Nghĩ vậy, Yamamoto càng tin rằng Diệp Dung đang lừa gạt mình: “Bà ta lừa gạt tôi để làm gì?” “Theo tôi được biết, Diệp Dung và nhà họ Hoàng có ân oán, cụ thể là gì thì tôi không rõ lắm, thế nhưng bà ta muốn đối phó nhà họ Hoàng là sự thật.” Tần Hinh mỉm cười nói. Mọi chuyện đã trở nên dễ hiểu, Yamamoto gật đầu: “Lần này nhờ có cô nhắc nhở, nếu không thì tôi đã bị lừa rồi.” Tần Hinh cười trừ: “Ngài Yamamoto đánh giá cao tôi rồi. Dù tôi không nhắc nhở ông thì ông cũng sẽ không nhất thời xúc động mà ra quyết định.” Trên thực tế, mặc dù Yamamoto là thủ lĩnh của Yamaguchi Group, nhưng ông ta rất dễ bị kích động. Ông ta có thể ngồi vững cái ghế này nhiều năm như vậy cũng là một kỳ tích. Loại bỏ được nghi ngờ của Yamamoto, Tần Hinh mới yên tâm rời đi. Chỉ là trước khi đi, cô nhìn thoáng qua nhị đương gia đứng bên cạnh Yamamoto bằng ánh mắt có thâm ý. Sau khi trở lại thủ đô, Tần Hinh không đi tìm Vũ Ân Nguyệt mà tìm khách sạn ngủ một giấc. Sau đó, cô đi dạo và ngắm phong cảnh ở thủ đô, bộ dạng không giống đi làm việc mà giống đi du lịch hơn. Tần Hinh nhận được điện thoại của Diệp Dung khi đang đi du hổ: “Tần Hinh, chuyện tiến hành thế nào rồi?” Tần Hinh ngồi trên mép thuyền, ngẩng đầu nhìn bầu trời, từ tốn nói: “Đang trong quá trình tiến hành, thời gian này đối phương không ra ngoài nên tôi không tiếp xúc được.” “Tần Hinh, cô đừng cố ý kéo dài thời gian.” Diệp Dung lạnh giọng. “Tôi không có ý kéo dài thời gian, tôi chỉ nói sự thật, chuyện tôi đã đồng ý thì tôi sẽ làm được. Bà gấp cái gì?” Tần Hinh không sốt ruột chút nào. Diệp Dung híp mắt, trong mắt hiện đầy sát ý: “Tôi cho cô hai ngày, cô tự liệu mà làm. Hai ngày sau, tôi muốn nhìn thấy Vũ Ân Nguyệt.” Dứt lời, bà ta cúp điện thoại. Chỉ cần Vũ Ân Nguyệt và Cẩn Mai đều ở trong tay bà ta, bà ta không tin Hoàng Yến Chi còn dám phản kháng. Tần Hinh nhìn điện thoại bị tắt ngang, trong lòng đầy lo âu. Rốt cuộc phải làm sao đây? Chắc chắn không thể đưa Vũ Ân Nguyệt đi, nếu không Hoàng Yến Chi sẽ lại bị khống chế. Mặc dù bây giờ Cẩn Mai cũng ở trong tay Diệp Dung, nhưng một người thì vẫn bớt nguy hiểm hơn là hai người. Nhưng nếu không đưa Vũ Ân Nguyệt đi thì không dễ ăn nói với Diệp Dung. Hơn nữa, với tính tình của Diệp Dung, nếu không có Vũ Ân Nguyệt thì e là bà ta sẽ không lộ diện. Nhất thời, Tần Hinh không nghĩ ra cách nào hay. Hoàng Yến Chi vẫn luôn chờ tin tức của Diệp Dung, những người khác không tin Mị đã trở lại, nhưng chắc chắn Diệp Dung sẽ tin. Chắc chắn bà ta biết cô đang khiêu chiến với bà ta, vậy mà bà ta lại chậm chạp không ứng chiến, điểm này rất không phù hợp với phong cách của bà ta. Rốt cuộc bà ta đang do dự cái gì, hoặc là bà ta đang mưu tính cái gì? “Tris, tìm được rồi.” Ngay lúc Hoàng Yến Chi đang chìm trong suy tư thì Hely chợt nói. Hoàng Yến Chi hoàn hồn nhìn sang Hely: “Xác định được nơi đó rồi sao?” Hely gật đầu: “Đã xác định, tám chín phần là nơi này. Bọn họ có rất đông người, chúng ta muốn cứu Cẩn Mai ra ngoài là rất khó.” Hoàng Yến Chi không hề bất ngờ. Lần này, Diệp Dung muốn đấu một trận sống chết với cô, dù sao thì thời gian của bà ta cũng không còn nhiều nữa, chắc chắn bà ta không có khả năng thong thả như trước đây. Vừa nghĩ vậy, cô đứng dậy, đeo trang bị lên người: “Dù có là đầm rồng hang hổ thì tớ cũng muốn đi vào một lần.” “Tris, cho dù thế nào thì bọn tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu.” Hely nói. Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Ừ, chúng ta luôn ở bên nhau.” Hoàng Yến Chi gọi Helen vào, cả đám cẩn thận nghiên cứu địa hình khu vực Diệp Dung ở. Lần này, Diệp Dung đổi sang một biệt thự cạnh bờ biển, sau biệt thự này là vách núi, dưới vách núi là biển. Vách núi rất cao, bề mặt vách núi trơn trượt, các cô muốn lặng lẽ leo từ dưới vách núi vào biệt thự là không có khả năng. Nói cách khác, các cô muốn vào cứu người thì cũng chỉ có thể đi vào từ cửa chính. Bỏ qua ân oán, Hoàng Yến Chi rất hài lòng với sự lựa chọn nơi này của Diệp Dung. Đây là một nơi dễ thủ khó công, chẳng qua bây giờ bọn họ đang ở thế đối lập, chỗ này sẽ gây khó khăn cho bọn họ. “Tris, chúng ta cũng chỉ có thể đi vào từ cổng chính” Helen nghiêm túc nói. Hoàng Yến Chi nhìn bản đồ, chỉ vùng biển phía sau biệt thự: “Em muốn thử đi vào từ chỗ này.” “Tris, quá khó. Vách núi này rất trơn trượt, căn bản không có chỗ đặt chân, không cẩn thận sẽ ngã xuống biển từ độ cao hơn 10 m, vô cùng nguy hiểm.” Đương nhiên Hoàng Yến Chi biết điều này, nhưng từ cửa chính đi vào, chào đón các cô sẽ là hỏa lực khủng khiếp của Diệp Dung. Rất có thể chưa cứu được Cẩn Mai thì toàn quân của mình đã bị diệt. Thay vì như vậy, còn không bằng mạo hiểm thử một lần. Hai người còn lại nghe xong lời Hoàng Yến Chi đều im lặng. Một lát sau, Helen mới nói: “Tris, em và Hely yểm hộ cho anh, anh đi vào từ phía dưới.” “Không được, Helen, bàn về leo tay không thì em thành thạo hơn anh.” Hoàng Yến Chi nói. Helen cứng người. Đúng vậy, anh am hiểu công kích tầm xa, ngắm bắn mới là điểm mạnh của anh. Bàn về năng lực sinh tồn, Hoàng Yến Chi mới là mạnh nhất. “Tris, chúng ta có nên xin James giúp đỡ không?” Hely bỗng nhiên hỏi. Bọn họ chỉ có ba người, đúng là hơi ít, một khi bị Diệp Dung phát hiện thì rất khó đảm bảo an toàn, huống hồ bọn họ còn muốn mang theo Cẩn Mai. “Lần này chúng ta đến cứu Cẩn Mai, càng nhiều người càng nguy hiểm.” Hoàng Yến Chi nói. Cô nói sự thật, ba người bọn họ hành động mới có thể lặng yên không tiếng động để cứu Cẩn Mai ra. Nếu có nhiều người, lúc hai bên sống mái với nhau, trong tay đối phương có Cẩn Mai mà trong tay bọn họ lại chẳng có gì. Mọi chuyện cứ quyết định như vậy. Hoàng Yến Chi đi vào từ bờ biển phía sau, Helen che chở phía sau, nếu chẳng may bị phát hiện thì Hely sẽ thu hút hỏa lực từ mặt bên. Ban đêm, ba người Hoàng Yến Chi thay quần áo xong, chuẩn bị xong mọi thứ rồi xuất phát. Hely và Helen đi trước, Hoàng Yến Chi xuống bên kia vùng biển thuê một chiếc thuyền nhỏ, bơi đến dưới vách núi. Cô ngẩng đầu nhìn vách đá cao tới năm, sáu mươi mét, suy nghĩ xem đi từ đâu sẽ dễ hơn. Quả nhiên, vách núi trơn trượt như bọn họ dự đoán. Trong bóng đêm, có thể nhìn thấy nửa đoạn dưới bóng loáng trơn trượt, chỉ cần leo qua đoạn này thì bên trên sẽ tương đối dễ dàng, thế nhưng nửa đoạn cũng đã hai, ba mươi mét rồi. Hoàng Yến Chi nhíu mày, tìm một chỗ đặt chân rồi bắt đầu leo lên. Cô leo rất chậm, vách đá quanh năm bị nước biển vỗ vào, chỗ sắc nhọn đã sớm bị mài mòn, chỗ đặt chân cách rất xa nhau. Vẻ mặt cô không chút thay đổi, mùi tanh mặn mòi của nước biển quấn quanh chóp mũi, trong lòng cô nhớ đến Quân Hạo Kiện và An An, chồng và con trai cô vẫn đang chờ cô trở về, cho nên cô sẽ không xảy ra chuyện gì, mà cô cũng sẽ không để mình gặp chuyện không may. Helen và Hely nằm yên trên cây xung quanh biệt thự, chú ý từng hành động trong biệt thự. Bên trong đèn sáng trưng, bốn phía có người đeo súng đi tuần, căn bản không có khả năng lợi dụng sơ hở. Trên gương mặt trẻ con của Hely có chút nghiêm trọng, không biết hiện giờ Hoàng Yến Chi thế nào, có tiến hành thuận lợi không. Bên kia, lúc James nhận được tin tức đám người Hoàng Yến Chi đã xuất phát thì vẻ mặt chợt biến: “Mau cho người đi theo tôi.” James nói với Peter rồi vội bước đi. Mấy ngày nay, bọn họ vẫn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu nên tập hợp cũng không phiền phức. Peter nhanh chóng gọi đủ người. Trên đường đi, James gọi điện thoại cho Quân Hạo Kiện, bởi vì không có lý nào Hoàng Yến Chi đang mạo hiểm mà Quân Hạo Kiện làm chồng lại mờ mịt không biết gì. Quân Hạo Kiện nghe James nói Hoàng Yến Chi tự mình đi cứu người thì khuôn mặt trở nên âm trầm, trong mắt che giấu lo lắng và sợ hãi. Yến Chi, em phải đợi anh, nhất định phải đợi anh! Tiết trời tối nay cũng không tốt, gió trên biển rất lớn, thỉnh thoảng có sóng biển đập vào vách đá, quần áo cô đã sớm bị ướt nhẹp. Cô không quay đầu nhìn xuống dưới mà chỉ nhìn chăm chăm leo lên trên. Leo được một nửa, trời bỗng nhiên đổ mưa to, từng giọt mưa nặng hạt rơi trên mặt cô, khiến mặt có chút đau đớn. Cô chớp mắt mấy cái rồi lại tiếp tục leo lên. “Helen, trời mưa rồi.” Hely lo lắng, vách núi vốn đã khó leo, bây giờ trời còn mưa to, đúng là họa vô đơn chí, chỉ cần không cẩn thận một chút thì rất có thể Hoàng Yến Chi sẽ ngã xuống. “Chúng ta phải tin tưởng Tris.” Helen nói nhỏ, chuyện bây giờ bọn họ có thể làm là yên tâm chờ, không thể hành động thiếu suy nghĩ, tránh phá hỏng kế hoạch của Hoàng Yến Chi. Hely gật đầu, nhưng vẻ lo lắng trên mặt vẫn không vơi đi. Trong biệt thự, Diệp Dung lại gọi điện thoại cho Tần Hinh giục cô hành động. Bà ta không thể đợi được nữa, mà cũng không muốn đợi, hiện giờ bà ta chỉ muốn giết chết Hoàng Yến Chi, tiêu diệt nhà họ Hoàng. Giọng điệu không nhanh không châm của Tần Hinh làm cho Diệp Dung tức giận đến nỗi đập vỡ điện thoại. “Phu nhân, không nên tức giận vì một kẻ không nghe lời.” Quản gia an ủi bà ta. Trên cổ Diệp Dung nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là đã bị chọc giận: “Con khốn, nó cho rằng nó là giỏi lắm, không ai địch được hay sao, cánh cứng rắn đã muốn bay, cũng phải hỏi xem tôi đã đồng ý hay chưa? “Phu nhân, chờ cô ta trở lại, chúng ta sẽ không để cô ta đi một cách dễ dàng, dù có trả giá thế nào thì tôi cũng sẽ bắt cô ta lại. Bây giờ không còn sớm nữa, phu nhân nghỉ ngơi đi.” Lúc này, quản gia và Diệp Dung căn bản không ngờ người mà bọn họ cho rằng đang ở thủ đô, bây giờ đang ở sân bay nước Y, chuẩn bị bay đến đây. Diệp Dung ổn định hô hấp, lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ rồi gật đầu. Bây giờ cơ thể bà ta cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Quản gia đẩy Diệp Dung vào phòng, hầu gái ôm bà ta lên giường. “Quản gia, Cẩn Giai Thuỵ đến chưa?” Quản gia đi ra tới cửa, Diệp Dung gọi lại. Quản gia dừng bước: “Đến rồi.” “Gửi địa chỉ nơi này đến điện thoại của ông ta, chắc là ông ta đang rất nhớ Cẩn Mai đấy.” “Vâng, phu nhân.” Diệp Dung nhếch miệng cười, hầu gái vô ý thấy hình ảnh này, cơ thể không nhịn được run lên, vừa khéo bị Diệp Dung thấy được, ánh mắt bà ta phát lạnh: “Quản gia.” Quản gia lập tức hiểu ý, không đợi hầu gái kịp phản ứng, một viên đạn đã xuyên thấu qua lồng ngực người hầu gái. Người hầu gái trợn mắt nhìn Diệp Dung với vẻ không thể tin nổi, dù cơ thể đã ngã xuống mặt đất nhưng hai mắt vẫn không nhắm lại. Quản gia gọi hai người mang thi thể người hầu gái ra ngoài, sau đó quét dọn sạch sẽ căn phòng, lúc này ông ta mới rời đi. Mưa rơi càng lúc càng lớn, Hoàng Yến Chi bị nước mưa đập vào không mở nổi mắt. Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, nước mưa chảy vào trong mắt mang theo bụi bẩn làm cô rất khó chịu, thế nhưng vẻ mặt cô lại đờ đẫn giống như không cảm giác được điều đó. Cô đánh giá khoảng cách từ chỗ cô đến đỉnh núi, cứ theo tốc độ hiện nay thì đại khái còn cần khoảng nửa giờ. Chốc chốc, trên bầu trời lại hiện lên những tia chớp, làm đêm đen sáng lên trong nháy mắt. Nếu lúc này nếu có ai nhìn thấy người trên vách đá thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc. Hoàng Yến Chi mượn chút ánh sáng của tia chớp để nhìn đường leo lên, bên tai là tiếng sóng biển vỗ vào vách đá, vang vọng tựa như tiếng sấm bên tai. Cô nhìn nơi đặt chân tiếp theo, vừa mới nhấc chân, mỏm đá chỗ tay phải đang bám vào bỗng nhiên rơi xuống, cơ thể lập tức đau quặn. Cô hoảng hốt, vội vàng móc dao cắm vào vách đá, tay còn lại nắm chặt một mỏm đá nhọn nhổ ra, lúc này cơ thể mới vững lại. Chỗ cô đang đứng cách chỗ lúc nãy khoảng năm mét. Chỗ này cách mặt biến khoảng ba mươi mét, nếu ngã xuống, xui xẻo một chút thì có lẽ sẽ phải đi tìm Diêm Vương uống trà. Hoàng Yến Chi đứng vững vàng, lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nhìn đỉnh vách núi, còn khoảng 20 m. Cô lại tiếp tục leo từng bước lên trên. - --------------- Một ngày trước, Nam Thành. Cẩn Giai Thuỵ nhận được bưu kiện từ nước Y. Ông ta biết gần đây Cẩn Mai đi du lịch, tưởng rằng cô gửi nên thầm vui mừng, không kịp chờ đợi mà mau chóng mở ra. Bên trong là một cái USB. Cẩn Giai Thuỵ ngờ vực, đang yên lành Cẩn Mai gửi USB cho ông ta làm gì? Ông ta cắm USB vào máy tính, vừa thấy nội dung bên trong, vẻ mặt ông ta liền biến. Trong video là bộ dạng điên cuồng của Cẩn Mai, bộ dạng đó giống hệt như trước đây ông ta đã từng nhìn thấy. “Diệp Dung.” Ông ta gầm hai chữ mang theo nước mắt bi thương. Cẩn Giai Thuỵ dựa theo địa chỉ ghi trên chuyển phát nhanh, mua vé máy bay đi nước Y. Nơi Cẩn Giai Thuỵ đến là nơi Diệp Dung ở trước đó, bây giờ không còn người nữa. Đang lúc ông ta lo lắng, điện thoại chợt vang lên, là một tin nhắn có ghi địa chỉ. Ông ta không nghĩ gì, chạy thẳng đến địa chỉ đó. *** Ba bốn giờ sáng, Hoàng Yến Chi leo đến đỉnh vách núi, đây là lúc con người mệt mỏi nhất. Đúng như cô đoán, chỗ này không có người trông coi, có lẽ ngay cả Diệp Dung cũng không tin là có người có thể leo lên vách núi cao như vậy. Trên tay Hoàng Yến Chi có vết máu, nhưng nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch. Đây là vết xước do tảng đá sắc nhọn cắt phải khi cô trượt xuống. Cô không để ý đến vết thương, gõ nhẹ vào khuyên tai hai cái, Hely và Helen liền biết cô đã thuận lợi đến nơi. Hai người cùng thở phào, may là không xảy ra chuyện gì. Hiện giờ Hoàng Yến Chi đang ở vườn hoa sau biệt thự. Vườn hoa không lớn, chỉ trồng mấy cây hoa cỏ. Nhìn bốn phía, thấy một căn phòng mở cửa sổ, cô tiếp tục leo lên. Lần này động tác của cô rất vững vàng, chỉ mất mười mấy giây đã đến bên cửa sổ. Cô ghé vào bệ cửa, nhìn thoáng qua bên trong, phát hiện không có người, hình như là phòng trống. Chống tay lên bệ cửa sổ, Hoàng Yến Chi dứt khoát xoay người nhảy vào căn phòng, nhanh chóng giấu mình sau rèm cửa sổ. Cô lẳng lặng đứng nghe động tĩnh xung quanh. Tuy tiếng sấm rất lớn nhưng nghe kỹ vẫn có thể biết trong căn phòng này không có người. Cô thở nhẹ một hơi, vừa rồi leo núi đã làm cô tốn rất nhiều sức lực, bây giờ cô cần nghỉ ngơi một chút. Gửi cho hai người Hely một ám hiệu, Hoàng Yến Chi tùy ý ngồi xuống mặt đất. Cô không có bản đồ biệt thự, cũng không biết Cẩn Mai bị nhốt ở đâu. Cô cần thời gian đi tìm, nếu xui xẻo bị phát hiện trước khi tìm ra Cẩn Mai thì cũng chỉ trách cô quá xui xẻo. Ngồi khoảng mười phút, khôi phục sáu bảy phần sức lực, Hoàng Yến Chi đứng lên. Cô bước đi rất nhẹ, gần như không nghe thấy tiếng bước chân. Lúc nãy nghỉ ngơi, cô đã vắt nước ngấm vào quần áo. Tuy cả người vẫn ướt đẫm, nhưng...!ít nhất...!đi lại sẽ không bị nhỏ nước. Cô ra khỏi phòng, mượn ánh sáng tia chớp ngoài cửa sổ để quan sát xung quanh. Cô phát hiện sát vách là một căn phòng, nơi này là tầng hai, cô nhìn vị trí cầu thang, lặng lẽ đi xuống lầu. Nhờ trận mưa lớn này mà tiếng động trong đêm tối được che giấu rất tốt. Đại khái là Diệp Dung không ngờ bọn họ sẽ hành động trong thời tiết như vậy, người trong biệt thự đều đã nghỉ ngơi. Hoàng Yến Chi thuận lợi đi xuống tầng một, tùy ý mở cửa một căn phòng, là một phòng khách trống, không có ai ở. Cô ngẫm nghĩ rồi đóng cửa phòng lại, đi về một hướng khác. Căn phòng này có tiếng người ngáy đều đều, rõ ràng là đang ngủ rất say. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, cố gắng không đánh động đến người bên trong. Hoàng Yến Chi liên tục mở cửa ba căn phòng, hai căn phòng có người, một căn phòng trống, không căn phòng nào có Cẩn Mai. Cô nhìn căn phòng cuối cùng ở tầng một, căn phòng này nhìn giống phòng chứa đồ. Cô đi tới, nhìn thoáng qua, trên cửa có một ổ khóa đã bị khóa kỹ. Cô không có công cụ mở khóa thích hợp, nhớ lại những nơi vừa đi qua, hình như phòng bếp cách đây không xa. Cô lần mò đi vào phòng bếp, tìm một lúc lâu mới thấy một sợi dây thép mỏng. Trở lại phòng chứa đồ, Hoàng Yến nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Cô không đi vào, vì cô nghe tiếng nức nở rất nhỏ. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ át mất tiếng nức nở, nhưng cô chắc chắn rằng mình không nghe nhầm..