“Ai đi theo chị? Vừa khéo em cũng đi đường này thôi.” Cẩn Mai mở to mắt, hờn dỗi. “Ở đây là khu Tây.” Hoàng Yến Chi nhắc nhở. “...” Cẩn Mai nghẹn lời. Cô ấy phải qua khu Đông cơ mà. “Chuyện là… chị gái ơi, chị đi cùng em đi.” Cẩn Mai vẫn muốn đi với Hoàng Yến Chi. Chẳng biết có phải không đánh không quen biết hay sao, mà cô rất thích Hoàng Yến Chi. “Thôi, chúng ta không cùng đường.” “Vậy, chị đi đâu thế? Em bảo anh trai em đưa chị đi.” Hoàng Yến Chi nhấc chân. Phía sau lập tức có tiếng bước chân, và cả tiếng thở dốc của Cẩn Mai. Cô dừng lại lần nữa. “Chúng ta thật sự không cùng đường.” “Em có thể bảo anh trai em đưa chị đi, thật đấy.” Cẩn Mai nhìn cô với vẻ cố chấp. Hoàng Yến Chi không biết làm thế nào: “Sao em lại phải đi với chị?” “Vì em thích chị mà.” Cẩn Mai thốt lên. Hoàng Yến Chi cạn lời. Từ trước đến nay, cô không hề biết là mình lại ăn sạch cả nam lẫn nữ. “Ôi, chị gái ơi, em nghiêm túc thật mà. Em thật sự thích chị. Chị không muốn anh trai em chở đi cũng được. Chị nói với em bao giờ sẽ về Hoa Hạ, chúng ta sẽ cùng về.” Cẩn Mai lại đuổi theo. Cô bé không hiểu tại sao, chỉ biết là mình rất thích Hoàng Yến Chi. “Chị là người Hàng Châu, chỉ đến Hoa Hạ chơi thôi.” Vì thế chúng ta không chung đường. Hoàng Yến Chi thuận miệng nói dối. Mặc dù không ghét Cẩn Mai, nhưng cô cũng không muốn đi cùng cô bé này. Cô muốn yên tĩnh một minh Cẩn Mai cuối cùng cũng dừng bước:“Chị, chị không phải người Hoa Hạ sao?” Giọng điệu đầy tiếc nuối, còn hơi tủi thân. “Bây giờ chị đi được chưa?” Hoàng Yến Chi hỏi. Cẩn Mai ủ rũ gật đầu. Hoàng Yến Chi đi được vài bước, giọng Cẩn Mai bỗng vang lên ở sau lưng: “Chị, mấy ngày ở Hàng Châu, em đến tìm chị chơi được không?” Hoàng Yến Chi không để ý đến cô bé mà đi thẳng. Nên cô không thấy được sau lưng, đôi mắt Cẩn Mai ảm đạm vì không được cô trả lời. Cẩn Mai ỉu xìu đi về khu Đông. “Tiểu Mai, sao em đi đường mà chẳng tập trung gì thế?” Lúc Cẩn Mai sắp đâm trúng cây cột, giọng một người đàn ông vang lên từ trên đầu cô. Cẩn Mai ngẩng đầu. Trông thấy anh mình - Cẩn Tử Văn, môi cô hơi giật: “Anh.” Cẩn Tử Văn nhận lấy hành lý trong tay cô, rồi ôm vai em gái: “Có phải đi tàu hỏa mệt quá không? Sao lại mất tinh thần thế này?” Cẩn Mai không nói gì. Lên xe rồi, cô vẫn im lặng như trước, hoàn toàn khác dáng vẻ líu ríu lúc bình thường. Cẩn Tử Văn lo lắng nhìn cô em gái, tiện tay sờ trán. Thấy nhiệt độ bình thường, anh mới hơi yên tâm. Cô em gái này của anh từ bé đã yếu ớt lắm bệnh. Lúc vừa sinh ra, suýt nữa nó đã không sống được rồi. Nên người nhà luôn chăm sóc nó cẩn thận từng li từng tí. “Tiểu Mai, nếu em mệt thì ngủ một lát đi. Đến nơi anh sẽ gọi em.” Cẩn Mai lắc đầu, nhìn anh trai: “Anh, anh nói xem, có phải em đáng ghét lắm không?” “Sao lại thế được? Em là cô công chúa nhỏ của cả nhà mình. Sao lại đáng ghét được?” “Vậy sao chị gái kia không muốn đi với em?” Cẩn Mai chu môi, vẻ mặt tủi thân. “Chị gái nào?” Cẩn Tử Văn nghe cô nói mà chẳng hiểu gì. “Là chị gái em gặp ở trên tàu hỏa, ngồi cạnh em, rất là đẹp…” Cẩn Mai líu lo, kể hết chuyện giữa mình và Hoàng Yến Chi. “Anh, em chưa từng thích một người xa lạ nào như thế. Em thật sự rất thích mùi hương của chị ấy, rất thích.” Nói “Rất thích” hai lần liên tiếp, có thể thấy Cẩn Mai thật lòng thích Hoàng Yến Chi. Mặc dù tình cảm này thật khó hiểu. Cẩn Tử Văn lại không hề nghĩ em gái có ý nghĩ gì sai lầm với người chị gái mà cô bé đang nhắc đến. Nhưng anh cũng hơi tò mò về cô “chị gái” không để ý tới em mình này. Anh hiểu em gái của mình. Vì yếu ớt từ nhỏ, phần lớn tuổi thơ đều ở trong bệnh viện, nên nó vốn không có bạn bè gì. Sau này sức khỏe ổn định hơn, nó mới bắt đầu đến trường. Nhưng tính tình Cẩn Mai kiêu ngạo, nó không thích loại người chơi với mình vì thân phận. Nên mặc dù trông nó rất vui vẻ, huyên thuyên, thật ra trong lòng lại rất cô đơn. Cẩn Tử Văn xoa đầu em gái: “Chắc là người ta có việc thật, không tiện đi cùng chúng ta. Hơn nữa cô ấy cũng nói mình là người Hàng Châu không ở Hoa Hạ. Mấy hôm nữa chúng ta sẽ về Hoa Hạ, sau này cũng khó mà gặp lại.” Mặc dù biết như vậy, nhưng Cẩn Mai vẫn không thoải mái hơn được. Cẩn Tử Văn nghĩ hết cách để khiến em gái vui vẻ, nhưng vẫn không thấy nó cười lấy một cái. Anh cũng muốn giúp Cẩn Mai tìm được “chị gái” đó. Nhưng dù sao nơi này cũng không phải là Nam Thành. Nhà họ không có nền tảng ở đây. Lần này họ đến chỉ để dự hôn lễ của một người bạn. Quan trọng hơn là, ngay cả tên của người ta Cẩn Mai cũng không biết. Cho dù muốn nhờ bạn đi tìm, thì cũng chẳng có cách nào. **************** Hoàng Yến Chi ra khỏi nhà ga lúc trời đã tối đen. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời. Đêm nay không có trăng. Bầu trời đầy sao, là cảnh tượng không thể thấy ở thành phố. Cô tùy tiện vẫy một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ. Trên đường đi, Hoàng Yến Chi nhận được vài tin nhắn wechat, đều là do Trương Linh gửi, hỏi cô đi đâu. Cô chỉ trả lời một tin, nói là đi Hàng Châu rồi thoát khỏi wechat. Phần mềm Wechat này do Trương Linh ép cài, vì trước đó cô bị Bùi Ninh Hân giễu cợt là người từ thời cổ đại. Trên đó chỉ kết bạn với vài người cùng phòng và một nhóm bạn trong lớp. Biết Hoàng Yến Chi đi Hàng Châu, Trương Linh liền kêu gào, đòi Hoàng Yến Chi mang đặc sản địa phương về. Nếu không thì cấm cô bước vào phòng ký túc. Hoàng Yến Chi hơi nhoẻn miệng, gõ một chữ “Được.“ Cô vừa để điện thoại xuống, liền có cuộc gọi đến từ Daniel. “Ôi, đại tiểu thư của tôi ơi. Cuối cùng cô cũng chịu nghe điện thoại rồi.” Vừa nối máy, giọng nói nôn nóng của Daniel đã vang lên từ đầu dây bên kia. “Có chuyện gì không?” Hoàng Yến Chi vẫn mang dáng vẻ bình thản như mây gió. Còn đầu bên kia điện thoại, Daniel lại lập tức bùng nổ. “Có chuyện gì sao? Cô còn dám hỏi tôi có chuyện gì sao? Đại tiểu thư của tôi ơi, có phải cô đã quên sạch chuyện tôi nói với cô vào tháng trước rồi không?” Đôi mày xinh đẹp của Hoàng Yến Chi cau lại. Cô đúng là không nhớ chuyện Daniel nói thật. Tuy không nhìn thấy, nhưng Daniel biết chắc chắn vị đại tiểu thư này đã quên rồi. Trong phút chốc, nước mắt anh ta tuôn như mưa: “Lần trước tôi nói với cô, tháng này ở Hàng Châu có tổ chức triển lãm tranh dành cho họa sĩ trẻ. Hiệp hội cũng đã mời cô, hy vọng cô có thể tham gia. Đừng nói với tôi là cô đã quên chuyện này đấy.” Hoàng Yến Chi quên thật. Daniel nói với cô vào khoảng một tuần trước khi Hoàng lão thái qua đời. Lúc đó cô đâu có tâm trạng mà tham gia triển lãm tranh gì chứ. “Ừ, quên rồi.” Sợ Daniel chưa đủ sốc, Hoàng Yến Chi còn trả lời anh ta một câu chắc nịch. Lần này Daniel thật sự nổi điên. Lần thứ một nghìn lẻ tám trăm, anh ta ghét bỏ mình sao lúc trước lại đồng ý nhảy vào hố, làm người đại diện của Hoàng Yến Chi. Nhất định là lúc đó đầu mình bị úng nước, bị cửa kẹp. Chắc chắn là như vậy. “Trời đất ơi, tôi đã đồng ý lời mời rồi, nói cô nhất định sẽ tham gia. Làm sao bây giờ? Không có tác phẩm, cô muốn ban tổ chức triển lãm không khí à? Tuy bây giờ, tranh của cô trên thị trường rất đắt giá. Nhưng cứ như vậy thì sau này còn ai trong giới dám mời cô nữa.” Daniel sốt ruột đi vòng quanh. Nếu bây giờ Hoàng Yến Chi ở trước mặt mình, anh ta nhất định sẽ lao tới cắn chết cô. Thật ra Hoàng Yến Chi không để ý những chuyện này. Cô vẽ tranh hoàn toàn chỉ vì hứng thú trong phút chốc, không có ý định kiếm sống bằng nghề họa sĩ. Nếu không thì cô đã không lấy bút danh là Y Trân Hoàng rồi. Với gia thế của nhà họ Hoàng, chắc chắn giá tranh của cô sẽ cao hơn bây giờ nhiều..