Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân FULL
Chương 291
Thành phố Sydney.
Sau khi Aldan gửi tin nhắn kia, liền thật sự không tới đưa đón cô đi học nữa.
Liên tục hơn một tuần lễ, Aldan cũng không hề xuất hiện, thậm chí ngay cả một cú điện thoại, một tin nhắn cũng không có.
Cẩn Mai buồn bực không vui, liên tục lấy điện thoại ra nhìn, chẳng qua là sau khi nhìn thì sắc mặt càng giống như đưa đám.
“Cẩn Mai, cả ngày cậu cứ nhìn điện thoại di động làm gì vậy?” Một người bạn học hỏi.
Cẩn Mai nhếch môi, lắc đầu: “Không có gì, không phải lát nữa không có tiết sao? Chúng ta cùng đi ăn bánh ngọt đi.”
“Được thôi, lâu lắm rồi cậu không đi ăn bánh ngọt cùng mình.”
Người bạn đồng ý, quan hệ của cô ấy với Cẩn Mai coi như không tệ, trước kia thường xuyên cùng nhau ra ngoài đổi gió vào cuối tuần.
Sau khi hết giờ học, Cẩn Mai và người bạn cùng về, vừa đi ra tới cổng trường, đã nhìn thấy Tưởng Triết Hàm đang đứng chờ ở đó, Tưởng Triết Hàm mở cửa ghế sau ra: “Không biết hôm nay có vinh hạnh được chở hai mỹ nữ hay không?”
Cô bạn kia thấy là Tưởng Triết Hàm, nhìn cảnh này thì cười gian với Cẩn Mai, xua xua tay: “Anh cứ đưa Cẩn Mai đi đi, người bọn tôi hẹn lại có việc mất rồi,
Cẩn Mai muốn ăn kem ly ở trung tâm thành phố, đúng lúc anh có xe có thể đưa cậu ấy đi.” Nói xong, cô bạn liền đi trước, Tưởng Triết Hàm đóng cửa ở ghế sau, mở cửa ở vị trí lái phụ: “Mời lên xe.”
Cẩn Mai muốn từ chối, nhưng trong đầu bỗng hiện lên lời nói của Aldan, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, bèn ngồi lên.
Khoé miệng Tưởng Triết Hàm khẽ cong lên, tâm tình vô cùng tốt, chẳng qua là dọc đường đi Cẩn Mai luôn rất trầm mặc, Tưởng Triết Hàm nói mười câu, cô cũng chỉ đáp lại có một câu, nhưng Tưởng Triết Hàm hoàn toàn không ngại, dù sao thì bây giờ Cẩn Mai cũng đã nguyện ý ngồi lên xe của anh ta.
Đến nơi, Tưởng Triết Hàm cùng Cẩn Mai đi tới cửa hàng đồ ngọt mà bạn cùng lớp nói, cửa hàng đồ ngọt này nằm ở tầng một của trung tâm thương mại, rất đông người.
“Cẩn Mai, em muốn ăn loại nào để anh đi mua?” Tưởng Triết Hàm nói.
“Tuỳ thôi, tôi không kén chọn.” Cẩn Mai không mấy hứng thú.
Tưởng Triết Hàm khẽ mỉm cười, đi xếp hàng.
Cẩn Mai nhìn một vòng, không tìm được vị trí, vì vậy bèn tìm một chỗ ngồi ở khu vực chờ ngoài cửa.
Cô lại lấy điện thoại ra nhìn, điện thoại di động vẫn im lặng, không hề có tin tức gì.
“Cẩn Mai!” Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, mắt Cẩn Mai sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là thấy Aldan.
“Sao em lại ở chỗ này?” Aldan hỏi.
Nhưng ánh mắt Cẩn Mai lại rơi vào người phụ nữ ở bên cạnh Aldan, người phụ nữ ấy mặc váy, tóc dài xoã trên vai, trang điểm tinh xảo, khí chất tao nhã, đứng cạnh Aldan lại xứng đôi đến bất ngờ.
Nhìn thấy ánh mắt của Cẩn Mai, người phụ nữ thân thiện cười một tiếng: “Xin chào.”
“Xin chào.” Cẩn Mai nói, chỉ là giọng nói có chút buồn rầu.
Cẩn Mai không phải là một người giỏi che giấu cảm xúc, huống chi là ở trước mặt Aldan, dĩ nhiên là Aldan có thể nhìn ra rằng Cẩn Mai đang hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng lại không giải thích: “Em đi cùng với bạn sao?”
Aldan đổi cách hỏi.
Cẩn Mai gật đầu, còn chưa kịp mở miệng thì Tưởng Triết Hàm đã trở về, trong tay cầm hai ly kem, đưa một chiếc cho Cẩn Mai: “Không biết em thích loại nào nên mua cho em vị hỗn hợp, trong này có bốn loại hương vị, em nếm thử xem sao.”
Tưởng Triết Hàm nhận ra Aldan, tất nhiên cũng biết đây là người đàn ông thường xuyên đến đón Cẩn Mai, nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta, mỉm cười thân thiện, ánh mắt nhìn Cẩn Mai càng trở nên dịu dàng: “Nếu như em không thích cả bốn hương vị này, thì có thể nếm thử loại anh đang cầm, nghe bọn họ nói đây là hương vị bán chạy nhất trong tiệm.”
Cẩn Mai gật đầu qua loa, nhận lấy kem trong tay Tưởng Triết Hàm, Aldan quan sát hai người, nói: “Hai người chơi vui vẻ nhé, buổi tối nhớ về nhà sớm, anh đi trước.”
Aldan nói đi là đi, không chút lưu luyến nào, Cẩn Mai nhìn bóng lưng anh rời đi, đột nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
“Aldan, cô bé vừa rồi chính là người anh thích đúng không?” Trên đường trở về, người phụ nữ cười hỏi.
Aldan trầm mặc, không nói gì.
Người phụ nữ tiếp tục nói: “Thật là không ngờ, một người luôn luôn lạnh lùng vô tâm như anh cũng có một ngày động lòng với một cô bé.
Tôi thấy cô bé kia cũng không phải là không có cảm tình với anh, sao anh không chủ động một chút, chẳng lẽ còn chờ người ta chủ động tới tìm anh hay sao? Aldan à, nếu như anh thật sự nghĩ như vậy, thế là anh không đúng rồi, dù gì người ta cũng là con gái, sao anh có thể để cho cô ấy chủ động chứ.”
Thấy Aldan vẫn không nói lời nào, người phụ nữ chậm rãi mở miệng: “Cậu thanh niên ở đi cùng cô ấy nhìn cũng không tệ, có lẽ là người theo đuổi cô ấy, nếu như anh chậm chân thì người sẽ bị người khác đoạt mất đấy.”
“Cô có thể ngậm miệng được rồi đấy.” Aldan lạnh giọng nói.
Người phụ nữ thấy Aldan thẹn quá hoá giận thì lắc đầu bật cười: “Được rồi, tôi không nói nữa.
Nói về chính sự, chuyện lần trước tôi với chồng tôi nói anh đã suy nghĩ chưa? Vì anh mà tôi mới đặc biệt từ nước M tới đây đó.”
“Thật xin lỗi, tạm thời tôi không muốn đổi chỗ.” Aldan lên tiếng từ chối.
Người phụ nữ không hề bất ngờ, nếu như trước đó cô vẫn chưa rõ, nhưng từ những gì vừa thấy và cả cô bé Cẩn Mai kia thì sao có thể còn gì không hiểu nữa: “Là vì cô bé vừa gặp ban nãy chứ gì?”
Aldan yên lặng, coi như là ngầm thừa nhận.
Người phụ nữ kinh ngạc: “Aldan, anh nghiêm túc hả.”
“Cô trở thành cảnh sát Thái Bình Dương từ bao giờ vậy?” Aldan hỏi ngược lại.
Người phụ nữ nhún vai: “Thôi được, tôi không nói nữa, nhưng mà tôi vẫn muốn nói một câu cuối cùng, Aldan, nếu như anh thích người ta thì hãy dũng cảm nói ra, đừng cứ âm thầm đứng sau lưng như không có chuyện gì xảy ra như vậy.”
“Cám ơn vì đã quan tâm, khi nào thì cô bay?”
“Hả?”
Người phụ nữ hơi sửng sốt, sau đó nhìn Aldan: “Aldan anh đúng là...Thôi, tôi không so đo với anh nữa, chồng tôi đã mua vé máy bay cho tôi vào ngày mai, sáng mai sẽ bay, mặc dù lần này anh không đồng ý, những vị trí kia vẫn sẽ luôn được giữ lại cho anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể tới.”
“Cám ơn.” Aldan nói, nhưng trong lòng lại có chút không yên lòng, cảnh tượng gặp Cẩn Mai ngày hôm nay cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Mà bên kia, sau khi Aldan đi thì Cẩn Mai cũng mất hứng thú hơn.
Không phải là Tưởng Triết Hàm không nhận ra điều này, sau khi Cẩn Mai ngẩn người khi đang nói chuyện một lần nữa, cuối cùng anh ta đành phải mở miệng: “Cẩn Mai, có phải em khó chịu ở đâu không, anh đưa em về nhà nhé?”
Cẩn Mai hoàn hồn, nghe nói vậy thì gật đầu: “Cảm ơn.”
Tưởng Triết Hàm cười nói: “Đúng là anh không tốt, nếu như sớm biết em không khỏe thì anh đã không nên kéo em ra ngoài, còn để em ăn đồ lạnh.
Chờ lần sau khi em khoẻ lên, anh sẽ lại đưa em đi ăn.”
Cẩn Mai ngượng ngùng đáp: “Thật ra thì hôm nay người phải xin lỗi là tôi, lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm.”
“Được, vậy thì nói phải giữ lấy lời nhé.”
Tưởng Triết Hàm đưa Cẩn Mai về nhà, lúc cô đang muốn xuống xe thì anh ta gọi cô lại: “Cẩn Mai, anh muốn hỏi em một chuyện.
Người đàn ông gặp ngày hôm nay là gì của em vậy?”
Cẩn Mai hơi sửng sốt, sau đó kịp hoàn hồn: “Là bạn của bạn tôi.”
“Em từ chối anh vì anh ta sao?”
Cẩn Mai suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không phải, mà là do tôi không thích anh.
Tưởng Triết Hàm, tôi biết anh rất tốt với tôi, nhưng tôi không muốn anh phải lãng phí thời gian với tôi.
Trong lòng tôi đã có người mình thích, sẽ không thể thích anh.”
Hai mắt Tưởng Triết Hàm tối sầm lại: “Là anh ta sao? Người em thích là anh ta?”
“Tôi xin lỗi.” Cẩn Mai bỏ lại một câu rồi xuống xe.
Cẩn Mai về nhà, một mình ngồi trên sô pha ở phòng khách, suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra điều gì.
Bất chợt, cô nhìn thấy tập tranh vẽ đặt trên bàn uống trà, đó là tập tranh do Hoàng Yến Chi vẽ.
Mắt Cẩn Mai sáng lên, cô cầm điện thoại lên gọi cho Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi đang định đi ngủ thì nhận được điện thoại của Cẩn Mai.
Sau khi Cẩn Mai quay lại Sydney thì đây là lần đầu tiên cô ấy gọi điện cho cô.
“Cẩn Mai.”
Cẩn Mai nghe thấy giọng của Hoàng Yến Chi, bao nhiêu nỗi tủi thân trong lòng lập tức trào ra, hệt như một đứa trẻ, khi không có ba mẹ ở bên cạnh, cho dù té ngã cũng sẽ tự mình đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên đầu gối là sẽ xong.
Nhưng ngay khi nhìn thấy phụ huynh, đứa trẻ đó sẽ ngay lập tức trở nên yếu đuối.
Hoàng Yến Chi ngẩn người, nghe thấy tiếng khóc tủi thân của Cẩn Mai thì vội vàng nói: “Cẩn Mai, sao vậy?”
Cẩn Mai thút tha thút thít: “Chị, em nhớ chị.”
Hoàng Yến Chi buồn cười, bật cười dịu dàng: “Chờ khi chị sinh em bé xong sẽ tới thăm em.”
Cẩn Mai lắc đầu, sau đó mới nhớ ra là Hoàng Yến Chi không nhìn thấy, bèn nói: “Không cần đâu chị, đột nhiên em xúc động vậy thôi chứ thực ra cũng không có chuyện gì.
Chị cứ coi như em đang nổi điên là được rồi.”
“Nói cho chị nghe, có phải đã xảy ra chuyện gì không vui không?” Hoàng Yến Chi dịu dàng hỏi, Ngài Quân ở bên cạnh thấy vẻ dịu dàng của cô thì ánh mắt trở nên u oán, sao từ trước đến giờ không thấy vợ dịu dàng như vậy với anh chứ?
Cẩn Mai ấp úng, dù vẫn không nói ra chuyện mình bị Aldan từ chối, nhưng qua lời kể ngắn gọn của cô, Hoàng Yến Chi cũng mơ hồ đoán được: “Cẩn Mai, thích một người không hề sai, nếu em thích người ta thì có thể dũng cảm theo đuổi.”
“Dĩ nhiên là, chủ động theo đuổi không có nghĩa là bám riết lấy người ta không tha.”
Cẩn Mai cất giọng buồn rầu: “Chị, người ta không thích em.”
“Chỉ cần anh ta chưa thích ai thì em có thể chủ động, đâu có sao đúng không? Tất nhiên, nếu như thích người này khiến em cảm thấy không vui vẻ, thậm chí là đau khổ thì em nên từ bỏ, tình yêu đẹp ở chỗ khiến cho người ta vui vẻ...” Hoàng Yến Chi nói, trong tình yêu, ai cũng có quyền chủ động theo đuổi.
Cẩn Mai nghe xong những lời khuyên giải tận tình của Hoàng Yến Chi, tâm trạng dần trở nên khá hơn: “Chị, cám ơn chị, xin lỗi chị vì muộn như vậy rồi mà còn quấy rầy chị”
Bây giờ mới chỉ có mười giờ tối, bình thường Hoàng Yến Chi cũng không ngủ sớm như vậy: “Nếu em đã gọi chị một tiếng chị thì đã chứng tỏ rằng chúng ta rất có duyên phận.
Em ở nước ngoài một mình, có chuyện gì đều có thể gọi điện thoại cho chị.”
“Vâng, cám ơn chị, hiện giờ tâm trạng em đã tốt hơn nhiều rồi.
Cũng không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Cẩn Mai nhẹ giọng nói.
Hoàng Yến Chi cúp điện thoại, vẻ mặt trầm tư.
Quân Hạo Kiện kéo cô nằm xuống: “Cẩn Mai không phải trẻ con, em không thể lo lắng cho cô ấy cả đời được, đến lúc phải buông thì nên buông tay.”
Hoàng Yến Chi lườm anh: “Anh có biết em đang nghĩ gì không?”
“Không phải là em muốn tới thành phố Sydney thăm cô ấy sao?” Quân Hạo Kiện hỏi ngược lại.
Hoàng Yến Chi cười, quả thật là cô vừa mới nghĩ như vậy.
Cô đưa tay chọc lên ngực anh: “Anh đúng là con giun trong bụng em.”
Quân Hạo Kiện bắt được tay cô, đưa lên miệng hôn một cái: “Phải nói là anh đây hiểu em.”
“Thật ra thì em chỉ nghĩ vậy thôi, bây giờ bụng đã lớn như một quả bóng rồi, sao có thể đi đâu được.”
“Vậy mới phải chứ.”
Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy, Cẩn Mai mới phát hiện ngoài trời đổ mưa.
Hôm nay là cuối tuần, cô không cần đi học.
Nhớ tới lời của Hoàng Yến Chi, cô nhìn điện thoại di động, cuối cùng cô gom hết dung cảm gọi một cuộc điện thoại cho Aldan.
Chẳng qua người nhận điện thoại lại là một phụ nữ, nghe giọng nói thì có vẻ như là người phụ nữ ngày hôm qua.
Cô hoảng hốt, lập tức cúp điện thoại.
Người phụ nữ cầm điện thoại di động, quay sang nhìn Aldan đang cầm đồ trong tay, nhún vai nói: “Aldan, hình như tôi vừa làm một hành động sai lầm thì phải, có vẻ như cô bé kia lại hiểu lầm chúng ta rồi.”
Hiện giờ cô đang ở trong phòng khám bệnh của Aldan, vốn định bay chuyến sáng sớm, nhưng chuyến bay lại bị hoãn sang buổi chiều.
Thấy vẻ mặt Aldan vẫn bình tĩnh, người phụ nữ kia nhướng mày: “Không phải là vừa rồi anh cố ý đấy chứ?”
Vừa rồi Aldan bảo cô nhận điện thoại.
Aldan đưa đồ trong tay cho cô: “Cho cô, bây giờ cô đi được rồi.”
Người phụ nữ kia cười: “Aldan, anh như thế này có phải là qua cầu rút ván, lợi dụng tôi xong liền ném đi hay không hả? Nhưng mà, chẳng phải là anh cũng thích cô bé kia hay sao.
Người ta chủ động gọi điện thoại cho anh, ý tứ cũng rõ ràng như vậy rồi mà sao anh còn từ chối?”
Nghe vậy, Aldan lạnh nhạt nhìn cô: “Lúc nãy nói muốn ăn cơm đúng không, tôi mời cô ăn cơm trưa, đi thôi.”
“Aldan, cái tật xấu cứ mỗi lần không muốn nói chuyện liền nói lảng sang chuyện khác này của anh, đến bao giờ mới có thể thay đổi đây?”
Aldan mời người ta ăn cơm xong, lại đưa cô nàng đến sân bay.
Trước khi rời đi, người phụ nữ kéo Aldan lại, nói với giọng thành khấn: “Aldan, tôi không hiểu vì sao anh phải từ chối cô bé kia, nhưng tôi muốn nói với anh, chuyện tình cảm không thể chờ đợi được đâu.
Anh để người ta chờ lâu, người ta mệt mỏi rồi sẽ rời đi.
Cuộc đời dài như vậy, anh cũng không thể yêu cầu người ta cứ mãi thích một mình anh được, thế nên khi vẫn còn cơ hội thì hãy nắm cho thật chặt.”
Aldan nghe vậy, trong mắt hiện lên chút cảm xúc không rõ.
Trên đường về, anh vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, chỉ là ưu tư trong đáy mắt rất sâu, sâu đến nỗi khiến cho người ta không tài nào nhìn rõ.
Vừa về đến cổng nhà, Aldan đã nhìn thấy Cẩn Mai đang đứng trước cửa.
Cô ôm vai, đứng dưới mái hiên run lẩy bẩy, cả người đã ướt sũng vì nước mưa.
Ánh mắt Aldan chợt thay đổi, anh lập tức xuống xe, chạy nhanh tới trước mặt Cẩn Mai: “Ai bảo em đứng ở đây với bộ dạng này? Không biết cơ thể mình yếu, không thể bị nhiễm lạnh sao?”
Đây là lần đầu tiên anh sa sầm mặt mắng Cẩn Mai như thế.
Cô bị anh mắng thì hơi sửng sốt, nước mắt quanh hốc mắt chực trào.
Aldan nhìn vào mắt cô, đầu óc chợt tỉnh táo lại, vẻ mặt dịu đi: “Không phải là anh muốn mắng em, mà là đang lo lắng cho sức khỏe của em thôi.”
Cẩn Mai cúi đầu: “Em xin lỗi.”.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
85 chương
55 chương
10 chương
10 chương
14 chương
79 chương
150 chương