Thời gian nghỉ phép của Quân Hạo Kiện đã kết thúc, hôm nay anh phải trở về quân khu. Sáng sớm, Quân Hạo Kiện vừa thức dậy thì ánh mắt đã không nỡ rời khỏi người cô. Hoàng Yến Chi thấy mà chỉ biết cười: “Hạo Kiện, nếu anh còn không xuất phát thì người ta phải chờ đến nóng ruột đó.” Người đến đón Quân Hạo Kiện đã chờ ở bên ngoài nửa tiếng. Quân Hạo Kiện đưa tay vuốt ve gương mặt cô: “Anh đi trước, một mình em ở nhà phải biết chăm sóc cho mình đấy” Hoàng Yến Chi gật đầu: “Em biết rồi, anh cũng phải tự chăm sóc cho mình thật tốt. Em và con sẽ ở nhà chờ anh trở về.” Quân Hạo Kiện cúi xuống ôm cô, cuối cùng vẫn phải rời đi trong lưu luyến.!Hoàng Yến Chi không ra tiễn anh mà chỉ đứng trong phòng lắng nghe tiếng động cơ ô tô xa dần. ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ Sau khi Quân Hạo Kiện trở lại quân khu, đầu tiên là anh đến phòng làm việc của lãnh đạo, đặt một tờ tường trình lên bàn làm việc cấp trên. Lãnh đạo xem xong lập tức nổi giận. “Quân Hạo Kiện, cậu có ý gì đây. Cậu muốn xin điều về quân khu thủ đô? Tôi thấy đầu của cậu bị úng nước rồi!” Ông sắp về hưu, tương lai vị trí này chính là của Quân Hạo Kiện. Với năng lực của Quân Hạo Kiện thì đây sẽ chỉ là bàn đạp của anh. Sau này anh có thể sẽ lên cao hơn nữa. Nét mặt Quân Hạo Kiện không thay đổi: “Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất kỹ. Bây giờ tôi đã lớn tuổi, thể lực không còn bằng lúc trước, cũng nên nhường lại cơ hội cho lớp sau” “Thối mồm” Lãnh đạo không nhịn được chửi bậy: “Cậu bị chuyện tình cảm nam nữ làm mờ mắt, đến ngay cả bản thân là ai cũng quên mất thì có.” Năm nay Quân Hạo Kiện mới ba mươi hai tuổi, đang thời kỳ hoàng kim của người đàn ông. Quân Hạo Kiện không phản bác lại lời nói của lãnh đạo, coi như ngầm thừa nhận. Hoàng Yến Chi quả thật là một nguyên nhân lớn khiến anh quyết định như vậy. “Lãnh đạo, tôi biết mình là một quân nhân, trên vai có trách nhiệm lớn. Nhưng tôi cũng là một người chồng, sắp tới còn là ba của con tôi.Tôi không muốn để con tôi sau này thấy tôi về nhà lại không nhận ra tôi mà lại hỏi Chú, chú tìm ai?” Lãnh đạo ngẩn ra, ông đã từng gặp phải chuyện thế này. Ông đã gia nhập quân đội được một thời gian dài. Khi con gái ông vừa ra đời, thì đội tiên phong vừa mới thành lập, ngày nào cũng bận rất nhiều việc, hoàn toàn không có thời gian trở về. Ông và vợ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, một năm gặp mặt một lần cũng là chuyện bình thường. Đến khi con gái biết nói, ông trở về thấy con gái đang chơi trước cửa, ông muốn ôm con gái một cái, nhưng không ngờ con bé lại không cho ông ôm, mà lại hỏi: “Chú, chú tìm ai?” Lúc đó, trong lòng ông vô cùng chua xót. Mặc dù bây giờ con gái đã trưởng thành, chuyện đó cũng đã qua rất nhiều năm, nhưng ông vẫn nhớ rất rõ cảm giác khi ấy. “Hạo Kiện, tôi hiểu được tâm trạng của cậu, cũng hiểu rõ lo ngại của cậu. Nhưng ở quân khu này cũng có tâm huyết cậu bỏ ra, còn có đám anh em từng vào sinh ra tử với cậu. Cậu thật sự đành lòng rời đi sao?” Quân Hạo Kiện không đành, nhưng anh vẫn kiên trì với lựa chọn của mình: “Trên đời này không có bữa tiệc nào tàn, trước sau gì cũng phải chia tay thôi.” Thấy lãnh đạo vẫn định khuyến ngăn, Quân Hạo Kiện lại nói “Lãnh đạo, tôi vô cùng yêu nghề và tổ quốc. Tôi không có ý định xuất ngũ hay chuyển nghề. Tôi chỉ muốn xin thuyên chuyển công tác đến quân khu thủ đô thôi.” Lãnh đạo im lặng một lúc lâu, sau đó mới chậm lại nói: “Trước tiên cứ để lá đơn này ở chỗ tôi.Tôi cho cậu thời gian một tháng, sau một tháng, nếu cậu vẫn kiên trì với lựa chọn lúc này thì tôi sẽ phê duyệt cho cậu.” Quân Hạo Kiện không phản đối nữa, xoay người rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo. Trước tiên, anh tìm hiểu tình hình huấn luyện của tân binh trong thời gian gần đây, sau đó mới bắt đầu lập kế hoạch huấn luyện tiếp theo. **************** Nam Thành. Lúc Cẩn Giai Thụy trở về, Diệp Dung đang nấu cơm trong bếp, thấy ông ta về thì dịu dàng nói: “Anh về thật đúng lúc, em nấu mấy món anh thích ăn này, mau rửa tay ăn cơm đi” Cẩn Giai Thụy nhìn những món ăn trên bàn, mặt mày dịu dàng: “Sao lại tự xuống bếp, chẳng phải có mời dì giúp việc à?” “Dì ấy làm việc không tốt, em đã cho thôi việc rồi. Dù sao thường ngày em cũng rảnh rỗi, làm mấy chuyện linh tinh trong nhà cũng tốt. Nếu như hôm nào không muốn làm thì em sẽ mời người giúp việc theo giờ, như vậy không tốn bao nhiêu chi phí cả.” Diệp Dung vừa nói chuyện với Cẩn Giai Thụy vừa dọn đồ ăn lên bàn: “Anh nếm thử tay nghề của em trước đã. Lâu rồi không nấu nướng, em hơi lạ tay” Cẩn Giai Thụy nếm thử, mùi hương quen thuộc gợi lên những ký ức đẹp đẽ sâu trong lòng khiến ánh mắt ông ta càng dịu dàng hơn. Diệp Dung mỉm cười dịu dàng, mong chờ nhìn ông ta: “Có ngon không? Tay nghề của em có bị sụt giảm không?” Cẩn Giai Thụy lắc đầu: “Không đâu, ngon lắm, anh thấy vẫn ngon như xưa.” Diệp Dung gắp cho ông ta một đũa rau: “Thích thì ăn nhiều một chút, em cũng không biết khẩu vị của anh bây giờ có thay đổi hay không, chỉ nấu theo trí nhớ. Nếu có chỗ nào không ngon thì anh cứ nói, lần sau em sẽ chú ý hơn” “Không thay đổi, khẩu vị anh sẽ mãi không thay đổi, như thế này đã rất ngon rồi. Dung Dung, anh không ngờ nhiều năm như vậy mà ngay cả khẩu vị của anh em vẫn còn nhớ rõ” “Mọi thứ về anh em đều nhớ cả” Cẩn Giai Thụy vô cùng cảm động, đồng thời càng thấy có lỗi với Diệp Dung hơn, bèn nắm tay bà ta: “Dung Dung sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, cùng em sống đến đầu bạc răng long” Diệp Dung vỗ vỗ mu bàn tay ông ta: “Biết rồi mà, anh buông tay ra đi. Bây giờ chúng ta đều đã là ông già bà già cả rồi mà còn sến sẩm như vậy. May mà đang ở nhà, chứ nếu ở bên ngoài sẽ bị người ta cười cho đấy” Cẩn Giai Thụy buông tay ra, cười vui vẻ. Ăn xong, Diệp Dung rửa bát rồi ra phòng khách. Nhìn thấy Cẩn Giai Thụy ngồi trên ghế sô pha day day trán, mày nhíu chặt, bà ta đảo mắt rồi đi đến sau lưng ông ta, xoa bóp huyệt Thái Dương cho ông ta: “Sao trong anh lại như có tâm sự nặng về vậy, có chuyện gì sao?” “Không có gì” Cẩn Giai Thụy lắc đầu. Ông ta chưa bao giờ nói chuyện trong quân đội với người nhà, trước đây với Triệu Hiểu Khê cũng thế, bây giờ với Diệp Dung vẫn vậy. “Đúng rồi Giai Thụy à, em định khi nào rảnh rỗi sẽ đi thăm Cẩn Mai, anh thấy thế nào? Đã lâu rồi không gặp con bé, em có hơi nhớ nó.” Diệp Dung dò hỏi. “Đừng nên đi thì hơn. Bây giờ Cẩn Mai đang sống rất tốt ở nước ngoài. Em sang đó, nếu làm ầm ĩ bên đó thì người chịu thiệt sẽ là em thôi.” Ánh mắt Diệp Dung tối sầm lại, nhưng Cẩn Giai Thuỵ không nhìn thấy, chỉ nghe giọng nói có vẻ mất mát của bà ta: “Em biết rồi, vậy em sẽ không đi.” Cẩn Mai vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo bà ta ngồi xuống: “Không phải anh không cho em đến gần Cẩn Mai, mà vì tình trạng hiện giờ của con bé hơi đặc biệt. Lần trước nó bệnh một trận rồi quên hết mọi chuyện. Bây giờ nó còn chưa biết anh và mẹ nó đã ly hôn. Từ nhỏ, sức khỏe nó đã không tốt, bị hen suyễn bẩm sinh, anh không muốn con bé lại phải chịu kích thích nữa” Diệp Dung miễn cưỡng cười, cong môi nói: “Em biết rồi. Trước giờ Cẩn Mai vẫn không thích em, cho rằng em đã phá hoại tình cảm của anh và Triệu Hiểu Khê nên rất hận em. Nếu em xuất hiện trước mặt con bé, không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện. Lời anh nói, em đều hiểu cả” Cẩn Giai Thụy vỗ tay Diệp Dung: “Dung Dung, thiệt thòi cho em rồi” “Em không thấy thiệt. Được ở bên anh, thành vợ chồng hợp pháp với anh, em thật sự rất vui. Nhưng em cũng rất nhớ Cẩn Mai. Hay là anh gọi cho con bé đi? Để em ngồi bên cạnh, nghe giọng nó một chút” Thấy Cẩn Giai Thụy nhìn mình, Diệp Dung lại nói tiếp: “Gương mặt Cẩn Mai và Ngân Ngân có nét giống nhau. Nếu con bé còn sống thì chắc bây giờ đã kết hôn rồi. Em đã không còn được gặp con bé nữa, thì cũng coi như dồn hết tình cảm vào Cẩn Mai.” Bà ta nói rất thản nhiên, thẳng thắn, ngược lại khiến Cần Giai Thụy càng khó chịu hơn. Cẩn Giai Thuỵ không thể từ chối yêu cầu nhỏ này của Diệp Dung được nên ông đành gọi cho Cẩn Mai. Lúc này, cô đang ở nhà và tập kỹ năng phòng thân dành cho phái nữ. Triệu Hiểu Khê mới cho cô một giáo viên chuyên môn, mỗi tuần đều tới nhà dạy cô. “Ba” Giọng nói vui vẻ của Cẩn Mai truyền từ điện thoại ra khiến Cần Giai Thụy rất vui mừng. Nghe hơi thở hổn hển của cô, ông ta không kiềm lòng được hỏi “Tiểu Mai, con đang làm gì đấy, sao lại thở gấp như vậy?” Cẩn Mai cười tít mắt: “Ba, con vừa luyện mấy bài tập phòng thân. Mẹ đã mời cho con một giáo viên riêng đấy.Ba, ba tìm con có việc gì à?” Cẩn Giai Thụy giả và tức giận: “Ba nhớ con không được sao? Bây giờ ngay cả trò chuyện với ba cũng không muốn à?” “Ba, con không có ý này mà” Cẩn Mai lẩm bẩm, dù không nhìn thấy nhưng Cẩn Giai Thụy vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của con gái. Cẩn Giai Thuỵ trò chuyện cùng Cẩn Mai, để Diệp Dung nghe thấy giọng nói cô, nên ông ta mở loa ngoài lên. Diệp Dung chăm chú nhìn vào điện thoại trong tay Cẩn Giai Thụy không hề chớp mắt, trong mắt ra vẻ đầy nhớ thương và đau buồn. Cẩn Giai Thuỵ thầm thở dài, nắm lấy tay bà ta. Diệp Dung mỉm cười ý bảo bà ta không sao. Sau đó, bà ta với tay cầm bình nước trên bàn định rót ly nước, kết quả mất tập trung nên đổ thẳng nước nóng lên tay mình. Diệp Dung kêu lớn một tiếng rồi nhanh chóng bịt miệng mình lại, luống cuống nhìn Cẩn Giai Thụy. “Ba, vừa có tiếng gì vậy? Hình như con nghe thấy tiếng kêu của phụ nữ?” Cẩn Mai nghi ngờ hỏi. Cẩn Giai Thuỵ nóng ruột, nhưng lo Cẩn Mai suy nghĩ lung tung nên giải thích với cô trước: “Ba vừa mở ti vi thôi, vừa rồi con nghe thấy là âm thanh trong ti vị đấy” Nhìn sang mu bàn tay sưng đỏ của Diệp Dung, Cẩn Giai Thụy lại nói: “Tiểu Mai, bên ngoài có người gõ cửa, chắc có khách đến. Ba ra xem thế nào, không trò chuyện nữa. Con ở nước ngoài phải nghe lời mẹ, biết chưa?” “Vâng, con chào ba” Cẩn Mai cúp máy trước. Cẩn Giai Thuỵ vội cầm tay Diệp Dung, kéo bà ta vào nhà tắm, đặt tay bà ta dưới vòi nước: “Em nói xem, lớn như vậy rồi sao còn bất cẩn vậy?” Diệp Dung im lặng không nói lời nào. Cẩn Giai Thuỵ nhìn bà ta rồi lo lắng hỏi: “Có phải đau lắm không? Chúng ta đến bệnh viện đi” “Em không sao, Giai Thuỵ, xin lỗi anh, vừa rồi không phải em cố tình gây ra tiếng động đầu. Cẩn Mai có nghi ngờ không?” “Không sao, anh đã viện cớ cho qua rồi. Anh thấy vết bỏng rất nặng, hay là đến bệnh viện đi” “Chỉ bị bỏng một chút thôi, rửa sạch rồi bôi thuốc là không sao đâu. Cũng tại em vừa rồi thất thần” Cẩn Giai Thuỵ nhìn kỹ mu bàn tay bà ta, thấy chỗ bị bỏng không bị rộp mới yên tâm, bèn đi lấy thuốc thoa cho Diệp Dung. Sau khi Cẩn Mai cúp máy liền tỏ ra ngờ vực. Triệu Hiểu Khê hỏi cô: “Tiểu Mai, con đang nghĩ gì vậy?” Cẩn Mai nhìn sang mẹ mình rồi nóic “Mẹ, vừa rồi khi nói chuyện điện thoại với ba, hình như con nghe có tiếng của phụ nữ bên cạnh ba, nhưng ba nói là âm thanh trong ti vi.” Triệu Hiểu Khê mỉm cười, nhưng nụ cười không hề thật lòng: “Vậy thì là âm thanh trong ti vi rồi. Ba sẽ không gạt con đâu” Cẩn Mai nghỉ thấy cũng đúng, bèn tựa lên người Triệu Hiểu Khê: “Cũng phải, ba đã có mẹ rồi mà.Tình cảm của ba mẹ tốt như vậy, sao ba có thể làm chuyện có lỗi với mẹ được chứ? Nhất định do con suy nghĩ linh tinh...Ôi chao, khóa học của con vẫn chưa xong mà. Mẹ, con đi học tiếp đây” Chờ sau khi Cẩn Mai đi khỏi, nụ cười trên mặt Triệu Giai Khanh mới hoàn toàn nhạt đi rồi tắt hẳn. - --------------- Tại khu dân thường ở một nước chiến loạn nọ, KING ngồi phía trên, vẻ mặt tức giận: “Vẫn chưa tra ra người treo nhiệm vụ là ai sao?” Người phía dưới cúi thấp đầu, không dám nói lời nào. “Chúng mày đúng là lũ vô dụng, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong. Tao còn cần chúng mày để làm gì? Người ta đã đánh tới cửa rồi mà thậm chí còn không biết đối phương là ai?” Đám người phía dưới đều không dám ho he gì. Sau cùng, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đứng ra nói: “Đại ca, bọn em đã điều tra rất cẩn thận chuyện này, nhưng tra đi tra lại thì kết quả vẫn là Kim phu nhân. Có khi nào là do bà ta làm thật không?” KING lạnh lùng nhìn hắn ta: “Beyonce, nếu mày là Kim phu nhân thì mày sẽ để lại chứng cứ rõ ràng như thế à?” “Chưa chắc là không thể. Nếu Kim phu nhân cố ý làm như vậy để đánh lạc hướng, dời sự chú ý của chúng ta sang người khác thì sao?” Suy đoán này cũng có thể, KING nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định gọi điện thoại cho Kim phu nhân, nhưng lại không ai bắt máy mà lại bị tắt ngang. KING tức giận đến mức ném vỡ điện thoại: “Ả đàn bà chết tiệt, tuyệt đối đừng để tao biết là ai làm, bằng không tao nhất định không bỏ qua” “Tiếp tục điều tra chỗ ở của Kim phu nhân cho tao” Beyonce đáp vâng, vừa định đi ra ngoài thì thấy một người cuống cuồng chạy từ ngoài vào: “Đại ca, người của KA đến rồi” KING đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận bừng bừng: “Thằng khốn Ryan này, nó cho là tao sợ nó thật sao. Kéo người ra đó diệt sạch người của KA cho tao” Đám đàn em đồng loạt tuân lệnh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Mấy ngày nay Ryan cứ như nổi điên, cắn lấy KING không tha. Nếu không phải còn có đám lính đánh thuê khác vẫn luôn rình rập để bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lén người của BK, thì KING đã xử Ryan từ lâu rồi, chứ đâu phải trốn chui trốn lủi không khác lũ chuột cống như bấy giờ. Vì thế, có thể nói KING hận kẻ treo nhiệm vụ này đến thấu xương. Lúc Hoàng Yến Chi biết tin về KING và Ryan đã là ba ngày sau, lần này bất kể là người của KING hay người của Ryan đều bị tổn thất rất nhiều, có thể nói là hai bên đều thiệt hại nặng nề. “Irene đã đi tìm Ryan rồi” Hely nói. Suy cho cùng cũng là do bọn họ lôi Ryan vào chuyện này. Nếu không phải vì giúp bọn họ thì anh ta đã chẳng đắc tội với KING. “Chẳng phải vết thương của anh ấy còn chưa khỏi hẳn sao?” Hoàng Yến Chi cau mày. “Cậu cũng biết tính tên Irene này mà, anh ấy là một người trong tình trọng nghĩa. Bây giờ Ryan gặp nạn, chắc chắn anh ấy sẽ không giương mắt làm ngơ, nhưng tớ cũng chẳng cần lo lắng cho sự an nguy của anh ấy.” Hoàng Yến Chi nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu tán thành..