Dương Long cứ đứng sau lưng cô, cũng không biết được cô gái này là người như thế nào, cứ coi như là không biết thân phận của anh đi chăng nữa, nhưng trong tình huống như tối hôm qua, những người khác nào dám giúp anh, gọi điện cho cảnh sát đã là có gan lắm rồi. Vậy mà cô gái này lại khác, không những giúp anh mà còn đưa anh về nhà, cũng không lo sợ anh là kẻ lấy oán báo ơn, sau khi tỉnh dậy sẽ giết cô diệt khẩu. Trong lòng nghĩ vậy, Dương Long cũng hỏi thẳng ra. Hoàng Yến Chi lau khô giọt nước cuối cùng còn dính trên tay, không thèm nhìn anh dù chỉ một cái, “Anh vốn không đánh lại tôi.” Dương Long: … Hoàng Yến Chi nói thật, dù gì nhà họ Hoàng cũng xuất thân từ quân đội, trong nhà ngoại trừ Hoàng Hi Lan chân yếu tay mềm không biết đánh đấm ra, Hoàng Yến Chi và Hoàng Minh Dạ đều được ông nội rèn luyện, thân thủ đều rất tốt. Vả lại, Dương Long đang mang thương tích đầy mình thế này, muốn làm hại Hoàng Yến Chi, e rằng cô chỉ có thể tặng anh ta hai tiếng “ha ha” thôi. Hoàng Yến Chi đi rồi, không hề dông dài chút nào, chỉ để lại một mình Dương Long. Anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi một cuộc. Rất nhanh sau đó đã có tiếng gõ cửa, Dương Long gắng sức bước ra phía cửa, xác nhận rõ người đến là ai qua mắt mèo rồi mới mở cửa. Người tìm đến nhìn dáng vẻ của Dương Long: “Đại ca, sao anh lại thành ra thế này?” “Vào đi đã.” Dương Long để người kia vào, lê bước đến ngồi xuống ghế sofa. Người đến cũng biết được tầm nghiêm trọng của vấn đề: “Đại ca, rốt cuộc hôm qua anh đã đi đâu vậy? Anh em trong bang nhận được tin, thằng khốn Hắc Hổ cho người chặn đường anh, bọn em vội vàng đến ứng cứu nhưng không tìm thấy anh đâu.” Nói đến Hắc Hổ, ánh mắt Dương Long lại tràn đầy vẻ ác liệt: " Nếu không phải ông đây mạng lớn, tối qua quả thật đã khiến Hắc Hổ đắc ý rồi. A Nam, trong bang có kẻ phản bội, bây giờ tôi chưa tìm ra. Cậu bí mật điều tra trước đi, đừng đánh rắn động cỏ. Ngoài ra, giúp tôi tìm hiểu xem chủ nhân căn hộ này là ai." Người được gọi là A Nam gật đầu đồng ý. Người biết được lộ trình của Dương Long tối qua không nhiều, đáng lẽ Hắc Hổ không thể có được tin tức. Nay không những biết tin mà còn phục kích được trên đường, ngoài việc có nội gián, A Nam cũng không nghĩ ra cách lý giải nào khác. “Đại ca, sau khi tìm hiểu được chủ nhân của ngôi nhà này là ai xong, có cần phải…” A Nam làm động tác cứa cổ. Dương Long lườm sang, nếu không phải chân tay đang bị thương thì anh thật sự muốn đá một cái, cái tên ngu ngốc này. “Cô ấy là ân nhân cứu mạng tôi, cậu cứ thử động vào cô ấy xem.” Dương Long gằn giọng. A Nam vội rụt cổ lại. Dương Long ở lại chỗ của Hoàng Yến Chi nửa tháng, anh cho rằng Hoàng Yến Chi sẽ nhanh chóng trở về, thế nhưng đến tận ngày cuối cùng cô vẫn chưa xuất hiện. Còn A Nam, sau khi điều tra, cuối cùng cậu ta cũng thăm dò được chủ phòng này là một người đàn ông, nhưng lại không tìm được người này ở Hoa Hạ. Không còn cách nào khác, Dương Long chỉ có thể ngừng tìm kiếm, trở về bang Bạch Long. Nửa tháng nay Hoàng Yến Chi đã làm gì? Ngoài việc thỉnh thoảng ra ngoài chơi với Trương Linh, phần lớn thời gian cô đều ở nhà chăm sóc Hoàng lão thái. Dạo này tinh thần của Hoàng lão thái càng ngày càng yếu, sắc mặt cũng ngày một kém hơn, chủ yếu thời gian trong ngày bà đều ngủ. Hoàng Yến Chi cảm nhận được rằng bây giờ thời gian của Hoàng lão thái không còn nhiều nữa. Cô ngồi bên giường của Hoàng lão thái, bà vừa mới ngủ. Cô nắm lấy bàn tay gầy như que củi của bà, nhìn vẻ mặt an tĩnh hiền hòa ấy. Hoàng lão gia bước tới, vỗ nhẹ vai Hoàng Yến Chi. Cô đứng lên đi theo ông nội ra ngoài. Hai ông cháu đi ra vườn hoa. Hiện đang là mùa hè, hoa dành dành nở rộ khắp vườn, khiến không khí thoang thoảng hương thơm. Đây là loại hoa mà Hoàng lão thái thích nhất nên ông đã cố ý trồng vài cây ở mọi ngõ ngách trong vườn. “ Chi Chi, thấm thoắt cháu cũng đã hai mươi hai tuổi, là một cô thiếu nữ rồi.” Hoàng lão gia nhìn sườn mặt tuyệt đẹp của cháu gái, cảm thán. Mắt Hoàng Yến Chi khẽ chớp: “Ông nội, ông muốn nói gì ạ?” “Cháu vẫn luôn là một đứa trẻ thông minh. Có rất nhiều chuyện, cho dù chúng ta không nói ra, trong lòng cháu vẫn hiểu rõ. Đây là điều khiến ông và bà nội cháu vui mừng nhất, nhưng cũng là chuyện ông bà lo lắng nhất. Tục ngữ có câu thông minh quá ắt sẽ bị tổn thương.”. Ông chưa bao giờ phủ nhận sự thông minh của đứa cháu gái này, lúc nó còn bé, ông đã nhận ra được rồi. Thế nhưng, sau khi nó lớn lên, lúc mà Hoàng Yến Chi trở lại nhà họ Hoàng, Hoàng lão gia tự nhận kiếp này đã gặp vô số người, nhưng rất ít người có thể khiến cho ông cảm thấy không hiểu rõ được, nếu quả thật phải nói có thì một là Quân Hạo Kiện, hai là đứa cháu gái trước mặt ông. Hoàng Yến Chi trông có vẻ dửng dưng lạnh lùng, nhưng thật ra tấm lòng rất ấm áp dịu dàng, nhưng nếu nói nó thiện lương, thì có đôi khi nó lại rất thờ ơ. Đây là sự thờ ơ đối với mọi việc cũng như với mạng sống. Hoàng lão gia đã phái người điều tra cuộc sống của Hoàng Yến Chi sau khi bị bọn buôn người bắt cóc, biết cô được một cặp vợ chồng của nước Z nhận nuôi. Sau đó, cặp vợ chồng kia bị tai nạn, trừ việc đó ra, ông không điều tra được bất kỳ thông tin nào nữa. Từ trước đến nay, Hoàng lão gia chưa bao giờ nghi ngờ Hoàng Yến Chi không phải là con cháu của nhà họ Hoàng. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, muốn xét nghiệm thật giả chỉ là một chuyện rất đơn giản, huống chi năm đó nhà họ Hoàng đã cho làm xét nghiệm từ lâu. “Ông nội, cháu không quá cố chấp, cháu chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc bà nội trong những ngày cuối cùng, để sau này không phải hối hận thôi.” “Cháu nghĩ thông suốt được thì tốt. Bà nội cháu thấy mấy hôm nay cháu chỉ ở nhà, không đi đâu cả nên rất lo lắng. Ông và bà cháu đã già rồi, sớm muộn gì cũng có ngày này, ông bà đều đã chuẩn bị tâm lý, đồng thời cũng hy vọng cháu có thể suy nghĩ thông suốt hơn.” Lời nói của Hoàng lão gia rất chân thành, tuy rằng ông không hiểu được cô cháu gái này, nhưng lại thấy rõ rằng nó rất kính yêu vợ mình. Thời gian của vợ ông không còn nhiều, ông sợ con bé sẽ chịu không nổi nỗi đau này mà không gượng dậy được. “Bà nội cháu thường lải nhải với ông rằng Chi Chi của ông bà xinh đẹp như vậy, sau này không biết nên tìm người thế nào mới có thể xứng đôi với cháu gái của ông đây.” “Đó là vì bà nội thương cháu, nên mới cảm thấy cái gì cháu cũng tốt, nhưng chắc trong mắt người khác, cháu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.” Đôi mắt Hoàng Yến Chi đượm vẻ ấm áp, chuyện này cô cũng từng nghe bà nội nói rồi. Hoàng lão gia trợn mắt, “Bậy bạ, sao cháu gái của ông lại như vậy được, do mắt bọn họ mù thôi.” Hoàng Yến Chi khẽ cười, vẻ vui tươi hiếm thấy hiện lên khuôn mặt cô: “Ông nội, người khác mà biết sẽ gọi ông là Vua khoác lác mất thôi.” “Ông đâu có như vậy, cháu cũng biết mà, ông Quân của cháu đã muốn lừa cháu đến nhà bọn họ làm cháu dâu từ lâu, mỗi lần thấy cháu là đôi mắt ông ta lại phát sáng.” Lần này Hoàng Yến Chi thật sự cười ra tiếng, “Ông nội, nếu để ông Quân nghe được, chỉ e là sẽ tìm ông liều mạng đấy ạ.” “Ông sợ ông ta chắc!” Hoàng lão gia hừ lạnh, nhìn thấy nụ cười trên mặt cháu gái, tâm trạng ông cũng khá hơn nhiều. Dạo này sức khỏe vợ mình ngày càng sa sút, Hoàng Hi Lan lại vì gãy xương nên vẫn đang nằm viện. Vũ Ân Nguyệt suốt ngày chạy tới đó, về nhà lại nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ mặt oán giận. Nhất là vào hôm dàn nhạc biểu diễn, có người nói Hoàng Hi Lan suýt chút nữa đã uống thuốc ngủ tự tử trong bệnh viện. Vũ Ân Nguyệt lại về nhà ầm ĩ một trận, cuối cùng vẫn là ông đứng ra giải quyết. Mấy hôm nay, bầu không khí trong nhà rất nặng nề. Từ hôm đó về sau, ngoại trừ đến phòng bà, Hoàng Yến Chi cũng chỉ ở trong phòng mình, ngay cả phòng khách cũng rất ít ra. “Ông nội, hai người ở đây nói chuyện gì vậy?” Hoàng Minh Dạ tan làm về nhà, nghe chị Tống nói Hoàng Yến Chi và Hoàng lão gia đang ở vườn hoa nên ra đây tìm họ. “Ông và em cháu đang nói chuyện phiếm, cháu ra góp vui cái gì.” Bây giờ Hoàng lão gia nhìn thấy đứa cháu trai này là lại bực mình, suốt ngày chỉ biết lo kinh doanh, cũng chẳng biết ở bên cạnh em gái. Hoàng Minh Dạ vô cớ bị ghét bỏ, bèn sờ mũi một cái, tỏ ra vô tội..