Ngu dại độc phi không dễ chọc
Chương 117 : ban vòng
Edit: ༄༂Mun༉
Trước khi Mục Thanh Ca tiến cung, Mục tướng cố ý kêu ma ma trong phủ dạy nàng một lần lễ nghi trong cung, phải biết rằng Hoàng Thái Hậu cũng không phải là Hoàng Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng, nàng đối với lễ nghi trong cung đều rất chú ý, hơn nữa rất khó chiều, Hoàng Thái Hậu tỉ mỉ nhìn Mục Thanh Ca, sau đó nói: “Ai gia nhớ rõ nương ngươi là tuyệt thế giai nhân, thời điểm Mục tướng tuổi trẻ cũng là nam tử anh tuấn khó gặp, sao tới ngươi liền thay đổi?”
Nếu là người khác sớm đã thay đổi sắc mặt, chỉ tiếc Mục Thanh Ca vẻ mặt đạm nhiên như cũ, không giống như trong tưởng tượng của Hoàng Thái Hậu bất kham một kϊƈɦ, “Thái Hậu nương nương nói đúng, Thanh Ca có đôi khi nhìn mình trong gương đều buồn rầu, bất quá nếu mẫu thân cho Thanh Ca dung mạo như vậy, Thanh Ca cũng chỉ có thể học tiếp thu.”
Hai tròng mắt Hoàng Thái Hậu hiện lên một tia tinh quang, Như ma ma bên cạnh trêu ghẹo nói: “Thái Hậu nương nương, tuy rằng tướng mạo Thụy Dương quận chúa đích xác không giống Mục phu nhân cùng Mục tướng, nhưng đôi mắt này, nô tỳ nhìn nhưng thật ra cùng Mục phu nhân giống nhau như đúc a.”
Hoàng Thái Hậu gật gật đầu nói: “Tới, ngồi xuống, không cần khẩn trương.” Hoàng Thái Hậu ý bảo Mục Thanh Ca ngồi vào bên cạnh nàng, “Nói chuyện với ai gia cứ như người một nhà nói chuyện đi.”
Mục Thanh Ca chỉ cười không nói, Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: “Ai gia già rồi, hiện tại a, duy nhất muốn thấy chính là bọn nhỏ khỏe mạnh lớn lên, Hoàng Thượng tuy rằng không phải thân tử ai gia, nhưng ai gia lại đem hắn coi là thân tử, hài tử hắn cũng là tôn nhi ai gia, ai gia biết đứa trẻ Nguyệt Minh kia làm việc xúc động, nhưng đứa trẻ kia tính cách ôn hòa, thiện lương tuyệt đối sẽ không làm ra sự việc kia, ai gia tin tưởng hắn a nhất định là gặp nạn.”
Mục Thanh Ca tùy ý Hoàng Thái Hậu một người biểu diễn kịch một vai, “Ai gia cũng có nghe nói việc ngươi cùng Nguyệt Minh, ngươi đứa nhỏ này nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, cũng nên là lúc hưởng phúc, hiện giờ Nguyệt Minh đối với ngươi một mảnh chân tình, ngươi yên tâm, ai gia cùng Mộ Dung gia đều sẽ không thua thiệt ngươi, ai gia hiện tại liền chờ ngươi một câu.”
“Thái Hậu nương nương có ý gì?” Mục Thanh Ca sao có thể nghe không hiểu ý Hoàng Thái Hậu!?
Hoàng Thái Hậu rất từ ái nói: “Thanh Ca a, ngươi đã qua tuổi cập kê, lúc trước nguyên bản là có hôn sự với Nguyệt Minh, tuy trước đó đã xảy ra chút việc không thoải mái, nhưng ai gia tin tưởng biết sai có thể sửa, Nguyệt Minh về sau nhất định sẽ bồi thường cho ngươi, hài tử, có câu cách dùng lời nói đúng, sai rồi một người sẽ không có gì.”
“Thái Hậu nương nương, hôn sự Thanh Ca là Hoàng Thượng làm chủ, ngày ấy ở trêи cung yến hoàng thượng cũng đã hạ chỉ nói qua, hôn sự cùng Tứ hoàng tử đã bị bỏ, về sau không được nhắc lại, Thanh Ca vẫn luôn ghi nhớ, Tứ hoàng tử tuy một mảnh chân tình, nhưng Thanh Ca thật sự là không xứng với Tứ hoàng tử, cô phụ ân điển Thái Hậu nương nương, còn thỉnh Thái Hậu nương nương thứ tội.”
Khóe miệng Hoàng Thái Hậu giơ lên nụ cười dần dần biến thành lạnh lẽo, “Ngươi đứa nhỏ này thật đúng là không hiểu chuyện, ai gia cùng ngươi giải thích ngươi còn không nghe, mấy ngày nay Nguyệt Minh ở nơi đó cũng không thiếu nếm mùi thất bại, Hoàng Hậu nói cho ngươi cũng vô dụng, ai gia vì tốt cho ngươi, ngươi cũng không nghe, thôi, đây là việc người trẻ tuổi các ngươi, ai gia già rồi, không đuổi kịp các ngươi.”
Đáy mắt Mục Thanh Ca hiện lên một tia kinh ngạc, nàng không cho rằng Hoàng Thái Hậu cứ như vậy thiện bãi cam hưu, quả nhiên Hoàng Thái Hậu cho Như ma ma cái ánh mắt, “Đi đem quà ai gia chuẩn bị cho quận chúa chuẩn lấy ra.” Như ma ma tuân chỉ vào trong điện, Hoàng Thái Hậu muốn đứng dậy, Mục Thanh Ca đứng dậy nâng nàng lên, Hoàng Thái Hậu bắt lấy tay Mục Thanh Ca, “Tuy rằng không thành hoàng tử phi của Nguyệt Minh, nhưng là ai gia vẫn chuẩn bị cho ngươi một món quà nhỏ.”
Mục Thanh Ca cảm giác được tay mình đau đớn, Thái Hậu nương nương móng tay bén nhọn cơ hồ muốn đâm vào trong tay Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca tuy rằng rất đau nhưng vẻ mặt đoan trang cười cười như cũ, đáy mắt Hoàng Thái Hậu mang theo một tia thưởng thức, bất quá thực mau thưởng thức đã bị chợt lóe mà qua sát khí che dấu.
Rất nhanh, Như ma ma bưng một cái mâm nhỏ lại đây, trong mâm để một cái hộp gấm nhỏ, Hoàng Thái Hậu lúc này mới buông tay Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca không dấu vết nhìn lướt qua tay mình đã ô thanh, loáng thoáng còn có thể nhìn ra có vết máu, Hoàng Thái Hậu cầm hộp gấm nhỏ mở ra, bên trong có một cái vòng tay màu bạc rất tinh xảo xinh đẹp, “Đây là vòng ngọc thủy nguyệt năm đó Đông Li tiến cống.”
Đông Li? Truyền thuyết hoàng thất Đông Li chính là có không ít thứ tốt, vòng ngọc thủy nguyệt này thật là xinh đẹp cực kỳ, chỉ sợ giá trị liên thành đi, Hoàng Thái Hậu cầm vòng tay xoay người nhìn về phía Mục Thanh Ca nói: “Ai gia đem cái vòng ngọc này tặng cho ngươi.”
“Thái Hậu nương nương không được.” Vòng tay tốt như vậy, sao có thể dễ dàng đưa cho mình, trong đó không cần nghĩ nhất định có bí mật.
Hoàng Thái Hậu duỗi tay giữ chặt tay Mục Thanh Ca, sau đó chính là đem vòng tay mang vào cô tay như tuyết trắng nõn, lớn nhỏ cư nhiên vừa vặn thích hợp, liền giống như vì nàng mà chế tạo, Hoàng Thái Hậu bất động thần sắc nhíu mày nói: “Quả nhiên rất thích hợp với ngươi, xem ra ai gia không có chọn sai.”
Mục Thanh Ca nhanh chóng quỳ xuống nói: “Thanh Ca tạ Thái Hậu nương nương ban thưởng.” Một cái tay khác ở nơi người khác nhìn không tới vuốt vòng tay trêи cổ tay, vòng tay này nhìn như cũng không có vấn đề gì, nhưng trực giác Mục Thanh Ca nói cho nàng, vòng tay này nhất định có vấn đề.
“Đứng lên đi.” Hoàng Thái Hậu ôn nhu một tay nâng tay Mục Thanh Ca, “Ngươi là đứa trẻ cơ linh, rất được ai gia thích, về sau nếu có thời gian tiến cung nhiều hơn, ai gia một lão thái bà ở trong cung thật là phiền chán, ngươi có thể bồi ai gia giải buồn cũng tốt.”
“Được.”
Đúng lúc này, một cung nữ nhanh chóng đi đến quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, Dương quý phi nương nương cầu kiến.”
“Hả? Dương phi cư nhiên lại đến chỗ ai gia, cho vào.” Hoàng Thái Hậu lại lần nữa chế trụ tay Mục Thanh Ca, nửa cưỡng bách Mục Thanh Ca đỡ nàng đi đến trêи giường.
Mà bên này Dương quý phi đã vào, Dương quý phi đi vào trước mắt Hoàng Thái Hậu sau đó cúi người hành lễ: “Thần thϊế͙p͙ thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an.”
“Nay có ngọn gió nào thổi đến, cư nhiên đem Dương phi thổi đến trong cung ai gia.” Hoàng Thái Hậu cười.
Thanh âm Dương quý phi trước sau ôn hòa như một, “Thần thϊế͙p͙ nghe nói thân thể mẫu hậu mấy ngày nay vẫn luôn khó chịu liền nghĩ lại đây nhìn xem, không nghĩ tới hôm nay có duyên, còn thỉnh mẫu hậu chớ trách.”
“Ngươi có thể tới xem ai gia cụ bà này, ai gia cũng đã rất có vinh hạnh.” Hoàng Thái Hậu ý cười không đạt đáy mắt, nàng không thích Dương quý phi, nhưng so sánh với Dương quý phi đạm nhiên, nàng càng chán ghét Càng quý phi cao điệu.
Mục Thanh Ca nghiêng người hành lễ Hoàng Thái Hậu nói: “Thái Hậu nương nương, nếu không có việc gì Thanh Ca liền cáo lui trước.”
Dương quý phi nhàn nhạt nhìn lướt qua Mục Thanh Ca, lại trong lúc vô tình thấy vòng bạc trêи cổ tay Mục Thanh Ca đáy mắt tinh quang chợt lóe, Hoàng Thái Hậu vẫy vẫy tay với Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca liền chậm rãi thối lui về phía sau, cùng vài vị quý nhân trong cung này nói chuyện thật đúng là mệt, động bất động phải quỳ xuống, Mục Thanh Ca hiện tại rốt cuộc cũng hiểu năm đó dì Quỳnh Dao trong kịch Tiểu Yến Tử vì sao thích " quỳ dễ dàng ".
Thời điểm Mục Thanh Ca đi ngang qua Dương quý phi, lại thấy ánh mắt Dương quý phi nhìn mình…
Ước chừng qua nửa khắc, Dương quý phi lúc này mới từ Thọ Khang cung đi ra, sau đó đi về phía Gia Phúc cung…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
48 chương
215 chương
51 chương
41 chương