Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, tiếng tim đập bên tai dường như càng rõ ràng hơn. Giang Tầm vùi đầu vào ngực Phó Dĩ Hành, hô hấp của anh cũng gần trong gang tấc. Cô cứng người không dám động đậy, tim đập hỗn loạn không ngừng, trước sau đều không có cách nào trở lại bình thường. Sau một lát, cô nhẹ giọng nói: “Đàn anh, em đi rót ly nước cho anh có được không?” Phó Dĩ Hành không trả lời, lại hơi dùng sức ôm cô càng chặt hơn. Cơ thể anh rất nóng, mặc dù cách một lớp vải vóc nhưng nhiệt độ trên người vẫn truyền sang rất rõ ràng. Khí huyết của cô giống như cũng bị đốt cháy vậy, nhiệt độ nóng bỏng kia lan tràn theo khí huyết dẫn tới mọi nơi trên cơ thể. Cái cảm giác không thể tả đó đang điên cuồng sinh trưởng quấn quanh trái tim cô. Phó Dĩ Hành dần dần chìm vào giấc ngủ nhưng sức lực khi ôm cô vẫn không giảm. Giang Tầm ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt. Khi ngủ Phó Dĩ Hành vô cùng an tĩnh. Ngũ quan của anh rất sắc nét, là loại người có tướng mạo gặp một lần sẽ khắc sâu trong trí nhớ. Bây giờ gương mặt này đã lột bỏ sự lạnh lùng sắc bén của thường ngày, nó mang lại một sự dịu dàng cô chưa từng nhìn thấy. Ánh mắt Giang Tầm dừng lại trên khuôn mặt anh. Cô đột nhiên xúc động, muốn… Giang Tầm bị suy nghĩ của mình làm sợ hết hồn, vội vàng không nhìn anh nữa. Không được không được, sao cô có thể thừa nước đục thả câu như thế? Cô đè luồng cảm xúc quái dị trong lòng xuống, chán nản nhắm mắt lại. Thôi đi, giằng co một đêm cô cũng mệt rồi. Cứ nằm như vậy một hồi đi. Giang Tầm vốn định nằm đây nghỉ một chút, chờ sau khi Phó Dĩ Hành thả lỏng thì sẽ len lén rời đi, nhưng không ngờ vừa nhắm lại đã ngủ thẳng đến ngày hôm sau. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Giang Tầm trở mình. Nhưng cô không làm được. Dường như có vật gì đó đã ngăn cản động tác của cô, chiếc giường cũng trở nên chật chội. Cô nhíu mày lại, mở mắt ra muốn nhìn rõ là thứ gì. Lúc này Phó Dĩ Hành cũng thức dậy. Ánh mắt của Giang Tầm và anh chạm vào nhau, cô giật nảy mình, cơn buồn ngủ cũng tiêu tán ngay lập tức. Sau khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, ký ức của ngày hôm qua lại tràn về như thủy triều. Cô hơi cứng người, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, ngày hôm qua em…” “Không sao.” Phó Dĩ Hành nhìn sang chỗ khác, giọng hơi khàn khàn. Giang Tầm cúi đầu xuống, tim đập loạn xạ không ngừng. Mặc dù cô đã cố gắng áp chế nhưng vẫn không có cách nào hít thở bình thường trở lại. Trong khoảnh khắc này, đầu cô lại hiện lên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi. Không, không thể nào… Tiêu rồi tiêu rồi, hình như cô đã thích một người. Mặc dù người này rất nhàm chán, vừa độc miệng lại hay bắt bẻ nhưng con tim đã chân thành nói cho cô biết một sự thật: Cô thích người này. Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn! Giang Tầm cũng dời mắt, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: “Đàn anh Phó, có thể lấy tay ra một chút không? Em muốn đứng dậy.” Lúc này Phó Dĩ Hành mới để ý tới tay mình đang đè trên người cô, anh nhanh chóng lấy tay ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.” Giang Tầm thoát khỏi ngực anh, nhanh chóng xuống giường: “Không, không sao.” Giang Tầm lại nói sang chuyện khác: “Đàn anh, anh vẫn chưa hạ sốt.” Vừa nãy còn ở trong ngực anh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh vẫn giống như hôm qua. “Em đi nấu vài món cho anh lót bụng rồi uống thuốc, sau đó lại nghỉ ngơi một chút nhé.” Cô nói xong thì đứng dậy rời đi. Nhưng một khắc sau, tay lại bị nắm lấy. “Đàn anh?” Giang Tầm kinh ngạc quay đầu. Phó Dĩ Hành dời tầm mắt sang một bên, không lên tiếng. Trong lòng Giang Tầm đột nhiên xuất hiện một suy đoán. Cô dò xét hỏi: “Đàn anh, không phải là anh ghét uống thuốc đó chứ?” Động tác của Phó Dĩ Hành cứng đờ, tay cũng bất giác buông lỏng. Quả nhiên đoán đúng rồi. Giang Tầm cũng không nói nữa, cô xoay người đi ra khỏi phòng. Trong tủ lạnh cũng không còn nhiều nguyên liệu để nấu ăn. Giang Tầm bèn lấy những nguyên liệu còn lại nấu một nồi cháo trứng và thịt nạc đơn giản. Cháo nấu xong, cô múc vào bát bưng vào phòng Phó Dĩ Hành. Tới trước cửa phòng, cô nghe tiếng nói chuyện từ bên trong truyền tới. Giang Tầm dừng bước. Phó Dĩ Hành đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Giọng anh nghe rất lạnh nhạt. “Nếu mấy người đã thông qua dự án bán ra công ty thì chuyện sau đó tôi sẽ không quan tâm tới nữa. Cứ như vậy đi, chuyện của công ty sau này tôi cũng sẽ không hỏi tới nữa.” Anh cúp máy, ném điện thoại di động qua một bên. Anh lấy tay ôm trán tựa vào đầu giường, mắt nhắm lại như đang ngủ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt. Công ty? Bán ra? Trước đó Giang Tầm cũng có nghe sơ qua việc Phó Dĩ Hành và mấy người đàn anh cùng nhau gây dựng sự nghiệp, mở ra một công ty khoa học kỹ thuật nhỏ tại đây, nghe nói phát triển cũng không tệ lắm. Anh đột nhiên bị bệnh là bởi vì chuyện của công ty sao? Giang Tầm nhất thời mơ màng, không để ý khiến chân va vào cửa phát ra tiếng vang nhỏ. Phó Dĩ Hành mở mắt ra nhìn cô: “Sao không vào?” Cô lấy lại tinh thần, đi nhanh vào: “Đàn anh, em nấu cháo xong rồi.” Phó Dĩ Hành nhìn xuống tay cô, anh hơi ủ rũ nằm xuống, nói: “Để đó trước đi, chút nữa anh sẽ ăn.” Giang Tầm lại không đồng ý: “Nên ăn nhân lúc còn nóng, chắc hôm qua anh không ăn cơm tối.” Cô đặt chén cháo xuống bàn đọc sách của anh. Thấy anh không có phản ứng, cô lại đề nghị: “Hay là em ăn cùng anh nhé?” Phó Dĩ Hành không nói lời nào, Giang Tầm cũng không đi, cô đứng ở mép giường nhìn anh không chớp mắt. Một lát sau, Phó Dĩ Hành đứng dậy xuống giường, đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, cầm muỗng lên ăn cháo. Giang Tầm cong cong khóe miệng, cô cũng lấy một cái ghế lại ngồi xuống bên cạnh anh. May mà cô đã đoán được từ trước nên múc hai chén cháo. Cô mới vừa cầm muỗng lên đã nghe Phó Dĩ Hành hỏi: “Có phải em quên bỏ muối rồi hay không?” Giang Tầm hơi sửng sốt, động tác cũng theo đó mà cứng đờ. Cô nhanh chóng nhớ lại các bước khi nấu cháo mới vừa rồi, khi đó cô rất luống cuống, hình như đúng là… Mặt Giang Tầm đỏ lên: “Ngại quá, em…” Phó Dĩ Hành bình tĩnh nhìn cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn cháo: “Không sao, không bỏ muối cũng rất ngon.” “Ừm.” Cô đáp một tiếng, cúi đầu ăn cháo. Không biết tại sao khi nghe anh an ủi như thế, trái tim cô còn đập nhanh hơn. Trong lúc ăn cháo, không ai nói gì cả. Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có hương thơm nhàn nhạt của cháo quẩn quanh. Giang Tầm áp chế con tim khác thường lại, tăng nhanh tốc độ ăn cháo. Chén cháo vừa thấy đáy, cô đã vội vàng đứng lên. “Em ăn xong rồi, đi ra ngoài trước.” Cô xoay lưng về phía Phó Dĩ Hành, tốc độ nói rất nhanh: “Thuốc hạ sốt ở đây, chút nữa anh nhớ uống.” Nói xong, cô bưng chén lên định đi. “Giang Tầm.” Đi được mấy bước, sau lưng vang lên giọng Phó Dĩ Hành. Giang Tầm không nhịn được quay đầu nhìn anh. Đây là lần đầu tiên anh kêu trọn vẹn tên cô. Phó Dĩ Hành ngẩng đầu đáp lại ánh mắt của cô, mắt anh đen nhánh mà thâm thúy: “Cảm ơn.” “Không, không cần khách sáo, anh nhớ uống thuốc, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi cho khỏe.” Mặt Giang Tầm hơi đỏ, gần như là chạy mất dạng. Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn! *** Bỏ chén đũa vào máy rửa chén, Giang Tầm trở lại phòng của mình. Cô đóng cửa lại, lấy tay che mặt, tim vẫn đập thình thịch không ngừng. Sau buổi tối ngày hôm qua, trái tim cô như đã có sự thay đổi rất vi diệu, tâm trạng vẫn luôn không thể trở lại bình thường. Giang Tầm ngồi ở trên giường một hồi lâu, tâm trạng mới hơi bình thường lại một ít. Ngừng suy nghĩ, cô cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Lương Hiểu Hàm. Giang Tầm: 【Hiểu Hàm, thích một người sẽ có cảm giác gì?】 Qua một lúc lâu Lương Hiểu Hàm mới trả lời lại: 【Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?】 Lương Hiểu Hàm: 【Thật ra thì mình cũng không rõ lắm, có điều thích một người thì hẳn là không hiểu sao tim sẽ đập nhanh lên, luôn vô thức nhớ tới anh ấy, lúc ở bên cạnh đối phương sẽ không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập dồn dập.】 Xem xong câu trả lời của cô ấy, Giang Tầm lại ngây người. Không hiểu sao tim sẽ đập nhanh lên… Luôn vô thức nhớ tới anh ấy… Lúc ở bên cạnh anh sẽ không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập dồn dập… Cái nào cũng có. Giang Tầm: 【Làm sao đây, hình như mình đã thích một người.】 Lần này, Lương Hiểu Hàm gần như là nhắn lại trong vòng một giây: 【???】 Lương Hiểu Hàm: 【Người chị em, cậu xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đột ngột như vậy?】 Lương Hiểu Hàm: 【Trước đó cũng không có nghe cậu nhắc tới mà.】 Lương Hiểu Hàm: 【Cậu thích người nào? Là gặp được ở nước M bên đó hả?】 Giang Tầm: 【Ừm.】 Lương Hiểu Hàm rất hứng thú hỏi: 【Nè, mau nói cho mình biết các cậu quen nhau thế nào?】 Giang Tầm: 【Thì là đàn anh thuê cùng nhà trọ với mình đó…】 Lương Hiểu Hàm: 【Là anh ấy? Đã xảy ra chuyện gì?】 Giang Tầm: 【Chính là lúc mình nhìn thấy anh ấy, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn, gần đây luôn vô thức nhớ tới anh, lúc ở bên cạnh anh thì không nhịn được đỏ mặt, tim đập dồn dập.】 Lương Hiểu Hàm: 【???】 Lương Hiểu Hàm: 【Đợi đã.】 Lương Hiểu Hàm: 【Mình có một vấn đề muốn hỏi cậu, những chuyện này là hôm nay cậu mới đột nhiên xuất hiện sao?】 Giang Tầm: 【Có lẽ vậy, mình cũng không xác định được.】 Lương Hiểu Hàm không trả lời lập tức. Qua một lúc lâu, cô ấy gửi tới một đoạn nội dung phổ cập đã được sao chép từ trên mạng. Lại nói tiếp: 【Lúc trước tớ có đọc một bài văn phổ cập nói thân thể con người sẽ sinh ra một loại hoocmon tên là “Dopamine”, nó sẽ làm cho giữa người và người xuất hiện cảm giác “vừa gặp đã yêu”. Cái cậu gọi là yêu và thích chẳng qua chỉ là ảo giác của cậu thôi.】 Lương Hiểu Hàm: 【Cho nên cậu xác định đây thật sự không phải ảo giác của cậu chứ? Cậu có muốn quan sát thêm một thời gian nữa hay không?】 Giang Tầm hơi sửng sốt. Lương Hiểu Hàm có chút nghi ngờ: 【Kết hợp với chuyện trước đây cậu nói với mình, những việc bạn cùng thuê nhà đã làm với cậu, cậu xác định mình thật sự không gặp phải tên lừa gạt tình cảm đó chứ? Mình nhớ trước đó anh ấy còn nói với cậu anh ấy không có bạn gái mà? Những người đi du học ở nước ngoài chơi bời cũng rất cởi mở, anh ấy đã ở nước ngoài lâu vậy rồi, thật sự không có lịch sử yêu đương gì sao?】 Lương Hiểu Hàm rất sợ cô bị lừa nên đã gửi cho cô một đống tin tức xã hội dạng như “Thiếu nữ sa vào cạm bẫy tình yêu, vừa bị lừa tiền vừa bị lừa tình”, “Ra nước ngoài du học bị gạt tình lẫn tiền”. Giang Tầm: 【Mình cũng đâu có lịch sử yêu đương gì. Đàn anh hẳn không phải loại người như vậy nhỉ?】 Lương Hiểu Hàm: 【Nhìn lâu thấy tốt. Bởi vì cảm xúc của cậu thay đổi quá mức đột ngột nên mình có chút lo lắng cho cậu.】 Những lời Lương Hiểu Hàm nói hình như cũng có lý. Giang Tầm: 【Có điều cũng cảm ơn cậu nhắc nhở, mình sẽ xác định lại tâm ý của bản thân lần nữa, cũng có thể là mình nghĩ sai rồi.】 Lương Hiểu Hàm gửi đến biểu cảm vịt con gật đầu: 【Cậu ở nước M bên đó nhất định phải chú ý an toàn, bảo vệ mình thật tốt.】 Giang Tầm gửi lại một mặt cười vui vẻ: 【Được, mình sẽ như thế.】.