Hoàng Yến Chi yên lặng nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Được, Helen theo tôi. Hely, một mình cậu dẫn theo Irene được không?” Lúc này, Hely không tranh với Helen nữa, bèn gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề.” Irene vẫn không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng biết chuyện này rất nguy hiểm, lại không thể ngăn cản mà chỉ đành giữ yên lặng. “Tris, chú ý an toàn.” Irene nói. Hoàng Yến Chi gật đầu, cùng Helen đi ngược hướng bọn họ. Đây là rừng nhiệt đới sát biên giới, thuộc địa phận của biên giới nước Z. Rừng nhiệt đới về đêm vốn nên yên tĩnh, nhưng lúc này lại đang tràn ngập tiếng súng, thỉnh thoảng có tiếng người la hét thảm thiết. “Đội trưởng, bọn chúng muốn chạy vào nước D, nếu để bọn chúng vượt qua biên giới thì chúng ta không thể đuổi theo được nữa.” Huân Thiên Hàn nghiêm túc nói. Quân Hạo Kiện cầm ống nhòm ban đêm để quan sát, vẻ mặt nghiêm túc: “Báo với tổ B vòng qua bên trái, bao vây bọn chúng ở trong khu rừng nhiệt đới này, không được để bọn chúng thoát ra ngoài.” Ra khỏi rừng nhiệt đới là sang lãnh thổ của nước khác, không thể truy đuổi được nữa, nhiều chiến sĩ cơ động và cảnh sát vũ trang đã hy sinh, không thể để những người này hy sinh vô ích. Huân Thiên Hàn vâng một tiếng rồi quay người đi, Quân Hạo Kiện đưa ống nhòm cho Lý Liên Sinh: “Ở đây giao cho anh.” Một tay Lý Liên Sinh buông xuống, trên quần áo còn có vết máu, rõ ràng là bị thương. Trên người Quân Hạo Kiện cũng có máu, nhưng không phải là máu của anh, mà là máu của địch. Quân Hạo Kiện cuối cùng vẫn lựa chọn tin vào tin nhắn kia, trực giác mách bảo anh rằng nội dung tin nhắn này đều là thật. Trực giác của anh rất chuẩn, đã từng cứu mạng anh mấy lần. Lý Liên Sinh vốn không đồng ý với kế hoạch tác chiến lần này vì cho rằng quá mạo hiểm, lỡ như đây là cái bẫy thì chẳng phải bọn họ sẽ mất cả chì lẫn chài sao? Có điều, anh ta vẫn bị Quân Hạo Kiện thuyết phục. Dựa theo kế hoạch của anh, bọn họ mai phục ở đây từ sớm, quả nhiên chờ được đám người giao dịch của hai bên, trong đó có thành viên BK, kể cả KING, thủ lĩnh của BK. Lúc bọn chúng chuẩn bị giao dịch thành công, đang định rút lui thì nhóm Lý Liên Sinh xông ra, hai bên lập tức xảy ra xung đột, tiếng súng nổi lên bốn phía. Lý Liên Sinh và cảnh sát đối phó bọn buôn ma túy, còn nhóm Quân Hạo Kiện chủ yếu đối phó với BK. Bởi vì đã sớm có chuẩn bị nên lúc đầu bọn họ bắt được không ít người của đối phương, tịch thu được rất nhiều ma túy. Nhưng BK vẫn là BK, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, bọn chúng bảo vệ trùm BK chạy trốn trong rừng mưa, tạo thành cục diện chiến đấu hỗn loạn. Lý Liên Sinh bị bọn BK bắn bị thương, nếu không nhờ Quân Hạo Kiện đúng lúc xuất hiện thì e rằng đã chẳng phải chỉ bị một vết thương nhỏ như vậy. Quân Hạo Kiện chạy theo một hướng. Tuy không chắc KING trốn theo hướng nào, nhưng nếu anh là hắn thì anh sẽ chọn con đường này, dù sao đây cũng là con đường gần nhất. Con đường này khá khó đi, mà ngày hôm trước trời mưa, trên mặt đất trơn trợt nên càng khó đi hơn. Nhưng Quân Hạo Kiện lại đi rất nhanh, cứ như rào cản này không hề tồn tại. Quả nhiên, không lâu sau liền nghe thấy tiếng nổ súng. Mắt Quân Hạo Kiện trầm xuống, chạy nhanh hơn về phía trước thì thấy vài người đang đánh nhau, trong đó có một người là cấp dưới của anh, Vương Kiệt. Hai người còn lại là thành viên BK, còn KING đứng một bên ung dung xem kịch. Vương Kiệt sắp không chịu nổi nữa. Trong đội, khả năng cận chiến của anh ta xếp thứ ba, nhưng hai thành viên BK này cũng đâu phải ngồi không. Nhất là khi bên cạnh còn có KING giơ súng nhìn chằm chằm, đối mặt với họng súng đen ngòm, cùng với sức tấn công càng ngày càng mạnh, nhưng Vương Kiệt vẫn không chút sợ hãi. Anh ta đang đợi, vì anh ta tin chỉ cần mình cố gắng giữ chân ba người này thì đội trưởng nhất định sẽ mang người đến. Đám súc sinh BK này làm không ít chuyện xấu, anh ta đã từng tận mắt thấy bọn chúng giết phụ nữ, người già và trẻ em, ngay cả phụ nữ có thai cũng không tha. Lũ cặn bã này không đáng được sống trên đời. Vương Kiệt lại bị đánh một cú vào đầu, mắt nảy đom đóm, quân trang rách nát, có vài vết thương đang chảy máu, nhất là vết thương ở bụng, nếu không băng bó kịp thời có thể sẽ mất mạng. “Vừa rồi giỏi lắm mà? Cho mày xen vào việc của người khác này, lần nào cũng gặp bọn mày, lũ sâu bọ thối tha.” Một thành viên BK túm áo Vương Kiệt, vừa đánh vừa chửi. Không chỉ có cảnh sát hận BK, mà bọn BK cũng hận cảnh sát. Mấy năm nay, không ít thành viên của BK chết trong tay cảnh sát, nhất là đội trưởng của bọn họ, tên là Lão Hổ hay là Sư Tử gì đó. Vào khoảnh khắc con dao trong tay gã đó sắp găm vào lồng ngực Vương Kiệt thì một tiếng súng vang lên, con dao lập tức rơi xuống đất. Không đợi gã hoàn hồn, viên đạn thứ hai đã xuyên thủng đầu gã. Cơ thể to lớn ngã xuống. Tên còn lại lập tức bỏ chạy, nhưng vẫn không tránh được một viên đạn khác bắn xuyên qua lồng ngực của gã. Thứ cuối cùng gã nhìn thấy là một gương mặt mà gã hận thấu xương, mãi mãi cũng không quên. Vẻ mặt Quân Hạo Kiện lạnh lẽo, anh không qua đỡ Vương Kiệt dậy ngay mà đứng ở đó, nòng súng nhắm ngay KING. KING cũng đang nhìn anh, nghiến răng nói: “Quân Hạo Kiện, chúng ta lại gặp mặt." Vốn định hành hạ người của Quân Hạo Kiện đến chết, nhưng cuối cùng hai người của hắn lại bị đối phương giết, lại còn ngay trước mắt hắn. Đoàng! Quân Hạo Kiện không nói hai lời mà thẳng tay bóp cò, viên đạn bay thẳng về phía đầu KING. KING không hề biến sắc, vội khom lưng tránh đạn. Tiếng súng liên tục vang lên trong đêm đen, làm đàn chim bay tán loạn. Rất nhanh sau đó, nơi đây lần nữa rơi vào yên tĩnh. Hai bên đều đã bắn hết đạn, Quân Hạo Kiện ném súng xuống đất. KING muốn chạy trốn, nhưng hắn biết nếu không giải quyết Quân Hạo Kiện thì hắn không thể chạy trốn được. KING cười tàn nhẫn, ném súng trong tay xuống, hai người lao vào đấu tay đôi với đối phương. Lúc Hoàng Yến Chi và Helen chạy tới liền thấy hai bên đang đánh nhau, dưới đất có mấy người nằm, không rõ sống hay chết, có người của bọn buôn ma túy, cũng có người bên phía nước Z. Hoàng Yến Chi thấy quân trang quen thuộc thì mặt biến sắc. Nhất là khi thấy Huân Thiên Hàn, lòng cô kinh hoảng, Quân Hạo Kiện quả nhiên ở đây. Thật ra trên mặt của Huân Thiên Hàn vẽ thuốc màu quân dụng, không phải người quen sẽ không nhận ra được. Vậy mà Hoàng Yến Chi chỉ liếc một cái đã biết là anh ta, ít nhiều cũng do trí nhớ hơn người của cô. Cách đó không xa, một họng súng đen ngòm đang nhắm thẳng Huân Thiên Hàn, mà anh ta lại không phát hiện. Hoàng Yến Chi bắn một phát súng, sau đó đi ngay, cô muốn đi tìm Quân Hạo Kiện. Huân Thiên Hàn không hề biết suýt nữa là mình đã đến nhà diêm vương uống trà, chỉ chuyên tâm đối phó người trước mặt, hoàn toàn không có thời gian để ý xung quanh. Rừng nhiệt đới quá rộng, Hoàng Yến Chi muốn tìm được Quân Hạo Kiện chẳng khác gì mò kim đáy bể. “Tris, khu rừng nhiệt đới này rộng như vậy, sao chúng ta tìm được?” Helen đẩy bụi cây trước mặt ra, hỏi cô. Sắc mặt Hoàng Yến Chi bình tĩnh, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ nhận thấy vẻ lo lắng trên đó. Lúc chưa thấy Huân Thiên Hàn, cô vẫn còn ôm một chút hy vọng, nhưng vừa thấy anh ta thì chút xíu hy vọng đó đã biến mất. Quân Hạo Kiện là đội trưởng, lại còn là một đội trưởng có trách nhiệm, đồng đội của anh xuất hiện ở đây, mà nhiệm vụ lần này lại nguy hiểm như vậy nên chắc chắn anh có mặt ở đây. Một dao chặt phăng con rắn độc đang muốn tấn công mình, cô nhìn xung quanh, rồi chỉ một hướng: “Đi bên này.” Helen nhìn hướng cô chỉ: “Đây là đường gần nhất để ra khỏi biên giới, nhưng chưa chắc bọn họ sẽ đi đường này.” “Thử vận may thôi.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói, bất giác bước nhanh hơn, dọc đường gặp bọn buôn ma túy hoặc thành viên BK thì đều dùng biện pháp thích hợp để ra tay. Helen tuy không muốn giúp bên nào, nhưng Hoàng Yến Chi đã ra tay thì anh ta cũng không thể đứng xem. Có sự gia nhập của bọn họ, mặc dù không thể lập tức thay đổi cục diện của cuộc chiến nhưng cũng đã giảm bớt áp lực ở một mức độ nhất định cho cảnh sát nước Z, đồng thời cũng giảm bớt thương vong. Ban đầu, nhóm cảnh sát còn không hiểu đầu đuôi, nhưng nhiều lần, bọn họ cũng nhận thấy có người đang giúp mình. Có điều không ai biết là người nào đang giúp, bọn họ chỉ cho rằng đó là đội bạn do Lý Liên Sinh mời tới. Đợi chuyện này kết thúc, quân đội tiên phong sẽ được cấp trên biểu dương. “Tris, hình như bên kia có người đánh nhau.” Helen chỉ về một hướng, Hoàng Yến Chi đi về phía bên kia. Helen theo sát phía sau. Trên đường đi, bọn họ đã giải quyết không ít người, đạn cũng đã gần hết. Hoàng Yến Chi đến gần, liền thấy Quân Hạo Kiện và KING đang đánh nhau, lâu như vậy mà vẫn chưa phân thắng bại. Trên người Quân Hạo Kiện có nhiều vết thương, tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng trông vẫn rất đáng sợ. KING cũng chẳng khá hơn là bao. Hoàng Yến Chi và Helen núp một bên, không để bọn họ phát hiện. “Tris, anh ta là người đàn ông của cô?” Helen chỉ vào Quân Hạo Kiện. Hoàng Yến Chi chăm chú nhìn Quân Hạo Kiện, chú ý tình trạng của anh từng giây từng phút một. Nghe Helen hỏi, cô gật đầu: “Đúng vậy.” Helen chưa từng gặp Quân Hạo Kiện, nhưng anh ta biết KING, lại thêm biểu hiện của Hoàng Yến Chi, không khó để đoán được thân phận của Quân Hạo Kiện. “Tris, người đàn ông của cô rất mạnh.” Helen nghiêm túc nói, từ chiêu thức đánh nhau, Helen có thể nhìn ra vài phần thực lực của Quân Hạo Kiện. Huống chi, anh ta đã từng đánh nhau với KING, nên cũng có hiểu biết nhất định về thực lực của hắn. Anh ta thầm tính toán, nếu mình chống lại Quân Hạo Kiện thì sẽ có mấy phần thắng, nhưng kết quả là zero. “Tris, cô muốn lên giúp anh ta không?” Hoàng Yến Chi lắc đầu, bây giờ Quân Hạo Kiện hình như đang chiếm ưu thế. Nếu cô xuất hiện thì Quân Hạo Kiện nhất định sẽ kinh ngạc, có khi còn thêm phiền chứ không giúp được gì. Có điều, nhìn vết máu trên người anh, ánh mắt Hoàng Yến Chi nhìn KING càng lúc càng lạnh lẽo. Quân Hạo Kiện và KING khó phân cao thấp, KING rốt cuộc đã không còn kiên nhẫn nữa: “Ha ha, lần này bọn mày là viện quân, cũng đã phá hủy giao dịch này của tao, lập được công rồi, hay là thả tao đi, thế nào?”.