Rời khỏi vườn hoa thì thời gian đã không còn sớm, Vệ Huy liền đưa Trương Linh đến trường quay. Thấy Trương Linh bắt đầu quay phim, Vệ Huy không rời đi ngay mà lại tìm một chỗ ngồi xuống. Cảnh quay này của Trương Linh là một cảnh đánh nhau, cô diễn cùng một nam diễn viên, một trong những cảnh đó chính là Trương Linh co chân lên đá vào nửa người dưới của nam diễn viên kia một cái. Mặc dù chỉ là diễn, nhưng nhìn nét mặt của Trương Linh, Vệ Huy vẫn có cảm giác bộ phận giữa hai chân đau đau, trong lòng anh thầm quyết định, sau này nhất định phải cẩn thận với cái chân của cô nhóc này. “Vệ Huy, giúp tôi tập thoại nhé.” Vừa kết thúc một cảnh xong, Trương Linh liền chạy tới, trong tay còn cầm kịch bản. Vệ Huy hoàn hồn, trả lời: “Được.” Đang tập thoại, Vệ Huy đột nhiên nghe bên tai có tiếng người la lên cẩn thận, anh lập tức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy cái thùng xếp chồng dùng để làm đạo cụ bên cạnh đang đổ về phía bọn họ. Vệ Huy chỉ kịp ôm Trương Linh vào lòng, sau đó liền bị mấy cái thùng đó đè ngã xuống đất. Trương Linh ở trong lòng Vệ Huy, nghe thấy rõ ràng một tiếng rên đau đớn. Hiện trường lập tức hỗn loạn, đến khi nhân viên công tác dời mấy chiếc thùng ra, Vệ Huy đã đau đớn đổ đầy mồ hôi, Trương Linh vẫn chưa thể hoàn hồn từ cơn khiếp sợ vừa rồi. Thấy dáng vẻ Vệ Huy, cô mới lập tức hoàn hồn: “Vệ Huy, anh không sao chứ.” Vệ Huy không trả lời cô, hiện tại cả người anh đều đau đến mức thở không nổi. Trương Linh chực khóc: “Vệ Huy, rốt cuộc anh làm sao vậy, anh nói gì đi chứ.” Vệ Huy mở mắt, nhìn thấy Trương Linh rưng rưng nước mắt, anh muốn cười một cái với Trương Linh nhưng lại cười không nổi, chỉ nhếch môi nói: “Tôi không sao, đừng khóc.” “Vệ Huy, anh đừng chết mà.” Nhân viên y tế nhanh chóng đến, Trương Linh đi theo lên xe cứu thương, vận may của Vệ Huy không tồi, cái thùng đập vào lưng anh, nhưng bởi vì là thùng đạo cụ nên bên trong trống rỗng, cho nên hoàn toàn không bị tổn thương đến nội tạng. Đầu anh bị cái thùng đập trúng nên bị rách một đoạn, kết quả kiểm tra não chỉ bị chấn động nhẹ. Lúc Vệ Huy tỉnh lại thì thấy Trương Linh đang dựa vào đầu giường, nắm tay anh, đôi mắt sưng như quả óc chó. Vệ Huy bất đắc dĩ cười cười, muốn rút tay về nhưng lại sợ cô giật mình tỉnh giấc, vì vậy cứ nằm im, lẳng lặng nhìn Trương Linh, đáy mắt Vệ Huy tràn đầy ôn nhu. “Vệ Huy, anh tỉnh rồi.” Trương Linh mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Vệ Huy, cô vui mừng nói. Vệ Huy gật đầu, nhưng cảm thấy đầu óc choáng váng, không chịu được mà nhắm mắt lại, Trương Linh hoảng hốt hỏi: “Vệ Huy, anh làm sao vậy, khó chịu chỗ nào à?” Vệ Huy nhắm mắt, chờ cơn choáng váng này qua đi mới mở mắt ra: “Tôi không sao, đừng lo lắng.” “Ai lo lắng cho anh.” Trương Linh mạnh miệng. Vệ Huy cười một tiếng: “Cô không lo thì sao mắt lại sưng như quả óc chó thế kia.” “Đây là vì tôi ngủ không ngon nên mắt mới sưng thôi, nói thế nào đi nữa thì anh cũng vì cứu tôi mới phải nằm viện, tôi đâu thể bỏ mặc anh được.” Trương Linh giải thích. Vệ Huy tỉnh lại, bác sĩ liền tới kiểm tra nhưng phát hiện không có gì bất thường, nên vài ngày nữa là anh có thể xuất viện. Trương Linh định xuống dưới mua cho anh một bát cháo, nhưng nơi này là nước F, gần đây không chỗ nào bán cháo cả. Để mua bát cháo này, Trương Linh phải đặc biệt đón xe đến phố người Hoa. Khi Trương Linh trở về đã là một tiếng sau: “Cô đi đâu vậy, không phải nói là đi mua đồ ăn sao?” Trên trán Trương Linh toát một lớp mồ hôi mỏng, cô giơ túi cháo trong tay lên, nói: “Còn không phải là đi mua đồ cho anh ăn sao.” Vệ Huy đã ngửi được mùi cháo quen thuộc nên không nói gì nữa, nhưng trong mắt lại nhộn nhạo nhu tình ấm áp. “Bây giờ cả người tôi không có chút sức lực nào cả, cô đút cho tôi đi.” Vệ Huy nhìn bát cháo trước mắt, không động đậy. Trương Linh nhìn cánh tay lành lặn của Vệ Huy một cái: “Vết thương của anh là ở trên đầu chứ có phải ở tay đâu.” Vệ Huy mặc kệ, nằm yên nhìn Trương Linh, Trương Linh thấy đầu Vệ Huy quấn băng, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên giường Vệ Huy, cam chịu số phận bắt đầu đút cho anh ăn: “Này, ăn đi.” Vệ Huy ăn hết sạch bát cháo, Trương Linh vẫn không về, cô ngồi một bên xem mấy tấm ảnh chụp cảnh ở vườn hoa hôm nay Vệ Huy đưa cô đến, đa phần đều là ảnh một mình cô, trong đó chỉ có một tấm Vệ Huy chụp chung với cô. Vệ Huy ôm chặt vai cô, còn cô tựa trong lòng Vệ Huy, nhìn vào màn ảnh cười rất ngọt ngào, trước mắt Trương Linh bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng Vệ Huy kéo cô vào lòng, đỡ cái thùng kia thay cô. “Vệ Huy, tại sao lúc đó anh lại cứu tôi?” Trương Linh bỗng nhiên nhìn Vệ Huy, nghiêm túc hỏi. Vệ Huy mỉm cười, trong ánh mắt đào hoa lóe lên những tia sáng nhỏ, cười tự giễu: “Thay vì đau lòng khi phải nhìn em bị thương thì chi bằng để người bị thương là anh, như vậy chí ít trái tim vẫn không sao.” Trương Linh bỗng nói không nên lời, nhìn nụ cười tự giễu của Vệ Huy, không biết tại sao trái tim cô lại đột nhiên đập liên hồi: “Vệ Huy, có phải là anh thích tôi không?” Cô buột miệng nói. Có điều vừa dứt lời, Trương Linh liền nhận ra mình vừa nói gì, gương mặt lập tức đỏ lên. “Vừa rồi tôi chỉ nói vớ vẩn thôi, anh đừng xem là thật.” Trương Linh vội vàng đứng dậy định chạy trốn. Vệ Huy bật dậy, kéo lấy tay cô không cho cô đi: “Trương Linh, đúng là anh thích em, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình thích em từ lúc nào. Thấy em cười anh sẽ vui vẻ, thấy em buồn anh cũng sẽ buồn theo, thấy em nói cười với người đàn ông khác anh sẽ tức giận. Trương Linh, anh đúng là đã thích em đấy, em có thích anh không?” Trương Linh, em có thích anh không? Bên tai Trương Linh chỉ quanh quẩn một câu nói này, cô đưa lưng về phía Vệ Huy nên Vệ Huy thấy không rõ nét mặt của cô, Vệ Huy quay người Trương Linh lại, nhưng cô chỉ cúi đầu. “Trương Linh em ngẩng đầu lên nhìn anh này.” Vệ Huy dịu dàng dỗ dành. Trương Linh vẫn không ngẩng đầu lên, mặt cô nóng ran, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng, cô chưa bao giờ nghĩ tới Vệ Huy sẽ nói thích cô. Thấy Trương Linh không có bất kỳ phản ứng nào, lòng Vệ Huy từ từ lạnh xuống rồi dần dần nguội lạnh, bàn tay đang cầm tay Trương Linh dần thả lỏng, cuối cùng buông thõng xuống: “Em không thích anh cũng không sao, em cứ coi như câu nói vừa rồi của anh chỉ là một câu nói đùa đi.” Trương Linh vẫn cúi đầu, nghe vậy, cô liền xoay người rời đi. Đáy mắt Vệ Huy thoáng nét cô đơn, quả nhiên là bản thân anh tự mình đa tình. “Vệ Huy, bây giờ tôi cũng không biết liệu mình có thích anh không, anh cho tôi chút thời gian để tôi suy nghĩ thật rõ ràng.” Ra đến cửa phòng bệnh, Trương Linh bỗng nói một câu, lọt vào tai Vệ Huy lại tựa như tiếng nói của thiên thần, anh nhìn ra cửa phòng bệnh, chỉ thấy một góc áo của Trương Linh. Khóe môi Vệ Huy vểnh lên thật cao, cười tươi như một đứa trẻ. Mấy ngày sau đó, mãi đến khi Vệ Huy xuất viện Trương Linh cũng không xuất hiện ở phòng bệnh nữa, Vệ Huy không kìm lòng được suy đoán có phải cô nhóc kia sau khi suy nghĩ kỹ đã phát hiện không thích mình, cho nên mới trốn tránh? Nghĩ vậy, trong lòng Vệ Huy càng sốt ruột hơn, anh xuất viện sớm một ngày rồi trực tiếp chạy tới trường quay nhưng không thấy Trương Linh đâu. Hỏi cấp dưới mới biết, thì ra hai ngày trước gia đình Trương Linh xảy ra chuyện nên cô đã về nước. Vệ Huy gọi điện thoại cho Trương Linh, nhưng điện thoại cô cứ luôn tắt máy, nên anh lại gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, em có biết Trương Linh đang ở đâu không?” Không biết ở bên kia Hoàng Yến Chi nói gì mà sắc mặt của Vệ Huy lập tức thay đổi. Sau khi gác máy, anh liền lái xe đến thẳng sân bay, mua vé chuyến bay sớm nhất để trở về nước. Khi Vệ Huy vội vã chạy tới nhà họ Trương thì Hoàng Yến Chi là người mở cửa: “Yến Chi, Trương Linh đâu?” Hoàng Yến Chi chỉ về phía phòng của Trương Linh, Vệ Huy đi tới, gõ cửa một cái: “Linh Linh, anh đây, Anh là Vệ Huy, em mở cửa đi.” Bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì. “Ngày hôm qua, sau khi trở về từ bệnh viện thì cô ấy liền nhốt mình trong phòng.” Hoàng Yến Chi đứng phía sau anh, buồn rầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Trương Linh. Vệ Huy cảm thấy cổ họng mình khô khốc: “Sao ba mẹ của Linh Linh lại đột nhiên...” Anh vừa nhận được tin, ba mẹ của Trương Linh đã qua đời trong một vụ tai nạn vào hai ngày trước, Trương Linh cũng không kịp gặp ba mẹ lần cuối. “Là tai nạn giao thông, tài xế xe tải lái xe trong lúc say rượu.” Hai ngày trước, cha của Trương Linh là Trương Vĩ chở vợ ra sân bay, định sang nước F thăm con gái. Kết quả là xe chạy đến nửa đường, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ thì đột nhiên một chiếc xe tải lớn từ hướng ngược lại đâm thẳng vào xe của Trương Vĩ, xe của họ bị xe tải lớn đâm phải, Trương Vĩ và vợ tử vong tại chỗ. Sau đó mới biết được, lúc đó tài xế xe tải lớn kia lái xe trong lúc say rượu. Vệ Huy vẫn biết Trương Linh có một gia đình rất hạnh phúc, tình cảm của ba mẹ cô rất đằm thắm, cũng rất thương yêu đứa con gái duy nhất này. Ba mẹ đột ngột qua đời là cú sốc khó có thể chấp nhận được đối với cô. Hoàng Yến Chi đưa một chiếc chìa khóa cho Vệ Huy: “Anh vào xem cô ấy một chút đi.” Vệ Huy nhận lấy chìa khóa, mở cửa đi vào phòng. Trong phòng, Trương Linh ngồi dưới đất, mặt vô cảm ôm di ảnh của ba mẹ trong lòng. “Linh Linh.” Vệ Huy ngồi xổm xuống, nhỏ giọng gọi cô, nhưng Trương Linh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Vệ Huy ngồi xuống bên cạnh cô, dựa lưng vào tường. “Linh Linh, anh hiểu được tâm trạng của em, anh cũng từng mất đi người mà anh yêu thương nhất. Chắc em không biết được đâu, mẹ của anh đã mất lúc anh hai mươi tuổi, là bị nhân tình của ba anh làm tức chết. Lúc đó anh đang ở nước ngoài du học, mãi cho đến khi từ nước ngoài trở về, anh thậm chí còn không thể gặp mặt mẹ anh lần cuối. Còn ba anh thì sao? Sau khi mẹ anh mất chưa được ba tháng thì ông ta đã vội vã đăng ký kết hôn với kẻ thứ ba đã làm mẹ anh tức chết, lại còn đưa người phụ nữ đó về nhà. Ông nội anh vì để xoa dịu bên nhà ngoại anh, bèn đuổi ba anh ra khỏi công ty, trước khi mất còn giao toàn bộ công ty cho anh quản lý. Ba anh vì muốn lấy lại công ty nên đã liên hợp với các cổ đông và nhân viên cấp cao trong công ty định đuổi anh ra khỏi công ty. Năm đó, anh chỉ mới hai mươi lăm tuổi.” Vệ Huy thấp giọng kể lại chuyện của mình, dù anh không biết Trương Linh có thể nghe được bao nhiêu. “Thật ra ban đầu tình cảm của ba mẹ anh cũng rất tốt. Nhưng sau khi anh ra đời, bởi vì sinh non nên sức khỏe của anh rất yếu ớt, mẹ anh vì chăm sóc anh, đã dồn tất cả tinh lực lên người anh, không chú ý đến ba anh, ngay cả ba anh ngoại tình cũng không biết. Từ nhỏ, anh đã sống trong một gia đình không hạnh phúc, thế nên so ra thì em may mắn hơn anh rất nhiều, ít nhất tình cảm của ba mẹ vẫn luôn rất tốt, rất yêu thương em. Còn anh, những người yêu thương anh đều đã rời bỏ anh mà đi rồi, chỉ có lại một đám người như hổ đói nhìn chằm chằm vào anh, lúc nào cũng chuẩn bị đá anh ra khỏi công ty, để ba ruột của anh thay thế anh.” Ánh mắt Trương Linh bỗng chuyển động..