Mọi người thật không ngờ trong chuyện này còn ẩn tình như vậy, ánh mắt nhìn người thanh niên cầm dao bỗng hơi đồng tình. Có lẽ hắn và bạn gái rất yêu nhau, bằng không thì đã chẳng điên cuồng vì cái chết của bạn gái đến mức này. Nhưng mặc dù chuyện này có nguyên nhân, mọi người có thể hiểu được lý do người thanh niên này điên cuồng, nhưng vẫn không đồng tình. “Dù vậy thì cậu cũng không nên giết người, cậu có thể báo cảnh sát để họ giúp đỡ cậu mà.” Không biết ai trong đám đông hô lên, khiến đôi mắt của người thanh niên vừa mới tỉnh táo được một chút lại lập tức đỏ quạch. Hoàng Yến Chi thầm nghĩ không hay rồi, chắc hẳn đã chọc giận anh ta rồi. Quả nhiên, người thanh niên cầm dao đạp một cái lên vết thương của người đàn ông nằm dưới đất, làm máu càng chảy nhiều hơn: “Báo cảnh sát? Báo cảnh sát có tác dụng sao? Cảnh sát cũng cùng một phe với hắn! Các người cho rằng tôi chưa từng báo cảnh sát sao? Tôi là luật sư, điều đầu tiên tôi làm chính là báo cảnh sát. Nhưng kết quả thì sao? Cảnh sát nói tôi vu khống, bắt giam tôi mười lăm ngày. Đến khi tôi được thả ra ngoài thì thi thể của bạn gái tôi đã bị hoả táng, ngay cả lần cuối cùng tôi cũng không được gặp mặt cô ấy. Một tháng nữa thôi chính là hôn lễ của chúng tôi, bạn gái của tôi đã mang thai hai tháng, qua tám tháng nữa là tôi sẽ được làm ba rồi, sẽ có một gia đình hạnh phúc, một đứa con đáng yêu. Thế nhưng tất cả đều bị tên súc sinh này bị hủy hoại, tất cả đều bị hủy hoại. Người yêu của tôi, con của tôi đã mất, hắn dựa vào đâu mà vẫn có thể sống tự do tự tại?” Tâm trạng của người thanh niên cầm dao rất kích động. Hoàng Yến Chi thấy sắc mặt của người phụ nữ có thai càng lúc càng tái nhợt, tay cô ấy còn vô thức ôm bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Hoàng Yến Chi chau mày, e rằng người phụ nữ có thai này sắp sinh rồi. Quả nhiên không lâu sau, một dòng chất lỏng chảy xuống từ trên đùi người phụ nữ có thai xuống, chỉ e là đã vỡ ối. Chồng của người phụ nữ có thai dĩ nhiên cũng chú ý thấy vẻ mặt đau đớn của vợ mình, khuôn mặt càng nôn nóng hơn: “Vợ tôi sắp sinh rồi! Tôi xin cậu thả cô ấy đi, tôi sẽ thay cô ấy làm con tin, tôi sẽ qua đó.” Vẻ mặt của người thanh niên cầm dao vẫn rất điên cuồng: “Tôi không đánh lại một người đàn ông như anh, đổi lấy anh thì chẳng phải tôi tự tìm đường chết sao? Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, đúng lúc sẽ kéo cô ta chôn cùng. Ha ha ha ha!” Giọng cười điên cuồng vang dội khắp nơi. Chồng của người phụ nữ có thai đã bật khóc ra tiếng, quỳ “phịch” xuống đất: “Tôi cầu xin cậu, thả vợ tôi ra đi, van xin cậu.” Anh ta khóc lóc van xin, vẻ mặt dường như đã tuyệt vọng. Người phụ nữ có thai thấy ông chồng vì mình mà quỳ xuống đất cầu xin thì cũng nước mắt giàn giụa. Trong đám đông, hình như có người cũng nhỏ giọng khóc nức nở, nhưng lại không một ai dám tiến lên. Thậm chí Hoàng Yến Chi còn thấy có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, quay phim. Mắt cô lạnh đi, nhìn người thanh niên cầm dao, từ từ tiến lên một bước. “Tôi sẽ làm con tin của anh, anh thả cô ấy ra đi.” Giọng nói du dương xuyên qua đám đông, lọt vào tai người thanh niên và tất cả những người có mặt ở đây. Ánh mắt của mọi người đồ dồn về phía phát ra giọng nói lạnh lùng kia, không ngờ người lên tiếng lại là một cô gái còn trẻ đến thế. Trong đám đông, chẳng biết ai đã lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt dao động, dường như không dám đối mặt. Người thanh niên cầm dao liếc nhìn Hoàng Yến Chi ánh mắt hung ác. Hoàng Yến Chi bình tĩnh nhìn hắn ta: “Tôi là phụ nữ, tay trói gà không chặt. Tôi sẽ thế chỗ cho cô ấy, làm con tin của anh.” Chồng của người phụ nữ có thai nhìn cô, khóe miệng mấp máy, cuối cùng vẫn không lên tiếng ngăn cản. Tuy áy náy trong lòng nhưng dù sao người bị bắt bây giờ cũng là vợ anh ta. Hoàng Yến Chi chỉ vào người đàn ông quỳ dưới đất: “Có câu dưới gối đàn ông có vàng, nhưng vì vợ, anh ta lại bằng lòng quỳ xuống cầu xin anh, chứng tỏ anh ta rất yêu vợ mình, cũng như anh yêu bạn gái của anh. Tình cảm như thế, anh nhẫn tâm khiến anh ta tan nhà nát cửa sao?” Người thanh niên cầm dao không nói gì, nhưng vẻ mặt đã hơi buông lỏng. Hoàng Yến Chi nói tiếp: “Vợ của anh ta sắp sinh rồi, anh ta cũng sắp được làm ba. Chắc anh hiểu được tâm tình này của anh ta, tuy người đàn ông này…” Hoàng Yến Chi chỉ vào người đàn ông nằm dưới chân hắn: “Hắn ta đáng bị trừng phạt, nhưng sự việc không hề liên quan gì đến người phụ nữ có thai này, anh kéo người vô tội vào thì có khác gì hắn ta?” Vẻ mặt người thanh niên cầm dao do dự. “Cô ấy đã vỡ nước ối rồi, nếu không đưa đến bệnh viện thì nhất định sẽ một xác hai mạng. Anh là một luật sư, chẳng lẽ lại nhẫn tâm để một đứa bé chưa được nhìn thấy thế giới này lần nào đã phải ra đi sao? Anh nhẫn tâm để người làm cha làm mẹ vốn đang vui vẻ chào đón một sinh mạng mới, nhưng chỉ vì một người không hề liên quan gì đến bọn họ mà đau đớn mất đi sinh mạng bé nhỏ đáng yêu này sao?” Hoàng Yến Chi đứng ở đó, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói thản nhiên, cứ như kẻ trước mặt không phải là một tên côn đồ hung ác tàn bạo. “Cảnh sát đến rồi.” Chẳng biết ai trong đám đông la lên, sau đó mười mấy người mặc đồng phục cảnh sát vây quanh bốn phía, bao vây cửa hàng. Người thanh niên cầm dao vốn dĩ đã sắp đồng ý đổi con tin, bỗng thấy cảnh sát ập đến, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi, bàn tay nắm con dao thật chặt. Hoàng Yến Chi thầm than một tiếng. “Bỏ vũ khí xuống, thả người phụ nữ có thai kia ra.” Một người có vẻ là đội trưởng lên tiếng, trên tay còn cầm thanh súng đã lên nòng, họng súng chĩa vào người thanh niên cầm dao. Người thanh niên cầm dao như thể chẳng nhìn thấy họng súng đang chĩa vào mình, chỉ cười điên cuồng khi thấy cảnh sát ập đến nhanh như vậy. “Chuyện tôi đề nghị, anh thấy sao?” Hoàng Yến Chi không nhìn những cảnh sát kia, mà quay sang nói với người thanh niên cầm dao. “Được, cô qua đây, tôi đồng ý trao đổi con tin. Nhưng tôi có một cái điều kiện, bảo bọn họ cút ra xa cho tôi.” Hoàng Yến Chi vốn không còn chút hy vọng nào nữa, nghe người thanh niên nói vậy, cô hơi dừng lại, nhìn sang vị đội trưởng kia. “Ngài cảnh sát này, phiền ông dẫn người của ông lui ra sau một chút.” Hoàng Yến Chi quay sang nói với người đội trưởng kia. Ông ta nghe vậy liền liếc nhìn Hoàng Yến Chi, đáy mắt có vẻ coi thường và phiền hà: “Cô gái trẻ, đừng ở đây quấy rối nữa.” Giọng điệu của ông ta rất mất kiên nhẫn, tình huống lúc này đã rất phiền phức rồi, vậy mà cô gái trẻ này còn làm loạn thêm. “Cảnh sát, xin ông, mau cứu vợ tôi đi.” Chồng của người phụ nữ có thai nhìn thấy cảnh sát thì rất kích động, kéo tay áo ông ta cầu xin. Vị cảnh sát kia cũng không hất tay anh ta ra mà chỉ bình tĩnh nói, “Chúng tôi nhất định sẽ cứu vợ anh, trước tiên anh hãy chờ một bên đã.” “Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp nam tính vang lên từ ngoài đám đống, mang theo khí thế mạnh mẽ, Hoàng Yến Chi khẽ giật mình. Đám đông tránh đường, dáng người của Quân Hạo Kiện xuất hiện trong tầm mắt Hoàng Yến Chi. Anh không nhìn cô mà quét một vòng trong cửa hàng. Khi thấy rõ tình hình bên trong, anh chau mày, hiểu ra vấn đề. “Ở đây xảy ra chuyện gì?” Quân Hạo Kiện thấp giọng hỏi người cảnh sát. Ông ta vốn đang bực mình, nhưng khi thấy anh lấy thẻ sĩ quan trong túi ra thì lập tức kính nể, khẽ giọng giải thích tình hình khái quát cho anh. Cuối cùng, Hoàng Yến Chi thậm chí còn có thể cảm thấy ánh mắt của vị cảnh sát kia đang nhìn sang cô, chắc là đang nói với anh chuyện cô muốn làm con tin thay. “Nhanh lên, bảo mấy tên cảnh sát này cút ra xa cho tôi, bằng không tôi sẽ giết chết người phụ nữ này.” Người thanh niên cầm dao thấy cảnh sát không có hành động gì một lúc lâu nên vô cùng sốt ruột, gào to. Hoàng Yến Chi lại nhìn thấy chất lỏng màu đỏ đã chảy ra trên đùi người phụ nữ có thai, nếu không đưa đến bệnh viện ngay thì e rằng sẽ một xác hai mạng thật. Cô tiến lên một bước, nhưng bị Quân Hạo Kiện kéo tay lại. Hoàng Yến Chi nhìn vào đôi mắt nặng nề của Quân Hạo Kiện ở đó đen nhánh, không nhìn ra được cảm xúc gì. Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sáng trong nói với anh rằng cô sẽ không sao. Quân Hạo Kiện dời mắt đi, không muốn nhìn cô nữa, nhưng vẫn nắm tay cô buông ra. “Làm theo lời tôi, lui về phía sau.” Quân Hạo Kiện trầm giọng lên tiếng, sắc mặt rất khó coi. Viên cảnh sát ngẩn ra: “Vị sĩ quan này, chuyện đó...” Quân Hạo Kiện lặp lại một lần nữa, “Lui về phía sau.” Anh vốn có khí thế mạnh mẽ, bây giờ còn đanh mặt lại nên càng uy nghiêm hơn. Viên cảnh sát phất tay một cái, mấy cảnh sát kia liền lui về phía sau. “Cảnh sát đã lui ra sau, bây giờ tôi sẽ qua đó. Anh nói lời phải giữ lời, thả cô ấy ra.” Hoàng Yến Chi quay sang nói với người thanh niên cầm dao bằng giọng điệu bình tĩnh, không chút khẩn trương hoảng loạn..