Anh ta nhìn Hoàng Yến Chi bằng ánh mắt đầy áy náy, cũng có sự kiên quyết như Cố Hiên: “Chị dâu, xin lỗi vì đã kéo chị vào chuyện này. Chị yên tâm, chúng tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào động tới một sợi tóc của chị.” Hoàng Yến Chi nghe hai người này nói giống nhau thì trong lòng hơi buồn cười, bọn họ thật đáng yêu. “Hai người lên khán đài chờ tôi. Tối nay tôi nhất định sẽ thắng đẹp.” Cố Hiên cứ như một chiến sĩ sắp anh dũng hy sinh. “Cố Hiên hay Tiêu Lăng lái xe tốt hơn?” Hoàng Yến Chi hỏi Cố Minh. Đáy mắt Cố Minh có chút lo lắng: “Nếu là tôi thì là 5:5, còn Cố Hiên…” Anh ta chưa nói hết lời, nhưng cô đã hiểu ý. Hoàng Yến Chi sầm mặt lại. Trước đó Cố Hiên vẫn nói nếu lần trước Tiêu Lăng không giở trò thì bằng vào kỹ thuật lái xe của anh ta nhất định sẽ thắng, khiến cô tưởng rằng kỹ thuật lái xe của anh ta khá tốt, ai ngờ lại là tự tin thái quá. Hoàng Yến Chi bỗng hơi hối hận vì đã đồng ý với điều kiện của Tiêu Lăng. Giao mình vào tay Cố Hiên, cô tỏ ý rất lo lắng cho tương lai của mình. Dù sao trận này cũng là đua xe ngầm. Ngay cả đua xe chính quy cũng không thể bảo đảm tuyệt đối, huống chi là đua ngầm như vậy. Vì thế, mỗi tuyển thủ trước khi ra sân đều phải ký một bản cam kết tương tự như giấy sinh tử, chứng minh mình chịu trách nhiệm về tính mạng của bản thân. Thấy Cố Hiên sắp ký tên vào bản cam kết, một bàn tay mảnh khảnh chặn cây bút đang hạ xuống. Anh ta ngẩng đầu nhìn sang: “Chị dâu, chị làm gì vậy?” “Trận này, tôi sẽ đua.” Hoàng Yến Chi bình thản nói. Cố Hiên nghe vậy liền nhìn cô với vẻ không dám tin, cứ như nghe được một chuyện không thể tưởng tượng nổi, quả thật là không tưởng. “Chị… chị dâu, chị vừa nói gì?” Cố Hiên lắp bắp. Hoàng Yến Chi không trả lời mà cầm bút và bản cam kết trong tay Cố Hiên. “Chờ đã.” Cố Hiên chặn cây bút sắp hạ xuống trong tay Hoàng Yến Chi, nhìn thẳng cô nói: “Chị dâu, chị biết mình đang làm gì không? Đua xe khác lái xe, chị biết lái xe không có nghĩa là biết đua xe.” Ánh mắt anh ta nghiêm túc, đã không còn vẻ cợt nhả như trước. “Đúng vậy, người đẹp, đua xe khác lái xe.” Tiêu Lăng ký tên xong, nghe cuộc nói chuyện của hai người liền cười đến xấu xa: “Có điều, nếu người đẹp tự mình ra sân, thì yên tâm, tôi sẽ nương tay, không để người đẹp thua quá khó coi.” Gã chỉ nghĩ đến việc Hoàng Yến Chi sẽ đích thân tham gia trận đua nên không chú ý đến cách xưng hô của Cố Hiên với cô, vẫn cho rằng Hoàng Yến Chi chỉ là bạn của Cố Hiên. Sắc mặt Cố Hiên rất khó coi: “Tiêu Lăng, mày đừng đắc ý. Trận đua chưa bắt đầu, chưa chắc chắn ai thua ai thắng đâu.” Hoàng Yến Chi không quan tâm Tiêu Lăng, dứt khoát ký tên vào bản cam kết. Cố Hiên quay sang, thấy cô đã ký tên thì quả thật khóc không ra nước mắt. Lần này bất luận thắng hay thua, anh ta và Cố Minh cũng xong đời rồi. Cố Hiên đã có thể tưởng tượng được kết cục của bọn họ khi Quân Hạo Kiện trở về. “Chị dâu, chị đã từng đua xe lần nào chưa?” Ôm hy vọng may mắn trong lòng, Cố Hiên hết sức mong đợi hỏi một câu. Kết quả là câu nói tiếp theo của Hoàng Yến Chi liền khiến anh ta trở về thực tại. “Chưa.” Hoàng Yến Chi trả lời chắc nịch. Trận đua này được tổ chức tại trường đua xe quốc tế Kim Điền, Hoa Hạ. Trường đua này có diện tích 770ha, với đường đua F3, đường đua off-road, đường đua go-kart, các loại sân kiểm tra và cơ sở vật chất liên quan khác. Lần này, cuộc thi diễn ra ngay trên đường đua F3. Đường đua quốc tế F3 dài 2.4km, chỗ hẹp nhất 12m, rộng nhất 20m, được thiết kế cho vận tốc tối đa là 180 km/ giờ, tốc độ trung bình 120 km/ giờ, có thể chứa được 25 chiếc xe đồng thời xuất phát. 16 khúc cua, 14 trọng tài, 12 camera, hơn 4 chỗ có khúc cua liên tiếp, mạo hiểm kích thích, rất có tính khiêu chiến. Trong trận đua này, tổng chiều dài đường đua là 12km, nghĩa là phải chạy 5 lần vòng quanh đường đua F3. Trận chung kết có 16 tuyển thủ, 16 chiếc xe có màu sắc khác nhau đang cùng đỗ ở điểm xuất phát. Cố Minh nhìn Hoàng Yến Chi đứng cạnh xe, sắc mặt đen như đít nồi. “Cố Hiên, sao em có thể để chị dâu vào chứ?” “Em có cách nào đâu? Chị ấy thừa dịp em không chú ý, giật bút ký vào bản cam kết rồi, dù em muốn phản đối cũng không kịp.” Cố Hiên rất oan ức. Bây giờ nói gì cũng không kịp rồi, Cố Minh chỉ có thể hy vọng trước đây Hoàng Yến Chi đã từng đua xe: “Trước đây, chị dâu đã đua xe bao giờ chưa?” Cố Hiên lắc đầu. “Là em không biết hay chị dâu chưa từng?” Giọng Cố Minh rất thấp, trời biết bây giờ anh ta muốn phát điên đến mức nào. “Chưa từng.” Vẻ mặt Cố Hiên buồn rười rượi. Lòng Cố Minh chợt trầm xuống, chưa từng đua xe mà lại dám lên trường đua. Bây giờ anh ta hoàn toàn không quan tâm thắng thua nữa, chỉ cầu mong Hoàng Yến Chi có thể bình an vô sự ra khỏi trường đua. Trong trận đua xe này, đa số người tham gia là nam, chỉ có mình Hoàng Yến Chi là nữ. Không mặc quần áo đua xe như các tay đua chuyên nghiệp khác, Hoàng Yến Chi vẫn mặc bộ đồ giản dị lúc tới, có vẻ không hợp với chỗ này lắm. Vì đặc biệt nên Hoàng Yến Chi trở thành tiêu điểm của toàn trường đua. Hầu hết mọi người đều nhìn Hoàng Yến Chi không chỉ vì cô khác biệt về giới tính và cách ăn mặc, mà còn vì khuôn mặt xa lạ của cô. Những người có thể vào vòng chung kết thường là đi lên từ vòng loại, về cơ bản thì sẽ không thay người, nhưng Hoàng Yến Chi lại chưa từng xuất hiện. “Người đẹp, bây giờ nhận thua còn kịp đấy. Nếu em chủ động nhận thua thì em thuộc về tôi, 50 triệu tiền đặt cược thuộc về em, thế nào?” Vị trí đỗ xe của Tiêu Lăng ở ngay bên trái Hoàng Yến Chi. Gã tựa vào xe đua, vẻ mặt nhàn nhã. Gã không mong đứng đầu trong cuộc đua này, chỉ cầu thắng được Cố Minh, à không, bây giờ là Hoàng Yến Chi rồi. Cô không hề đổi sắc mặt, thậm chí còn không nhìn Tiêu Lăng. Thấy sắp đến giờ, cô liền ngồi vào xe đua, trước tiên là kiểm tra tính năng của chiếc xe này một chút. Quan sát tổng thể một lần, ánh mắt vốn lạnh nhạt của Hoàng Yến Chi hiện vẻ hài lòng hiếm có. “Chuẩn bị…” Giọng nói của trọng tài vang lên. Hoàng Yến Chi đặt chân lên chân ga. Một tiếng còi to rõ ràng vang lên, 16 chiếc xe như 16 cơn gió biến mất tại chỗ, chỉ để lại một làn khói màu đen. Trên khán đài, tiếng reo hò rung trời. Cố Hiên và Cố Minh nhìn chằm chằm vào xe Hoàng Yến Chi. Mọi người nhanh chóng nhận ra xe cô có tốc độ chậm nhất, chỉ theo sát tốc độ của mọi người mà thôi. Chiếc xe nhanh nhất đã vượt lên bốn chiếc xe để dẫn đầu. Tốc độ xe rất nhanh, mặc dù Hoàng Yến Chi đã lái chậm, nhưng xe vẫn vừa qua một khúc cua thì đã đến một khúc cua liên tiếp khác trong chớp mắt. Cố Hiên siết chặt hai tay, vì lo lắng nên trán đổ đầy mồ hôi. Anh ta nhìn chằm chằm vào xe Hoàng Yến Chi không chớp mắt, kiểu khúc cua liên tục này rất nguy hiểm, không qua được là có khả năng sẽ xe hỏng người chết. Nhìn Cố Minh có vẻ bình tĩnh hơn Cố Hiên, nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi đã bán đứng sự lo lắng trong lòng anh ta. Ngược lại, từ lúc lên xe, vẻ mặt Hoàng Yến Chi chưa từng đổi, vẫn lạnh lùng như cũ. Nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ nhận ra từ đầu đến cuối, Hoàng Yến Chi vẫn luôn theo sát sau xe Tiêu Lăng. Gã tăng tốc thì cô cũng tăng tốc, theo sát phía sau, ngay cả khoảng cách cũng chưa từng thay đổi, lực khống chế đáng kinh ngạc như vậy hoàn toàn không khớp với lời nói chưa từng đua xe của cô trước đó..