Hoàng Yến Chi đi tìm Quân lão gia, chỉ nói bên chỗ Daniel có một chút chuyện cần cô qua đó xử lý, muốn rời khỏi đây mấy ngày. Quân lão gia biết Daniel từng là người đại diện của Hoàng Yến Chi, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, liên khoát tay: “Đi đi, trên đường đi nhớ cẩn thận, ông sẽ chăm sóc tốt cho An An.” Hoàng Yến Chi mua vé máy bay chuyến sớm nhất đến nước Y, bởi vì không biết tình hình cụ thể của Hely thế nào, cho nên cô không cho ai biết, vừa đến sân bay nước Y, người Amory phái tới đón cô đã đến. “Amory, Hely đâu?” Vừa gặp Amory, Hoàng Yến Chi liền hỏi ngay. Hely không ở trong lâu đài cổ của Amory, mà ở một trang viên ở ngoài vùng ngoại ô của anh, môi trường rất tốt. Amory chỉ vào một gian phòng ở tầng một: “Cô ấy đang ở trong đó, anh không nói cho cô ấy biết là em đến.” “Amory, cảm ơn anh đã nói cho em biết.” Hoàng Yến Chi nghiêm túc nói, giọng điệu rất chân thành. Thật ra Amory đã sớm biết Hoàng Yến Chi đang tìm Hely, nhưng lúc Hely liên lạc với anh có căn dặn không cho anh nói với bất kỳ ai biết, anh đã do dự rất lâu mới gọi điện thoại báo cho cô biết. Hoàng Yến Chi đứng trước cửa phòng Hely, chậm chạp không dám đẩy cửa đi vào. Amory vỗ vai cô, gõ cửa ba cái: “Hely, tôi đến rồi.” Trong phòng không có bất cứ tiếng động nào, Hoàng Yến Chi nắm chặt khóa cửa, nhẹ nhàng xoay một cái. Cửa không khóa, cô mở cửa đi vào. Hely đang ngồi đưa lưng về phía cô, đầu quấn băng gạc, trên người khoác áo choàng, từ bóng lưng cũng không nhìn ra điều gì khác thường. “Amory, anh lại tới khuyên tôi nữa hả? Nếu như khuyên tôi nghĩ thoáng một chút, vậy thì đừng nói nữa.” Giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng, đâu còn giống dáng điệu đã từng quen thuộc. Bước chân của Hoàng Yến Chi hơi khựng lại, hai tay đặt bên người nắm chặt lại, chậm rãi mở miệng: “Hely.” Cả người Hely chợt cứng đờ, không dám xoay người. Hoàng Yến Chi đi về phía trước hai bước, lại nghe cô nói: “Tris, không được qua đây.” Hoàng Yến Chi đứng im tại chỗ: “Hely, cậu còn định trốn tránh tớ nữa sao?” Trong giọng nói của cô mang theo chút run rẩy khó phát hiện. “Tris, không được qua đây, bộ dạng bây giờ của tớ rất khủng khiếp, cậu không nên nhìn thấy” Hely đau khổ nói. Hoàng Yến Chi lại bước nhanh tới, đứng trước mặt Hely, cô liền xoay người lại: “Tris, không được nhìn.” Nhưng Hoàng Yến Chi đã kịp nhìn thấy, cô khiếp sợ nhìn Hely, cả khuôn mặt ngoại trừ miệng và đôi mắt, còn lại đều quấn băng gạc rất dày, ngay cả trên cổ cũng có, vì trên người mặc quần áo nên không nhìn rõ, nhưng nghĩ một chút liền biết, chắc chắn trên người cô cũng đầy vết thương. Hốc mắt Hoàng Yến Chi đỏ hoe: “Hely”. Dường như Hely muốn cười, nhưng lại không cười nổi: “Tris, tớ còn sống, cho nên đừng buồn.” “Bác sĩ nói thế nào?” “Tris, bây giờ tớ đã trở thành một người xấu xí.” Hely ra vẻ thoải mái nói, nhưng cùng với đó là giọng nói khàn khàn, chỉ làm người nghe càng thêm đau lòng. Khắp cả người cô đều bị thương, khiến Hoàng Yến Chi muốn ôm một cái cũng không dám: “Hely, nếu đã còn sống thì sao không tìm tớ?” Không phải đã nói sống chết có nhau sao? “Tớ sợ cậu nhìn thấy dáng vẻ này của tớ sẽ áy náy, nên không dám nói cho cậu biết. Tớ định đợi vết thương trên người tốt hơn, ít nhất không đáng sợ nữa mới nói cho cậu biết, ai ngờ cái miệng Amory quá rộng, biết vậy tớ sẽ không nói cho anh ấy biết.” Hely thờ ơ nói. “Hely, cậu có biết tớ rất lo lắng cho cậu không, mỗi ngày tớ đều cầu xin trời cao mong cậu còn sống.” “Tớ biết, nên lời cầu nguyện của cậu rất linh nghiệm, tớ còn sống. Tris, tớ còn có thể đứng trước mặt nói chuyện với cậu, cho nên cậu đừng đau lòng, cũng đừng cảm thấy áy náy, tất cả đều không phải là lỗi của cậu.” Hely trông thấy đôi mắt Hoàng Yến Chi lấp lánh nước mắt, trong lòng chua xót, Hoàng Yến Chi là người kiên cường nhường nào, từ khi biết cô ấy cho đến bây giờ, cực kỳ hiếm thấy dáng vẻ yếu ớt này của cô ấy. Cô muốn duỗi tay nắm lấy tay Hoàng Yến Chi, nhưng hai tay của cô cũng bị quấn đầy băng gạc: “Tris, bây giờ tớ muốn nắm tay cậu cũng không được, chờ tớ khỏe hẳn cậu ôm tớ một cái nhé, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu đau lòng vì tớ, thật sự là một khoảnh khắc đáng để kỷ niệm.” Hoàng Yến Chi cúi người, nhẹ nhàng vòng quanh Hely: “Bây giờ tớ cũng có thể ôm cậu mà. Hely, cảm ơn vì cậu còn sống.” Nước mắt chảy dài theo gương mặt, rơi xuống quần áo Hely. Hely vươn tay đặt trên lưng cô: “Tris, đừng đau lòng nữa, cậu nên vui mừng mới đúng, tớ còn nguyên vẹn đứng trước mặt cậu mà.” Hoàng Yến Chi nghe vậy, nước mắt suýt chút nữa đã vỡ đê, vết thương chằng chịt như vậy mà gọi là nguyên vẹn sao? “Hely, bây giờ tớ sẽ gọi Irene tới đây, chuyên môn của anh ấy rất giỏi, tớ đã từng bị thương nặng như thế mà anh ấy cũng chữa khỏi. Vết sẹo trên người anh ấy cũng xóa cho tớ, chắc chắn cậu sẽ không sao đâu.” “Tris, không được đâu.” Vết bỏng trên người cô đã hơn bảy mươi phần trăm, phạm vi rất lớn, ngay cả Irene cũng không có cách nào. “Hely, chắc chắn có cách mà, cậu phải tin tưởng Irene.” Hoàng Yến Chi nói rất kiên quyết, lấy điện thoại ra liền muốn gọi cho Irene, nhưng Hely lại ngăn cản,: “Tris, đừng gọi, cậu trò chuyện với tớ một chút đi.” Hoàng Yến Chi nghe ra sự van xin trong giọng nói của cô ấy, cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống: “Hely, cùng tớ trở về đi.” Hely lắc đầu: “Tớ sống ở đây rất tốt.” “Hely, tất cả mọi người đều rất quan tâm đến cậu. Hiện giờ Daniel vẫn còn tìm kiếm cậu ở bờ biển đấy.” Nhắc đến Daniel, trong mắt Hely tràn đầy đau khổ: “Tris, tớ xin cậu một chuyện, đừng nói cho anh ấy biết là tớ còn sống, nếu như có thể, cậu cứ nói với anh ấy là tớ đã chết rồi.” “Hely, cậu làm vậy thực sự quá tàn nhẫn với cả hai người các cậu.” “Vậy không lẽ cậu muốn tớ đi gặp anh ấy với bộ dạng thế này sao? Tris, tớ hy vọng trong lòng Daniel tớ mãi là một người hoàn hảo, cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này của tớ còn không bằng xem như chết rồi.” “Hely, không được từ bỏ, nhất định sẽ có cách, tin tưởng tớ, tớ nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho cậu.” “Tris, chữa khỏi thì tớ vẫn là tớ sao?” Hely hiểu ý của Hoàng Yến Chi, bây giờ y thuật phát triển như thế, chờ sau khi vết thương của cô lành hẳn, sẽ đi chỉnh sửa dung mạo, có thể sẽ lấy một hình ảnh hoàn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng người đó vẫn còn là Hely sao? Hoàng Yến Chi im lặng, nhẹ nhàng cầm tay Hely, nhìn vào mắt của cô ấy: “Hely, tớ tin Daniel sẽ không để ý.” “Tris, nhưng tớ để ý.” Hely cúi đầu, chưa bao giờ cô cảm thấy suy sụp như lúc này. Hoàng Yến Chi ở lại với Hely ba ngày, chờ đến khi bác sĩ thay thuốc cho cô ấy, cô mới hiểu vết thương trên người cô ấy còn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của mình rất nhiều. Cho dù Irene có thể trị hết những vết thương trên người cô ấy, nhưng cô ấy phải chịu đựng những nỗi đau đớn mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được, hơn nữa còn không phải một lần duy nhất. “Tris, tất cả mọi người đều bình an chứ?” Hely và Hoàng Yến Chi ngồi trên ban công, thưởng thức cánh đồng hoa trong trang viên. Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừm, đều rất tốt, chỉ có điều Wenny vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.” Vẻ mặt Hely hơi ảm đạm: “Tớ tin Wenny nhất định sẽ tỉnh lại.” Một lát sau, Hely nói: “Tris, cậu ở đây cũng mấy ngày rồi, trở về đi. Tớ hứa với cậu, tớ sẽ đợi ở đây, không đi đâu hết. Về sau, nếu như cậu nhớ tớ thì có thể tới đây thăm tớ.” “Hely, để Irene tới đây đi, tớ nghĩ anh ấy sẽ có cách tốt hơn. Tớ có thể đồng ý với cậu, trước khi được cậu cho phép, tớ sẽ không nói tin tức của cậu cho Daniel biết, nhưng cậu nhất định phải để Irene chữa trị.” Mặc dù bác sĩ Amory tìm cũng rất tốt, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn hy vọng Irene có thể tới đây. Hely nghe vậy thì im lặng, qua rất lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tris, sao tớ cứ không thể từ chối yêu cầu của cậu được chứ.” Hoàng Yến Chi mỉm cười, biết cô ấy đồng ý, vì phòng ngừa Hely đổi ý, cô lập tức gọi điện thoại cho Irene, khi anh biết tung tích của Hely thì ngay lập tức liền chạy đến đây. Giống như Hoàng Yến Chi, khi Irene nhìn thấy Hely cũng rất ngạc nhiên, cô ấy mỉm cười: “Irene, em còn sống, chẳng lẽ anh không vui mừng sao?” Irene cười một cách miễn cưỡng. Hely ghét bỏ: “Anh cười thế này còn khó coi hơn khóc. Irene, anh không cười còn tốt hơn.” “Hely, để anh kiểm tra cho em trước.” Irene khàn giọng nói, trong giọng nói ẩn chứa nỗi nghẹn ngào. “Ừm.” Hely không từ chối, nếu đã đồng ý với Hoàng Yến Chi thì cô sẽ ngoan ngoãn phối hợp. Dĩ nhiên kết quả kiểm tra không lạc quan lắm, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Irene nghiêm túc, trái tim Hoàng Yến Chi liền trở nên nặng nề. Có thể Hely đã sớm biết được tình trạng của mình nên không bất ngờ lắm, ánh mắt rất bình tĩnh. “Hai người các cậu không cần trưng ra cái vẻ mặt đau khổ như vậy. Không phải chỉ bị thương khắp người thôi sao? Chúng ta bị thương còn ít sao? Đều đã trải qua hết rồi, lần này đã là gì chứ!” Hoàng Yến Chi vừa xoay đầu liền thấy Hely tỏ vẻ bình thường, khiến trong lòng cô càng khó chịu. “Hely, anh có thể tiến hành phẫu thuật cấy da, nhưng đó là một quá trình đau đớn kéo dài, em...!đồng ý không?” Irene nghiêm túc hỏi. Hely nhìn anh: “Dựa vào trình độ y thuật của anh, em còn có thể trở lại dáng vẻ ban đầu không?” Irene im lặng, rồi lắc đầu: “Thật xin lỗi, Hely.” Hely đã lường trước được điều đó: “Nếu vậy thì cứ phẫu thuật đi.” Rồi cô nhìn Hoàng Yến Chi: “Tris, đừng nói cho Daniel biết.” “Được, tớ hứa với cậu.” Nơi mà Amory tìm cho Hely là một nơi rất yên tĩnh, là một nơi thích hợp để dưỡng bệnh, nhưng xung quanh nơi đây lại không có bệnh viện nào quá tốt, vì nghĩ cho sức khỏe của cô ấy, bọn họ vẫn phải đưa cô ấy về nhà. Chỗ này không phải là nhà của Irene, nhưng rất gần chỗ bệnh viện mà anh làm việc. Những chuyên gia trong bệnh viện này đều có trình độ cao, anh tin có những người này cùng nhau cố gắng, nhất định có thể lập ra được phương án chữa trị tốt nhất cho Hely Hoàng Yến Chi chờ đến khi sắp xếp ổn thỏa cho Hely mới mua vé máy bay về nước. Vào hôm trở về, Hely bỗng nhiên gọi Hoàng bằng cách lại: “Tris, có thể James cũng giống tớ, vẫn còn sống.” Ánh mắt Hoàng Yến Chi sâu xa, nghe Hely nói tiếp: “Trận nổ bom ngày ấy, tớ cách vị trí nổ gần hơn, còn James thì bị sức ép của bom đẩy vào biển. Bản lĩnh của hắn ta thế nào chúng ta đều biết rõ, hiện giờ có thể hắn ta kém hơn trước đây nhiều, nhưng kỹ năng sinh tồn chắc chắn không thể nào quên được.” Giống như cô, sau khi rơi xuống biển sẽ theo bản năng tìm kiếm sự sống. “Cho nên chắc James cũng vậy.” Trải qua nhiều chuyện, thật ra Hely đã không còn hận James nữa, thật ra mà nói, hắn ta cũng chỉ là một người đàn ông đáng thương, cả đời chỉ yêu một người không yêu mình. “Tớ vẫn luôn tìm tung tích của hai người, nhưng vẫn không tìm được, những nơi có thể tìm gần đó tớ đều đã tìm hết rồi.” Hoàng Yến Chi nhỏ giọng nói. “Có khi nào James xui xẻo đến vậy, rơi xuống biển liền hôn mê bất tỉnh, sau đó bị cá ăn?” Hely suy đoán. Hoàng Yến Chi lại đến chỗ gần vùng biển tìm một lần nữa, nhưng vẫn không thấy. Thêm vào đó, cô đã rời nhà lâu rồi nên đành phải quay về thủ đô. Hoàng Yến Chi tìm được Hely, tảng đá lớn trong lòng cũng đã có thể buông xuống, trên mặt cũng có vẻ tươi tắn hơn. ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ Lại đến cuối tuần lễ, Hoàng Yến Chi dẫn An An đi lên quân đội tìm Quân Hạo Kiện. Quân Hạo Kiện biết hôm nay mẹ con cô tới nên sắp xếp người đợi ở cổng từ sớm. Hoàng Yến Chi nhìn thấy người nọ thì hơi ngạc nhiên: “Tư Truy, sao cậu lại ở đây.” Sau khi vết thương lành, Tư Truy đã trở về quân đội tiền phong, vậy mà hôm nay cô lại thấy anh ta ở quân khu thủ đô cho nên cô không ngạc nhiên cho được. Tư Truy vò đầu, cười hắc hắc: “Chị dâu, bây giờ em được điều đến quân khu thủ đô, vẫn làm cấp dưới của đội trưởng, đội trưởng kêu em đến đón chị.” Anh ta vừa nói vừa đón lấy valy của Hoàng Yến Chi. “Từ bao giờ thế?” Hoàng Yến Chi hỏi. “Một tuần trước.” “Sao anh không ở đội tiên phong mà đột nhiên quay về đây. ”Hoàng Yến Chi khó hiểu. “Vết thương cũ của em tái phát, không thích ứng được với huấn luyện cường độ cao trong quân đội, nên em xin điều đến quân khu thủ đô, để tiếp tục làm việc cùng đội trưởng, em còn thấy vui đấy.” Vì cứu Quân Hạo Kiện nên Tư Truy bị thương nặng, tuy đã được điều trị nhưng vẫn để lại di chứng. Huấn luyện quân đội tiên phong cao gấp mấy lần quân đội bình thường, sau mấy tháng thì di chứng của Tư Truy bộc phát, lãnh đạo liên khuyên anh ta trở lại quân đội cơ sở. Dựa theo chiến công của anh ta, khi trở lại quân đội cơ sở thì anh ta vẫn sẽ có được một vị trí rất tốt. Vậy mà Tư Truy lại từ chối kiến nghị của lãnh đạo, xin thuyên chuyển về quân khu thủ đô, lại còn muốn làm cấp dưới của Quân Hạo Kiện, lãnh đạo bàn bạc rất lâu mới đồng ý yêu cầu của Tư Truy. “Chị dâu, đây là con trai của đội trưởng sao?” Tầm mắt Tư Truy rơi vào An An, đáy mắt sáng rực. Hoàng Yến Chi mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đã một tuổi rồi. An An, gọi chú đi con.” An An đang cắn ngón tay mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tư Truy, nghe lời của mẹ thì gọi: “Chú.” “Cháu tên An An đúng không?” Tư Truy dịu giọng hỏi. An An gật đầu. Tư Truy sờ sờ túi áo trên người nhưng chẳng có cái gì cả, bèn cười xấu hổ nói: “Chú quên mang quà ra mắt, chờ lát nữa chú bù cho An An, được không?” An An không biết quà ra mắt là gì, thấy có người hỏi mình được không, liền theo bản năng trả lời “Được”. Tư Truy đem valy vào phòng rồi mới rời đi, bây giờ cũng là lúc anh ta đang bận rộn: “Chị dâu, em đi trước, đội trưởng nói buổi trưa sẽ về nấu cơm.” “Được, cảm ơn anh.” “Chị dâu, không cần khách khí như vậy.” An An tò mò đánh giá căn phòng này, đây là chỗ ở mà quân khu phân cho người thân sĩ quan cấp cao, nội thất, thiết bị lắp đặt đơn giản, không thể so sánh với ở nhà. Có điều, An An không phải là một đứa bé yếu ớt, cho nên rất dễ thích ứng. Hoàng Yến Chi thu dọn đồ đạt xong thì An An lên tiếng: “Mẹ, chơi.” An An chỉ vào đống hình xếp gỗ muốn Hoàng Yến Chi chơi cùng. Lúc Quân Hạo Kiện trở lại, anh thấy hai mẹ con đang ngồi dưới đất chơi xếp gỗ. Tư Truy cầm vài cái túi lớn đi sau Quân Hạo Kiện, trong đó có một túi nguyên liệu nấu ăn lớn. Hoàng Yến Chi nhìn mấy cái túi trong tay Tư Truy: “Sao mua nhiều đồ như thế?” “Em không biết chị dâu thích ăn cái gì nên mua hơi nhiều, em để đồ ở đây trước.” Tư Truy buông đồ xong liền chuẩn bị rời đi, Hoàng Yến Chi gọi anh ta lại: “Chờ đã, buổi trưa ở lại đây ăn cơm đi, nhiều món ăn như vậy, tôi và Hạo Kiện không ăn hết.” Bây giờ có đến căn tin cũng không còn thức ăn ngon. Tư Truy nhìn về phía Quân Hạo Kiện. Anh bèn nói: “Vào giúp tôi nấu ăn.” Tư Truy đáp vâng, cầm đồ đi vào phòng bếp. Cơm nước xong, Tư Truy chủ động rửa bát. Hoàng Yến Chi thấy Quân Hạo Kiện chơi cùng An An thì bèn đi vào phòng bếp cắt trái cây rồi mang ra. Tư Truy không khách sáo, ngồi ăn trái cây. “Chị dầu, lần này chị ở lại bao lâu?” “Một tuần, sao vậy?” Tư Truy cười trừ: “Cũng không có gì, chỉ là nhớ tới trước đây nghe Cố Hiên khen tài bắn súng của chị, em vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy, lần này có cơ hội nên muốn lãnh giáo chị dâu...”.