“Tôi không mua nổi nhà là thật, một căn nhà nhỏ ở thủ đô cũng phải hơn mấy triệu, bây giờ tôi kiếm được tiền, nhưng sau này còn phải dùng tới, giờ tôi làm gì có tiền, tiền cho các người đều là tiền tôi tiết kiệm đấy.” Trước đó Lý Đại Đầu cũng đã nghĩ đến phản ứng của Hoàng Hi Lan, người kia đã nói trước nên khi nghe cô ta nói vậy thì bọn họ cũng không tin: “Tuy tao không có học thức, nhưng mày cũng đừng tưởng lừa được tao. Trước khi tới tìm mày thì tao đã hỏi thăm người ta rồi, nhất định là mày có tiền. Nếu mày không muốn mua nhà thì được thôi, tao đi tìm luật sư ra tòa, nhân tiện tâm sự với đồng nghiệp của mày, cho họ xem mày đã đối xử với ba mẹ ruột như thế nào.” Lý Đại Đầu nói xong cũng làm bộ muốn đi, mặt Hoàng Hi Lan xanh mét rồi lại đỏ phừng, trông rất khôi hài. Uy hiếp trắng trợn thế này thì làm sao cô ta còn không quản cho được? “Đứng lại đó, không phải là muốn nhà à, tôi mua. Ngày mai tôi đi mua, được rồi chứ gì?” Lý Đại Đầu hớn hở, lại thêm điều kiện: “Tao muốn nhà gần trung tâm, xa quá cũng không được, ba mẹ mày đều không biết lái xe, xa quá đi khám bệnh cũng không tiện.” Hoàng Hi Lan đen mặt: “Bây giờ mấy người đi được rồi chứ?” “Sinh hoạt phí tháng này còn chưa có, mau đưa đây.” Lý Đại Đầu chìa tay ra. Hoàng Hi Lan cứng mặt, lấy một xấp tiền mặt trong túi ra đưa cho Lý Đại Đầu. Lý Đại Đầu nhét vào người, nhìn sang Điền Thúy Phương, bà ta nhìn cô ta, dịu dàng nói: “Hi Lan, mẹ với ba đi trước, con ở nhà họ Hoàng một mình nhớ cẩn thận, chịu ấm ức gì thì về nhà với ba mẹ nhé.” Hoàng Hi Lan không nhịn được xua xua tay, bây giờ cô ta chỉ muốn họ cút ngay đi, cút đi cho khuất mắt cô ta là tốt nhất, ngực cô ta phập phồng biểu lộ sự tức giận. Cô ta nhìn xung quanh, thấy không có ai thì bỏ đi. Chờ sau khi cô ta đi, một người đứng sau cái cột đi ra, nở nụ cười kỳ dị. Cô ta là nghệ sĩ đàn dương cầm, kỹ thuật không kém Hoàng Hi Lan là bao. Thế nhưng, Vũ Ân Nguyệt vì muốn nâng Hoàng Hi Lan lên nên có rất nhiều phần trình diễn không tới lượt cô ta, cô ta đã khó chịu từ lâu. . Kiếm Hiệp Hay Cô ta nhìn điện thoại của mình, trong đó là đoạn đối thoại vừa nãy của bọn họ, tuy khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe được. Cô ta cười cười, làm như không có chuyện gì rồi đi về. - --------------- Hôm sau, trên internet xuất hiện tin tức: Tân nghệ sĩ đàn dương cầm Hoàng Hi Lan không phải con gái ruột nhà họ Hoàng, mà chỉ là con nuôi. Không chỉ có thế, lúc ba mẹ ruột tới tìm, vì không muốn rời khỏi nhà họ Hoàng mà cô ta không nhận người thân. Trong đó không chỉ có chữ mà còn cả một đoạn ghi âm, trong đấy đều là chính miệng Hoàng Hi Lan nói với Lý Đại Đầu, có cả lời mà Điền Thúy Phương nói, còn chuyện Lý Đại Đầu uy hiếp Hoàng Hi Lan thì đã bị cắt bỏ. Lúc tin tức bị tuôn ra đã gây nên một cơn sóng lớn trên mạng, rất nhiều người cho rằng đoạn ghi âm này là giả, nhất định là antifan của Hoàng Hi Lan làm. Cuối cùng có một nhân vật lớn nhảy ra nói đoạn ghi âm này là thật, không hề bị chỉnh sửa gì cả, lúc này những người nói đó là giả liền như bị tát thẳng vào mặt. Trên mạng im thin thít, không ai dám đứng ra bênh nữa, hình tượng nữ thần hoàn mỹ của Hoàng Hi Lan tuột dốc không phanh, khắp nơi đều là lời chửi mắng. Phản ứng mãnh liệt như thế khiến Hoàng Hi Lan tức đến đập cả máy tính. Đầu tiên cô ta nghĩ đó là do vợ chồng nhà họ Lý làm, dù sao hôm qua họ cũng vừa uy hiếp cô ta, nhưng vừa nghĩ lại liền biết là không có khả năng. Dù sao còn chưa mua nhà cho bọn họ, bây giờ tung tin này ra không hề có lời chút nào. Nếu không phải họ thì là ai? Người có thù với cô ta trừ Hoàng Yến Chi thì chẳng còn ai khác, mà bây giờ Hoàng Yến Chi lại không ở thủ đô nên chắc chắn không phải do cô làm. Thoáng chốc, Hoàng Hi Lan mờ mịt không rõ. Tiếp theo đó chính là điện thoại của các thương hiệu quảng cáo, chất vấn những bình luận trên mạng về cô ta là thế nào. Lúc nhà họ Hoàng biết được tin thì trên mạng đã bùng nổ cả rồi, Hoàng lão gia liền gọi Hoàng Hi Lan về nhà. Nhìn Hoàng lão gia nghiêm túc ngồi trong phòng khách, Hoàng Hi Lan lo lắng gọi: “Ông nội.” Hoàng lão gia yên lặng nhìn cô ta, Vũ Ân Nguyệt ngồi bên cạnh không nói gì, bây giờ không tới lượt bà lên tiếng. “Những chuyện trên mạng kia là thế nào?” Mặt Hoàng Hi Lan cứng đờ, khô khốc trả lời: “Ông nội, những cái đó đều là giả, đoạn ghi âm cũng vậy, cháu vẫn phụng dưỡng họ, thậm chí cháu còn định vài ngày nữa mua nhà trong thủ đô cho họ dưỡng lão.” Thấy Hoàng lão gia không nói gì, Hoàng Hi Lan cam đoan: “Ông nội, những gì cháu nói đều là sự thật. Tuy cháu không thích họ vì họ đã bỏ rơi cháu, nhưng cháu chưa từng oán hận họ, tiền sinh hoạt mấy tháng nay của họ đều là cháu cho.” Hoàng Hi Lan tủi thân nói, Vũ Ân Nguyệt nghe thế thì mềm lòng nói: “Ba.” Hoàng lão gia liếc nhìn con dâu, rồi nói với Hoàng Hi Lan: “Hi Lan, ông mong cháu hiểu rằng, tuy cháu không phải cốt nhục ruột thịt nhà họ Hoàng, nhưng dù sao cũng là do nhà này nuôi lớn. Ông không hy vọng khi cháu ra ngoài, người ta sẽ bảo người nhà họ Hoàng không được dạy dỗ, không có lương tâm, là kẻ tham hư vinh. Đã là người nhà họ Hoàng thì phải gánh vác trách nhiệm của mình.” “Nếu mọi người nói cháu không phụng dưỡng ba mẹ ruột, vậy để đập tan tin đồn, cũng vì tốt cho cháu, cuối tuần này cháu sang ở với ba mẹ mình đi. Ông sẽ chuẩn bị nhà cho cháu, cứ vào ở là được, dùng hành động để chặn miệng những người đó mới là cách tốt nhất.” Hoàng Hi Lan trợn mắt nhìn xuống chân mình, không dám ý kiến gì về quyết định của Hoàng lão gia, chỉ yếu ớt nói: “Ông nội, nếu hôm nay là Hoàng Yến Chi gặp phải chuyện như vậy, liệu ông có để mặt em ấy đối diện với những lời phỉ báng, để em ấy bị vu oan mà không thèm ngó ngàng tới không? Ông luôn miệng nói ông xem cháu là con cháu nhà họ Hoàng, không khác Hoàng Yến Chi và anh trai, nhưng thật sự là không khác ư?” Sắc mặt Hoàng lão gia không thay đổi, nhưng sắc mặt Vũ Ân Nguyệt lại rất khó coi. Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, bà thật sự đã hết lòng hết dạ với Hoàng Hi Lan, vậy mà bây giờ con bé lại nói bọn họ không xem con bé là người một nhà. Đây chính là sự khác biệt giữa ruột thịt và không phải ruột thịt sao? Hoàng Hi Lan hoàn toàn không ý thức được điều này, mà vẫn tiếp tục nói: “Ông nội, ông tự mình ngẫm lại mà xem, từ sau khi Hoàng Yến Chi trở về, ông có thật sự đối xử công bằng với cháu? Không nói tới bà nội, vì từ ngày cháu mới tới cái nhà này, là bà đã không thích cháu rồi. Còn mẹ nữa, lúc con và Hoàng Yến Chi cùng gặp nguy hiểm, mẹ lựa chọn cứu em ấy trước. Mọi người dám nói bản thân mình xem cháu như ruột thịt không? Người ngoài đều nói nhà họ Hoàng tốt, đối xử tốt với con nuôi thế này thế kia, nhưng có ai nhìn thấy nỗi khổ sau lưng cháu đâu. Cháu vẫn luôn cẩn thận lấy lòng mọi người, hy vọng được mọi người công nhận, cố gắng nỗ lực để trở nên ưu tú, được mọi người yêu thương. Còn Hoàng Yến Chi thì sao? Nó không cần làm gì cả là đã được mọi người hết lòng hết dạ với nó rồi. Đây không gọi là phân biệt đối xử thì gọi là gì?” Có vài lời vốn giấu sâu trong lòng, đến khi có cơ hội thì sẽ bùng lên. Hiển nhiên, bây giờ Hoàng Hi Lan không nhịn được nữa. Hoàng lão gia nhìn Hoàng Hi Lan bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nếu cháu cảm thấy nhà họ Hoàng đối xử không tốt với cháu, hơn nữa bây giờ cha mẹ ruột của cháu cũng đã đến đây tìm cháu rồi, thì cháu hãy sống cùng bọn họ đi. Bọn họ là ruột thịt của cháu, chắc chắn sẽ đối xử tốt với cháu hơn nhà họ Hoàng. Nhà họ Hoàng nuôi cháu lớn thế này, là đã hết trách nhiệm rồi.” Cảm thấy nhà họ Hoàng không đủ tốt? Vậy thì rời khỏi nhà họ Hoàng đi! Xem như ông chưa từng nuôi một người như vậy. Sắc mặt Hoàng Hi Lan tái nhợt, nhìn Hoàng lão gia bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Ông nội, ông đuổi cháu đi vào lúc này?” Cô ta quay đầu nhìn Vũ Ân Nguyệt, cầu xin: “Mẹ, mẹ ơi, con không muốn rời khỏi nhà họ Hoàng đâu.” Vũ Ân Nguyệt nhìn Hoàng Hi Lan, trong mắt không còn sự yêu thương như ngày xưa nữa, những lời Hoàng Hi Lan đã làm bà bị tổn thương. Bà chợt nhớ tới lời mẹ chồng nói trước khi qua đời, mẹ chồng nói con bé là một con sói mắt trắng, nuôi không khéo thì nó sẽ cắn ngược lại. Lúc đó bà không tin, bà cảm thấy mẹ chồng đánh giá Hoàng Hi Lan quá mức phiến diện. Nhưng bây giờ, xem ra là bà sống quá hồ đồ rồi, bất cứ người nào trong nhà cũng nhìn rõ hơn bà. “Lan Lan, ông nội con nói rất đúng, bây giờ tin đồn con không phụng dưỡng cha mẹ ruột có ở khắp nơi, cách giải quyết tốt nhất là con sống cùng bọn họ, xóa bỏ lời đồn, như vậy mới có lợi cho sự phát triển sau này của con.” Vũ Ân Nguyệt dịu dàng nói. Thấy Vũ Ân Nguyệt không nói giúp mình, Hoàng Hi Lan cảm thấy không thể tin nổi, lui ra sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô ta nhìn Hoàng lão gia, rồi lại nhìn Vũ Ân Nguyệt, nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn: “Ha ha… Một đám dối trá! Nói yêu thương tôi, toàn là nói dối! Muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hoàng sao? Có phải từ lúc Hoàng Yến Chi trở về, mấy người đã muốn đuổi tôi đi rồi phải không? Từ ngày đầu tiên đã muốn làm vậy, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, nên không đợi được nữa?” “Còn bà nữa, người mẹ tôi yêu thương nhất, bình thường luôn ra vẻ yêu thương tôi, hiểu tôi, nhưng lúc tôi gặp nguy hiểm lại vứt bỏ tôi. Hoàng Yến Chi có thể gả cho Quân Hạo Kiện, còn tôi thì không, thậm chí nghĩ thôi cũng không được. Vì muốn tôi bỏ đi ý nghĩ này, mà bà đòi gả tôi cho một tên nghèo kiết hủ lậu. Đây chính là tình yêu của bà? Quả là dối trá đến tột cùng!” “Hoàng Hi Lan, cô nói cái gì đó?” Hoàng Minh Dạ vào đến cửa, vừa lúc nghe những lời này thì lạnh giọng quát. Hoàng Hi Lan vốn sợ Hoàng Minh Dạ, nhưng vào giây phút này, cô ta cũng chẳng cần phải sợ gì nữa. Cô ta lạnh lùng nhìn từng người trong nhà họ Hoàng nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Vẫn là câu nói cũ, nếu hôm nay đổi thành Hoàng Yến Chi gặp chuyện như vậy, thì mấy người sẽ đuổi nó ra ngoài sao?” “Cái gì mà hào môn thế gia, toàn bộ đều là dối trá. Nếu mấy người không cần tôi thì tôi đi là được, không cần phải đuổi.” Hoàng Hi Lan đứng thẳng người, hơi ngẩng đầu, để giữ sự kiêu ngạo của chính mình. Cô ta nhìn thoáng qua người đang ngồi, sau đó đi ra ngoài. Đi tới cửa chính, cô ta quay đầu lại nhìn nơi mình đã sống hơn 10 năm, trong mắt tràn đầy hận ý. Sắc mặt cả nhà họ Hoàng rất khó coi, nhất là Vũ Ân Nguyệt, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Hoàng M quáainh Dạ lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?” Vũ Ân Nguyệt cứ như không nghe con trai hỏi, quay sang hỏi Hoàng lão gia: “Ba, có phải con đã sai rồi không?” a Hoàng lão gia nhìn con dâu của mình, thở dài một hơi, “Chuyện này không thể trách con được.” Có vài người bản tính chính là như vậy, bạn đối xử tốt 99 phần, nhưng chỉ cần có 1 phần không tốt, thì người ta sẽ hận bạn cả đời. Rất rõ ràng, Hoàng Hi Lan chính là người như thế. “Minh Dạ, đỡ mẹ cháu lên lầu nghỉ ngơi đi. Ngày mai cháu nói rõ với bên ngoài chuyện của Hoàng Hi Lan, không thể để chuyện này phát triển theo hướng đó được nữa. Ngoài ra, cháu hãy đưa căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng khách ở trung tâm thành phố cho nó. Xem như nhà họ Hoàng chúng ta đã hết tình hết nghĩa với nó rồi.” Hoàng Minh Dạ vốn định giữ căn hộ đó lại cho Hoàng Yến Chi nhưng nghe lời mẹ Hoàng lão gia nói, anh ấy cũng không phản đối. Nếu một căn hộ có thể cắt đứt mối quan hệ giữa nhà họ Hoàng và Hoàng Hi Đồng, thì anh ấy rất vui lòng đồng ý. Nhà thôi mà, mua thêm là được..