Cũng có mấy người không đồng ý với lời giải thích: “Ai bảo Tưởng lão tiên sinh nói thì nhất định là như vậy? Gần đây, phong cách vẽ tranh của Y Trân Hoàng cũng đã thay đổi rồi, tranh của Hoàng tiểu thư vẽ rõ ràng càng phù hợp với phong cách bây giờ của Y Trân Hoàng hơn. Mắt mấy người đều bị sao vậy, không nhìn ra hả?” Lời nói vừa được nói ra thì lại có nhiều tiếng chất vấn dậy lên, ồn ào cãi lại người bảo vệ Hoàng Yến Chi. Nghe mọi người xung quanh bàn tán, vẻ mặt người nhà họ Hoàng đều rất khó coi. Nhất là Hoàng Minh Dạ, nghe người khác bàn luận về em gái mình như thế thì suýt nữa đã xông lên đánh nhau với mấy người đó. Anh ấy hung dữ nhìn mấy người đang nói hăng say nhất, ghi nhớ khuôn mặt của mấy người đó lại. Mặc dù vẻ mặt Hoàng Hi Lan tỏ ra khó coi, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong mắt cô ta chứa đầy sự vui mừng trên nỗi đau của người khác, ngay cả tâm trạng hồi hộp ban đầu cũng bình tĩnh lại. Cô ta nhìn Hoàng Yến Chi trên sân khấu, khóe miệng cười khẽ. Hoàng Yến Chi, để xem lần này cô có thể xử lý như thế nào. “Nhưng mà...” Tưởng lão tiên sinh lại lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người: “Tôi vẫn luôn quan tâm đến Y Trân Hoàng nên hiểu rất rõ cách vẽ của cô ấy. Tôi tin rằng chư vị ở đây chắc hẳn cũng có người biết, thật ra phong cách vẽ tranh của Y Trân Hoàng gần đây đã có sự thay đổi.” Có người gật đầu phụ họa, đúng thế, ai nói phong cách vẽ của Y Trân Hoàng đã hình thành thì không thể thay đổi chứ? “Mặc dù vị tiểu thư này vẽ cũng rất đẹp, nhưng chúng tôi vẫn cho rằng Hoàng tiểu thư mới thật sự là Y Trân Hoàng.” Tưởng lão tiên sinh nói dứt khoát. Nụ cười trên mặt Y Trân Hoàng giả cuối cùng cũng biến mất. Cô ta đứng dậy, nhìn Tưởng lão tiên sinh: “Tưởng lão tiên sinh, ngài là tiền bối, cũng là người mà tôi vẫn luôn kính trọng và tán thưởng. Theo lý mà nói, tôi phải gọi ngài một tiếng thầy. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngài có thể tùy tiện phủ nhận tôi. Đúng là gần đây phong cách vẽ tranh của tôi có sự thay đổi, thế nhưng không thể nói bức tranh này không vẽ theo sự thay đổi đó thì chứng tỏ tôi không phải là Y Trân Hoàng. Ngài được coi là người có uy tín nhất trong giới họa sĩ, thậm chí chỉ cần một câu của ngài đã có thể quyết định vận mệnh của một họa sĩ. Tôi hy vọng ngài có thể thận trọng.” Lời nói này nghe có vẻ hợp lý, nhưng lại đang chỉ trích Tưởng lão tiên sinh ăn nói lung tung, hoàn toàn không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh cô ta không phải Y Trân Hoàng. Cả đời này, đây là lần đầu tiên Tưởng lão tiên sinh bị người khác chỉ trích như vậy, vẻ mặt ông hơi khó coi. Nhưng ông dù gì cũng là nhân vật được mọi người trong giới kính trọng, nên vẫn có sự khoan dung, không tranh luận với cô ta mà chỉ nói ra sự thật: “Quả thật cô bắt chước thật sự rất giống, thậm chí đã đạt đến trình độ thật giả lẫn lộn, nhưng cô có một chỗ sơ sót, chính là nét bút thất bại duy nhất của cô.” Ông nói “duy nhất”, có thể thấy Y Trân Hoàng giả đã đạt đến trình độ bắt chước thế nào. Ngay cả Hoàng Yến Chi cũng tò mò nhìn Tưởng lão tiên sinh, ông thật sự đã nhìn ra? “Điều gì?” Y Trân Hoàng giả vô thức hỏi lại. Tưởng lão tiên sinh chỉ vào góc phải bên dưới tranh của Hoàng Yến Chi vẽ: “Chính là chỗ ký tên này.” Y Trân Hoàng giả chau mày, cảm thấy ông già này đang nói hươu nói vượn. Lúc trước chỗ cô ta bắt chước Hoàng Yến Chi giống nhất chính là chữ ký này. Cô ta tự nhận bất cứ chỗ nào cũng có thể xảy ra vấn đề, nhưng không thể là chữ ký được. Có phóng viên thông minh quay camera vào ngay vị trí ký tên của hai bức tranh, phóng viên khác không cướp được thời cơ thì bóp cổ tay thở dài, vừa đứng một bên cảm thán đồng nghiệp quá xảo trá, vừa nhắm ống kính vào Hoàng Yến Chi và Y Trân Hoàng giả. Tưởng lão tiên sinh chỉ vào vị trí ký tên, từ tốn nói: “Y Trân Hoàng viết chữ có một thói quen, khi cô ấy viết tên của mình thì sẽ viết liên tục, nhưng thường hay quên nét móc cuối cùng, bởi vì đây là ký tên nên có rất nhiều người cũng không chú ý tới.” Ông vừa nói vậy, trong mắt Hoàng Yến Chi liền hiện ý cười. Không ngờ vị tiên sinh này thật sự phát hiện ra, cô còn tưởng rằng phải tự mình đứng ra vạch trần điểm này chứ. Tưởng lão tiên sinh vừa nói ra, lập tức có người so sánh chữ ký, dễ dàng phát hiện không chỉ có trong bức tranh này. Ở đây là triển lãm tranh của Y Trân Hoàng nên dĩ nhiên có không ít tác phẩm của cô vẽ trước đó. Nếu cẩn thận so sánh, ai đúng ai sai, chỉ liếc qua là thấy ngay. Ánh mắt mọi người nhìn Y Trân Hoàng giả lập tức thay đổi. “Không ngờ khuôn mặt xinh đẹp như thế mà lại làm loại chuyện không biết xấu hổ thế này.” “Đâu chỉ là không biết xấu hổ, quả thật là vô sỉ, chuyên làm mấy chuyện thấp hèn, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ không dám xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng mà cô ta thì hay rồi, không chỉ xuất hiện mà còn trả đũa, nói Hoàng tiểu thư giả mạo cô ta.” Người mới vừa rồi còn chỉ trích Hoàng Yến Chi lập tức chĩa mũi nhọn vào Y Trân Hoàng giả. “Tôi đã nói thân phận Hoàng tiểu thư như vậy sẽ không làm loại chuyện thế này đâu. Vậy mà các người không tin tôi.” Người vừa rồi bảo vệ Hoàng Yến Chi bây giờ lại tỏ vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ tôi biết sẽ như thế này mà. Y Trân Hoàng giả làm sao biết mình lại thua ngay điểm không thể nào thế này. Sự thật đã bị lộ, có giải thích nữa cũng chỉ dư thừa, mà cô ta cũng không có ý định giải thích. Thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về bức tranh, cô ta bèn lén lút rời khỏi hiện trường. Mọi chuyện kết thúc quá nhanh, cô ta vốn cho rằng Daniel và Y Trân Hoàng hoàn toàn không có chứng cứ, cho dù bị vạch trần thì cũng không có bất cứ cách nào. Vậy mà mọi chuyện lại phát triển vượt xa khỏi dự liệu của cô ta. Đến chỗ hẻo lánh không người chú ý, Y Trân Hoàng giả gọi một cuộc điện thoại: “Tôi bị vạch trần rồi...!Xin lỗi...!Lần này là do tôi làm không tốt.” Không biết người bên kia điện thoại đã nói gì, sắc mặt Y Trân Hoàng giả lập tức tái mét, tay cầm điện thoại run nhè nhẹ, không giấu được vẻ hoảng sợ trong mắt. Hình như cô ta muốn van xin, nhưng có lẽ biết van xin cũng không có bất cứ tác dụng gì, cuối cùng chỉ đành vâng một tiếng. Trước khi đi, cô ta nhìn thoáng qua cô gái được mọi người vây quanh trên sân khấu ở phía xa, khuôn mặt tuyệt đẹp cũng không hề tỏ ra vui mừng vì được mọi người công nhận, vẫn lạnh lùng như vậy. Hoàng Yến Chi, tôi sẽ nhớ kỹ cô. Tôi vô cùng chờ mong cuộc gặp mặt lần sau của chúng ta. Ở một quốc gia xa xôi, trong phòng ngủ của một tòa trang viên xa hoa, người đàn ông kia ném điện thoại trong tay đi, nâng ly rượu trên bàn uống một ngụm. Chất lỏng màu hồng dính trên môi người nọ, hắn lè lưỡi liếm liếm, nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn, mắt lóe lên: “Tiểu Thất, em vẫn khiến lòng anh say mê như thế.” Ở khu vực triển lãm tranh, đến khi mọi người hoàn hồn từ trong kinh sợ thì Y Trân Hoàng giả sớm đã biến mất không còn tăm tích. Ở đây có rất nhiều ký giả, sau khi phản ứng kịp thì nhao nhao đòi phỏng vấn Hoàng Yến Chi. Cô nhìn thoáng qua Daniel, anh ta lập tức hiểu ý, đi đến ngăn trước mặt Hoàng Yến Chi. “Các vị ký giả, xin hãy nghe tôi nói. Y Trân nhà chúng tôi là một người kín tiếng, bình thường cũng không thích xuất hiện trước ống kính, lần này cũng vì bất đắc dĩ. Đây là triển lãm tranh đầu tiên của Y Trân trọng điểm nên là tranh của cô ấy, mọi người nói có đúng không?” Phóng viên có thể tới đây đều là người tài giỏi, hiển nhiên hiểu rõ ý Daniel, nháo nhào bày tỏ lần này bọn họ đưa tin sẽ viết thật hay, ống kính cũng chuyển sang tranh trong sảnh triển lãm. “Chi Chi, em giấu kỹ quá đó, ngay cả người nhà của mình mà cũng giấu giếm. Em nói xem, nếu như lần này không xuất hiện một cô gái lòng dạ đen tối, em còn định giấu mọi người đến chừng nào?” Hoàng Minh Dạ đi tới, trừng mắt nhìn cô, tỏ vẻ hung dữ nhưng lại không che giấu được vẻ vui mừng và kiêu hãnh trong mắt. Hoàng Hi Lan cũng đi đến, không mặn không nhạt nói, “Yến Chi, đúng là che giấu kỹ quá đấy. Em đã sớm biết cô ta là giả, vậy sao lúc trước cô ta đến nhà chơi, em lại không vạch trần?” Mắc dù Hoàng Hi Lan đã hoàn hồn sau khi biết Hoàng Yến Chi chính là Y Trân Hoàng, nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng, lửa giận trong lòng cô ta bỗng nhiên bùng lên. Nhất là khi nghĩ đến chuyện lúc trước cô ta khoe khoang mình và Y Trân Hoàng có quan hệ tốt thế nào, thân mật bao nhiêu trước mặt Hoàng Yến Chi. Bây giờ ngẫm lại, không chừng lúc đó Hoàng Yến Chi còn khinh bỉ trong lòng, có lẽ còn cười nhạo cô ta. Điều khiến cho cô ta không chịu nổi chính là Hoàng Yến Chi ban đầu chỉ có thành tích tốt, dung mạo xinh đẹp, những mặt khác đều kém xa cô ta. Nhưng bây giờ thì sao? Lúc cô ta còn chưa nổi danh thì cô đã sớm là họa sĩ trẻ tuổi được mọi người biết đến, thậm chí tác phẩm còn đạt được giải thưởng quốc tế, danh tiếng vang xa cả trong lẫn ngoài nước. Còn cô ta thì sao, cùng lắm cũng chỉ có chút tên tuổi ở Thủ đô, hoàn toàn không có tư cách để so sánh với Hoàng Yến Chi. Sự thật bày ra trước mắt như vậy khiến Hoàng Hi Lan nghiến răng. Hoàng Yến Chi, rõ ràng cô đã có một gia thế tốt như thế, vì sao còn muốn cướp đi ánh hào quang thuộc về tôi? “Hoàng Hi Lan em nói bậy bạ gì đó?” Hoàng Minh Dạ sa sầm mặt, nhìn Hoàng Hi Lan với ánh mắt rét lạnh. Mặc dù anh ấy cũng trách Hoàng Yến Chi giấu giếm người nhà, nhưng câu nói quái gở của Hoàng Hi Lan khiến trong lòng anh ấy cực kỳ không thoải mái. Thẩm lão gia đi đến, đúng lúc nghe thấy câu Hoàng Hi Lan nói, đôi mắt liền tối sầm xuống: “Hi Lan.” Hoàng Hi Lan bắt gặp ánh mắt của Hoàng lão gia, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt không tán thành của Vũ Ân Nguyệt sau lưng Hoàng lão gia thì bỗng nhiên giật mình trong lòng, rồi lạnh cả người, hơi cúi đầu lxuống: “Cháu xin lỗi, ông nội.” Hoàng lão gia không nhìn cô ta mà nhìn về phía Hoàng Yến Chi, ôn hòa nói: “Yến Chi, đi xem tranh cháu vẽ với ông nội đi?” Hoàng Yến Chi gật đầu, tiến lên dìu Hoàng lão gia, Quân Hạo Kiện đi cạnh bên còn lại của ông. Trước khi đi, Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn Hoàng Hi Lan, vừa bị dạy dỗ mà đã quên nhanh như vậy? Hoàng Hi Lan trông thấy ánh mắt Hoàng Yến Chi, nhớ tới chuyện trong phòng ngủ tối hôm đó, trong mắt hiện vẻ sợ hãi. “Ông nội, cháu xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy.” Hoàng Yến Chi nhỏ giọng nói..