Sáng sớm mùng một, lúc Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện thức dậy, Quân lão gia đang tập thể dục sáng trong sân. Chúc tết Quân lão gia xong, nhận được hai bao lì xì, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cùng nhau đón bà con họ hàng đến nhà chúc tết xong liền đến nhà họ Hoàng. Nhà họ Quân ít người thân, người thân nhà trong dịp này đều là bà con xa, bình thường rất ít qua lại, chỉ có năm hết tết đến mới gặp nhau một lần, đến mức ngay cả Quân Hạo Kiện cũng không nhận ra. Họ hàng thân thích không ai nói ra, nhưng thật sự đều rất ngạc nhiên vì anh đã kết hôn rồi. Đến nhà họ Hoàng từ xa đã nghe tiếng cười nói vui vẻ bên trong, có cả tiếng cười của trẻ con. Trẻ con? Hoàng Yến Chi thấy lạ, nhà mình đâu có trẻ con, chẳng lẽ là nhà họ hàng? Cô đi vào, quả nhiên thấy một bóng người quen thuộc, đây không phải chị họ Doãn Hân Vy thì là ai? “Chi Chi.” Doãn Hân Vy vừa thấy Hoàng Yến Chi thì liền giang hai cánh tay ra đón, Hoàng Yến Chi bước lên, nhẹ nhàng ôm chị ấy một cái. “Chị, đã lâu không gặp.” Doãn Hân Vy vỗ lưng cô rồi buông ra: “Đúng vậy, chỉ mới nửa năm không gặp mà em thành gái có chồng rồi, ài…” Nói rồi, chị nhìn về phía Quân Hạo Kiện: “Đây là em rể?” Chị ấy không ở Hoa Hạ, cũng ít khi tới Đại Viện nên chỉ biết nhà họ Quân có một cháu đích tôn giỏi giang hơn người chứ chưa từng gặp. Lần này gặp mặt, chị lại bị ngoại hình của đối phương khiến cho ngạc nhiên. Chỉ nhìn ngoại hình cũng đã thấy xứng đôi với em họ chị. “Chị tên Doãn Hân Vy, là chị họ của Yến Chi, mẹ em ấy là dì cả của chị.” Doãn Hân Vy chủ động đưa tay giới thiệu. Quân Hạo Kiện khẽ bắt tay chị ấy một cái: “Em là Quân Hạo Kiện, chồng Yến Chi.” “Chị biết cậu, tuy cậu là cháu trai nhà họ Quân, nhưng chị vẫn phải nói cho cậu hay, Yến Chi là em gái duy nhất của chị, nếu cậu dám ức hiếp em ấy thì mặc kệ cậu là người nhà họ Quân, chị vẫn sẽ không tha cho cậu.” Quân Hạo Kiện không hề khó chịu, còn nghiêm túc nói: “Chị yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy.” Doãn Hân Vy rất hài lòng về thái độ của anh. Hoàng Yến Chi bỗng cảm giác có người kéo ống quần mình, cúi đầu xuống liền thấy một Hạt Đậu Nhỏ đang kéo ống quần mình. Hạt Đậu Nhỏ kháu khỉnh bụ bẫm, mặc bộ đồ tết đỏ rực, trên đầu đội một chiếc mũ quả dưa, mặt mày xinh xắn, trông giống một con búp bê. Đó là Doãn Hạo, con trai Doãn Hân Vy, năm nay 3 tuổi, tên ở nhà là "Hạo Hạo". Hoàng Yến Chi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt của bé, “Hạo Hạo.” “Dì.” Hạt Đậu Nhỏ bập bẹ chào. “Cháu còn nhớ dì sao?” Hoàng Yến Chi ngạc nhiên. Cô gặp Hạt Đậu Nhỏ vào nửa năm trước, Hạt Đậu Nhỏ lúc đó mới hơn hai tuổi. Hạt Đậu Nhỏ ra vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là nhớ rồi, dì là người xinh đẹp nhất cháu từng gặp, cháu thích dì.” Quân Hạo Kiện sầm mặt lại, lạnh nhạt nhìn Hạt Đậu Nhỏ, còn bé như vậy mà đã học lời ngon tiếng ngọt dỗ dành con gái rồi. Hạt Đậu Nhỏ hình như cảm giác được hơi lạnh, bèn rụt người vào cạnh cô, sau đó chui tọt vào lòng cô. Mặt Quân Hạo Kiện lại càng đen hơn, nhìn sao cũng thấy Hạt Đậu Nhỏ chướng mắt. “Dì, chú này thật đáng sợ.” Hạt Đậu Nhỏ lén nhìn anh rồi nói nhỏ vào tai Hoàng Yến Chi. Hoàng Yến Chi cười như không cười nhìn Quân Hạo Kiện, thấy vẻ mặt đen thui của anh thì thấy buồn cười, cúi đầu nhìn Hạt Đậu Nhỏ trong lòng mình, sắc mặt cô dịu dàng, khóe môi nở nụ cười thản nhiên: “Chú trông thì đáng sợ, nhưng thật ra là một người rất tốt. Còn nữa, chú ấy là chồng dì, cháu phải gọi là dượng.” “Chồng là gì ạ?” Hạt Đậu Nhỏ nghiêng đầu hỏi. Hoàng Yến Chi suy nghĩ một lát, không biết nên giải thích thế nào, “À… chồng là người ăn cơm với dì, ngủ chung với dì, kết hôn với dì.” “Kết hôn là có thể ăn cơm, ngủ chung với dì sao?” Hạt Đậu Nhỏ tò mò hỏi. Hoàng Yến Chi gật đầu. Hạt Đậu Nhỏ ra chiều suy nghĩ, một lát sau, cậu bé nghiêm túc nói: “Dì, dì kết hôn với cháu đi! Cháu muốn ăn cơm, ngủ chung với dì.” Cậu bé vừa dứt lời, ngoại trừ ngài Quân trầm mặt ra, những người khác đều ôm bụng cười to, nhất là Doãn Hân Vy còn cười đến gập cả người. Hoàng Yến Chi đen mặt, không hiểu nổi suy nghĩ của trẻ con, cô nhìn Doãn Hân Vy xin giúp đỡ. “Dì con đã kết hôn với chú rồi, không thể kết hôn với con được nữa.” Doãn Hân Vy vừa cười nói vừa khom lung, định ôm Hạt Đậu Nhỏ ra, ai ngờ bị cậu bé né tránh, ôm cổ Hoàng Yến Chi không chịu buông: “Con không muốn mẹ, người mẹ không thơm. Con muốn dì, người dì rất thơm.” Cậu bé nói xong liền hít một hơi thật sâu. Thằng nhóc xấu xa này! Ngài Quân nghiến răng, hận không thể lập tức bước lên đá văng thằng nhóc thối tha dám giành vợ mình ra. Nhất là khi thấy Hoàng Yến Chi chẳng những không đẩy cậu bé ra mà còn dịu dàng ôm cậu bé như vậy, cô chưa từng đối xử với anh như thế. Hoàng Yến Chi như không thấy vẻ u oán của ngài Quân, vui vẻ trò chuyện với Hạt Đậu Nhỏ. Hoàng Yến Chi thấy Hạt Đậu Nhỏ ở lỳ trong lòng mình không chịu đi, bèn bế cậu bé lên. Hạt Đậu Nhỏ lanh trí vùi cả người vào lòng cô, đôi mắt to tròn lấp lánh, rất đáng yêu. Cô không nhịn được nhéo mặt Hạt Đậu Nhỏ, khiến cậu bé nhướng mày: “Dì, đừng nhéo mặt, sẽ không đẹp trai nữa đâu.” Nụ cười trên khóe môi Hoàng Yến Chi càng tươi hơn, Hạt Đậu Nhỏ thật quá đáng yêu, trẻ con đều đáng yêu như vậy sao? Quân Hạo Kiện thấy cô không thèm nhìn anh thì xụ mặt đi sang một bên ngồi xuống, im lặng không nói gì. “Hạo Hạo rất thích Yến Chi.” Vũ Ân Tuyết vừa cười vừa nói. Hạt Đậu Nhỏ nghe bà ngoại mình nói thì trả lời một cách đương nhiên: “Đương nhiên là Hạo Hạo thích dì xinh đẹp rồi. Đợi Hạo Hạo lớn, Hạo Hạo sẽ làm chồng dì.” Doãn Hân Vy liếc con trai chị: “Cái đồ háo sắc, mới tí tuổi đầu đã đòi cưới vợ.” “Cháu chào dì.” Hoàng Yến Chi chào Vũ Ân Tuyết. “Yến Chi, đưa thằng nhóc thối tha đó cho dì, nó nặng lắm.” Vũ Ân Tuyết vươn tay định ôm Hạt Đậu Nhỏ. Hạt Đậu Nhỏ né tay bà ngoại, lắc cái đầu nhỏ như trống lắc: “Không, cháu không cần bà ngoại.” “Vừa thấy dì đã không cần bà ngoại, cháu còn như vậy thì bà ngoại sẽ đau lòng đấy.” Hạt Đậu Nhỏ thấy hình như bà ngoại rất buồn, khuôn mặt bé hiện vẻ do dự, nhìn Hoàng Yến Chi, rồi lại nhìn Vũ Ân Tuyết, sau đó giơ ngón tay út lên để móc ngoéo: “Bà ngoại, cháu chơi với dì một lát rồi chơi với bà ngoại, được không ạ?” Ai cũng không đành lòng từ chối dáng vẻ đáng yêu này, huống chi là Vũ Ân Tuyết chỉ đang đùa cậu bé. Bà cười cười, sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Được được được, lát nữa Hạo Hạo nhớ chơi với bà ngoại nhé.” Hạt Đậu Nhỏ vui vẻ ngay, còn tặng cho Vũ Ân Tuyết một cái hôn gió: “Hôn bà ngoại này, chụt chụt chụt.” Hoàng Yến Chi ngồi xuống ghế sô-pha, Hạt Đậu Nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, thỉnh thoảng nhìn sang Quân Hạo Kiện vẫn không nói lời nào. Ngay cả Hạt Đậu Nhỏ cũng thấy tâm trạng anh không tốt, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn không cảm giác được chút nào. Cô ngồi yên nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng góp một vài câu, hoặc là cúi đầu nói nhỏ với Hạt Đậu Nhỏ. Quân Hạo Kiện vốn định đợi Hoàng Yến Chi chủ động để ý tới anh, kết quả thì sao? Thời gian càng lâu, ánh mắt anh càng lạnh, cuối cùng, ngài Quân không ngồi yên được nữa, tìm một cái cớ đi ra ngoài hít thở không khí. “Dì, hình như dượng không vui.” Hạt Đậu Nhỏ thấy Quân Hạo Kiện đi rồi mới nói nhỏ bên tai cô. Hoàng Yến Chi cũng thấy anh đi ra ngoài, cứ tưởng anh đi vệ sinh, ai ngờ lâu vậy mà anh chưa quay lại. Cô bèn trả Hạt Đậu Nhỏ cho Doãn Hân Vy, sau đó ra ngoài tìm anh. Quân Hạo Kiện không ra khỏi nhà họ Hoàng. Hoàng Yến Chi tìm thấy anh đang tưới nước cho một chậu xương rồng trong nhà kính trồng hoa. “Nếu anh tưới chết cây thì ông nội sẽ nổi giận đấy.” Hoàng Yến Chi thấy nước trong chậu tràn ra thì không nhịn được nói. Quân Hạo Kiện nghe giọng cô thì bỗng hoàn hồn. Thấy nước tràn ra ngoài chậu, anh bình tĩnh bỏ bình tưới xuống: “Sao lại ra đây?” “Ra xem người nào đó ghen với một đứa trẻ.” Hoàng Yến Chi trả lời, đáy mắt đầy ý cười. “Ai ghen với một đứa trẻ chứ?” Anh ra vẻ người đàn ông đó chắc chắn không phải anh, Hoàng Yến Chi lại cười như không cười nhìn anh. “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào thôi.” Quân Hạo Kiện thấy cô chỉ mặc áo len mà không mặc áo khoác ra ngoài, bèn nhíu mày cởi áo khoác của mình phủ kín cô, đảm bảo không có chút gió nào lọt vào mới hài lòng. Hoàng Yến Chi ngẩng đầu nhìn, anh cao hơn cô nửa cái đầu nên cô không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh: “Giận thật sao?” Quân Hạo Kiện cẩn thận vén tóc ra sau tai cho cô: “Không, anh giận cái gì?” Hoàng Yến Chi không hỏi nữa, nhón chân lên hôn nhẹ môi anh: “Không tức giận là tốt rồi.” Thật ra ngài Quân lúc đầu không tức giận, chỉ hơi khó chịu vì cô vợ của mình bị một thằng nhóc nhỏ tuổi cướp đi sự chú ý mà thôi. Ai dè bây giờ lại được một sự ngạc nhiên vui mừng như vậy, ngài Quân cảm thấy rất hài lòng. "Yến Chi, em thích trẻ con không?” Quân Hạo Kiện xoa mặt cô, cảm nhận sự mát lạnh trong lòng bàn tay. Bàn tay ấm áp của anh xua tan đi cái lạnh trên mặt cô. Hoàng Yến Chi nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, chẳng lẽ vừa rồi anh thấy cô chơi với Hạt Đậu Nhỏ nên mới hỏi câu này. Cô suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Không phải rất thích, nhưng cũng không ghét.” Trước đây cô rất ghét trẻ con, ở trung tâm huấn luyện ma quỷ kia có rất nhiều trẻ con, rõ ràng là đang ở độ tuổi ngây thơ mà lại đầy máu tươi và mưu tính, vừa xưng anh gọi em, ngay sau đó đã có thể đâm sau lưng một nhát. Vì thế trong một thời gian rất dài, Hoàng Yến Chi vô cùng đề phòng và ghét trẻ con. Có điều, sau khi gặp Hạt Đậu Nhỏ, suy nghĩ của cô dần dần thay đổi. Hạt Đậu Nhỏ là con trai duy nhất của chị họ Doãn Hân Vy, chẳng ai biết ba bé là ai. Doãn Hân Vy không học đại học ở Hoa Hạ mà học ở Giang Nam. Vào năm chị tốt nghiệp đại học, Doãn Hân Vy trở lại Hoa Hạ, vác theo cái bụng sáu tháng. Vũ Ân Tuyết lúc đó sợ đến mức suýt phát bệnh tim. Nhà họ Vũ là thế gia có tiếng trong ngành âm nhạc, rất có danh vọng ở Hoa Hạ, làm sao cho phép Doãn Hân Vy mang tiếng có bầu trước khi cưới được. Mọi người ép hỏi đứa con trong bụng Doãn Hân Vy là của ai, chị ấy sống chết không chịu nói. Mọi người nghĩ có lẽ Doãn Hân Vy bị đàn ông lừa, nếu chị ấy không chịu nói, vậy thì họ không hỏi nữa..