Nói đến đây, anh chợt nhận ra gì đó, nhìn về phía Trương Linh rồi hỏi: “Không phải là em hiểu lầm quan hệ giữa anh và Chỉ San đấy chứ?” Trương Linh xấu hổ cúi đầu không nói lời nào, không chỉ có hiểu lầm, mà còn vì chuyện này mất ngủ một đêm. Thấy bộ dạng này của cô, Vệ Huy đã hiểu ra. Anh nhìn tình hình giao thông xung quanh, tìm một nơi đỗ xe lại. “Trương Linh, có phải tối qua em lại miên man suy nghĩ, cả một đêm không ngủ?” Lúc nhìn thấy cô, anh đã để ý tới bọng mắt có chút thâm quầng của cô, anh tưởng rằng do cô làm việc quá mệt mỏi, không được nghỉ ngơi tốt. Trương Linh cúi đầu không dám nhìn Vệ Huy. Vệ Huy lẳng lặng nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Trương Linh: “Trương Linh, em không tin tưởng anh vậy sao?” Trương Linh xoắn hai bàn tay, đây là biểu hiện khi cô căng thẳng. “Trương Linh, em nhìn anh này!” Vệ Huy nghiêm túc nói, Trương Linh ngẩng đầu nhìn Vệ Huy, hốc mắt ửng đỏ. Vệ Huy liền mềm lòng, vẻ mặt hòa hoãn, đưa tay xoa lên đầu cô: “Em đúng là một đứa ngốc, có chuyện gì thì hỏi thẳng anh, cứ suy nghĩ linh tinh làm gì? Nếu còn có lần sau, em nhớ phải đến chất vấn anh đấy, biết chưa?.” Nước mắt Trương Linh rơi xuống, nện lên mu bàn tay của Vệ Huy: “Vệ Huy, xin lỗi.” Vệ Huy nhẹ giọng thở dài, ôm Trương Linh vào lòng: “Hiểu lầm thôi mà, giải thích rõ là được rồi. Anh không giận em thì thôi, sao em lại khóc?” “Em cảm thấy mình ngày càng không xứng với anh, động một chút là nghi ngờ anh. Em không biết mình làm sao nữa, em không khống chế được mình suy nghĩ lung tung. Vệ Huy, em xin lỗi.” Vệ Huy cảm thấy rất đau lòng, vết thương để lại từ khi cha mẹ Trương Linh qua đời đã lộ ra. Trước đây, cô giương nanh múa vuốt với anh. Bây giờ, cô trở nên hoang mang, dè dặt. Anh đã rất cố gắng mài mòn đi cảm giác này trong lòng cô, nhưng hiệu quả lại không rõ ràng. “Linh Linh, em mãi mãi cũng không cần nói xin lỗi, cũng đừng thấy mình không xứng đáng với anh. Ở trong mắt anh, em là người tốt nhất.” Vệ Huy dịu dàng dỗ dành Trương Linh. “Vệ Huy, em sẽ cố gắng học cách tự tin, không suy nghĩ lung tung nữa.” Vệ Huy bất đắc dĩ cười cười: “Nếu để người khác nghe thấy những lời này của em, thì bọn họ sẽ khóc mất. Có phải em quên mình vừa mới đoạt được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên mới được yêu thích nhất không? Những giải thưởng này đã đủ để chứng minh sự ưu tú của em rồi.” “Chưa đủ, chưa đủ để chứng minh em là một người phụ nữ xứng với anh, em còn phải tiếp tục cố gắng.” Trương Linh buồn bực nói. Vệ Huy xoa đầu cô: “Linh Linh, em đừng miễn cưỡng bản thân mình, anh không cần một người vợ mạnh mẽ, em thế này là rất tốt rồi.” “Ý của anh là em quá ngốc à?” “Ngốc một chút không tốt sao? Có câu người ngốc có phúc của người ngốc, em nên thấy vui vì mình ngốc, em ngốc chỗ nào, anh sẽ yêu em thêm chỗ đó.” Vệ Huy vừa cười vừa nói, nếu anh muốn tìm một người vợ thông minh thì đã tìm được từ lâu rồi, tiếc là anh không thích dạng phụ nữ đó. Chỉ là...! Vệ Huy nhíu mày, bỗng nhớ lại một chuyện đã bị mình bỏ qua. “Tại sao em lại ở trong bệnh viện?” Bệnh viện đó là bệnh viện phụ sản, Trương Linh đi vào đó làm gì? Trương Linh vốn đang cúi đầu, nghe Vệ Huy hỏi, cô lùi ra khỏi lòng anh, chậm rãi nói từng chữ:“Vệ Huy, em mang thai.” Vệ Huy ngơ ngác như không có nghe rõ Trương Linh nói gì: “Em vừa nói gì cơ?” Nhìn bộ dạng này của anh, lòng Trương Linh run lên, chẳng lẽ anh không thích có con? Trương Linh nhìn anh, vẻ mặt bồn chồn, kéo tay áo anh: “Vệ Huy, em nói em mang thai. Vệ Huy, có phải anh không thích có con không? Chúng ta giữ con lại được không? Em muốn sinh con ra.” Lông mày Vệ Huy dần dần giãn ra, hừm, bản thân mình không tệ, mình sắp làm ba rồi, ha ha, mình sắp làm ba rồi! Vệ Huy chợt cười to, nếu không phải là đang ở trong xe, thì anh thật sự muốn ôm Trương Linh quay vài vòng. Anh ôm Trương Linh, hôn mạnh lên mặt có mấy cái: “Bảo bối, em thật đúng là bảo bối của anh, em là tuyệt nhất!” Lần này đến lượt Trương Linh ngẩn người, không phản ứng kịp với sự thay đổi chớp nhoáng của Vệ Huy. Vệ Huy rất hưng phấn, anh buông Trương Linh ra, lập tức gọi điện thoại cho Quân Hạo Kiện: “Hạo Kiện, tôi nói cho cậu biết, tôi sắp làm ba rồi, ha ha.” Quân Hạo Kiện đang pha màu cho Hoàng Yến Chi vẽ, nghe Vệ Huy khoe khoang thì lạnh nhạt nói: “Hai tháng sau con gái của tôi sẽ ra đời.” Vệ Huy hừ lạnh, cậu nhanh cậu giỏi, nhưng mà nhà tôi cũng sắp có con đấy! Anh dứt khoát cúp điện thoại, sau đó gọi cho Hoàng Minh Dạ: “Minh Dạ, tôi sắp làm ba rồi, ha ha!” Hoàng Minh Dạ cười ha ha: “Tôi sắp là chú rể này, còn cậu ngay cả kết hôn cũng chưa.” Vệ Huy buồn rầu, đám anh em này! Cúp điện thoại, Vệ Huy hừ nhẹ: “Bọn họ ghen tỵ với anh, chắc chắn là ghen tỵ với anh. Kết hôn thôi mà, đây là chuyện trong tích tắc. Bây giờ anh cho người đi chuẩn bị, bảo đảm còn kết hôn sớm hơn cả Hoàng Minh Dạ.” Vệ Huy vừa nói vừa định gọi điện thoại cho trợ lý, Trương Linh vội đè tay anh lại: “Vệ Huy, bình tĩnh một chút.” Vệ Huy nhếch môi cười ngây ngô, Trương Linh che mắt, người cười giống hệt đứa ngốc này là ai vậy? Cô có thể giả vờ không biết anh không? Tuy cô ra vẻ mất mặt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Thật tốt, anh cũng giống cô, vô cùng chào đón sự xuất hiện của thiên thần nhỏ này. “Linh Linh, bây giờ chúng ta về nhà, em muốn ăn gì làm gì đều phải nói với anh. Không được, anh sẽ mời cho em một dì giúp việc và một bác sĩ dinh dưỡng chăm sóc em.” Vệ Huy lải nhải. Trương Linh vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ theo Vệ Huy về nhà. Anh biết tối qua cô không nghỉ ngơi tốt nên giục cô đi nghỉ. Đợi cô ngủ rồi, anh ngồi bên giường lẳng lặng ngắm cô, thỉnh thoảng nhìn bụng cô, ánh mắt dịu dàng như nước. Anh cúi đầu, khẽ hôn lên mặt cô, nhỏ giọng nói: “Trương Linh, cảm ơn em.” Cảm ơn em cho anh một gia đình hoàn chỉnh! ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ Càng gần ngày sinh, chân của Hoàng Yến Chi càng thêm sưng phù, cả người cũng mập hơn không ít, nhưng vì cô gầy nên vẻ mập này trong mắt người ngoài không rõ ràng lắm. Thỉnh thoảng, cô còn bị chuột rút lúc nửa đêm. Anh ở bên cạnh cô mỗi ngày nên chứng kiến tất cả những chuyện này. Anh thầm quyết định sau khi vết thương ở chân lành, anh sẽ đi làm phẫu thuật. Tất nhiên là Hoàng Yến Chi không biết ý định của anh, và anh cũng không định nói với cô. Chạng vạng tối, viên cảnh vệ đưa Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi đến nhà họ Hoàng để ăn cơm, Hoàng Minh Dạ đã từ công ty trở về, hai người vào phòng sách nói chuyện. Đêm qua, Vệ Huy đã gửi một bản kế hoạch của Quân Hạo Kiện cho Hoàng Minh Dạ xem, anh cũng rất hứng thú. Xuất phát từ khứu giác nhạy cảm của thương nhân, anh cảm thấy kế hoạch của Quân Hạo Kiện hoàn toàn có khả năng thành công. Tuy Vệ Huy và Quân Hạo Kiện có thể ăn hết cái bánh lớn này, nhưng hai người chưa từng nghĩ tới độc chiếm, mà chỉ muốn cùng anh em một nhà thực hiện. Có điều, người chịu trách nhiệm chính sẽ là Vệ Huy. Cơm nước xong, Vũ Ân Nguyệt bung canh gà lên cho Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện. Cô liếc anh một cái, anh nói: “Mẹ, con muốn anh bánh kiều mạch của chị Tống làm.” Vũ Ân Nguyệt đứng lên đi vào bếp: “Được, để mẹ bảo chị Tống làm cho hai đứa ăn.” Quân Hạo Kiện bưng chén canh gà trước mặt cô lên, uống vài ngụm liền hết, Hoàng Minh Dạ nhìn thấy cảnh này liền nói: “Chậc chậc, Chi Chi, em phí tấm lòng của mẹ rồi, mẹ tốn cả buổi chiều để hầm canh gà đấy.” Hoàng Minh Dạ bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn uống thì còn một bát này.” Hoàng Minh Dạ cười ha ha: “Mẹ đặc biệt hầm canh cho em và Hạo Kiện, anh sẽ không đoạt đồ tốt của người khác, hai đứa uống nhiều một chút.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nhìn anh trai, thoáng thấy Vũ Ân Nguyệt đi ra, bèn nói: “Mẹ, anh vừa nói loại gà này rất bổ dưỡng, hỏi mẹ còn hay không? Anh ấy nói sau này chị Yên Nhi mang thai, muốn nhờ mẹ mỗi ngày hầm canh cho chị ấy uống.” Vũ Ân Nguyệt cười rạng rỡ: “Còn, bạn của mẹ có một người bà con chuyên nuôi gà quê, muốn ăn bao nhiêu cũng có. Minh Dạ, con muốn ăn không, trong nồi vẫn còn.” Hoàng Minh Dạ lắc đầu: “Mẹ, con vừa ăn cơm xong, không uống nổi canh nữa đâu.” Vũ Ân Nguyệt không chú ý tới trong góc phòng, lúc này Hoàng Minh Dạ tức giận nhìn thoáng qua Hoàng Yến Chi. Anh phát hiện, từ khi em gái bảo bối lập gia đình, cô liền nghiêng về phía Quân Hạo Kiện, kéo thế nào cũng không trở lại được nữa. Trong mắt Hoàng Yến Chi hiện lên ý cười, đôi khi trêu chọc anh trai thật sự rất vui. Thấy ý cười trong mắt cô, Hoàng Minh Dạ cười cưng chiều. Hoàng Quang Nghị vừa về liền thấy cảnh tượng náo nhiệt trong phòng khách. “Quang Nghị, sao anh lại về nhà?” Vũ Ân Nguyệt hỏi, bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ của Hoàng Quang Nghị. Hoàng Quang Nghị cười: “Về có chút việc. Trong nhà còn cơm không? Anh hơi đói.” Ngay cả cơm tối anh cũng chưa kịp ăn thì đã chạy về rồi. Vũ Ân Nguyệt gật đầu: “Còn, để em bảo chị Tống hâm nóng thức ăn.” Đợi Vũ Ân Nguyệt đi rồi, Hoàng Quang Nghị nhìn về phía Quân Hạo Kiện, nói: “Hạo Kiện, ăn cơm xong, ba có chuyện muốn bàn bạc với con.” Hoàng Yến Chi không có phản ứng gì, Hoàng Minh Dạ hỏi: “Ba, có chuyện gì bí mật vậy?” “Chuyện trong quân đội, có nói con cũng không hiểu.” Hoàng Minh Dạ không hỏi nữa, Hoàng Quang Nghị nói là chuyện trong quân đội, có nghĩa là chuyện này không thể tiết lộ. Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện nhìn nhau, anh lắc đầu, ý nói anh cũng không biết Hoàng Quang Nghị muốn nói chuyện gì. Ăn cơm xong, Hoàng Quang Nghị và Quân Hạo Kiện đi vào phòng sách. Ông đóng chặt cửa, còn dặn dò Vũ Ân Nguyệt không được vào làm phiền. Vũ Ân Nguyệt lắc đầu: “Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy? Khiến mẹ cũng thấy thấy lo.” Bà ngồi trong phòng khách, cùng Hoàng Yến Chi và Hoàng Minh Dạ xem ti vi. Trong phòng sách, Hoàng Quang Nghị lúc này nghiêm túc nhìn Quân Hạo Kiện, mãi một lúc lâu vẫn không nói gì. Quân Hạo Kiện nhướng mày: “Ba, ba muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Trong mắt Hoàng Quang Nghị tràn đầy nặng nề, trầm giọng hỏi: “Hạo Kiện, quá khứ của Yến Chi, con biết được bao nhiêu?” Sắc mặt Quân Hạo Kiện trầm xuống, anh nhìn thẳng vào Hoàng Quang Nghị: “Ba có ý gì? Ba muốn nói Yến Chi cố ý giấu giếm thân phận của mình, quay lại nhà họ Hoàng với ý đồ nào đó?” Ánh mắt của anh hơi lạnh đi. Nếu Hoàng Quang Nghị thật sự nói như vậy thì anh sẽ không khách sáo nữa. Hoàng Quang Nghị bất đắc dĩ đỡ trán: “Hạo Kiện, Yến Chi là con gái ruột của ba, ba quan tâm con bé chẳng kém gì con. Con bé trở lại nhà họ Hoàng đã nhiều năm, nếu ba muốn làm gì thì sao phải đợi đến bây giờ? Ba gọi con đến là muốn cho con xem một thứ.” Hoàng Quang Nghị đưa cho Quân Hạo Kiện một tập tài liệu, trong lòng Quân Hạo Kiện bỗng có dự cảm chẳng lành. Xem xong nội dung tài liệu, vẻ mặt Quân Hạo Kiện sa sầm: “Ba, ba lấy tài liệu này ở đâu?” Vẻ mặt Hoàng Quang Nghị khó đoán: “Nó được gửi tới quân đội, ba vừa lúc lấy được.” Nếu không phải ông đúng lúc có việc đứng ở cửa bảo vệ thì nhất định lá thư này phải qua kiểm tra mới đến được tay ông. Đến lúc đó, khó mà đảm bảo rằng chỉ có một mình ông xem được lá thư này. “Trước mắt chỉ có ba và con xem lá thư này. Hạo Kiện, con tin những lời trong thư nói không?” Hoàng Quang Nghị hỏi, tài liệu này ghi chép rất chi tiết thời gian Hoàng Yến Chi vào căn cứ ma quỷ, cả những biểu hiện ở căn cứ, thậm chí còn có ảnh chụp Hoàng Yến Chi lúc huấn luyện, hai tay đẫm máu, lạnh lùng cắt đầu người, tàn nhẫn, dứt khoát hệt như tử thần. Lúc mới xem, Hoàng Quang Nghị vô cùng khiếp sợ, sững sờ mất hồi lâu. May mà không có ai đứng cạnh lúc ông đó, đây cũng là nguyên nhân ông vội vã chạy về nhà. Hoàng Quang Nghị vẫn luôn quan sát Quân Hạo Kiện. Thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, lòng ông trầm xuống: “Con biết hết phải không?” Quân Hạo Kiện im lặng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng như vậy chẳng khác gì ngầm thừa nhận. Lòng Hoàng Quang Nghị đã hoàn toàn chết lặng: “Con biết từ bao giờ?” Quân Hạo Kiện không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ba, ba định làm gì?” Đây cũng là vấn đề ông suy nghĩ trong suốt quãng đường về nhà. Ông tự hỏi mình, nếu những điều trong tài liệu là thật thì ông sẽ làm gì? Địa vị của nhà họ Hoàng và nhà họ Quân vẫn còn đó, nếu thân phận của Hoàng Yến Chi bị đưa ra ánh sáng thì con bé sẽ không còn đất dung thân ở thủ đô, thậm chí là cả nước T, mà nhà họ Hoàng và nhà họ Quân cũng sẽ bị liên lụy. Chắc chắn đây sẽ là chuyện để cho cả thủ đô gièm pha, bàn tán. Hoàng Quang Nghị có thể không để ý đến tiền đồ của mình, nhưng vẫn phải để ý đến danh dự của nhà họ Hoàng. Nếu không thì trước đây ông đã chẳng đi điều tra Hoàng Yến Chi. Quân Hạo Kiện chăm chú nhìn Hoàng Quang Nghị, từ tốn nói: “Trước khi ba ra quyết định, con muốn kể cho ba nghe một câu chuyện. Trước đây, có một cô bé sinh ra trong gia đình giàu có. Cô bé rất xinh đẹp, rất đáng yêu, hoạt bát và cũng rất lương thiện, là báu vật trong tay tất cả người trong nhà. Vào một ngày trước sinh nhật năm tuổi, cô bé theo mẹ đi trên phố thì bị bọn buôn người bắt cóc...” Hoàng Quang Nghị lẳng lặng nghe, vẻ mặt mông lung. Hai tiếng sau, Quân Hạo Kiện rời khỏi phòng sách. Hoàng Yến Chi hoài nghi hỏi anh: “Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?” Quân Hạo Kiện cười cười: “Không có gì, ba hỏi anh về chuyện dẫn quân, nói chuyện một lát quên cả thời gian. Đợi anh lâu không?” “Không lâu, em cùng mẹ xem ti vi, rất thú vị.” Quân Hạo Kiện nhìn lên ti vi, trên màn hình là mấy đứa trẻ đi trên đường mua đồ. “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Quân Hạo Kiện nói. Hoàng Yến Chi gật đầu. Hoàng Minh Dạ đưa cô và Quân Hạo Kiện về nhà..