Quân Hạo Kiện thì từ sau ngày đuối nước, Hoàng Yến Chi không cho phép anh xuống biển nữa. Dưỡng sức mấy ngày, cuối cùng vết thương trên người cũng đã không còn đáng sợ nữa. Mà Hoàng Yến Chi thì sau cái ngày trút hết cảm xúc đã dần lấy lại bình tĩnh, mặt không có biểu cảm gì, vẫn hướng mắt nhìn ra biển nghe Helen nói: “Ngay cả anh cũng tin rằng Hely đã chết rồi sao?” Helen im lặng, những người trên thuyền, ngoài Hoàng Yến Chi ra thì những người khác đều đã chấp nhận sự thật James và Hely đều đã chết. Cô quay người, lặng lẽ nhìn Helen, đặt tay lên ngực mình, chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh: “Helen, lòng em mách bảo em rằng bọn họ vẫn còn sống và đang ở một nơi nào đó gần đây, chờ em đến tìm bọn họ.” “Tris, đó là ảo giác của em thôi, những nơi có thể tìm được gần đây bọn anh đã tìm hết rồi, ngay cả những hải đảo bọn anh cũng đã tìm kiếm mấy lần. Tris à, hãy chấp nhận sự thật đi, bọn họ đã chết rồi.” Giọng Helen đầy đau thương, nếu như có thể, anh cũng hy vọng Hely còn sống. Bọn họ đã từng cùng nhau trải qua sinh tử mà vẫn tiếp tục sống được cho đến bây giờ, chỉ không ngờ rằng lại ngã xuống ở đây. Khóe môi Hoàng Yến Chi khẽ cong lên nhưng lại mang ý vị lạnh lẽo: “Em nhất định sẽ tìm được bọn họ.” “Tris à, đừng tìm và cũng đừng tra tấn mình nữa, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của em, không ai ngờ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế, Hely sẽ không trách em đâu.” Mọi người đều nhìn thấy cô tự tra tấn mình trong những ngày qua, sao lại không phải cũng đang tra tấn bọn họ chứ. Mặc dù Quân Hạo Kiện không nói gì, chỉ luôn yên lặng ở bên cô giúp cô tìm người. Nhưng Helen nhận ra, người đau khổ nhất ở đây ngoài Hoàng Yến Chi ra còn có Quân Hạo Kiện. Những người khác không nói được mấy câu này, cũng không có tư cách nói, nhưng Helen có thể. Bọn họ cùng nhau tới đây, cùng nhau xông vào từng quỷ môn quan: “Tris, bỏ cuộc đi, hãy nghĩ đến chồng con em. Những ngày gần đây, Quân Hạo Kiện luôn ở bên giúp em, đau đớn cùng em, mệt mỏi cùng em, còn con em nữa, thằng bé cũng luôn đợi chờ em trở về, nó vẫn chưa tròn một tuổi, em hãy nghĩ về người thân của em, Tris à, bỏ cuộc đi.” Helen chớp mắt mấy cái để che giấu đau thương nơi đáy mắt. Hoàng Yến Chi nhìn ra mặt biển, sau đó quay sang nhìn Quân Hạo Kiện đang đứng ở một phía khác trên thuyền chỉ huy mọi người tìm người. Từ góc độ của cô nhìn qua, chỉ có thể thấy được một bên khuôn mặt anh, chính từ góc nghiêng này đã khiến cô đột nhiên nhận ra những ngày gần đây anh cũng gầy đi rất nhiều. Mà càng chói mắt hơn là bằng gạc trên tay anh. Cô lướt nhìn từng người trên thuyền, trong những người này có những đàn em còn lại của James, cũng có Tần Hinh không biết từ đâu đến. Nhưng có một điều không ngoại lệ là vẻ mặt ai cũng đầy mệt mỏi, mà người hoàn toàn xa lạ như Tần Hinh cũng cố nén vết thương trên bụng mà chờ đợi trên biển mười ngày. Tuy lênh đênh trên biển hơn mười ngày, mỗi lần là từng nhóm đi tìm nhưng vẫn khiến người ta vô cùng mệt mỏi. Hoàng Yến Chi khẽ đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại: Hely, James, thực sự xin lỗi. Rồi lại mở mắt ra, trong mắt cô vẫn là một khoảng yên tĩnh: “Về thôi.” Helen sững người, lập tức không phản ứng kịp: “Tris.” “Trở về thôi, tất cả mọi người đều đã mệt rồi.” Helen gật đầu rồi ra hiệu cho Quân Hạo Kiện quay về. Quân Hạo Kiện quay lại bến tàu nhìn cô từ trên tàu đi xuống, lo lắng: “Yến Chi.” Hoàng Yến Chi mấp máy môi: “Chúng ta trở về thôi.” Cô bỏ cuộc, làm kẻ đào ngũ. Daniel không ngờ ấy vậy mà mẹ anh lại bỏ thuốc để đưa anh về nhà. Nhìn căn phòng quen thuộc, cửa sổ và cửa phòng đóng chặt, sắc mặt anh tái mét. Anh nhảy xuống giường, đập cửa thật mạnh: “Mở cửa, mở cửa ra cho tôi.” Người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong thì liếc nhìn nhau rồi một người đi tìm mẹ Daniel, một người khác thì lên tiếng: “Tam thiếu gia, phu nhân sẽ lập tức tới ngay.” “Các người mở cửa ra cho tôi.” Daniel tức giận gào thét. “Tam thiếu gia, phu nhân bảo rằng dù ngài có tỉnh thì chúng tôi cũng không được mở cửa cho ngài, nếu không chúng tôi sẽ phải rời khỏi đây, ngài đừng làm khó chúng tôi.” Người ngoài cửa khó xử. “Nếu anh không mở cửa cho tôi thì tôi sẽ cho anh cút xéo ngay bây giờ, dù tôi rời khỏi nhà nhiều năm nhưng tôi vẫn còn chút quyền lực đấy.” Daniel lạnh giọng nói. “Tam thiếu gia, xin ngài đừng làm khó tôi, dù ngài nói gì thì tôi cũng không mở cửa cho ngài đâu, phu nhân sẽ lập tức tới ngay, ngài đừng nóng vội.” Đương nhiên Daniel rất vội, rõ ràng mẹ anh muốn anh quay lại cái nhà này. Mà anh cũng thật ngốc, vậy mà lại đi tin rằng mẹ mình sẽ thật lòng giúp tìm người, chẳng phải anh đã sớm biết mẹ mình là một kẻ ham muốn quyền lực và có dã tâm vô cùng lớn sao. Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, Daniel nghe thấy âm thanh thì ngưng gào thét. Cửa được mở ra, một gương mặt đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi xuất hiện trước mặt anh, tóc đen nhánh, rõ ràng là được chăm sóc vô cùng tốt. “Vừa về đã giở trò ra oai, Daniel, mấy năm nay con càng ngày càng không biết quy củ.” Người đàn ông trầm giọng, nhưng trong giọng nói lại chẳng có bao nhiêu trách cứ. Vị này chính là Carlos Creamer - ba của Daniel. Daniel nhìn thấy ba mình thì cứng đơ người, cúi đầu: “Ba.” “Nếu mẹ con không đưa con về bằng cách này thì có phải con định vĩnh viễn không về nhà không?” Carlos hơi dịu giọng, hỏi. “Ba à, sau này chúng ta hẵng nói chuyện này, bây giờ con có việc gấp, trước hết ba hãy cho con ra ngoài đi.” “Daniel, mẹ con đã nói với ta chuyện xảy ra vừa rồi, ta sẽ tiếp tục tìm người giúp con, nhưng con đã về thì hãy yên tâm ở nhà, dù có tìm được hay không thì ta cũng sẽ báo với con.” Daniel nhìn ba mình, ánh mắt đầy vẻ khó tin: “Ba, đây là ba hạn chế tự do của con, đó là phạm pháp.” “Daniel, ta làm thể là vì muốn tốt cho con. Ta nói rồi, ta sẽ giúp con tìm người nhưng con nhất định phải ở nhà.” Thấy Daniel không chịu khuất phục, Carlos thở dài một hơi: “Daniel, ta đã già rồi, cha con chúng ta đã rất nhiều năm chưa gặp nhau, coi như con ở nhà với ta đi.” Nghe vậy, Daniel im lặng nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt của ba mình, một lát sau anh mới nhỏ giọng nói: “Ba à, cô ấy rất quan trọng với con, con nhất định phải tìm được cô ấy.” Carlos đi vào phòng anh, đóng cửa lại, nhìn con trai: “Daniel, trải qua chuyện lần này, chẳng lẽ con vẫn chưa hiểu sao?” Daniel không hiểu ông ta muốn nói gì. “Chỉ có nắm giữ quyền lực trong tay thì con mới có quyền điều khiển nó, mới có thể có được tự do. Nếu lúc trước con nghe lời ta thì bây giờ con đã là chủ tịch tập đoàn, kế thừa sản nghiệp gia tộc ta rồi, muốn tìm người là có thể tự dựa vào chính mình mà không cần phải cầu xin ai giúp đỡ.” Daniel trầm mặc, xưa nay anh không cảm thấy quyền lực quan trọng. Lúc trước, anh rời khỏi gia tộc cũng bởi vì chán ghét cái gia tộc anh lừa dối, tranh giành cấu xé lẫn nhau, rõ ràng là người thân chảy cùng một dòng máu, thế nhưng lại không cảm nhận được chút tình thân gia đình, anh em, người thân đều muốn hãm hại anh, để anh mất đi tư cách thừa kế. Daniel chán ghét gia đình như thế, cho dù anh là người con được ba thương yêu nhất, dù ba anh nói sẽ giao hết gia nghiệp cho anh, anh vốn dĩ không cần tranh giành với hai người anh em khác, nhưng anh vẫn thấy chán ghét cuộc sống như thế, cho nên anh kiên quyết, dứt khoát rời khỏi gia đình đó. “Daniel, ta đã già rồi, ta không biết ta còn giữ được cái nhà này, công ty này cho con được bao lâu nữa, chẳng lẽ con thật sự muốn nhìn ba vỡ tim vì con sao? Ta biết con không thích tranh giành với người khác, cho nên mấy năm nay ta để con tự do, nhưng bây giờ con sống tự do đủ rồi, nên trở về thôi.” “Ba, con chỉ muốn tìm được cô ấy thôi.” Daniel nói. “Chỉ cần con bằng lòng trở về, thì con muốn tìm thế nào, tìm bao lâu, ta đều tùy con.” Carlos cảm thấy những việc này không thành vấn đề, chỉ cần làm Daniel đồng ý trước là được. Còn cô gái kia, 80-90% là đã chết rồi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy. Hiện tại Daniel không từ bỏ được, chờ thêm một thời gian nữa, khi anh chán ngán rồi sẽ bỏ cuộc thôi. “Daniel, ta không ép con, con có thể suy nghĩ thật kỹ lời ta nói, ta cho con một ngày để suy nghĩ, con hãy nghĩ rõ ràng xem cuối cùng nên lựa chọn thế nào, ngày mai vào giờ này con hãy cho ta câu trả lời, là đi hay ở ta đều sẽ tôn trọng lựa chọn của con. Về phần mẹ con, ta sẽ nói cho bà ấy hiểu. Nhưng Daniel à, đây là cơ hội cuối cùng ta cho con, nếu lần này con lại lựa chọn từ bỏ, vậy thì sau này dù con có trở về, con cũng sẽ mất tư cách thừa kế và ta cũng sẽ rút hết những người đang giúp con tìm người về. Nếu con muốn dựa vào chính mình thì ta sẽ không giúp con nữa.” Carlos nói xong thì rời khỏi phòng Daniel, ông ta tin rằng con trai mình sẽ có quyết định đúng đắn nhất. Ngày hôm sau, lúc Daniel xuất hiện tại của thư phòng, Carlos đã hiểu được lựa chọn của anh, quả nhiên nghe được anh ta nói: “Ba, con sẽ ở lại, cũng sẽ cố gắng làm người thừa kế đủ tư cách. Nhưng điều kiện tiên quyết của con là, hôn nhân của con chỉ có thể do con tự mình làm chủ, con sẽ không nghe theo sắp xếp hôn nhân vì lợi ích của ba mẹ. Thứ hai, con muốn tìm người, ngày nào chưa tìm được thì con sẽ không bỏ cuộc, cho đến khi nào tìm được thì thôi, ba mẹ không được ngăn cản con.” Mặc dù Carlos khá bất mãn với điều kiện thứ nhất, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Daniel, ông ta biết rằng nếu mình không đồng ý thì sợ rằng đứa con trai này sẽ thật sự rời khỏi gia tộc mãi mãi không trở lại, ông ta đã dốc hết toàn bộ tâm huyết để đào tạo con trai, ông ta không nỡ để đứa con này rời đi. “Được, ta đồng ý.” Sân bay nước Y. Hoàng Yến Chi và Tần Hinh đang ngồi trong phòng chờ dành cho khách VIP, Quân Hạo Kiện chờ bọn họ bên ngoài, Hoàng Yến Chi nhìn cô ấy: “Tôi phải đi rồi.” Tần Hinh gật đầu: “Đi đi, Diệp Dung đã chết, thế giới này cũng không còn Mị nữa, sau này cô chính là Hoàng Yến Chi, Y Trân Hoàng.” “Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, cô có thể nói thật cho tôi biết rốt cuộc cô là ai không?” Hoàng Yến Chi nhìn Tần Hinh chằm chằm, từ lần đầu tiên gặp Tần Hinh, trong lòng cô đã nổi lên mối nghi hoặc và luôn băn khoăn chuyện này. Tần Hinh không nhịn được cười: “Thật ra cô muốn hỏi tôi có phải Diệp Ngân không, đúng không? Mặc dù tôi không biết Diệp Ngân mà cô nói đến là ai, nhưng tôi có thể khẳng định với cô rằng tôi không phải cô ấy, Tần Hinh là Tần Hinh, không có quan hệ gì với Diệp Ngân cả.” “Nếu cô không phải cô ấy, vậy tại sao lại nhiều lần giúp tôi, chẳng phải chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau thôi sao?” Hoàng Yến Chi không tin lời giải thích này của đối phương. Thế nhưng trước đây cô đã tận mắt nhìn thấy Diệp Ngân chết trước mặt cô, thậm chí cô còn tự tay an táng Diệp Ngân, nếu Tần Hinh thật sự là Diệp Ngân, vậy thì cô ấy sống lại bằng cách nào? Quá nhiều nghi vấn quanh quẩn trong lòng cô, đây hết thảy là đám sương mù dày đặc vây chặt lấy cô. Tần Hinh thở dài một hơi: “Nếu tôi nói bởi vì tôi thấy cô rất vừa mắt thì cô có tin không? Được rồi, chính tôi cũng không tin lý do này, đừng hỏi tôi vì sao nữa, bởi vì chính tôi cũng không biết.” Hoàng Yến Chi nhìn cô ấy chằm chằm không nói câu nào, Tần Hinh cụp mắt xuống, không nhìn vào mắt Hoàng Yến Chi mà nhẹ giọng lên tiếng: “Yến Chi, tôi có câu này muốn nói với cô, cuộc đời con người rất dài, cô sẽ gặp được rất nhiều người, có vài người sẽ cùng cô đi một quãng đường dài, ví dụ như chồng cô, con cô. Nhưng cũng có một số người, người đó xuất hiện trong cuộc đời cô, để lại dấu vết thuộc về chính mình, sau đó sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô, điều này nói lên rằng duyên phận của cô và người đó đã hết, cô cần gì phải gò ép?” “Vậy còn cô, cô thuộc về loại nào?” “Đương nhiên tôi thuộc về loại sau rồi. Suy cho cùng, lập trường của chúng ta khác biệt, Diệp Dung đã chết, tôi cũng đã được tự do, từ nay về sau, tôi sẽ thử nghĩ về cuộc đời mình. Mà cô cũng vậy, đừng băn khoăn về những việc và con người trong quá khứ nữa, sống tốt cuộc đời sau này mới là điều đúng đắn.” “Diệp Ngân, cuối cùng chị vẫn không chịu thừa nhận sao? Ký ức năm đó với chị mà nói đau khổ như thế, khiến chị thà rằng quên cả em và tất cả sao?” Hoàng Yến Chi nói khẽ, giọng của cô rất nhẹ nhưng lại đầy bi thương không thể kìm nén, lọt vào tai Tần Hinh khiến tim cô đột nhiên run lên, bèn giương mắt nhìn về phía cô gái đối diện. Năm nay Hoàng Yến Chi mới hai mươi tư tuổi, tuổi này với con gái mà nói chính là độ tuổi trẻ trung nhất, tươi đẹp nhất, hẳn là trong mắt luôn có cái nhìn mới lạ và ngóng trông với thế giới này, tìm tòi cuộc sống đầy sức sống. Thế nhưng trong mắt Hoàng Yến Chi chỉ có yên lặng, đó là sự lắng đọng sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện đời. “Yến Chi, tôi không phải Diệp Ngân, nếu như xem tôi là Diệp Ngân khiến cô cảm thấy dễ chịu, vậy thì tôi nguyện làm Diệp Ngân một lần.” Hoàng Yến Chi đứng lên, hờ hững nhìn Tần Hinh: “Không cần, Diệp Ngân là Diệp Ngân, không có ai có thể thay thế được cô ấy để trở thành Diệp Ngân, cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ, cô.. bảo trọng.” Nếu không thừa nhận có thể khiến cô ấy dễ chịu, vậy thì cứ như thế đi. Tần Hinh trơ mắt nhìn Hoàng Yến Chi ra khỏi phòng chờ, đi đến chỗ Quân Hạo Kiện. Hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn thoáng hiện lên, thật lâu sau mới từ từ thả lỏng nắm đấm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, ánh nắng ngập tràn. Hoàng Yến Chi đi đến bên Quân Hạo Kiện, anh ôm lấy bả vai cô: “Đi thôi, chúng ta phải lên máy bay rồi.” Nhưng Hoàng Yến Chi dừng bước, nhìn anh: “Hạo Kiện, em muốn đến một nơi, một nơi cuối cùng.” Quân Hạo Kiện nhìn vào mắt cô, thấy được sự khẩn cầu trong mắt cô, chậm rãi gật đầu: “Được, anh đi cùng em?” Bọn họ đi tới rừng nguyên sinh, Hoàng Yến Chi đờ đẫn nhìn các loài cây mọc đầy trên mặt đất. “Yến Chi, em còn nhớ rõ vị trí không? Là nơi này sao?” Quân Hạo Kiện bắt một con bò sát đang bò trên người mình, hỏi cô. Bọn họ đi vào rừng một ngày một đêm mới tới nơi này, thế nhưng xung quanh đều là thảm thực vật, hoàn toàn không thấy bất kỳ vết tích nào. Hoàng Yến Chi cũng không dám chắc, cô chỉ dựa vào trí nhớ để đến đây. Dù sao cũng đã qua mấy chục năm, nơi sâu thẳm trong khu rừng rậm chưa ai quấy rầy đã sớm mất đi dáng vẻ năm đó. Cô nhìn bốn phía nhằm tìm kiếm thứ có thể làm cô cảm thấy quen thuộc, bỗng nhiên, cô nhìn chăm chăm về hướng đông nam. Nơi đó có một cái hang, cô và anh cùng đi qua. Khi tới gần cửa hàng thì chợt có một con báo đen từ trong đó chạy ra, con báo nhìn hai người với ánh mắt dữ tợn. Quân Hạo Kiện đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, chỉ cần con báo khẽ động đậy là anh sẽ động thủ, nhưng cuối cùng con báo chỉ nhìn hai người một chút rồi bỏ đi. Cái hang đá này không lớn, cô và anh phải cúi đầu mới có thể vào trong, có lẽ con báo đó sống ở đây đã lâu, trong hang có một luồng hương độc nhất thuộc về động vật, trên vách tường của hang có rất nhiều vết tích, tất cả đều là vết cào của báo. Hoàng Yến Chi nhìn cái hang vừa xa lạ vừa quen thuộc này, trong mắt lóe lên một tia long lanh, Quân Hạo Kiện lặng lẳng theo sát cô. Cô quỳ một chân xuống đất sờ nhẹ lên hình vẽ trên vách đá. Nhìn kỹ thì đó là bảy chữ mà năm đó, lúc Diệp Ngân nghỉ ngơi trong hang đá này đã khắc lên. Cô rời khỏi hang đá, nhắm mắt bước ba mươi bước về hướng tay trái, sau đó dừng lại: “Hạo Kiện, em nghĩ chắc là ở đây.” Quân Hạo Kiện lấy xẻng công binh trên lưng xuống, nhìn thảm thực vật rậm rạp trên mặt đất: “Phải đào thật sao?” Hoàng Yến Chi kiên định gật đầu: “Vâng.” Không giải được câu đố trong lòng, cả đời này lòng cô sẽ không yên. Quân Hạo Kiện không nói gì nữa, xoay người bắt đầu làm việc..