James cũng rất muốn hỏi bản thân mình như thế, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, hắn muốn bao nhiêu mà không có. Nhưng mà, nghìn vạn phụ nữ trên thế giới này đều không phải là Hoàng Yến Chi đều không phải là Tiểu Thất mà hắn yêu. “Cút ra ngoài!” James gầm nhẹ, sau đó cầm chai rượu khác. Peter đá chai rượu đó ra xa, bị James trừng lại với ánh mắt độc ác, Peter tỏ vẻ ngay cả lòng dạ mạnh mẽ như mình cũng không chịu nổi. “James, tôi có chuyện muốn nói với anh. Ngày mai tôi ra ngoài một chuyến, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại. Tôi để thuốc ở chỗ cũ, nếu chân anh đau quá thì lấy mà uống, nhưng phải khống chế liều lượng, nếu không thì lúc tôi quay lại cũng chỉ có thể nhặt xác cho anh.” James hiếm khi hỏi lại: “Anh đi đâu?” Peter nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ bảo tôi cút đi, không ngờ anh còn biết quan tâm tôi cơ đấy.” James chuyển ánh nhìn ra chỗ khác: “Xem như tôi chưa hỏi, cút đi!” Peter không vội ra ngoài mà nói: “Mấy năm trước, tôi nợ người ta một ân tình, bây giờ tôi phải đi trả, khoảng một tháng sẽ quay lại. Tôi để lại thuốc cho anh trong một tháng, tốt nhất là uống ít thôi. Với tình huống hiện giờ của anh, càng uống sẽ càng kháng thuốc, cuối cùng người chịu khổ vẫn là anh.” James không nói gì, hắn tự biết cơ thể của mình. Trước đây bị thương quá nặng, dù giữ được một cái mạng, nhưng cơ thể lại ở trong trạng thái nửa tàn phế. “Biết rồi, cút đi!” James lạnh lùng nói. Peter lắc đầu: “James, nếu anh dịu dàng một chút, thể hiện sự quan tâm của mình ra ngoài thì anh đã sớm ôm được người đẹp về rồi.” Nói rồi, Peter chạy ra ngoài trước khi Jmaes nổi giận. Peter vừa đi ra đã nhìn thấy Vu Băng đứng ở trước cửa phòng James. Peter cười ha ha: “Đứng ở đây làm gì? Muốn vào thì vào đi.” Vu Băng nhìn Peter, khuôn mặt không chút cảm xúc, xoay người định đi, nhưng chợt nghĩ lại nên bước vào phòng James. Peter hoàn toàn không để ý việc mình bị xem nhẹ. Trong mắt của Vu Băng, ngoại trừ James thì chẳng còn có ai nữa. Thấy James đang uống rượu, chai rượu chỉ còn một nửa, Vu Băng lên tiếng: “Chủ nhân.” James không đếm xỉa đến ả, chỉ ngồi uống rượu, nhưng cũng không đuổi ả ra ngoài. Vu Băng đã duỗi tóc, nhuộm màu đen, mặc bộ đồ bình thường, trông hơi giống Hoàng Yến Chi. Vu Băng thấy James uống rượu cứ như uống nước, cố gắng kiềm nén nỗi chua xót trong lòng: “Chủ nhân, đừng uống nữa.” “Ha ha. Ngay cả cô cũng muốn quản tôi sao?” James cười nhạt. Vu Băng im miệng, đứng im một bên làm không khí, mà James cũng thật sự xem ả là không khí. “Tiểu Thất” Rượu bắt đầu thấm. James gọi một cái tên, đó là cái tên mà Vu Băng vô cùng quen thuộc. Thất, danh hiệu của Hoàng Yến Chi. Trong căn cứ ma quỷ, mỗi người đều có một danh hiệu, ngay cả Vu Băng cũng không ngoại lệ, nhưng danh hiệu Thất đã trống từ rất lâu rồi. Trước đây, không hiểu tại sao, nhưng bây giờ ả đã biết rồi. Bởi vì Thất là người trong lòng James, Thất là danh hiệu của người đó, nên hắn không muốn ai dùng chung một danh hiệu với người đó. Ánh mắt Vu Băng tối sầm, thấy James đã uống say, ả khẽ nói: “James, em là Tiểu Thất.” Trong cơn mơ màng, James như thấy Hoàng Yến Chi. Lúc này, cô đứng trước mặt hắn, gọi tên hắn, cười dịu dàng với hắn. James đưa tay ra: “Tiểu Thất, qua đây.” Vu Băng nhìn bàn tay to trước mặt, trong mắt tràn đầy khát vọng, từ từ đưa tay lên. James kéo mạnh một cái, ả ngã lên giường. Sau đó, khuôn mặt hắn ta kề sát xuống khuôn mặt ả, gần gũi chưa từng có. “Tiểu Thất?” James gọi. Trong lòng Vu Băng hơi đau: “Em là Tiểu Thất.” James hôn lên môi ả: “Tiểu Thất, anh rất nhớ em.” Vu Băng đau khổ nhắm mắt lại, ôm thật chặt James. Dù có làm kẻ thế thân thì sao? Chỉ cần có thể ở bên cạnh James, ả bằng lòng làm tất cả. Sáng sớm hôm sau, trong phòng truyền ra tiếng hét giận dữ của James: “Cút ra ngoài!” Vu Băng bị James đá xuống giường, trán đập vào tủ đầu giường, nhưng không dám kêu đau, mà nhanh chóng bò dậy từ dưới đất: “Chủ nhân.” Trên người ả không mặc quần áo, cả người toàn dấu vết sau cuộc mây mưa, dù là đứa ngốc cũng biết tối qua xảy ra chuyện gì. Ánh mắt James rất âm độc: “Cút ra ngoài, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai!” Ánh mắt Vu Băng đầy đau đớn. Ả cúi đầu không dám nhìn James, nhặt quần áo khoác lên người rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. James đứng dậy từ trên giường, cả người trần truồng đi vào nhà tắm. Vừa bước ra, thấy chăn nệm xốc xếch, mùi vị hormone thoang thoảng trong không khí, ánh mắt hắn lại càng thêm lạnh lẽo. “Thay tất cả đồ trong phòng cho tôi!” James lạnh giọng nói với quản gia vừa bước vào. Quản gia thấy Vu Băng đi ra trong phòng James vào lúc sáng sớm nên mới tới đây xem. Vừa thấy cảnh này, ông ta liền biết có chuyện gì đã xảy ra. Một lát sau, ông ta dẫn một đám người đi vào, chỉ huy thay họ thay hết đồ trong phòng. Đến khi xong việc, ông ta mới nhìn James hỏi: “Bức tranh trên tường có đối không?” “Không cần, ông đi ra ngoài!” James nói, ánh mắt rơi vào bức tranh, sự lạnh lẽo trong mắt dần tan ra. Đợi trong phòng không còn người, James cẩn thận gỡ tranh vẽ xuống, mở két sắt ra. Vừa mở quyển album, hắn ta liền nổi giận, bởi vì có người động tới đồ ở đây. Hắn vội kiểm tra những thứ khác, đồ nên còn vẫn còn, nhưng hắn ta vẫn không dễ chịu chút nào. Quản gia vừa xuống lầu đã bị James gọi lại. “Nói, lúc tôi không ở đây, ai vào phòng của tôi?” Giọng điệu của James rất lạnh, không có chút nhiệt độ nào. Quản gia rùng mình: “Ngoại trừ người quét dọn, thì chỉ có tôi và bác sĩ Peter vào. Peter vào lấy một quyển sách, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.” “Không còn ai nữa?” “Đúng vậy, không còn ai nữa.” Khuôn mặt James vẫn không dễ chịu hơn chút nào, “Ra ngoài đi.” Quản gia ra ngoài, James đeo găng tay rồi lấy đồ trong két sắt ra đặt lên bàn, sau đó lấy một chai thuốc từ trong ngăn tủ ra phun lên, chỉ chốc lát bên trên mấy thứ đó liền hiện lên từng dấu vân tay, có thể thấy là vấn tay của hai người. James lấy vân tay của kẻ còn lại ra, sau đó xếp đồ lại chỗ cũ rồi gọi quản gia vào: “Kiểm tra xem vân tay này là của ai.” Trong kho tài liệu nội bộ của bọn họ có đầy đủ thông tin của tất cả mọi người, bảo gồm cả vân tay. Quản gia mang đồ đi, chẳng mấy chốc đã quay lại: “Là của Vu Băng.” James nở nụ cười, cười vô cùng rạng rỡ, nhưng lại khiến quản gia sợ run lên. Không biết lần này Vu Băng lại làm chuyện gì chọc giận James nữa rồi. Vu Băng tắm rửa xong, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi thì có hai người đàn ông mở cửa vào kéo ả ra ngoài. Ả giãy giụa, một người trong đó lạnh giọng nói: “Chủ nhân gọi cô.” Lúc này Vu Băng không giãy giụa nữa, theo hai người đó đi vào địa lao. Thấy Jmaes với vẻ mặt lạnh bằng ngồi đó, trong lòng ả bỗng có cảm giác bất an. Ả đứng trước mặt James cúi đầu gọi: “Chủ nhân.” James cười to, cười đến mức sự bất an trong lòng Vu Băng tràn lan vô hạn. Lúc ả khủng hoảng đến cực điểm, James mới nói: “Vu Băng, tôi thật sự xem thường có rồi. Dám đến phòng tối trộm đồ? Giỏi, giỏi! Đúng là tôi không uổng công dạy dỗ cô đấy.” Ngay lập tức, Vu Băng biến sắc. ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ Hiện tại.Thủ đô, nhà họ Quân. Hoàng Yến Chi đang vẽ tranh, còn Quân Hạo Kiện là người pha màu cho cô vẽ nhưng từ nãy tới giờ cô để ý thấy anh hay bị thất thần. Hoàng Yến Chi biết chuyện Quân Hạo Kiện viết một bản kế hoạch cho Vệ Huy, dù sao cô cũng là người đầu tiên thấy bản kế hoạch đó, nhưng cô dám chắc hiện giờ anh không nghĩ tới chuyện này. “Hạo Kiện, anh không nói thật với em.” Hoàng Yến Chi nói. Quân Hạo Kiện bất đắc dĩ cười khổ. Hình như anh ngày càng không thể che giấu tâm trạng trước mặt cô. Nghĩ một hồi, anh mới thuật lại chuyện Hoàng Quang Nghị đã biết quá khứ của cô nói cho cô nghe. Vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong mắt lại dâng trào. Bây giờ cô đã hiểu tại sao sáng nay Hoàng Yến Chi lại lạ lùng như vậy: “Sao ông ấy biết được?” Quân Hạo Kiện kể lại rằng có người giấu tên gửi bưu kiện tới. Hoàng Yến Chi không ngờ tài liệu mà cô cho rằng đã bị hủy vẫn còn, đã vậy lại còn là tài liệu giấy. James, Hoàng Yến Chi khẽ nhẩm cái tên này, ánh mắt đều là sát khí lạnh bằng. Quân Hạo Kiện cầm tay cô: “Đừng lo.” Hoàng Yến Chi không thể không lo. Không phải cô lo thân phận mình bị bại lộ, mà lo nếu thân phận mình bị bại lộ thì sẽ dẫn tới những phản ứng dây chuyền như thế nào. Bây giờ Hoàng Quang Nghị đã biết, vậy nếu James điên lên, đưa tài liệu cho những người khác thì sao? James là một tên điên, do đó không thể tránh được việc cô suy nghĩ theo chiều hướng đó. Mà bây giờ, chuyện cũng đã phát triển theo hướng cô không thể kiểm soát được. “Yến Chi, nhìn anh này.” Quân Hạo Kiện nhẹ nhàng nói. Hoàng Yến Chi im lặng nhìn anh. Quân Hạo Kiện từ tốn nói: “Cho dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng không được có chút suy nghĩ nào về việc rời xa anh. Anh biết em lo lắng điều gì, cứ để anh giải quyết. Yến Chi, việc duy nhất em cần làm là ở bên cạnh anh, đừng nghĩ gì hết.” Hoàng Yến Chi giật mình. Quân Hạo Kiện dịu dàng cười: “Cho dù thế nào, anh cũng ở bên em.” “Hạo Kiện....” “Không cần nói cảm ơn, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.” Hoàng Yến Chi mỉm cười gật đầu: “Vâng.” Cô đặt cọ xuống, không vẽ tranh nữa mà cùng anh ra khỏi phòng vẽ, lúc cô đang nghĩ có nên gọi cho Hely không thì Cẩn Giai Thuỵ gọi điện thoại đến. Hoàng Yến Chi nhìn tên trên màn hình, nhấn phím nhận cuộc gọi. “Bây giờ tôi đang ở thủ đô, muốn gặp cô một chút.” Cẩn Giai Thuỵ trực tiếp đi vào vấn đề. Hoàng Yến Chi nhìn Quân Hạo Kiện, nói địa chỉ tiệm trà của mình. Anh biết cô muốn đi gặp Cẩn Giai Thuỵ thì lo lắng. Cô bèn an ủi anh: “Cẩn Giai Thuỵ cũng không phải người nguy hiểm, em nghĩ chắc là ông ta tra được gì đó. Em sẽ để Hely đi cùng, anh đừng lo.” Quân Hạo Kiện biết Hely sẽ cùng đi thì mới đồng ý. Lúc Hoàng Yến Chi đến tiệm trà thì Cẩn Giai Thuỵ đã chờ ở đó. “Để ông đợi lâu rồi.” Hoàng Yến Chi nói. Cẩn Giai Thuỵ nhìn Hely, Hoàng Yến Chi lạnh nhạt lên tiếng: “Hely là người đáng tin, có gì ông cứ nói thẳng.” “Tôi đã điều tra Diệp Dung. Bà ấy quả thật là em họ của bạn tôi, nhưng đó không phải Diệp Dung mà tôi biết. Diệp Dung thật đã mất tích hơn hai mươi năm trước, người nhà cô ta cũng đã chuyển nơi ở.” Hoàng Yến Chi chẳng hề bất ngờ với kết quả này. Lần trước, sau khi từ Nam Thành về, Hely đã từng điều tra, đáp án cũng không khác lắm, có vẻ Cẩn Giai Thuỵ cũng nghiêm túc đi dò hỏi. Thấy vẻ mặt Hoàng Yến Chi không đổi, Cẩn Giai Thuỵ hỏi “Cô đã biết rồi?” “Sớm hơn ông một chút. Tôi chỉ tò mò một việc, sao bạn ông lại không nhận ra em họ mình?” Đây là chuyện khiển Hoàng Yến Chi ngạc nhiên nhất lúc thấy tài liệu điều tra được. Cẩn Giai Thuỵ cũng từng suy nghĩ vấn đề này: “Cả hai Diệp Dung khá giống nhau. Người bạn của tôi vốn không liên lạc với họ hàng ở quê nhiều, có khi đến cả vài năm không gặp.” Giải thích vậy cũng ổn, xem ra năm đó Diệp Dung cũng hao tâm tổn trí để tiếp cận Cẩn Giai Thuỵ. Còn chuyện người mất tích là Diệp Dung thì sợ đã lành ít dữ nhiều. Dù sao thì trên đời này, người giữ được bí mật tốt nhất vẫn là người chết. “Tại sao Diệp Dung lại muốn đối phó ông? Hay là nói, ông và ba tôi đã gây thù chuốc oán gì với Diệp Dung?” Hoàng Yến Chi hỏi. Cẩn Giai Thuỵ cũng khó hiểu: “Tôi không biết, tôi rất chắc chắn rằng đó là lần đầu tiên tôi gặp Diệp Dung, trước kia chưa từng gặp bà ta ở đâu. Còn về ba cô, tôi lại càng không rõ. Tuy tôi và ba cô đã từng vào quân đội, nhưng nhiệm vụ cuối cùng mà chúng tôi chấp hành cùng nhau là từ tận năm nào rồi, sau đó thì ai phát triển theo con đường của người nấy, nhiều năm rồi cũng chưa từng liên lạc với nhau.” Hiện giờ, Cẩn Giai Thuỵ biết gì đều nói thật cho Hoàng Yến Chi biết, không hề giấu giếm hay nói dối. Ánh mắt của Hoàng Yến Chi nhìn về một phía: “Nhiệm vụ cuối cùng? Có tiện kể không?” Nhắc đến nhiệm vụ đó, trong mắt Cẩn Giai Thuỵ hiện vẻ đau khổ: “Có gì đâu mà không nói được, dù sao thì chuyện cũng đã qua hơn hai mươi năm rồi. Năm đó, tuy tôi và ba cô cùng nằm trong đội bộ đội đặc chủng, nhưng tính chất bộ đội đặc chủng không giống nhau, điều này thì chồng cô chắc rõ hơn.” Hoàng Yến Chi hiểu, bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ có vài việc không thể làm ngoài ánh sáng và một vài chuyện mà người thường không thể nào biết được. Những việc đó đều cần có người đi thực hiện. Bất kỳ triều đại nào trong lịch sử cũng không ngoại lệ, cho dù bây giờ đã là xã hội văn minh và phát triển. Mà nhóm Quân Hạo Kiện chính là những người đó, chuyên môn xử lý vài chuyện không thể công bố ra ngoài. Cẩn Giai Thuỵ tiếp tục nói: “Chúng tôi thường ra ngoài chấp hành đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm, mỗi một lần thực hiện nhiệm vụ đều có thể là lần cuối cùng, mà nếu có hy sinh thì không được tổ chức lễ truy điệu thật long trọng như cảnh sát, để cho mọi người nhớ mãi về chúng tôi. Những người như chúng tôi, cho dù có hy sinh thì chỉ có người trong nội bộ mới biết và nhớ kỹ chiến công của người đó. Trong nhiệm vụ cuối cùng, tiểu đội hai chúng tôi tổng cộng gồm một trăm người, nhưng chỉ có bốn người là trở về.” Vẻ mặt Hoàng Yến Chi thay đổi, hy sinh nhiều như vậy, có lẽ Cẩn Giai Thuỵ không kể thì cô cũng có thể tưởng tượng ra tình huống nguy hiểm lúc đó. “Năm đó, có một nhóm lính đánh thuê phát triển mạnh ở biên giới, giống như BK vậy, người thuộc nhóm đó không gì là không làm được. Thậm chí bọn chúng còn giết sạch người trong một thị trấn chỉ để thỏa mãn cơn biến thái của mình, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Nhiệm vụ của chúng tôi là tiêu diệt chúng.” Đó là một trận chiến hết sức thảm khốc, bởi vì vũ khí trang bị không tiên tiến bằng chúng. Bọn họ thiệt hại rất nhiều! Hơn nữa, đó vốn là nhóm đánh thuê nổi danh thế giới, thành viên trong đó dĩ nhiên không phải đám vô dụng. Trận chiến đó giằng co bảy ngày bảy đêm. Khi đó, ông ta và Hoàng Quang Nghị đều là đội trưởng, đều tự dẫn theo người của đội mình. Lúc tận mắt thấy chiến hữu cứ từng người ngã xuống trước mặt, mất đi tính mạng, Cẩn Giai Thuỵ và Hoàng Quang Nghị đều muốn phát điên. Cuối cùng, ông ta và Hoàng Quang Nghị liên thủ và tiêu diệt được thủ lĩnh của tổ chức kia thì cuộc chiến mới xem như kết thúc..