Lúc ba người đang cười cười nói nói thì đã đến tiệm vịt nướng. Tiếc là bọn họ đến quá muộn, trong tiệm đã ngồi đầy người, bên ngoài còn có một đội xếp hàng rất dài. Hỏi ra mới biết còn phải chờ ít nhất hai tiếng, vẻ mặt Trương Linh và Bùi Ninh Hân suy sụp. “Chúng ta đổi quán khác là được mà. Tớ nhớ gần đây có một quán ăn Hàng Châu nổi tiếng, hương vị chính tông. Tớ dẫn các cậu đến đó nếm thử nhé?” Hoàng Yến Chi thấy vẻ ỉu xìu của hai người, bèn nói. Quán ăn Hàng Châu này tên là Sơn Thủy Nhân Gia, do một đôi vợ chồng trung niên người Hàng Châu mở, hương vị món ăn trong tiệm rất chính tông. Trước đây, Hoàng Yến Chi và Hoàng Minh Dạ đã đến đây ăn thử một lần. Món ăn Hàng Châu thiên về vị ngọt, rất khác với khẩu vị người phương Bắc. Trước đây Bùi Ninh Hân và Trương Linh chưa ăn bao giờ, thỉnh thoảng ăn một lần cũng lạ miệng, vì thế ba người chuyển sang quán Sơn Thủy Nhân Gia. Bọn họ không vào phòng riêng mà ngồi ở đại sảnh, trong tiệm được trang trí theo phong cách Giang Nam rõ rệt, ẩn chứa vẻ thanh tú đẹp đẽ, còn đượm chút hương vị cổ xưa. Lúc này đang là giờ ăn cơm, trong sảnh có rất nhiều người, nhưng bọn họ đến vừa kịp lúc có một bàn mới ăn xong. “Đây là menu.” Nhân viên phục vụ mang menu lên, Hoàng Yến Chi liền đưa cho Trương Linh. “Yến Chi cậu đã từng đi Hàng Châu, chắc chắn biết món nào ngon, hay là cậu gọi đi.” Trương Linh nhìn menu một cái, rồi đưa lại cho Hoàng Yến Chi. Cô cũng không từ chối mà chọn luôn vài món. Trong lúc chờ mang thức ăn lên, Bùi Ninh Hân nhận được điện thoại của Lâm Trọng Mặc. “Em và bạn cùng phòng đang ăn cơm ở bên ngoài...!Không ở gần trường học, ở trung tâm thương mại...!Tối nay em về phòng ngủ. Vâng, anh ăn cơm thật ngon nhé, bao giờ kết thúc bảo vệ luận văn thực tập, em lại đến tìm anh.” Bùi Ninh Hân nói chuyện điện thoại với Lâm Trọng Mặc bằng giọng thỏ thẻ, hoàn toàn không giống lúc giương nanh múa vuốt với Trương Linh. Trương Linh nhìn điệu bộ nũng nịu của cô ấy, vờ chà hai cánh tay mình một cách phô trương. “Ôi chao má ơi, buồn nôn quá.” Bùi Ninh Hân vừa cúp điện thoại, Trương Linh liền nói: “Cậu nghĩ nếu như Lâm Trọng Mặc nhìn thấy dáng vẻ chanh chua của cậu, thì liệu hình tượng nữ thần trong lòng cậu ta có biến mất không?” Bùi Ninh Hân cười lạnh: “Anh ấy có như vậy hay không thì tớ không biết, nhưng mà tớ biết hình tượng nữ thần của cậu không còn từ lâu rồi.” Trương Linh nhún vai tỏ ý chẳng sao cả: “Yến Chi mới là nữ thần, tớ chỉ là nữ thần kinh, tớ sợ cái gì.” “Không biết nếu quản lý của cậu nghe được câu này thì có phải cậu sau này còn chẳng có vịt nướng mà ăn hay không.” Bùi Ninh Hân nói bình thản như mây gió, Trương Linh cắn răng. Quản lý cô là Lynda nổi danh trong giới, là quản lý chủ chốt, rất nhiều nghệ sĩ tuyến 1 đều do cô ấy dẫn dắt với tư cách là người mới chưa biết gì cả, chẳng hiểu sao lại được phân vào dưới trướng Lynda. Rất nhiều người không phục, nhưng cũng có rất nhiều người đứng xem kịch vui. Vì Lynda nổi tiếng nghiêm khắc với người mới, rất nhiều người mới vì không chịu nổi sự nghiêm khắc của cô ấy mà bị mắng đến khóc lóc. Về việc mình được phân cho Lynda, Trương Linh vừa vui lại vừa sợ. “Ninh Hân, cậu có tin tớ cắn chết cậu không?” Trương Linh nhe răng, để lộ hai cái răng nanh đáng yêu. Bùi Ninh Hân làm mặt quỷ: “Cậu đến đây.” Trương Linh lập tức muốn nhào đến nhưng lại bị Hoàng Yến Chi kéo lại: “Được rồi, đừng lộn xộn nữa, ở đây là nơi công cộng, nên chú ý một chút.” “Hừ, nếu Yến Chi đã mở lời thì lát nữa về tớ mới xử lý cậu.” Trương Linh thuận thế xuống nước, vẫn không quên khiêu khích Bùi Ninh Hân một chút. Bùi Ninh Hân vốn không sợ cô ấy: “Ai xử lý ai còn chưa biết đâu.” Hoàng Yến Chi chịu thua. Nếu có một ngày hai người này có thể yên lặng thì chắc chắn mặt trời hôm đó sẽ mọc từ hướng Tây. Hoàng Yến Chi không ngờ chỉ ăn một bữa cơm mà cũng gặp Hoàng Minh Dạ. Nhìn anh xuất hiện trước mặt cô, rồi nhìn lại khuôn mặt tươi cười kinh ngạc của Bùi Ninh Hân và Trương Linh, đầu cô đau âm ỉ. “Em đi ăn với bạn học.” Hoàng Yến Chi trả lời, không xưng hô với Hoàng Minh Dạ đang nghĩ xem phải giải thích thế nào với Bùi Ninh Hân và Trương Linh. Mặc dù không phải cố ý che giấu, nhưng rốt cuộc cô cũng đã giấu bọn họ nhiều năm như vậy. Thế nhưng Hoàng Yến Chi không biết suy nghĩ của cô, lại nở nụ cười, chào hỏi Bùi Ninh Hân: "Chào hai em, anh là anh trai của Chi Chi, tên là Hoàng Minh Dạ." Hai người đã nhận ra từ lúc anh đến. Bùi Ninh Hân làm ở tập đoàn Minh Chi nên biết ông chủ của mình. Còn Hoàng Minh Dạ lại là nam thần của Trương Linh, nên cô ấy cũng chẳng lạ gì. Hai người vốn còn đang kinh ngạc rằng Hoàng Yến Chi lại quen Hoàng Minh Dạ. Khi nghe cách xưng hô của anh, hai người đã biết quan hệ giữa bọn họ không bình thường. Nhưng khi Hoàng Minh Dạ vừa lên tiếng, hai người hoàn toàn cứng đơ ngay tại chỗ. “Anh… Anh trai?” Trương Linh không thể tin nổi, trợn mắt nhìn Hoàng Yến Chi. Hoàng Yến Chi lặng lẽ trừng anh mình, rồi nhìn Trương Linh hơi gật đầu: “Ừ, đây là anh trai tớ, Hoàng Minh Dạ.” Bùi Ninh Hân: “...” Trương Linh: “...!Anh trai ruột?” Hoàng Minh Dạ mỉm cười: “Ruột thịt cùng mẹ sinh ra.” Trương Linh: “...” Ánh mắt u oán đâm vào người Hoàng Yến Chi, cho dù cô không nhìn nhưng cũng có thể cảm nhận được trong đôi mắt ấy tràn đầy oán thán. Hoàng Minh Dạ đến lúc này mới kịp nhận ra hình như anh đã gây phiền phức không lớn mà cũng chẳng nhỏ cho Hoàng Yến Chi rồi. Bắt gặp ánh mắt hơi lạnh của cô, anh hơi lúng túng cười cười. “Việc này, hiếm khi có dịp gặp nhau, nếu không ngại thì cùng ăn cơm đi?” Hoàng Minh Dạ lên tiếng phá vỡ sự im lặng. “Không ngại.” Trương Linh vô thức trả lời. “Có lẽ anh không đi một mình nhỉ?” Hoàng Yến Chi nói. “Dẫn khách hàng đến đây ăn cơm, vừa tiễn họ xong, nhưng chỉ uống rượu xã giao thôi, chưa ăn gì hết.” Hoàng Minh Dạ đáng thương nói. “Bọn em cũng mới tới, nếu tổng giám đốc Hoàng không ngại thì cùng ngồi ăn với bọn em đi.” Bùi Ninh Hân nói không được tự nhiên lắm. Cô ấy thật không ngờ rằng Hoàng Yến Chi, người những tưởng là có gia cảnh kém nhất trong ba người, lại là thiên kim nhà họ Hoàng. Các cô ngủ chung phòng ba năm, vậy mà không ai phát hiện ra, không, phải nói cả trường đều không có ai biết. Nếu thân phận Hoàng Yến Chi lộ ra, có lẽ sẽ khiến cả trường xôn xao. Người này đích thực là thiên kim hào môn, gia thế nhà họ Hoàng còn trên cơ nhà họ Cẩn. “Các em thích ăn món gì thì cứ gọi, hôm nay anh mời, xem như cảm ơn các em mấy năm nay đã chăm sóc cho Chi Chi nhà anh nhiều như vậy.” Hoàng Minh Dạ khách sáo nói. Trương Linh xua tay liên tục: “Không đâu không đâu, bình thường phần lớn là Yến Chi chăm sóc bọn em ạ.” Ánh mắt cô ấy nhìn Hoàng Minh Dạ biến thành trái tim màu hồng, gương mặt ửng đỏ. Đây chính là nam thần của cô đấy. Không ngờ cô chẳng những có thể tiếp xúc với nam thần ở khoảng cách gần, mà thậm chí còn có thể ngồi ăn cùng bàn với anh nữa. Mặc dù vẻ mặt Trương Linh si mê, nhưng ánh mắt cô rất trong sáng. Hoàng Minh Dạ không hề có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, còn cười thiện ý với cô. Mặt Trương Linh càng đỏ hơn. Hoàng Minh Dạ thấy buồn cười, đang định trêu chọc Trương Linh thì chân lại truyền đến cảm giác đau đớn khiến mặt anh biến sắc. Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Yến Chi, anh lập tức bỏ suy nghĩ muốn chọc ghẹo Trương Linh. Hoàng Yến Chi bình tĩnh thu chân, gắp một cái cánh gà cho Trương Linh: “Cánh gà trứng muối này không tệ, cậu nếm thử đi.” Trương Linh sững sờ gật đầu, “à” một tiếng rồi máy móc chân gà ăn. Dù hồi hộp nhưng nhìn thấy dáng vẻ mê mẩn của Trương Linh, Bùi Ninh Hân cũng cảm thấy hơi mất mặt. “Chi Chi nhà anh trầm tính, bình thường cũng không có người bạn nào, nhưng anh thường xuyên nghe em ấy nhắc đến hai em. Nếu hai em rảnh thì có thể đến nhà chơi." Giọng Hoàng Minh Dạ ôn hòa như một người anh thân thiết. “Thật ra tính Yến Chi chỉ hơi lạnh lùng thôi, nhưng cậu ấy rất dễ gần. Chúng em đều rất thích cậu ấy.” Bùi Ninh Hân thỏ thẻ. Hoàng Minh Dạ nhìn sang mặt Bùi Ninh Hân, đột nhiên cảm thấy hình như đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó, bèn hỏi: “Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?” “Lúc trước em thực tập hai tháng trong tập đoàn Minh Chi,có thể anh đã gặp em ở đó.”.