Trong bệnh viện, Quân Hạo Kiện vẫn ngồi bên cạnh trông chừng cô, nắm chặt tay cô. Loại thuốc mới có công hiệu rất rõ ràng, mấy vết mẩn đỏ trên người cô bắt đầu biến mất, có thể không lâu nữa sẽ hoàn toàn hết. Trong phòng bệnh chỉ có Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi, không có người ngoài, cảm xúc của anh liền thể hiện rõ. Trong khoảnh khắc kia, anh thật sự cho rằng mình sẽ mất cô. Bây giờ nghĩ lại cảm giác như trời sập đất lở đó mà anh cảm thấy sợ. “Yến Chi, sau này em không được ngã bệnh nữa, anh sợ lắm.” “Được.” Hoàng Yến Chi nói nhỏ rồi mở mắt ra. Quân Hạo Kiện ngẩng đầu, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô dịu dàng như nước, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Hạo Kiện, em trở về rồi.” Dạo một vòng quỷ môn quan, tâm trạng lúc này của cô cũng không thể nói là quá bình tĩnh được, lần đầu tiên cô cảm thấy thì ra còn sống lại may mắn như vậy, hạnh phúc như vậy. Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Hoan nghênh em trở về, quãng đời còn lại sau này, anh sẽ không bao giờ để em đi nữa đâu.” “Được.” “Chờ em khỏi bệnh, anh phạt em phải ở bên cạnh anh, không được đi đâu hết.” “Được.” “Yến Chi, anh tưởng rằng anh sẽ mất em.” Hoàng Yến Chi nhìn người đàn ông hốc mắt đỏ hoe, đưa tay nhẹ nhàng sờ mắt anh: “Hạo Kiện, sao em nỡ bỏ anh được.” Trong một phòng bệnh khác, tâm trạng của Aldan lại không được tốt như vậy. Cẩn Mai vẫn còn hôn mê, tuy sắc mặt không còn tái nhợt, nhưng mãi vẫn chưa tỉnh. “Irene, anh nói nếu như Cẩn Mai tỉnh dậy thì đầu óc có thể tỉnh táo không?” Aldan trầm giọng hỏi. “Đây chỉ là một trong những khả năng đó, nhưng cũng có khả năng virus sẽ phá hủy toàn bộ hệ thần kinh, cô ấy sẽ trở thành...!giống như một đứa bé” Irene lên tiếng, nhưng dùng lời uyển chuyển để nói. Sắc mặt của Aldan rất khó coi. Irene an ủi: “Aldan, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Aldan nhìn chằm chằm vào Cẩn Mai, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Irene, tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ Cẩn Mai tái phát bệnh động kinh, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời cô ấy đều như vậy. Tôi thậm chí còn nghĩ cứ như vậy cũng tốt, vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới của mình, không cảm nhận được đau khổ, cho nên sau này tôi cũng không có ý định trị liệu cho cô ấy nữa, chỉ đơn giản đi du lịch mọi nơi với cô ấy. Nhưng bây giờ cậu lại nói cho tôi biết, cô ấy có thể sẽ nhớ lại quá khứ đáng sợ đó. Irene, bỗng nhiên tôi không biết phải làm sao bây giờ.” “Aldan, cậu đừng như vậy.” Irene đau lòng nói, vào lúc này anh cảm thấy hơi hối hận vì để Aldan đến trị liệu cho Cẩn Mai. Nếu không gặp Cẩn Mai thì có lẽ bây giờ anh cũng sẽ không hoang mang như thế. Anh chợt nhớ tới Diệp Dung, có thể nói người phụ nữ này đã thay đổi vận mệnh của tất cả bọn họ. Bây giờ anh rất muốn biết khi bà ta biết mình trả thù sai đối tượng thì có từng hối hận không? Đáng tiếc, Diệp Dung đã chết, anh sẽ vĩnh viễn không biết được đáp án. “Irene, tôi không sao, tôi chỉ cảm thán một chút thôi, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Cho dù khi Cẩn Mai tỉnh lại có trở thành như thế nào thì tôi đều sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô ấy.” “Aldan, cậu nên nghĩ thoáng một chút.” Irene không biết thế an ủi an thể nào, chỉ có thể nói vậy. “Tôi biết.” Aldan lạnh nhạt đáp. Irene thở dài rồi rời khỏi phòng bệnh, chuyện anh có thể làm đã làm hết rồi, những chuyện còn lại đành chờ số mệnh thôi. Bệnh của Cẩn Mai thuộc phạm trù tâm lý, vấn đề này Aldan am hiểu hơn anh. Khi Cẩn Mai tỉnh lại đúng lúc Aldan không ở đó, ánh mắt cô ngơ ngác và trống rỗng, giống như một con búp bê không có linh hồn. Cô im lặng nhìn lên trần nhà, không có một chút phản ứng. Aldanchỉ ra ngoài một lát, khi trở về thì thấy Cẩn Mai đã tỉnh: “Nhan Tịch” Anh ngạc nhiên gọi tên cô, nhưng cô không có chút phản ứng nào. Anh bắt đầu lo lắng, đi đến bên cạnh Cẩn Mai, nhẹ nhàng mở miệng: “Cẩn Mai, anh là Aldan, em còn nhớ anh không?” Giọng điệu cẩn thận từng li từng tí. Cẩn Mai vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại hơi giật giật, hiển nhiên vẫn có phản ứng với thế giới bên ngoài. Aldan chú ý tới điểm này, thấy hơi yên tâm. Anh ngồi xuống bên cạnh rồi cầm tay cô. Vào lúc tay anh chạm vào tay của Cẩn Mai, anh cảm nhận được thân thể cô liền cứng đờ. Lúc này anh mới hiểu rõ, xem ra chuyện mà anh không mong muốn nhất đã xảy ra: “Cẩn Mai, anh biết em nghe được lời anh nói, cũng nhớ ra anh, nhìn thấy em không sao, em không biết anh vui mừng biết bao nhiêu đâu. Anh rất sợ em sẽ rời khỏi anh, vậy thì trên đời này chỉ còn lại mình anh.” Tay Cẩn Mai cử động, dường như muốn thoát tay của Aldan, nhưng lại bị anh nắm chặt: “Cẩn Mai, em nhớ lại hết rồi đúng không?” Đây chỉ là câu hỏi thăm dò, nhưng cơ thể cô càng cứng nhắc đã nói lên phán đoán của anh chính xác. Aldan cười khẽ: “Cẩn Mai, không sao, xem như em nhớ lại cũng có sao đâu, đây chẳng qua chỉ là một ký ức không tươi đẹp lắm thôi. Tất cả đều trôi qua rồi, người phụ nữ đó đã chết rồi.” “Chết rồi?” Cẩn Mai cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng nói rất khàn, trí nhớ của cô chỉ dừng lại ở đoạn Diệp Dung đưa cô đi xem đoạn video đó, chuyện xảy ra sau này thì cô không nhớ gì cả. “Ừm, bà ta chết rồi, vào ngày Hoàng Yến Chi đến cứu em.” Aldan chậm rãi nói. “Ha ha ha ha ha ha ha.” Cẩn Mai cười phá lên: “Ha ha ha ha, chết rồi, ha ha ha ha, chết hay lắm!” Trong ánh mắt của cô ẩn chứa sự thù hận. Nếu như Diệp Dung chưa chết thì có thể cô sẽ đích thân đi giết bà ta. Tuy cô cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi, bà ta hại cô tan cửa nát nhà, hại cuộc đời cô biến thành một đống rác rưởi. Nhưng cuối cùng lại dễ dàng chết như vậy, ha ha, tại sao ông trời lại bất công thể chứ! Cẩn Mai bỗng nhiên ngồi dậy, rút dây đang truyền trên tay ra: “Chết rồi, bà ta chết rồi, vậy tôi còn sống làm gì, tại sao lại còn sống? Mấy người cứu tôi làm gì?” Cô la hét khiến Aldan giật mình, lập tức ôm cô lại, giữ chặt trong ngực mình: “Cẩn Mai, em tỉnh táo lại đi, không được kích động, Cẩn Mai.” Cảm xúc của Cẩn Mai rất kích động, cô không thể bình tĩnh được, mọi chuyện như một thước phim quay chậm bắt đầu từ lúc bị KING bắt. Từng chút, từng chút một tái hiện lại trong đầu cô, khiến cô sống không bằng chết. “A, anh thả tôi ra, thả tôi ra!” Cẩn Mai giãy giụa rất mạnh, nhưng vì cô hôn mê quá lâu, nên không còn nhiều sức, làm sao so được với Aldan. Dần dần, Cẩn Mai tiêu hao hết thể lực, không nhúc nhích nữa. Aldan vẫn không dám buông cô ra, chỉ kề bên tai gọi tên cô. Động tĩnh ở đây đã thu hút nhân viên y tế tới, Irene cầm kim tiêm, thấy Cẩn Mai như thế thì bình tĩnh tiêm vào người cô, một lát sau, cô lâm vào mê man. “Aldan, xem ra Cẩn Mai đã khôi phục trí nhớ rồi.” Irene nói? “Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi làm kiểm tra toàn diện, xem cô ấy còn di chứng nào không?” Hoàng Yến Chi đã kiểm tra rồi, chỉ còn lại Cẩn Mai. Aldan gật đầu, cùng Irene đưa Cẩn Mai đi làm kiểm tra. “Aldan, có thể chờ khi Cẩn Mai tỉnh lại còn cần cậu giúp trị liệu tâm lý.” Irene nhìn Cẩn Mai đang làm kiểm tra thì nói với Aldan. Cô ấy tỉnh dậy muộn hơn Hoàng Yến Chi ba ngày, khi tỉnh lại thì trở nên kích động thế này, anh cảm thấy có thể Aldan sẽ không chịu nổi. Aldan im lặng, anh hiểu rõ ý Irene nói: “Irene, tôi không sao, cậu không cần lo lắng cho tôi. Tris thế nào rồi, không sao chứ?” “Tris không sao rồi, các chức năng trong cơ thể bình phục rất tốt, qua một khoảng thời gian nữa là có thể về nhà nghỉ ngơi.” Dù sao cũng vừa trải qua một phen sinh tử, thân thể cô phải cần điều dưỡng một thời gian nữa mới hoàn toàn mạnh khỏe. “Vậy là tốt rồi.” Cuối cùng vẫn còn một tin tức tốt. “Tôi đi gọi anh trai Cẩn Mai tới đây.” Thấy Irene nhìn mình, anh đành giải thích: “Hai người thân của Cẩn Mai đã rời khỏi cô ấy, từ nhỏ cô ấy đã rất thân thiết với anh trai mình, có anh ta ở đây, không chừng cảm xúc có thể bình tĩnh một chút.” Quan trọng nhất là, e rằng người mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất chính là anh. Khi Cẩn Tử Văn đến thủ đô mới biết em gái mình vừa trải qua một phen sinh tử, anh nhớ tới quá khứ, trong lòng vô cùng phức tạp. “Bây giờ Cẩn Mai không muốn nhìn thấy tôi, tôi cần sự trợ giúp của anh.” Aldan vừa gặp Cẩn Tử Văn liền nói thẳng. Cẩn Tử Văn nhìn anh với vẻ sâu xa: “Vì sao bây giờ mới nói cho tôi biết? Nếu em ấy không qua được, cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Con bé là em gái ruột của tôi đây!” Aldan cúi đầu: “Thật xin lỗi.” Chuyện này anh quả thật nợ Cẩn Tử Văn một lời giải thích, nếu như Cẩn Mai thật sự ra đi, thì ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không có, cho nên anh ta tức giận chẳng có gì sai. Tấm lòng của Aldan đối với Cẩn Mai, Cẩn Tử Văn vẫn luôn ghi nhận, cho nên bây giờ nhìn thấy anh nói xin lỗi, tức giận trong lòng liền biến mất, anh hít sâu một hơi, rồi mới nói: “Aldan, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.” “Tôi bảo đảm.” Cẩn Tử Văn nhẹ nhàng mở cửa đi vào. “Ra ngoài!” Đối diện là một cái gối đầu đang bay tới, cùng với đó là tiếng thét của cô. Cẩn Tử Văn đón được: “Cẩn Mai, là anh, là anh trai đây.” Cẩn Mai ngồi chồm hổm ở đầu giường, lạnh lùng nhìn Cẩn Tử Văn, ánh mắt mang về phòng bị: “Ra ngoài!” Trái tim Cẩn Tử Văn đau nhói, ánh mắt của Cẩn Mai ngoại trừ khiển anh đau lòng ra thì còn khiến anh hận. Nhưng không biết nên hận ai bây giờ, Diệp Dung trả thù sai đối tượng, kết quả nhà họ Nhan của bọn họ tan cửa nát nhà, mà kẻ cầm đầu đó thì chết rồi. Cẩn Tử Văn tới gần Cẩn Mai, cô phản kháng mãnh liệt, gối đầu, chén trà, nước nóng lần lượt văng tới: “Cút!” Cẩn Tử Văn tiến lên ôm lấy cô: “Cẩn Mai, là anh đây.” “Cút!” Cẩn Mai đấm bình bịch vào người Cẩn Tử Văn Anh kêu lên một tiếng đau đớn, sống chết không chịu buông ra, cứ lặp đi lặp lại câu đó “Cẩn Mai, là anh đây, anh trai đây.” Cẩn Mai dừng lại, không có phản ứng gì nữa. Bất luận Cẩn Tử Văn Cẩn Tử Văn có nói gì với Cẩn Mai thì từ đầu tới cuối cô đều không có phản ứng nào. Cuối cùng, Cẩn Tử Văn đàng bất lực. “Tại sao hai người lại đứng đây?” Tiếng nói của Hoàng Yến Chi vang sau lưng bọn họ, thân thể cô đã bình phục hơn rất nhiều nên Quân Hạo Kiện mới cho phép cô tới đây thăm Cẩn Mai một chút. Đôi mắt của Aldan chợt lóe lên đúng rồi, Hoàng Yến Chi là người mà Cẩn Mai quan tâm nhất, có thể cô ấy sẽ không kháng cự cô. “Tris, xin cô giúp một chuyện, bây giờ Cẩn Mai rất kháng cự tiếp xúc với chúng tôi. Tôi và Tử Văn hơi dựa vào gần là cô ấy liền kích động, cô có thể.” Hoàng Yến Chi liền hiểu rõ. Cẩn Tử Văn cũng vừa mới biết Hoàng Yến Chi và Cẩn Mai giống nhau, đều từ quỷ môn quan trở về, thấy sắc mặt cô tái nhợt bèn quan tâm nói: “Cô không sao chứ?” Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Tôi không sao, Cẩn Mai đâu?” Aldan chỉ chỉ phòng bệnh, Hoàng Yến Chi đẩy cửa đi vào, trong phòng bệnh rất lộn xộn, nhưng không thấy Cẩn Mai đâu, chỉ nghe tiếng nước truyền ra từ nhà vệ sinh. Ánh mắt cô chợt biến, nhanh chân đi tới, may mà Cẩn Mai không khóa cửa. Cô đẩy cửa ra thì thấy cô ấy đang ngồi ở dưới vòi sen, để mặc cho nước lạnh đến thấu xương chảy xối xả lên người mình. Hoàng Yến Chi biến sắc, lập tức khóa van lại. Đột nhiên Cẩn Mai đứng bật dậy, muốn mở van nhưng lại bị cô giữ chặt tay lại: “Cẩn Mai, em điên rồi hả?” “Rất bẩn, tôi muốn tắm, tôi muốn tắm.” Cả người Cẩn Mai cứng đờ run lẩy bẩy, miệng lẩm bẩm liên tục. Hoàng Yến Chi đau nhói, ôm cô vào lòng: “Cẩn Mai, em không bẩn, không hề bản chút nào.” Bị người khác ôm, lúc đầu cả người Cẩn Mai cứng đờ, sau đó bắt đầu giãy giụa thật mạnh: “Thả tôi ra, không được đụng vào tôi.” Hoàng Yến Chi thấy cô phản ứng mạnh như vậy liền buông ra. Cẩn Mai lại mở van, rõ ràng bờ môi đã lạnh đến tím bầm, nhưng vẫn muốn tiếp tục tắm. “Bốp!” Một bàn tay giáng mạnh lên mặt cô: “Cẩn Mai, em quậy đủ chưa! Chị biết em đã tỉnh táo, nhớ hết mọi chuyện rồi, em cảm thấy đau khổ, em cảm thấy bọn chị không nên cứu em, nên để mặc em chết trong tay Diệp Dung đúng không?” Cẩn Mai cúi đầu, không nói gì. “Cẩn Mai, em đau khổ, em nghĩ bọn chị đều dễ chịu sao? Mẹ em vì chuyện của em mà chết, anh trai em cho đến nay vẫn không chịu tha thứ cho ba em, mỗi ngày đều tự trách không bảo vệ tốt cho em. Còn Aldan vì em mà từ bỏ cuộc sống vốn tự do tự tại của mình, mỗi ngày đều ở bên em, nghĩ hết tất cả mọi cách để làm em vui vẻ. Bên cạnh em rõ ràng còn có rất nhiều người quan tâm đến em, yêu thương em, tại sao em lại dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình như vậy hả?” “Chị không trải qua chuyện đó, thì sao chị biết được nỗi đau khổ của tôi!” Cẩn Mai đột nhiên hét về phía Hoàng Yến Chi. Ánh mắt Hoàng Yến Chi yếu ớt, lẳng lặng nhìn Cẩn Mai: “Đúng, chị không trải qua chuyện đó, nhưng chị đã từng nếm trải những đau khổ thế nào, em không thể nào tưởng tượng nổi đâu. Cẩn Mai, cho dù đã trải qua những gì, nhưng ít nhất em vẫn còn sống.” “Nhưng bây giờ em sống không bằng chết!” “Cẩn Mai, trên thế giới này không có thứ gì trân quý hơn sinh mệnh của mình, có không ít người sống còn đau khổ hơn em gấp trăm lần. Nhưng bọn họ vẫn cố gắng sống tiếp, cho dù chỉ được sống thêm một ngày. Còn em, rõ ràng có thể sống tốt, vì sao lại không muốn, mà cứ muốn hành hạ bản thân mình, khiến những người quan tâm đến em cũng đau khổ theo.” Cẩn Mai bỗng nhiên khóc òa lên, sau khi tỉnh lại, cô không rơi một giọt nước mắt nào, không điên loạn thì chính là im lặng không nói gì. Hoàng Yến Chi thở dài ôm Cẩn Mai vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. “Chị, em cảm thấy đau khổ lắm, đầu óc của em đều chứa những hình ảnh đó, mỗi một phút chúng đều tra tấn em. Chị, em thật sự sống không nổi nữa.” Sống mũi Hoàng Yến Chi cay cay: “Cẩn Mai, người sống trên đời này không có ai là không từng đau khổ, tất cả mọi người ai cũng có những khổ đau của riêng mình, thậm chí những người đau khổ hơn em cũng có. Em phải mạnh mẽ lên, cho dù là vì những người yêu em, bọn chị phải bỏ ra rất nhiều công sức mới cướp được em từ tay tử thần về. Em thật sự nhẫn tâm uổng phí những cố gắng của mọi người sao?” “Em thật sự không muốn sống nữa, em thà chết còn hơn.” “Vậy sống thêm ba năm nữa được không, chỉ ba năm thôi. Nếu ba năm sau, em vẫn cảm thấy sống là một loại giày vò, thì em muốn làm cái gì chị cũng không ngăn cản nữa, cũng không cho phép những người khác ngăn cản em, được không?” Cẩn Mai dần dần yên tĩnh lại. Hoàng Yến Chi tiếp tục nói: “Cẩn Mai, bây giờ em mới hơn hai mươi tuổi, đối với mấy chục năm sau này của em mà nói, ba năm rất ngắn, chớp mắt liền qua đi. Em hãy hứa với chị, kiên trì thêm ba năm, được chứ.” “Có ý nghĩa gì không?” “Có. Ba năm, thời gian ba năm này em cố gắng vượt qua ý nghĩ muốn chết, không nghĩ đến mấy chuyện khiến em cảm thấy đau khổ, trải qua cuộc sống như người bình thường, sống vui vẻ một chút. Nếu sau ba năm em vẫn không làm được, nếu em muốn chết, chị sẽ không ngăn cản em nữa.” Qua rất lâu sau, Cẩn Mai mới chậm rãi gật đầu. Hoàng Yến Chi kéo cô từ dưới đất lên: “Bây giờ đi tắm nước nóng, thay bộ quần áo sạch sẽ khác. Chị chờ em bên ngoài.” Hoàng Yến Chi mở vòi sen, xác định là nước nóng mới rời khỏi..