Hoàng Yến Chi thoáng nhìn điện thoại, dường như nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao anh lại gọi cho cô. “Bây giờ em đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Quân Hạo Kiện vang lên. "Ở ký túc xá trong trường.” Cô thành thật trả lời. “Tối nay có rảnh không, muốn mời em ăn bữa cơm.” Quân Hạo Kiện vừa nói vừa nhìn Quân lão gia đứng bên cạnh, tai ông sắp dán lên mặt anh rồi. Hoàng Yến Chi hơi ngẩn ra, không nhận lời, cũng chẳng từ chối. "Coi như là cảm ơn.” Quân Hạo Kiện sợ Hoàng Yến Chi từ chối nên lên tiếng trước, vì kiêng kỵ Quân lão gia đang ở đây nên anh cũng không nói rõ ràng, nhưng Hoàng Yến Chi lại hiểu. Cô nuốt lại lời từ chối đã lên đến miệng, “Vâng.” Nghe thấy Hoàng Yến Chi đồng ý, nét mặt Quân lão gia hớn hở, chắp tay sau lưng, vừa lẩm nhẩm hát vừa rời đi, không quan tâm đến chuyện cháu trai nói cảm ơn chút nào. Hoàng Yến Chi không thích nợ người khác. Mặc dù hôm đó ở nhà hàng, kể cả Quân Hạo Kiện không ra tay thì cô cũng có thể giải quyết được, nhưng dù sao người ta cũng đã ra mặt giúp cô. Nếu như một bữa cơm có thể giải quyết được chuyện này thì Hoàng Yến Chi nghĩ mình không nên từ chối. Hoàng Yến Chi không để Quân Hạo Kiện đến đón mà tự bắt xe đến nhà hàng anh chọn. Nhà họ Hoàng đã mua xe cho cô, nhưng cô khiêm tốn đã quen, cũng không thích lái xe đi học. Quân Hạo Kiện còn đến sớm hơn Hoàng Yến Chi, nhìn cô gái đang từ từ bước vào nhà hàng. Dù cô chỉ mặc bộ đồ rộng rãi đơn giản, không hề trang điểm, nhưng bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp kia, lại thêm vẻ dửng dưng khiến cô trở nên cao quý lạnh lùng hơn rất nhiều. Tựa như bông hoa ở trên núi cao, nhìn thấy được nhưng lại không hái được. Quân Hạo Kiện bất giác chau mày, ngay cả chính anh cũng không nhận ra, nhìn dáng vẻ như không hề để ý đến mọi việc của Hoàng Yến Chi, anh còn thấy không thoải mái lắm. Hoàng Yến Chi vốn cho là Quân Hạo Kiện có việc cần mình giúp, vậy mà từ đầu chí cuối anh lại không hề mở miệng, chỉ đơn giản là ngồi ăn cơm. Thấy sắp ăn xong, Hoàng Yến Chi không nhịn được, cứ liếc nhìn Quân Hạo Kiện. Quân Hạo Kiện là ai chứ, sao có thể không phát hiện ra sự dò xét không hề che giấu chút nào của cô, chỉ là lúc này anh cũng rất bất đắc dĩ. Anh cũng không thể nói với Hoàng Yến Chi rằng hôm nay mình mời cô đi ăn là do bị ông nội ép buộc. "Nghe nói bà Hoàng xuất viện rồi?” Quân Hạo Kiện bèn tìm chủ đề. Hoàng Yến Chi gật đầu. Bà đã xuất viện được ba ngày, với quan hệ giữa Hoàng gia và Quân gia, cô không tin đối phương lại không biết. Chẳng hiểu sao, Hoàng Yến Chi lại trông thấy sự luống cuống nho nhỏ từ khuôn mặt bình tĩnh của Quân Hạo Kiện, đôi mắt xinh đẹp liền ánh lên vẻ ngạc nhiên. Trong miệng ông nội cô, Quân Hạo Kiện là điển hình của “con nhà người ta”, mặc dù trời xui đất khiến thế nào mà từ khi về nhà họ Hoàng, Hoàng Yến Chi chưa từng gặp lại người này, thế nhưng lại nghe kha khá sự tích về anh. Cô biết lúc anh mười ba tuổi đã được đưa ra nước ngoài du học, mười chín tuổi vào quân đội, cùng năm đó, anh được chọn vào bộ đội đặc công, sau đó năm ba mươi tuổi được phong hàm Thiếu tướng. Đây là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong nước, không có người thứ hai. Nhà họ Hoàng là dòng dõi quân nhân, tất nhiên Hoàng Yến Chi hiểu rất rõ rằng để được đặc cách phong hàm Thiếu tướng năm ba mươi tuổi, chỉ e rằng đơn vị của người này cũng chẳng phải là bộ đội đặc công bình thường. Rõ ràng là Quân Hạo Kiện biết Hoàng lão thái đã xuất viện. Dù sao thì ngày hôm qua anh cũng đến nhà họ Hoàng thăm bà, chỉ là lúc đó cô ở trường chứ không ở nhà mà thôi. " Quân thiếu...!Hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì?". Thấy nãy giờ Quân Hạo Kiện không đề cập đến mục đích tìm mình, Hoàng Yến Chi không muốn giải câu đố với anh nên bèn hỏi thẳng. Mắt Quân Hạo Kiện hiện chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, “Em là em gái của Minh Dạ, em về đây đã bao năm vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa từng gặp nhau. Mấy ngày nữa tôi phải về đơn vị, vì thế trước khi đi, tôi muốn mời em ăn bữa cơm.” Tất nhiên là Hoàng Yến Chi không tin lý do của đối phương, chẳng qua cô không phải là người thích tìm hiểu cặn kẽ. Quân Hạo Kiện không muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi nữa. Trùng hợp là, hai người vừa dùng cơm xong, đi ra ngoài lại gặp phải Vệ Huy, bên cạnh anh ta là một cô gái duyên dáng, mặc váy ngắn đỏ rực, xinh đẹp thướt tha. Cô gái kia kéo tay Vệ Huy, thái độ rất thân mật. “Hai người...” Vệ Huy nhìn Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi xuất hiện cùng nhau liền giật mình, hai người này ở bên nhau từ bao giờ thế? Mấy hôm trước người nào đó còn thề thốt là không gặm cỏ non, cảnh đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ chỉ mới qua mấy ngày mà đã tha “cỏ non” vào ổ mình rồi à? Mặt Hoàng Yến Chi trầm tĩnh, dường như tất cả mọi chuyện đều không thể gợi lên chút gợn sóng nào trên đó vậy. “Dập tắt mấy suy nghĩ trong đầu cậu đi.” Giọng điệu của Quân Hạo Kiện hơi lạnh lùng. Anh em của mình, chỉ cần liếc qua thôi, Quân Hạo Kiện cũng đã biết Vệ Huy nghĩ gì rồi. Vệ Huy ngại ngùng, “Em Yến Chi, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau rồi, nhưng chắc em không biết anh, để anh tự giới thiệu về mình một chút. Anh tên là Vệ Huy, bạn tốt của Quân Hạo Kiện, cũng là bạn tốt của anh trai em.” Vệ Huy vươn tay, khuôn mặt tươi cười lịch thiệp, đôi mắt không hấp háy như hoa đào nữa, kể cả cách xưng hô “Em Yến Chi” được anh nói ra cũng chẳng hề có ý trêu đùa gì. Hoàng Yến Chi vươn tay ra, nắm nhẹ tay đối phương một cái, vừa chạm vào đã liền buông ra, “Chào anh Vệ.” Quân Hạo Kiện nhìn tay hai người giao nhau, mày hơi chau lại rồi nhanh chóng giãn ra. Vệ Huy nhướng mày. Cô bé nhà họ Hoàng này quả không hổ là người đẹp băng giá, nhìn thấy mình thế này mà còn có thể bình tĩnh tự nhiên. À, không đúng, phải là không để tâm. Ngoài sự tò mò, Vệ đại thiếu gia còn thấy hơi nhụt chí, chẳng lẽ vẻ đẹp trai của anh đã xuống dốc rồi ư? “Chúng tôi còn có việc, đi trước.” Quân Hạo Kiện kéo cổ tay Hoàng Yến Chi, bước thẳng ra ngoài. Vệ Huy cau mày nhìn hai người rời đi với nhau, đôi mắt lóe lên đầy gian xảo. “Lát nữa đi đâu, đến trường hay về nhà?” Quân Hạo Kiện hỏi. "Về nhà." Hoàng Yến Chi vẫn đáp đơn giản rõ ràng như trước. Xe Quân Hạo Kiện dừng lại trước cổng chính của nhà họ Hoàng, anh không xuống xe. “Cảm ơn.” Hoàng Yến Chi thản nhiên lên tiếng, mở dây an toàn định xuống xe. “Chờ đã.” Quân Hạo Kiện gọi cô lại, “Em lưu số của tôi chưa?” Hoàng Yến Chi nhìn anh với vẻ thắc mắc. “Có việc gì thì em có thể gọi điện cho tôi. Dù sao em cũng coi như là em gái tôi.” Quân Hạo Kiện giải thích. “Dạ.” Lần này Quân Hạo Kiện không ngăn cô lại nữa, thấy Hoàng Yến Chi bước vào sân biệt thự rồi thì anh mới đạp chân ga. " Yến Chi." Một giọng nữ ngọt ngào vang lên sau lưng. Hoàng Yến Chi dừng lại, quay người liền thấy Hoàng Hi Lan đi tới từ đằng sau, nhìn cô với nét mặt phức tạp: “Người vừa rồi đưa em về là Quân Hạo Kiện.” “Đúng thế, thì sao?” Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh nhạt. “Tại sao em lại đi cùng anh ấy?” Hoàng Hi Lan hỏi, hai bàn tay siết chặt lại. Hoàng Yến Chi nhìn Hoàng Hi Lan từ trên xuống dưới, nét mặt luôn luôn lạnh lùng lại hiện vẻ thú vị, thì ra người Hoàng Hi Lan thích là Quân Hạo Kiện. “Liên quan gì đến chị?” “ Hoàng Yến Chi!” Hoàng Hi Lan tức giận, việc này liên quan đến người trong lòng của mình, sao cô ta có thể không lo lắng được chứ. Quân Hạo Kiện không gần gũi với phái nữ, quen anh ấy đã mấy năm rồi, từ trước tới nay chưa từng thấy anh thân mật với người khác phái nào, lần đầu thấy được lại là Hoàng Yến Chi - người đã cướp đi tất cả mọi thứ của cô ta..