Ăn cơm xong, Hoàng Yến Chi vốn định chủ động thu dọn bát đĩa, nhưng lại bị Quân Hạo Kiện đuổi ra ngoài phòng khách. Cô nhún vai, ngồi trên ghế sofa buồn tẻ ấn điều khiển từ xa. “Chán lắm sao?” Rửa bát xong, thấy điệu bộ của cô, Quân Hạo Kiện hỏi. Hoàng Yến Chi gật đầu, quả thật rất buồn chán. Cô không định đi thực tập. Cô đã nộp bản luận văn được dịch ra từ tiếng nước ngoài cho thầy giáo hướng dẫn rồi. Dạo này cô quả thật hết sức nhàn rỗi. “Vậy em có muốn đi du lịch với anh không?” Quân Hạo Kiện đề nghị. Kỳ nghỉ của anh vẫn còn nửa tháng nữa, vết thương trên người thật sự đã đỡ nhiều rồi. Bây giờ dù đã có thể về đơn vị rồi, nhưng anh vẫn muốn ở bên Hoàng Yến Chi. Ánh mắt Hoàng Yến Chi lóe sáng, đột nhiên nhớ tới việc Trương Linh đã qua vòng thi thử, đang đóng phim ở Tấn Ninh: “Chúng ta đến thành phố Tấn Ninh đi, sau đó đi tiếp nơi khác nữa.” Nhìn dáng vẻ bỗng chốc tươi tỉnh hẳn lên của cô, Quân Hạo Kiện gật đầu cười: “Được.” Nói đi là đi, Hoàng Yến Chi rút điện thoại ra, lên mạng đặt vé. Sau đó cô và Quân Hạo Kiện sắp xếp vài bộ đồ đơn giản rồi khởi hành luôn. Tấn Ninh nằm ở phía Nam của Hàng Châu, nhưng không có đường bay thẳng đến. Vậy nên, Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi liền ngồi máy bay đến Hàng Châu, sau đó mới đi ô tô về Tấn Ninh. Hoàng Yến Chi không nói với Trương Linh rằng mình sẽ đến Tấn Ninh, chỉ gọi điện hỏi về tiến độ đóng phim, sau đó mới gián tiếp nghe ngóng lịch trình và địa điểm của cô ấy vào ngày hôm sau, rồi gác máy. Trương Linh không hề sinh nghi chút nào. Khi bọn họ đến nơi thì trời đã tối rồi, bèn tìm đến một khách sạn để nghỉ ngơi. Quân Hạo Kiện đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, chỉ vào vòng đu quay lớn sáng rõ trong đêm ở cách đó không xa: “Có muốn đến đó chơi không?” Hoàng Yến Chi nhìn về phía anh chỉ tay, vẻ mặt đầy câm nín. Đây rõ ràng là một công viên giải trí, nhìn cô giống người thích đến khu vui chơi lắm ư? Quân Hạo Kiện đọc được ánh mắt của Hoàng Yến Chi, chỉ khẽ cười, không nói gì. Anh kéo Hoàng Yến Chi ra ngoài, đi về phía khu vui chơi. Thấy Quân Hạo Kiện đưa cô đến khu vui chơi thật. Hoàng Yến Chi đen mặt. Cô đứng trước cổng, trân trân nhìn anh, không muốn vào. Ánh mắt người qua lại đều đổ dồn vào họ. “Quân Hạo Kiện, anh vẫn còn nhỏ quá sao?” Hoàng Yến Chi cắn răng. “Em vẫn còn nhỏ, có thể chơi, anh không cười em đâu.” Quân Hạo Kiện nghiêm túc nói. Hoàng Yến Chi liền quay người đi. Quân Hạo Kiện nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, hơi cười cười. Dù là một Hoàng Yến Chi giận dỗi cũng rất hoạt bát, còn anh lại thích dáng vẻ của cô thế này. Quân Hạo Kiện đuổi theo, kéo tay cô lại. Cô muốn giãy ra, nhưng thử hai lần đều không thành công, đành đi theo anh. Hai người họ nắm tay bước đi chầm chầm, trông như các cặp đôi bình thường khác. Trên đường không có nhiều người, gió đang thổi, cuốn theo chút hơi lạnh. Giọng nói trầm ấm của Quân Hạo Kiện hòa theo tiếng gió, bay vào tai cô, khơi lên một cơn sóng lớn trong lòng cô. “Yến Chi, em không cần suy nghĩ quá nhiều trước mặt anh, có thể bộc lộ cảm xúc thật của mình, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, có thể tùy hứng, ngây thơ, có thể gây sự vô cớ, làm bất cứ điều gì em muốn. Dù tương lai có như thế nào, anh cũng vẫn luôn ở bên em, sẽ không rời xa em.” Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào anh: “Đây có được coi là lời tỏ tình không?” Quân Hạo Kiện cũng nhìn thẳng vào cô với ánh mắt dịu dàng: “Em cảm thấy sao?” Hoàng Yến Chi hơi giật mình, nhìn sang chỗ khác, về phía những cửa hàng ở hai bên đường. Bàn tay đang nắm tay Quân Hạo Kiện chặt hơn. - --------------- Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, hai người liền đến trường quay Tấn Ninh. Trong trường quay bao gồm sáu điểm chính. Theo như lời Trương Linh nói tối qua, hôm nay bọn họ sẽ quay phim ở điểm Thanh Minh Thượng Hà Đồ. Hoàng Yến Chi không đi tìm Trương Linh luôn, mà đi dạo xung quanh với Quân Hạo Kiện. Những kiến trúc cổ xưa dù được xây dựng đẹp đẽ, tỉ mẩn, nhưng nhiều cây cối được trồng lộn xộn, nhiều hoa giả cây giả, hầu như đều được sắp xếp để quay phim. Hoàng Yến Chi không có hứng thú với những thứ hoa cỏ giả tạo ấy, nhưng lại thấy hào hứng với những kiến trúc này, hiếm khi rút điện thoại ra chụp vài tấm. Quân Hạo Kiện đi theo sau cô, nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt chiều chuộng. Hoàng Yến Chi quay đầu lại, nhìn thấy Quân Hạo Kiện. Bọn họ lúc này đang đứng trên một cây cầu, phía sau anh là một cái đình nhỏ. Cô giơ điện thoại, chụp tách một cái. Cô nhìn tấm ảnh vừa chụp được, chép miệng một cái. Quả nhiên là người có khuôn mặt đẹp chụp ảnh đều có lợi thế. Chỉ tùy tiện chụp một bức thôi đã ăn đứt người khác đứng tạo dáng cả buổi. Hoàng Yến Chi cảm thán mà chẳng hề mảy may để ý, rằng chính bản thân cô cũng vậy. Tổ hợp trai xinh gái đẹp luôn là tiêu điểm chú ý của đám đông. Suốt đường đi cùng nhau, cặp đôi nhan sắc tuyệt đẹp Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi đã thu hút ánh mắt không ít người qua đường. Mặc dù Hoàng Yến Chi không hể nở nụ cười, ánh mắt điềm tĩnh, nhưng khí chất lạnh lùng của cô vẫn thu hút ống kính của biết bao người. Quân Hạo Kiện bước lên, cầm lấy điện thoại của Hoàng Yến Chi, ôm cô vào lòng. Anh hơi cúi đầu, nhìn vào camera chụp một tấm. Quân Hạo Kiện ấn mấy cái, gửi bức ảnh đến điện thoại của mình, sau đó đặt nó làm hình nền điện thoại của Hoàng Yến Chi, rồi mới hài lòng trả lại điện thoại cho cô. Hoàng Yến Chi nhìn anh một cái, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhét điện thoại vào túi. Hai người tiếp tục đi dạo. Cuối cùng, Hoàng Yến Chi nhìn thấy một đám đông ở phía trước mặt, xem chừng đã đến đúng nơi cần đến. Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện từ từ bước đến. Quả nhiên là có một đoàn làm phim đang quay, bên ngoài còn có bảo vệ, không thể vào trong. Hoàng Yến Chi cũng không miễn cưỡng, họ liền đứng ngoài. Nhìn qua đám người, cô có thể thấy rõ cảnh tượng trong phim trường. Cô không nhận ra người đang quay phim là ai. Nhìn về hướng bên cạnh, cô thấy Trương Linh đang đứng không xa đó. Cô ấy mặc một bộ đồ cổ trang trắng tinh, cầm vài trang giấy, đang cúi đầu chăm chú đọc, xem chừng đang học thuộc lời thoại. Lần này cô ấy được trang điểm kỹ hơn lần trước rồi. “Không đến chào hỏi sao?” Quân Hạo Kiện hỏi. Hoàng Yến Chi lắc đầu, cô cũng chỉ muốn đến xem qua chút thôi. Đang định rời khỏi đó, cô lại nghe tiếng đạo diễn gọi tên Trương Linh, rõ ràng đã đến lượt cô ấy. Hoàng Yến Chi bèn dừng bước. Trong trường quay, nghe tiếng gọi của đạo diễn Lý Lập Quần, Trương Linh đặt tập lời thoại trong tay xuống, vội vàng chạy lại. Cảnh quay này chủ yếu diễn cảnh nhị tiểu thư của Vương phủ bắt nạt tam tiểu thư, mà vai diễn của Trương Linh chính là nha hoàn của tam tiểu thư. Vì bất bình trước cảnh nhị tiểu thư luôn ỷ thế ức hiếp người khác, vì vậy cô ấy liền đứng ra bênh vực tiểu thư của mình, vì thế nên bị nhị tiểu thư phạt. Những người vào vai nhị tiểu thư và tam tiểu thư đều là các diễn viên mới được tuyển chọn trong lần casting này, đều là những sinh viên ưu tú của Học viện Điện ảnh Hoa Hạ, trước đây đã góp mặt trong mấy bộ phim truyền hình không nổi tiếng. Ngay cả mấy diễn viên đóng vai nha hoàn của các diễn viên chính đều có xuất thân chính quy. Chỉ có Trương Linh là người ngoài ngành. Tam tiểu thư dẫn theo nha hoàn Thanh Y đến vườn hoa của Vương phủ, vẻ mặt đượm buồn. Thanh Y nhìn thấy nỗi buồn của tiểu thư, cảm thấy rất phẫn uất,: “Tiểu thư, chuyện này rõ ràng là do nhị tiểu thư gây ra. Lúc đó, sao tiểu thư không nói rõ mọi chuyện với phu nhân?” Tam tiểu thư cười khổ: “Thanh Y, em không hiểu đâu. Nhị tiểu thư là con vợ cả. Dù ta nói ra thì liệu có ích gì? Phu nhân sẽ không bênh vực ta đâu.” “Nhưng mà, chúng ta cũng không thể cứ chịu đựng thế được. Dạo này, nhị tiểu thư ngày càng quá đáng. Tiểu thư cứ lui bước, còn nhị tiểu thư lại chỉ càng được nước lấn tới.” Tam tiểu thư chau mày, nhẹ giọng quát lên: “Thanh Y, câm miệng. Chuyện của chủ nhân không phải một đứa nô tỳ nhãi nhép như em được bàn tán.” Thanh Y uất ức ngậm miệng. “Ôi chao, tam muội, thật khéo quá.” Từ đằng sau, nhị tiểu thư và nha hoàn Phỉ Thúy khoan thai đi tới. “Nhị tỷ.” Tam tiểu thư khẽ nhún gối. “Nhị tiểu thư.” Thanh Y cũng hành lễ theo. Nhị tiểu thư vênh váo liếc nhìn tam tiểu thư, “Tam muội, tỷ tỷ chúc mừng muội trước nhé.”.