Ngọt ngào 2

Chương 26

Giọng Lâm Cẩn Ngôn vang vọng trong đại sảnh khoảng mười phút, anh có bản lĩnh khống chế sân khấu rất tốt, tất cả hội trường yên tĩnh đến mức gần như không nghe bất cứ tạp âm nào. Anh đọc diễn văn xong, khom người cúi chào mọi người dưới sân khấu, “Lần nữa xin cảm ơn tất cả mọi người đã tới dự buổi hoạt động từ thiện hôm nay, chúc mọi người chơi vui vẻ.” Lâm Cẩn Ngôn nói xong, từ trên sân khấu bước xuống, người chủ trì bắt đầu tổ chức hoạt động quyên tiền. Giản Vi men theo bóng dáng Lâm Cẩn Ngôn, dọc theo hồ nước đi tìm anh. Lâm Cẩn Ngôn cũng đang chuẩn bị gọi điện cho Giản Vi, vừa lấy điện thoại ra, sau lưng truyền tới giọng một cô gái: “Lâm tổng, đã lâu không gặp.” Lâm Cẩn Ngôn giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Tô Tinh Uẩn đang đứng sau lưng anh. Tô Tinh Uẩn mặc một chiếc váy dài màu đỏ chót, màu sắc sặc sỡ, cảm giác xinh đẹp hoang dại, lễ phục bó sát dáng người uyển chuyển của cô ta, lồi lõm trước sau, vô cùng gợi cảm. Một khuôn mặt mỹ lệ hấp dẫn người khác, ngay cả khóe miệng mỉm cười cũng rất phong tình, lại không thấy thô tục, ngược lại có cảm giác cao quý bẩm sinh từ trong xương cốt. Tô Tinh Uẩn lăn lộn trong giới nhiều năm ròng, đàn ông theo đuổi cô ta trên là quý công tử các công ty gia tộc, dưới thì có các ngôi sao nam đang hồng, nhưng cô ta không thích một ai. Theo như lời cô ta nói: Tô Tinh Uẩn cô ta không thiếu tiền, tuyệt đối sẽ không lập gia đình vì tiền bạc vật chất, cô ta muốn lập gia đình tất nhiên sẽ tìm người mình thích. Chọn lựa nhiều năm, trong buổi tiệc từ thiện năm kia của Lâm thị, đối với Lâm Cẩn Ngôn vừa gặp đã yêu. Nhưng theo đuổi từ năm trước đến giờ, Lâm Cẩn Ngôn ngay cả chút cơ hội cũng không cho cô ta. Có điều càng như vậy, ngược lại cô ta “Càng bị áp chế lại càng hăng hái.” Cô ta nhìn Lâm Cẩn Ngôn, cười hỏi: “Lâm tổng, lát nữa có thể nhảy với anh một bài không?” Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, giọng điệu bình thản, “Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.” Cậu cả đại gia tộc, khiêu vũ thuộc về phạm trù xã giao cơ bản, sao có thể không biết, chẳng qua là lý do mà thôi. Trong lòng Tô Tinh Uẩn rõ như gương, cười hỏi: “Nghe nói đêm nay quyên tiền nhiều nhất có thể được thưởng một phần quà?” “Ừ, 1% cổ phần của Lâm thị.” “Tôi không cần cổ phần của công ty, tôi chỉ muốn nhảy cùng anh một bài.” Tô Tinh Uẩn cong môi cười cười, nhưng lời nói có chút cương quyết. Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn về phía bên cạnh. Trợ lý vội bước lên giải thích: “Đêm nay cô Tô là người quyên tiền nhiều nhất.” Quyên tiền đã thầm thống kê, trên hội trường chỉ là hình thức. Trong mắt Tô Tinh Uẩn hiện lên ý cười, Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô ta một lúc, không nói gì thêm nữa. Lúc Giản Vi tìm thấy Lâm Cẩn Ngôn, ánh đèn sáng rực của hội trường bỗng tắt ngúm, đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi ánh sáng nhàn nhạt dịu nhẹ, hội trường bỗng vang lên tiếng nhạc êm dịu, nam nữ xung quanh đều tay nắm tay nhau, khẽ di chuyển bước chân, thân sĩ khiêu vũ. Giản Vi lần đầu tiên chứng kiến trường hợp như vậy, nhếch miệng cười khẽ, nhìn tới nhìn lui đám người kia, vừa cảm thấy rất ngạc nhiên lại có chút hưng phấn khó hiểu. Nghĩ thầm, không biết Lâm Cẩn Ngôn có biết khiêu vũ không? Cô tìm anh khắp nới, đột nhiên bị người ta giẫm phải, cô ôi một tiếng lùi về sau một bước, người nọ vội quay đầu lại nói xin lỗi cô. Cô khoát tay, ngẩng đầu thì thấy rất nhiều người xung quanh lùi ra ngoài, chính giữa xuất hiện một khoảng rất rộng rãi. Giản Vi theo bản năng cũng nhìn vào giữa, nhưng xa xa đã thấy Lâm Cẩn Ngôn và một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đang khiêu vũ. Vẻ mặt tươi cười lập tức cứng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Cẩn Ngôn. Tay trái anh đan vào tay phải của người phụ nữ, tay phải anh chụp lên eo đối phương, tay trái của người phụ nữ khoác lên bờ vai anh, hai người bước một trước một sau, phối hợp vô cùng ăn ý. Người xung quanh lại một lần nữa bắt đầu khiêu vũ, một mình Giản Vi đứng đó, không nhìn thấy gì xung quanh, chỉ thấy xa xa có hai bóng dáng đen đỏ phóng đại vô hạn trong tầm mắt cô. Không biết từ khi nào, trên mặt đột nhiên lạnh lẽo, cô vô thức sờ gò má, lại sờ phải nước mắt. Cô bỗng thấy hoang mang rối loạn, gần như là trốn từ trong đám người chạy ra ngoài. …… Điệu nhảy năm phút, mới đến phút thứ ba Tô Tinh Uẩn đột nhiên nhích lại gần Lâm Cẩn Ngôn, thấp giọng cười, “Lâm tổng, chủ nhật có rảnh không? Muốn hẹn anh ăn bữa cơm.” Ngoài Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn không quen tiếp xúc thân mật với bất kỳ người phụ nào, lúc Tô Tinh Uẩn nhích lại gần, anh rất bình tĩnh buông cô ta ra, lùi về sau một bước. Sắc mặt Tô Tinh Uẩn khẽ biến, “Lâm tổng, anh đây là ý gì?” Lâm Cẩn Ngôn liếc cô ta một cái, vẻ mặt xa cách: “Cảm ơn cô Tô đêm nay đã quyên nhiều tiền, chúc cô chơi vui vẻ.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Tô Tinh Uẩn sững sờ đứng tại chỗ, cô ta cắn chặt răng, bực bội uất nghẹn không nói thành lời. Sáu trăm vạn chỉ đổi lấy ba phút khiêu vũ! Ngay cả vẻ mặt tươi cười cũng không có! Lâm Cẩn Ngôn từ trong hội trường đi ra, lập tức gọi điện thoại cho Giản Vi. Giản Vi ngồi xổm trước cửa khách sạn, gió đêm đã thổi làm khô nước mắt của cô. Trông thấy màn hình báo Lâm Cẩn Ngôn gọi điện tới, bĩu môi, mất hứng nghe máy, “Chuyện gì?” “Ở đâu thế?” Lâm Cẩn Ngôn vừa đi ra ngoài vừa nhìn xung quanh. “Ở bên ngoài rồi, chuẩn bị về.” Giọng điệu của Giản Vi có chút thiếu kiên nhẫn, nghĩ đến vừa rồi anh mới khiêu vũ cùng người phụ nữ khác, trong lòng rất khó chịu. Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, “Đứng ngoài chờ, đừng có chạy lung tung, tôi ra ngay đây.” Anh cúp máy, bước nhanh ra ngoài. Mạnh Dao chạy theo, “Lâm tổng, anh muốn đi à?” Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, nói: “Mai Giản Vi nhập học, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi, ở đây giao cho cô.” “Vâng, anh yên tâm.” Lâm Cẩn Ngôn từ trong hội trường đi ra, bước nhanh ra ngoài cửa. Anh vào cửa kính xoay tròn đi ra ngoài, liếc thấy Giản Vi ngồi xổm bên tượng sư tử đá màu vàng trước cửa ra vào. Gió đêm hơi lạnh, Giản Vi ngồi chồm hổm trên đất, hai tay ôm cánh tay, đầu chôn trong khuỷu tay, cô vốn rất gầy yếu, co rúc một chỗ nhìn rất nhỏ nhắn. Mi tâm Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt, lập tức cởi áo khoác ra, đi tới choàng lên vai cô. Một mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, Giản Vi rũ mắt nhìn quần áo trên vai, mặt không cảm xúc cầm áo xuống. Cô đứng lên trả áo khoác lại cho Lâm Cẩn Ngôn, “Tôi không lạnh.” Lâm Cẩn Ngôn thấy sắc mặt cô hơi tái, theo bản năng sờ trán cô: “Sao mặt tái mét như vậy? Có phải bị cảm rồi không?” Giản Vi như bị gì đó kích thích, phản xạ có điều kiện né tránh anh, giọng điệu không tự chủ nâng cao lên: “Anh có thể đừng động tay động chân được không?” Lâm Cẩn Ngôn liền giật mình, đôi mắt sắc nhìn cô chằm chằm. Giản Vi bước vài bước, giữ khoảng cách với Lâm Cẩn Ngôn, “Tôi hơi mệt, muốn về.” Vừa lên xe, Giản Vi nghiêng đầu tựa trên cửa kính xe, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Trong lòng cô hoảng loạn, rõ ràng muốn ở chung với Lâm Cẩn Ngôn như ở chung với một người anh trai, nhưng thật sự khi thấy anh ở cùng một người phụ nữ khác, khó chịu trong lòng không thể kiềm chế được. Đường về nhà mất gần hai tiếng, Giản Vi cố gắng thôi miên chính mình, về sau lại thật sự dần ngủ mất, mãi cho tới khi về đến nhà vẫn chưa tỉnh lại. Lâm Cẩn Ngôn cho rằng cô quá mệt mỏi, cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau khi dừng xe thì xuống xe, đi vòng qua đầu xe, kéo cửa bên ghế lái phụ, hơi cúi người nhẹ nhàng ôm Giản Vi ra, động tác của anh cực kỳ dịu dàng, ngay cả vẻ mặt cũng rất hòa nhã, cùng với thái độ vừa rồi đối xử với Tô Tinh Uẩn hoàn toàn một trời một vực. Anh ôm cô như thể đang ôm thứ gì đó quý giá vô cùng, đưa Giản Vi trở về phòng. Dì Lan nghe tiếng xe lái vào sân nhỏ, lập tức chạy xuống mở cửa, vừa mở cửa ra thì thấy Lâm Cẩn Ngôn ôm Giản Vi đứng bên ngoài: “Cậu….” Bà đang muốn hỏi làm sao vậy, đột nhiên Lâm Cẩn Ngôn nháy mắt với bà, ý bảo bà đừng lên tiếng. Dì Lan hiểu ý, lập tức im lặng. Lâm Cẩn Ngôn ôm Giản Vi lên lầu, khẽ khàng đặt xuống giường, sau đó kéo chăn đắp cho cô, anh điều chỉnh nhiệt độ trong phòng phù hợp xong mới xoay người đi ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Xuống lầu, dì Lan mới hỏi: “Cậu chủ, Vi Vi làm sao vậy?” “Buồn ngủ.” Lâm Cẩn Ngôn đáp rồi hỏi, “Đồ đạc Giản Vi khai giảng thu dọn xong hết cả rồi chứ?” “Đã thu dọn xong hết, cậu chủ.” Lúc này Lâm Cẩn Ngôn mới đáp một tiếng, “Dì vất vả rồi, đi nghỉ sớm đi.” Nói xong cũng xoay người đi lên lầu. Ngày hôm sau, hơn sáu giờ sáng, Giản Vi thức dậy rửa mặt, lúc thay xong quần áo đi xuống lầu đã bảy giờ. Trong phòng bếp, dì Lan đang chiên bánh chẻo trứng, thấy Giản Vi xuống liền cười nói với cô: “Vi Vi con tới đúng lúc lắm, lên lầu gọi cậu chủ xuống ăn sáng đi.” Giản Vi vẫn đang giận Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Con không đi, anh ấy cũng không phải không xuống.” Vừa nói vừa kéo tủ lạnh ra, lấy hộp kem từ trong tủ lạnh ra. Mở nắp, thân thể lười biếng tựa trên cửa tủ lạnh, cầm thìa múc kem ăn. Dì Lan thấy thế trong lòng thầm thở dài, hai người oan gia này lại giận dỗi nhau rồi à? Cậu chủ cũng thật là, rõ ràng thích người ta mà không nói, không biết đang suy nghĩ gì nữa. Tháng chín trời rất nóng, kem tan trong miệng cực kỳ khoan khoái. Giản Vi bưng kem từ trong bếp đi ra ngoài, vừa vào tới phòng khách thì có bàn tay đưa qua, trực tiếp đoạt lấy kem trong tay cô. Cô sững sờ, ngẩng đầu lên thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng trước mặt cô, anh cau mày, giọng điệu rất hung dữ: “Nói bao nhiêu lần là không thể ăn lạnh, không sợ bị đau bụng à?” Giản Vi vốn đang giận anh, lúc này bị đoạt kem đi, mím môi trừng liếc anh, đưa tay muốn giành lại. Lâm Cẩn Ngôn hơi nghiêng tay sang một bên, ném thẳng hộp kem vào thùng rác bên cạnh. Giản Vi trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn anh. Lâm Cẩn Ngôn lạnh giọng trách cô, “Từ nay về sau nếu để tôi phát hiện lén ăn kem thì đừng trách tôi mắng cô.” Nói xong đi vào phòng ăn. Giản Vi sững sờ đứng im tại chỗ, tức giận nghiến chặt răng, anh dựa vào cái gì mà quản cô như vậy? Thật sự coi cô như con gái mình? Từ khi ăn sáng đến lúc ra cửa đi tới trường, Giản Vi vì tức giận nên không nói một câu nào với Lâm Cẩn Ngôn, thậm chí còn không đưa mắt liếc anh lấy một cái. Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng, Mạnh Dao ngồi lái xe phía trước, thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu đưa mắt nhìn ra sau. Sắc mặt Lâm tổng khó coi, cô gái nhỏ thì nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, môi thì cong cớn, bộ dạng rất tức giận. Trong lòng cô ấy âm thầm thở dài: Có thể khiến Lâm tổng ngày ngày tức thành như vậy, trên đời này ngoài Giản Vi chỉ sợ là không tìm ra người thứ hai. Xe chạy tới trường học, khiến không ít người ghé mắt nhìn. Mạnh Dao dẫn giản Vi tới phòng hội học sinh báo danh, Lâm Cẩn Ngôn ngồi ngoài chờ, thân thể tựa trước xe, hơi cúi đầu hút thuốc. Vô số nữ sinh đi ngang qua người anh, lần lữa không dời nổi mắt. Chỉ trong chốc lát Giản Vi đi báo danh, đã có mấy nữ sinh chạy tới hỏi số điện thoại, Lâm Cẩn Ngôn mắt điếc tai ngơ, chỉ coi đối phương như không khí. Về sau khi nữ sinh cuối hỏi anh số điện thoại, đúng lúc Mạnh Dao dẫn Giản Vi từ phòng hội học sinh đi ra. Lâm Cẩn Ngôn đưa tay dụi tàn thuốc, hơi nhướng mày nói: “Tôi đã có bạn gái.” Mấy nữ sinh đều nhìn theo tầm mắt anh, sau hồi lâu tiếc nuối tản ra. Báo danh xong thì đi tìm phòng ký túc xá. Trường học quá rộng, dọc đường đi Mạnh Dao phải hỏi nhiều bạn học cuối cùng mới thuận lợi dẫn Giản Vi tới ký túc xá. Xe dừng hẳn, anh quay ra sau xách đồ cho Giản Vi. Lâm Cẩn Ngôn ôm tất cả vật nặng, còn lại mấy thứ nhẹ thì Mạnh Dao cầm. Giản Vi đeo túi xách, trong túi có chứa laptop. Tầng lầu không tính là thấp, Lâm Cẩn Ngôn không nói một lời, trực tiếp lấy túi xách của Giản Vi xuống. “Tự tôi đeo…” “Đi trước dẫn đường.” Hai chiếc valy rất lớn, Lâm Cẩn Ngôn một tay một cái, túi xách cũng cầm trong tay, bước nhanh lên lầu. Rõ ràng đồ đạc rất nặng nhưng Lâm Cẩn Ngôn xách như thể hoàn toàn không tốn chút sức nào, không đầy một lát đã xách đến phòng ký túc xá của Giản Vi. Ký túc xá có bốn giường, trên giường có bàn học, ba giường kia đã trải ga, Giản Vi là người cuối cùng. Giường cô nằm ở vị trí cạnh cửa, Lâm Cẩn Ngôn nhìn lan can giường, mi tâm nhíu chặt, “Tối ngủ cô không lật mình rơi xuống đấy chứ?” Giản Vi trợn mắt: “Anh cũng quá khoa trương rồi, tôi đâu phải khỉ con biến thành, còn lăn tới lăn lui…” Cô lẩm bẩm, hết sức bất mãn với Lâm Cẩn Ngôn. Nhưng Lâm Cẩn Ngôn lại nghiêm túc, trầm mặc một lát rồi nói với Mạnh Dao: “Lát nữa cô tìm người hàn lan can này cao thêm mười phân.” Mạnh Dao vội đáp: “Dạ.” Mạnh Dao đáp một tiếng, leo lên trải ga giường cho Giản Vi. Lâm Cẩn Ngôn đứng dưới đất nhìn Giản Vi dặn dò từng thứ một. Giản Vi cúi đầu, thái độ thật sự không tốt. Lâm Cẩn Ngôn dặn dò cô hồi lâu, thấy Giản Vi không chút đáp lại, sắc mặt cũng có chút khó coi, đột nhiên lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô có đang nghe hay không hả?” Anh đột nhiên cao giọng, Giản Vi sợ tới mức rụt vai, ngẩng đầu: “Hung dữ làm gì, có nghe.” Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cô một hồi. Không phải vì hộp kem mà đến nỗi cả đường đi tức giận với anh đấy chứ? Đang chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên nghe tiếng nữ sinh cười nói bên ngoài, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra. Chu Tương Tương, Thẩm Đình, Trương Trâm đứng bên ngoài. Thấy trong phòng có thêm một nữ sinh, Thẩm Đình lập tức cười, “A a a a a… Bạn cùng phòng mới.” Giản Vi thấy mấy bạn cùng phòng, lập tức chào hỏi: “Xin chào các bạn, mình là Giản Vi.” Ba nữ sinh cũng tiến lên tự giới thiệu. “Mình là Thẩm Đình.” “Trương Tâm.” “Mình là Chu Tương Tương.” Chào hỏi xong coi như là đã làm quen. Mấy nữ sinh đều cười, nụ cười đầy ấm áp. Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhàn nhạt lướt qau, tầm mắt lại rơi xuống người Giản Vi, mắt lạnh nhìn cô, hỏi: “Mấy lời tôi nói vừa rồi nghe rõ chưa?” “Rõ rồi.” Đối mặt với Lâm Cẩn Ngôn, nụ cười trên mặt Giản Vi lập tức biến mất. Lâm Cẩn Ngôn thấy cô không tập trung, cằm căng cứng, môi mím thành một đường, không vui nói: “Lặp lại một lần cho tôi.” Giản Vi nhíu mày: “Tôi nghe rõ rồi mà.” “Lặp lại một lần.” Giản Vi trừng mắt nhìn anh, Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt, khí thế đè bẹp cô. Cuối cùng Giản Vi bại trận, nhếch môi, bất đắc dĩ bẻ ngón tay lặp lại lời anh: “Phải ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đúng giờ, nửa đêm không thể đá chăn, không thể ăn đồ lạnh, lạnh phải mặc thêm quần áo, hàng ngày phải gọi điện thoại cho anh.” Nói xong, càng cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn coi như cô con gái mà nuôi, trong lòng đặc biệt không có tư vị gì. Lâm Cẩn Ngôn thấy cô nói xong, lúc này mới buông tha cho cô, nói: “Lát nữa tôi liên lạc với phụ đạo viên của cô xin nghỉ cho cô, huấn luyện quân sự cô không cần tham gia, thân thể có gì đó khác thường là phải gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức, biết chưa?” “Biết rồi.” Giản Vi cúi đầu, không mấy kiên nhẫn. “Kem kiếc lạnh này nọ tuyệt đối không được ăn! Để tôi phát hiện thì cô biết hậu quả!” “Biết rồi!” Trong lòng Giản Vi trợn mắt trắng, nghĩ thầm, không phải là bị anh mắng một chút thôi sao. “Lâm tổng, đã trải xong giường.” Mạnh Dao trải giường cho Giản Vi xong, từ trên đi xuống. Lâm Cẩn Ngôn lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, dặn dò, “Đi ra ngoài chờ tôi.” Mạnh Dao: “Dạ.” Sau khi Mạnh Dao rời khỏi đó, Lâm Cẩn Ngôn lấy thẻ ATM từ trong ví tiền ra đưa cho Giản Vi: “Hết tiền thì phải nói với tôi, ăn nhiều một chút, đừng để mình gầy quá.” Giản Vi nhìn thẻ trong tay anh, theo bản năng đưa tay ra sau lưng, không lên tiếng cũng không cầm lấy. Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, trực tiếp ném thẻ lên bàn cô rồi xoay người rời đi. Lúc đi tới cửa, chân hơi dừng bước, quay đầu lại nói: “Thứ sáu tuần này sinh nhật tôi, nhớ về nhà.”