Daniel ồ một tiếng, sau đó nhìn Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, tôi nhớ cô chỉ có một anh trai thôi mà, từ bao giờ lại có thêm một chị gái nữa?” Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt của Hoàng Quang Nghị và Vũ Ân Nguyệt trở nên khó coi, cảm thấy Daniel không biết điều. Mặc dù Hoàng Hi Lan là con nuôi của nhà họ Hoàng, nhưng thân phận bên ngoài vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Hoàng. Hoàng Minh Dạ hứng thú nhìn Daniel, xem ra người đàn ông này không phải chỉ quen biết sơ sơ với em gái mình mà rõ ràng là thiên vị. Trong chớp mắt, thiện cảm với Daniel trong lòng anh ấy tăng thêm vài phần. “Daniel tiên sinh rất thân với Yến Chi nhà chúng tôi sao?” Hoàng Quang Nghị hỏi, nhìn Daniel với vẻ dò xét. Daniel mỉm cười. Anh ta là con lai Châu Á- Châu Âu, khuôn mặt chữ điền, sẽ cười rộ lên trông rất mê người: “Cháu và Yến Chi cũng coi như là bạn thân lâu năm.” Nói rồi, anh ta đá lông nheo với Hoàng Yến Chi một cái, khiến Quân Hạo Kiện tối sầm mặt lại, siết chặt tay cô. Hoàng Yến Chi buồn cười. Cái bình giấm chua này...!Cô khều nhẹ lòng bàn tay của anh, sự lạnh lẽo trong mắt anh tan đi, nhưng nhìn Daniel vẫn thấy khó ưa. Hoàng Yến Chi cảnh cáo liếc Daniel, anh ta nhún nhún vai. Daniel biết người đàn ông này, là cháu trai nhà họ Quân, trước đây chưa gặp bao giờ, hôm nay gặp liền muốn trêu đùa một chút, ai ngờ Yến Chi không nỡ. “Sao hôm nay Daniel tiên sinh lại xuất hiện ở đây?” Hoàng Quang Nghị lại hỏi. “Hôm nay ở đây có một vở kịch hay, đương nhiên là cháu đến đây xem diễn rồi.” Daniel trả lời, Y Trân Hoàng thật và Y Trân Hoàng giả chạm mặt, chuyện trăm năm khó gặp như thế mà không đến thì anh ta không phải là Daniel nữa. Những người xung quanh chỉ cho rằng vì Y Trân Hoàng đơn phương hủy bỏ quan hệ hợp tác nên anh ta không cam lòng, vì thế mới đến đây. Chỉ có Quân Hạo Kiện trầm tư nhìn Daniel và Hoàng Yến Chi. Vừa rồi, lúc Daniel nói chuyện đã cố ý nhìn cô vợ nhà anh một cái. Lẽ nào chuyện này có liên quan đến Hoàng Yến Chi? Phàm là người có địa vị trong giới hội họa đều sẽ biết Daniel. Lúc Daniel tới, đã có người thấy anh ta. Nhớ đến các tin đồn trên mạng gần đây, tất cả mọi người đều cảm thấy triển lãm tranh hôm nay sẽ không chỉ đơn giản như vậy. “Nghe nói anh ta và Y Trân Hoàng đã ngừng hợp tác rồi, anh ta đến triển lãm tranh của Y Trân Hoàng làm gì?” Một người nhỏ giọng hỏi người bạn bên cạnh. “Ai biết? Chuyện ngừng hợp tác là do Y Trân Hoàng đơn phương công bố, Daniel hình như chưa nói gì.” “Chuyện này lạ thật, Y Trân Hoàng cũng chỉ nói qua loa, không biết là thật hay giả.” “80% không phải là thật. Nói ra thì Y Trân Hoàng là do một tay Daniel nâng đỡ, trước đây có ai biết đến Y Trân Hoàng đâu? Bây giờ đổi vận lại muốn đá người đại diện để bay một mình, tôi thấy Y Trân Hoàng cũng không phải người tốt đẹp gì.” Mặc dù nói nhỏ nhưng nhóm Hoàng Yến Chi vẫn nghe được. Daniel xấu hổ nhìn Hoàng Yến Chi, ánh mắt vô tội, đây cũng không phải là ý của tôi đâu nhé. “Hi Lan, Hoàng lão gia, dì, mọi người tới rồi.” Y Trân Hoàng giả từ xa đi đến, cười chào hỏi. Thời gian này, cô ta hoạt động khá tích cực ở Thủ đô, quen biết không ít người. Thấy cô ta đi lại đến chỗ Daniel đang đứng, tiếng bàn tán lập tức càng rộ hơn. Daniel từng gặp cô gái này, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần như thế. Y Trân Hoàng giả đã đoán ra hôm nay sẽ gặp Daniel, chỉ là không ngờ anh ta lại đứng với nhóm người nhà họ Hoàng. “Yến Chi, cô đến rồi.” Hoàng Hi Lan thân thiết kéo cánh tay Y Trân Hoàng giả: “Cả nhà chúng tôi đến tham gia triển lãm tranh của cô đấy.” “Đây là ba tôi, đây là anh trai tôi, lần trước cô đến bọn họ đều có việc, lần này đã gặp được rồi. Ba tôi rất thích tranh của cô, trong nhà còn có vài bức tranh do cô vẽ đấy.” Hoàng Hi Lan giới thiệu Hoàng Quang Nghị và Hoàng Minh Dạ với Y Trân Hoàng giả. Y Trân Hoàng giả cười đúng mực, mặc dù hơi bất ngờ khi thấy Daniel ở đây, nhưng điều này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cô ta. “Không ngờ chú Hoàng lại thích tranh của cháu vẽ.” Hoàng Quang Nghị cười: “Cháu vẽ rất đẹp, không ngờ cháu lại còn trẻ như vậy, đám trẻ bây giờ thật tiến bộ.” “Chú Hoàng quá khen rồi, cháu chỉ may mắn, có người thưởng thức tranh của cháu thôi ạ, ban đầu ít nhiều gì cũng nhờ có Daniel.” Dứt lời, cô ta lại nhìn Daniel: “Tuy bây giờ chúng ta không còn hợp tác nhưng vẫn là bạn bè, phải không, Daniel?” Daniel cười như không cười, da mặt cô ả này thật dày. Cô ta chắc chắn rằng anh ta không có cách nào vạch trần cô ta, hay là cảm thấy dù anh ta có vạch trần thì cô ta vẫn có thể yên ổn thoát thân? “Khó mà nói được có phải là bạn hay không.” Daniel lạnh nhạt trả lời. Anh ta không sợ đắc tội cô ả này, dù thế nào thì qua ngày hôm nay, mọi người đều sẽ biết Hoàng Yến Chi mới thật sự là Y Trân Hoàng, còn người trước mắt này chỉ là đồ giả mà thôi. Y Trân Hoàng giả mỉm cười, ra vẻ hiểu thái độ của anh ta: “Tuy anh không còn là người đại diện của tôi, nhưng tôi vẫn rất vui vì anh có thể tới tham gia triển lãm tranh của tôi.” “Tất nhiên tôi phải tham gia triển lãm tranh ngày hôm nay rồi.” Nếu không thì làm sao xem trò hay? Daniel cười giả dối. Y Trân Hoàng giả không nhìn anh ta nữa mà nhìn sang Quân Hạo Kiện. Cô ta chưa từng gặp người đàn ông này, Hoàng Hi Lan cũng không có giới thiệu, nhưng nếu anh đi cùng người nhà họ Hoàng thì chắc chắn có quen biết với nhà họ Hoàng. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô ta cảm nhận được sự uy hiếp toát ra từ người anh. Người đàn ông này rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn cả người phụ nữ bắt cô ta lần trước. “Đây là?” “Đây là chồng tôi, Quân Hạo Kiện.” Hoàng Yến Chi trả lời, liếc nhìn Hoàng Hi Lan thấy sắc mặt cô ta thay đổi thì trong mắt cô ánh vẻ thỏa mãn. Hoàng Hi Lan, trò hay bây giờ mới bắt đầu. Hai ngày trước, Hely đã điều tra rõ thân thế của Hoàng Hi Lan, không ngờ cô ta lại có một câu chuyện đặc sắc như vậy. Nếu người luôn cho rằng mình là “con cưng của trời” như Hoàng Hi Lan, biết cô ta vẫn còn người thân thì sẽ có vẻ mặt thế nào? Nhất là khi hai người đó tìm đến tận nhà, cô ta sẽ làm gì? Chắc hẳn là sẽ rất đặc sắc. Hoàng Yến Chi nhếch môi, nếu là người hiểu cô thấy cô cười như vậy thì nhất định sẽ biết sắp có người gặp xui xẻo. “Thì ra đây là chồng của Hoàng tiểu thư, quả nhiên là trai tài gái sắc.” Y Trân Hoàng giả cười đến là chân thành. Quân Hạo Kiện không nói gì, chỉ cười cười. Mắt Y Trân Hoàng giả hơi lóe lên, quả nhiên là đẹp trai, chỉ cười nhẹ đã đủ thu hút người khác. “Chú, dì, cháu còn có việc, xin lỗi vì không tiếp mọi người được nữa.” “Được, cháu đi đi.” Vũ Ân Nguyệt cười nói. Người đến triển lãm tranh ngày hôm nay đa phần đều là những nhân vật khá có tiếng trong giới họa sĩ, đương nhiên cũng có rất nhiều nhà sưu tầm tác phẩm nghệ thuật. Có nhiều người biết Daniel. Y Trân Hoàng giả vừa đi đã có người tới chào hỏi anh ta. Daniel biết Hoàng Yến Chi không thích ồn ào nên có người đến thì bèn đi theo người đó. Dù sao thì nghi lễ khai mạc triển lãm tranh cũng đã sắp bắt đầu rồi. Triển lãm tranh lần này là lần đầu tiên Y Trân Hoàng chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, vì thế ban tổ chức đặc biệt tổ chức khai mạc, để Y Trân Hoàng chính thức ra mắt. Ban tổ chức lần này vốn là bên văn phòng của Daniel, nhưng Y Trân Hoàng giả sau khi tuyên bố hủy bỏ quan hệ hợp tác thì liền hợp tác với một công ty truyền thông, ban tổ chức đổi thành bọn họ. Công ty bọn họ đòi Daniel các tác phẩm triển lãm lần này của Y Trân Hoàng, nhưng Daniel lại lấy lý do đã thỏa thuận với người của hiệp hội họa sĩ nên không đưa ra. Bọn họ không quen người của hiệp hội họa sĩ, vì thế vẫn là người của Daniel phụ trách bố trí triển lãm. Đúng 10 giờ, MC của ban tổ chức lên sân khấu, chính thức giới thiệu thân phận Y Trân Hoàng, đồng thời mời Y Trân Hoàng lên phát biểu. Có rất nhiều cánh truyền thông đến tham dự, ống kính đều quay về phía Y Trân Hoàng giả. Mặc dù Y Trân Hoàng đã có sẵn danh tiếng, cũng có nhiều người từng nghe cái tên này, nhưng lại chưa có mấy ai được gặp. Lần này có nhiều truyền thông tới như vậy, một phần là do Y Trân Hoàng nổi tiếng, một phần là do công ty truyền thông đứng sau Y Trân Hoàng giả thúc đẩy. Xem ra bọn họ đã tốn không ít sức rồi, buộc phải khiến Y Trân Hoàng đã nổi lại càng thêm nổi. Thật ra Y Trân Hoàng giả không biết có nhiều truyền thông như vậy, bọn họ lúc đó chỉ nói là có vài người bạn làm truyền thông đến tham dự. Lúc này hoàn toàn chính là không trâu bắt chó đi cày, cô ta mặc dù không muốn nhưng cũng phải nhắm mắt cho qua. Ban tổ chức trông thấy cánh truyền thông cũng rất thắc mắc, có vài người không phải do bọn họ mời, vì thế bọn họ nghĩ chắc là Y Trân Hoàng giả mời. Y Trân Hoàng giả đứng từ tốn phát biểu trên sân khấu, MC hỏi cô ta một vài vấn đề về sáng tác. Cô ta mặc dù vẫn giữ nụ cười trên môi, cũng rất phối hợp với MC, nhưng ánh mắt lại rất lạnh, mọi chuyện đã vượt qua dự đoán của cô ta. “Cô ta không phải là Y Trân Hoàng.” Lúc Y Trân Hoàng giả đang trò chuyện vui vẻ với MC, Daniel bỗng nhiên đứng lên nói..