đi.
“Các ngươi có phải tìm lầm người hay không? Ta cùng tiểu thư nhà chúng ta chưa từng đắc tội bất luận kẻ nào a.” Dì Vân không có phát giác phía sau Mục Thanh Ca miệng cười, mà là một lòng chỉ nghĩ làm sao bảo vệ tốt Mục Thanh Ca, trong lòng mặc niệm phu nhân phù hộ.
Người bịt mặt nạ đen đi đầu chỉ vào Mục Thanh Ca phía sau dì Vân lạnh lùng nói: “Người cần giết chính là đại tiểu thư Tướng phủ.”
Mục Thanh Ca đối với câu này cũng chỉ là nhíu mày một chút, nàng còn chưa nghĩ đến rốt cuộc là ai nhanh như vậy liền tìm người ám sát nàng, người hiện lên đầu tiên chính là Hoàng Hậu, bất quá ngẫm lại Hoàng Hậu hẳn là còn không đến mức nhanh như vậy liền hạ sát nhân, như vậy đến tột cùng còn có ai đây?
Nghe được bọn họ nói, sắc mặt dì Vân đột nhiên biến đổi, những sát thủ đồ đen đó liếc nhau sau đó đột nhiên bay về phía các nàng, Mục Thanh Ca nhanh chóng kéo cánh tay dì Vân đem nàng kéo về phía sau, “Ca nhi.”
Ngân châm trong tay Mục Thanh Ca đột nhiên ném qua, người đồ đen không có phòng bị trực tiếp bị đâm trúng, nhưng bởi vì không có nội lực cho nên đối với bọn họ cũng không có tạo thành thương tổn bao lớn, người đồ đen cũng chỉ là miệt thị nhìn Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca kéo dì Vân hướng một con đường khác chạy ra, “Chạy mau.”
“Giết.” Phía sau người ngựa truy kϊƈɦ mà đuổi.
Mà nguyên bản người trúng ngân châm Mục Thanh Ca lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, đôi môi tím đen, người đi đầu vừa thấy liền kêu lên: “Ngân châm có độc, cẩn thận.”
Mục Thanh Ca lấy ra ngân châm đuổi theo bọn họ hết sức ném qua đả thương người, người đồ đen muốn ngăn trở ngân châm cho nên tốc độ cũng liền giảm bớt, Mục Thanh Ca tính toán như thế các nàng đại khái có lẽ là có thể chạy, nề hà dì Vân do tuổi đã lớn, căn bản là chạy không được, dì Vân đẩy Mục Thanh Ca: “Ca nhi, ngươi đi mau, không cần lo cho ta, ta đã chạy không được, ngươi đi mau a.”
Mục Thanh Ca cau mày, nàng chưa bao giờ là một người lương thiện, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không bỏ dì Vân liều mình tương hộ, Mục Thanh Ca kéo cánh tay dì Vân kiên định nói: “Dì Vân, ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi, nếu đi phải cùng nhau đi.”
“Ca nhi.” Đôi mắt dì Vân tràn đầy nước mắt.
Mục Thanh Ca nhìn người đồ đen đã đuổi theo, sau đó tiến lên một bước ngăn trở dì Vân nói: “Các ngươi muốn giết là ta, thả dì Vân đi.”
Ngươi đồ đen hai mặt nhìn nhau, người đi đầu hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi cho rằng các ngươi thoát được sao? Giết một người cũng là giết, vậy còn không bằng kiếm nhiều chút, giết một đôi.” Nói khiêng đao liền bổ tới.
Mục Thanh Ca nhanh chóng tránh thoát, nàng lấy ra ba ngân châm còn chưa ném cánh tay đã bị người chém trúng, ngân châm trong tay một cái lấy không xong toàn bộ đều rơi xuống mặt đất, ánh mắt Mục Thanh Ca phóng lãnh, trực tiếp nhổ xuống bạc thoa trêи đầu chế trụ cánh tay người nọ đem bạc thoa cắm vào cổ người nọ, tức khắc máu tươi dính ở nàng trêи người.
“A.” Dì Vân bị một người đồ đen trực tiếp đá văng trêи mặt đất, chỉ thấy người đồ đen kia giơ đao muốn chém.
Mục Thanh Ca nghĩ cũng chưa nghĩ trực tiếp bổ nhào vào trêи người dì Vân, dì Vân nhìn đao lập tức liền muốn dừng ở trêи người Mục Thanh Ca thét ra tiếng chói tai, nghìn cân treo sợi tóc, vài miếng lá cây trực tiếp hướng đến bọn họ, người giơ đao lên trực tiếp bị văng ra, mà huyệt Thái Dương của hắn cũng trúng một mảnh lá cây, cả người đều chết không nhắm mắt ngã trêи mặt đất.
Mà mấy người đồ đen kia trêи người mỗi vị trí khác nhau cũng đều trúng ám khí lá cây, toàn bộ đều chết oan chết uổng, Mục Thanh Ca nhìn lá cây trêи người bọn họ, cư nhiên trực tiếp có thể trí người vào chỗ chết, dì Vân đột nhiên đỡ Mục Thanh Ca bò dậy, “Ca nhi, ngươi không sao chứ, ngươi không cần làm ta sợ.”
“Dì Vân, ta không có việc gì, đừng lo lắng.”
Dì Vân nước mắt lưng tròng nhìn Mục Thanh Ca, “Ngươi đứa nhỏ này vì sao phải chống đỡ giúp dì Vân, nếu ngươi có bất trắc gì dì Vân sống như thế nào, dì Vân phải làm sao nói cho phu nhân?” Nhìn vết thương trêи cổ nàng, rơi lệ không ngừng.
Mục Thanh Ca lắc đầu nói: “Dì Vân, ta thật sự không có việc gì.”
Mục Thanh Ca nhìn người phía trước đi tới, không lộ ra nửa phần kinh ngạc, có thể dùng lá cây giết người trong thiên hạ chỉ sợ trừ hắn cũng hiếm có người nào khác đi, mà Phong Ngâm ở phía sau hắn giá xe ngựa đến.
“Cửu vương gia.” Dì Vân nhìn thấy người tới kinh ngạc nhìn.
Ánh mắt Phượng Tuyệt Trần hơi trầm xuống nhìn Mục Thanh Ca, sau đó nói với dì Vân bên cạnh Mục Thanh Ca: “Ngươi lên xe ngựa trước.”
Dì Vân nhìn về phía Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca gật gật đầu, dì Vân liền đi qua xe ngựa, ba bước hai lần đều lo lắng nhìn Mục Thanh Ca.
Phượng Tuyệt Trần nhìn người trêи mặt đất, “Xem ra ngươi đắc tội không ít người a, đã tới nông nỗi có người mua mạng.” Thanh âm đúc kết trào phúng, đột nhiên Phượng Tuyệt Trần một phen chế trụ cánh tay Mục Thanh Ca đem nàng kéo đến trước người.
Mục Thanh Ca căn bản là không nghĩ tới Phượng Tuyệt Trần sẽ có động tác như vậy, hai người toàn thân dán ở bên nhau, “Ngươi làm gì?” Mục Thanh Ca nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp muốn đẩy Phượng Tuyệt Trần ra, nề hà đôi tay đều bị Phượng Tuyệt Trần khấu ở phía sau.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
48 chương
215 chương
51 chương
41 chương