Ngọt ngào 2
Chương 16
Một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ đột nhiên vang lên, giọng không lớn nhưng làm chấn động từ trên xuống dưới, phòng bệnh ầm ĩ thoáng chốc yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa phòng.
Lâm Cẩn Ngôn đứng ở cửa ra vào, âu phục thẳng thớm, toàn thân tản ra hơi thở không hiểu vì sao khiến người ta sợ hãi, tất cả mọi người không tự chủ nín thở.
Giản Đại Phú cũng sững sờ, nhưng rất nhanh liền nhớ ra người đàn ông trước mắt chính là người ôm con gái ông ta lên chiếc xe sang trọng kia.
Đôi mắt đục ngầu lập tức sáng rực, thấy Lâm Cẩn Ngôn như trông thấy vàng, lập tức thả Giản Vi ra, kích động chạy tới trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, vẻ mặt đầy nịnh nọt xoa xoa tay, cười ha ha nói: “Cậu chính là bạn trai của con gái tôi? Là như vậy, không biết Giản Vi đã nói với cậu chưa, tôi có thiếu bên ngoài ít tiền, muốn tìm cậu mượn chút đỉnh, cậu xem….”
“Tay nào vừa đánh?” Lúc Lâm Cẩn Ngôn lên tiếng, đôi mắt nhìn Giản Vi.
Đầu nàng bị túm rối một nùi, chân trần đứng trên sàn nhà, đôi mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vệt nước mắt, như động vật nhỏ bị kinh hoảng, run rẩy rúc trong ngực dì Lan.
Trên má phải có dấu bàn tay rất rõ ràng.
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên lạnh giọng cắt ngang, Giản Đại Phú sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng: “Cái…, cái gì…. A! Đau…. Đau!”
Giản Đại Phú còn chưa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị một lực rất mạnh kìm giữ, lực kia dường như muốn bóp nát xương cốt ông ta, ông ta đau quá kêu lên một tiếng, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn Lâm Cẩn Ngôn chằm chằm: “Cậu làm gì thế! Buông ra! Mau buông ra!”
Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn sắc lạnh, trầm giọng nói: “Tay nào đánh thì chặt tay đó của ông, thế nào, có ý kiến gì không?”
Trên mặt anh không có bất kỳ biểu lộ gì, giọng điệu bình thường, nhưng khiến trong lòng người khác dâng lên cảm giác sợ hãi, Giản Đại Phú nhìn ánh mắt anh, không hiểu sao run sợ, giọng run rẩy, “Cậu… Đừng làm loạn, tôi là ba Giản Vi đó….” Nói xong nghiêng đầu, hung thần ác sát hét lên với Giản Vi, “Con nhóc chết tiệt kia! Mày còn thất thần cái gì? Mau kéo người đàn ông của mày ra đi!”
Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Đại Phú hét lên với Giản Vi thì nhướng mày, thoáng chốc sắc mặt âm trầm tới cực điểm, một giây sau, bàn tay đột nhiên dùng sức, trực tiếp bẻ gãy cổ tay Giản Đại Phú, chỉ nghe một tiếng “Rắc rắc” giòn giã vang lên, sau đó là tiếng Giản Đại Phú đau đớn hét lên, Lâm Cẩn Ngôn hất ông ta ra.
Sức lực anh rất mạnh, cả người Giản Đại Phú bị đẩy ngã nhào xuống sàn nhà, ôm lấy cổ tay kêu gào đau đớn.
Lâm Cẩn Ngôn lạnh mắt liếc nhìn Giản Đại Phú, đột nhiên cao giọng hét lên: “Lôi ông ta ném ra ngoài cho tôi!”
Bốn vệ sĩ đứng sau lưng lập tức đi lên, trực tiếp đưa tay kéo Giản Đại Phú trên sàn nhà đứng lên.
Cổ tay Giản Đại Phú bị bẻ gãy, đau đến không chịu được, vẫn còn xé cổ họng lớn tiếng kêu la: “Con nhóc thối mày là thứ bất hiếu! Thế mà liên hiệp với người ngoài đối phó bố mày, con nhóc chết tiệt kia! Mày thấy chết mà không cứu, mày chờ đó cho tao!”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy mi tâm càng nhíu chặt, ngước mắt ra hiệu với vệ sĩ đứng ngoài cửa.
Vệ sĩ hiểu ý, lập tức bước lên.
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi đầu thấp giọng phân phó bên tai đối phương.
Ánh mắt vệ sĩ kia sáng lên, lập tức gật đầu, “Biết rồi thưa Boss, tôi đi làm đây!”
Nói xong liền xoay người đá một cú mạnh vào đầu gối Giản Đại Phú, lạnh lùng nói: “Đưa đi!”
Vài người vệ sĩ áo đen đưa Giản Đại Phú đi, tiếng la hét của Giản Đại Phú truyền từ bên ngoài vào, qua một hồi lâu, tiếng la hét kia dần biến mất, mãi đến khi hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Giản Đại Phú rốt cuộc cũng biến mất, trái tim Giản Vi bị treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, đi về phía anh.
Cô chân trần đứng trên sàn nhà, đôi chân trắng nõn bị lạnh đỏ cả lên.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, bước nhanh đi về phía trước, hơi cúi người bế Giản Vi lên: “Không đi giày, muốn lạnh chết à!”
Anh trầm mặt, ôm Giản Vi lên giường.
Vốn mọi người đang đứng trong phòng bệnh chờ đợi, thấy thế, tất cả đều thức thời lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi.
Giản Vi tủi thận, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn đi giày mà.”
Nhưng cô bị ba túm từ trên giường xuống, hoàn toàn không có cơ hội để đi.
Lâm Cẩn Ngôn đương nhiên biết rõ, tầm mắt rơi xuống chân cô, mấy ngón chân bị lạnh đỏ lựng.
Anh nhíu mày, theo bản năng đưa tay sờ xuống.
Trong khoảnh khắc ngón tay ấm áp chạm chạm vào ngón chân Giản Vi, đột nhiên như nhớ ra gì đó, động tác bỗng dừng khựng lại, anh vô thức ngẩng đầu nhìn Giản Vi.
Giản Vi cũng kinh hãi, đỏ bừng cả mặt, tầm mắt đối diện với Lâm Cẩn Ngôn, chỉ phảng phất như nghe thấy trong lòng có vật gì đó rơi “Ầm” một tiếng, nổ tung.
Một giây sau, cả người như bị điện giật, đột nhiên lùi chân về, hai chân cong lên, hai tay ôm chặt đầu gối, cả người cuộn thành một đoàn.
Mặt cô nóng lợi hại, rũ đầu xuống, hoàn toàn không dám đưa mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Trong phòng không có tiếng động nào, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Lâm Cẩn Ngôn đứng bên cạnh cúi đầu nhìn Giản Vi. Lúc này nói gì cũng đều xấu hổ, anh dứt khoát không lên tiếng, làm như chưa xảy ra chuyện gì. Kéo chăn lên đắp cho Giản Vi, thấp giọng nói: “Nằm nghỉ lúc đi, vừa bị kích thích, tôi đi tìm bác sĩ tới kiểm tra cho cô.”
Giản Vi đỏ bừng mặt, đầu chôn trong chăn, buồn buồn “Dạ” một tiếng.
Từ đầu tới cuối cô không nhìn Lâm Cẩn Ngôn một cái.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Giản Vi một lúc, bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài.
Dì Lan đứng chờ bên ngoài, thấy Lâm Cẩn Ngôn đi ra vội lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Lâm Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Dì Lan, phiền dì xuống lầu xem anh họ tới chưa, nếu tới thì bảo anh ấy lên kiểm tra cho Giản Vi một chút.”
“Ồ, tôi đi ngay đây.” Di Lan đáp một tiếng rồi xoay người đi về phía thang máy.
Lâm Cẩn Ngôn đóng cửa phòng bệnh lại, đứng trước cửa ra vào, hơi cúi đầu, tầm mắt rơi vào chỗ vừa mới chạm qua ngón chân Giản Vi.
Rất lâu sau, “Chậc” một tiếng.
Ngàn tính vạn tính, cuối cùng thế mà thua trong tay một cô nhóc sao?
……
Giản Vi ở lại bệnh viện hai ngày, Lâm Cẩn Ngôn sợ cô lại xảy ra chuyện nên ở bên cạnh không rời.
Hai ngày sau, tình hình về cơ bản đã ổn định, cuối cùng Giản Vi mới được phép xuất viện.
Cô ở bệnh viện ngây ngốc gần một tuần lễ, ngửi nhiều mùi nước khử trùng, vừa ra ngoài liền cảm thấy hít thở cũng khoan khoái hơn.
Lâm Cẩn Ngôn đi qua chào bác sĩ Chu, Giản Vi đứng ở cửa ra vào chờ, cô ngửa đầu nhắm mắt lại, tùy ý để gió thổi qua mặt cô.
Lúc Lâm Cẩn Ngôn đi ra thì thấy Giản Vi dựa lưng vào tường, ngửa đầu mắt nhắm chặt, khóe miệng cong cong, phảng phất như có chuyện gì rất vui vẻ.
Anh đi qua đưa tay xoa nhẹ đầu cô, “Cười ngốc gì vậy?”
Giản Vi mở mắt nhếch miệng cười: “Vì hài lòng.”
“Có gì hài lòng chứ.” Lâm Cẩn Ngôn vừa hỏi vừa xuống thềm đi về phía bãi đỗ xe.
Giản Vi cười hì hì đi theo sau lưng anh, nói: “Chuyện gì cũng hài lòng hết, hài lòng thân thể, hài lòng học bài, hài lòng không có phiền não, sắp tới lễ mừng năm mới rồi, cũng rất hài lòng.”
Giản Vi loan mắt, cười vô cùng ngọt ngào.
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, khóe miệng hơi cong lên: “Cô ngược lại rất dễ thỏa mãn.”
Giản Vi cười hì hì: “Biết tự cho là đủ chứ sao.”
So với cuộc sống lúc trước, bây giờ cô đã quá hạnh phúc rồi.
Hai người lên xe, trên đường về nhà, tâm tình Giản Vi rất tốt, đôi mắt hết nhìn đông lại chuyển sang nhìn tây.
Sắp tới tết âm lịch rồi, dọc đường đã treo đầy đèn nháy và đèn lồng đỏ, tất cả các cửa hàng kinh doanh lớn đều đã treo linh vật năm nay, trang trí cực kỳ ưa thích.
Trước kia chưa bao giờ cô để ý tới những thứ này, nhưng năm nay không hiểu sao có chút mong chờ tới tết.
Chợt nhớ ra gì đó, cô quay đầu lại, đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, hỏi: “Lễ mừng năm mới anh sẽ ở nhà sao?”
Trong mắt cô ẩn chứa vài phần chờ đợi không thể giấu giếm.
Lâm Cẩn Ngôn trả lời cô, “Không, lễ mừng năm mới tôi phải về nhà cũ.”
Giản Vi sững sờ, trong nháy mắt đôi mắt tối xuống, cười cười, nói: “Cũng đúng, anh phải ở cùng ba mẹ mừng năm mới chứ.”
Cô khẽ cúi đầu, đột nhiên cảm giác chua xót từ trong ngực xông lên không thể kiềm chế, cố gắng đè cảm giác chua xót này xuống, giả vờ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Cẩn Ngôn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô.
Cô vẫn nhìn xung quanh như cũ, nhưng nỗi cô đơn trong mắt không che giấu được.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh dời tầm mắt.
…….
Thời gian thoáng qua, nghỉ đôi vậy mà đã trôi qua một tuần rồi.
Thời gian trở nên cấp bách, sau khi về nhà, Giản Vi lập tức chúi đầu vào học bài, cô không quên mùa hè sang năm chính là thi đại học.
Đối với cô mà nói, duy nhất có thể thay đổi số phận là thi đại học.
Lâm Cẩn Ngôn đi công tác, trong nhà chỉ còn hai người Giản Vi và dì Lan.
Đêm nào Giản Vi cũng học bài tới khuya khoắt, dì Lan lo lắng thân thể cô khuyên cô nhiều lần, lần nào miệng cô cũng đồng ý đi ngủ ngay, kết quả là chờ tới một giờ dì Lan phát hiện trong phòng vẫn còn sáng đèn.
Dì Lan sốt ruột, vì vậy hôm sau lặng lẽ gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn.
Vào ban đêm, Giản Vi chăm chú học bài như ngày thường, mấy hôm nay hiệu suất học tập của cô tăng cao, hiểu không ít kiến thức lúc trước chưa hiểu, ngữ văn chính trị lịch sử được xem là điểm mạnh của cô, bản thân thử làm một bộ đề thi đại học thật, điểm thế mà không tệ. Vì vậy cô đặt nhiều thời gian trên các môn toán học, Anh ngữ và địa lý.
Học tập có hiệu quả là nguồn truyền cảm hứng nhất, có đôi khi làm xong một đề lại muốn tiếp tục làm đề khác, làm một đề lại một đề, cuối cùng hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Hơn mười hai giờ khuya, cô đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa một cái, đi ra ngoài cầm máy sấy sấy tóc, rồi lại vùi đầu vào học bài.
Còn lúc này, bên chỗ Lâm Cẩn Ngôn là mười hai giờ trưa, anh vừa họp xong trở lại văn phòng.
Mạnh Dao đi theo sau lưng, hỏi: “Lâm tổng, muốn đi ăn cơm chưa?”
Lâm Cẩn Ngôn lắc đầu: “Chưa, cô đi ăn trước đi.”
“Vậy có cần tôi gói một phần về cho anh không?”
Lâm Cẩn Ngôn suy nghĩ rồi gật đầu, “Vất vả cho cô rồi.”
“Không sao.” Mạnh Dao cười đáp một tiếng, xoay người rời khỏi văn phòng.
Mạnh Dao vừa đi, Lâm Cẩn Ngôn cầm điện thoại mở wechat ra, lục tìm hình đại diện của cô, trực tiếp ấn nút gọi video qua cho vô.
Giản Vi để điện thoại trước mắt, nghe thấy chuông báo có video gọi tới, theo bản năng nhìn thoáng qua, sau đó thấy trên màn hình hiển thị: Lâm Cẩn Ngôn mời bạn cùng trò chuyện video.
Giản Vi trực tiếp bị dọa bối rối, hơn nửa đêm, Lâm Cẩn Ngôn gọi video cho cô làm gì….
Tiếng chuông vẫn vang lên, vẻ mặt Giả Vi hơi mơ hồ mờ mịt nhận máy.
Đầu bên kia điện thoại.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên ghế giám đốc, mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt đã tháo xuống, khuy áo trong tháo hai nút trên, thân thể lười biếng tựa trên ghế nệm, cách màn hình, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm.
Khoảnh khắc video được kết nối, Giản Vi nhìn khuôn mặt đẹp trai nghịch thiên của Lâm Cẩn Ngôn, lặng lẽ nuốt nước miếng, trong lòng thầm suy nghĩ: Vài ngày không thấy, sao người này lại trở nên đẹp trai đến vậy!
Từ bệnh viện trở về, Giản Vi cảm thấy mình sắp bị Lâm Cẩn Ngôn mê hoặc, bây giờ chỉ là cách video mà đã cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, mặt hơi nóng lên, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh, sao anh gọi video cho tôi? Bên kia là buổi trưa à? Ăn cơm chưa?”
“Nhìn xem bây giờ là mấy giờ.”
“Hả?” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên nói ra một câu, Giản Vi không hiểu, sững sờ hỏi: “Gì mà mấy giờ?”
“Mười hai giờ khuya, Giản Vi, có phải cô ngại thân thể mình khỏe quá hay không?” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên lớn tiếng, mặt đen lên, rõ ràng đang tức giận.
Giản Vi giật mình, nhỏ giọng nói: “Mới, mới mười hai giờ, còn sớm mà….”
“Cô còn dám nói?” Lâm Cẩn Ngôn mắng cô.
Giản Vi sợ nhất Lâm Cẩn Ngôn nổi giận, lập tức mím môi không dám lên tiếng.
Cách video, đột nhiên phát hiện tóc Giản Vi ướt sũng, mi tâm Lâm Cẩn Ngôn nhéo một cái, mặt càng đen thêm: “Cô gội đầu hả?”
Giản Vi sững sờ, lập tức kịp phản ứng, vội gật đầu, “Dạ.”
“Không sấy?”
Giản Vi: “Sấy sơ.”
“Sấy sơ? Giản Vi, cô là con nít à?” Cách video mà cũng có thể cảm giác được Lâm Cẩn Ngôn người đầy lửa giận, muốn che mặt chỉ sợ cũng bị anh mắng chết.
Giản Vi hoảng sợ vô cùng, lập tức nói: “Anh đừng nóng, tôi đi sấy ngay đây!”
Nói xong cô lập tức từ trên ghế đứng lên, chạy vào trong phòng tắm cầm máy sấy ra.
Cắm phích cắm vào ổ điện trước bàn học xong vừa sấy tóc vừa nói chuyện video, rất khéo léo nói: “Lâm Cẩn Ngôn, tôi sấy rồi đây, sấy xong đi ngủ luôn.”
Cô sấy tóc, sợi tóc tung bay nhảy múa trên mặt.
Đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, lấp lánh sáng rực.
Đôi mắt sắc của Lâm Cẩn Ngôn sâu thẳm nhìn Giản Vi chăm chú. Tầm mắt từ sợi tóc tung bay của cô chuyển qua đôi mắt sáng long lanh của cô, rất lâu sau, cuối cùng dừng trên đôi môi màu hồng nhạt, mãi không rời đi.
Giản Vi sấy khô tóc, cất máy sấy, vén vén mái tóc nói: “Xem đi, đã khô nè.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, lặng lẽ dời tầm mắt nói: “Được rồi, ngủ đi.”
“Dạ.” Giản Vi ngoan ngoãn đáp.
Sau đó cầm điện thoại leo lên giường.
Giọng Lâm Cẩn Ngôn vang lên, cảnh cáo cô: “Sau này đừng để tôi bắt được ngủ khuya lần nữa, dù học hành gấp gáp cũng không được lên giường sau mười giờ, tôi cứu mạng cô không phải đô cô tìm đường chết.”
Giản Vi gật đầu, giọng mềm mại đáp ứng: “Biết rồi.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái rồi nói: “Cúp đi.”
Nói xong cũng cúp máy.
Giản Vi còn chưa kịp hỏi chừng nào anh về, đầu bên kia đã không còn ai.
Cô mím môi cảm thán một tiếng, đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi rúc vào trong chăn.
Tắt đèn, trong bóng tối, đôi mắt căng tròn nhìn trần nhà, trong lòng lại không nhịn được nghĩ ngợi lung tung: Tại sao Lâm Cẩn Ngôn lại quan tâm cô như vậy? Không phải thích cô đấy chứ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Giản Vi cũng tự giật mình, vội nhắm chặt mắt, trong lòng lẩm bẩm: Ngủ ngủ, suy nghĩ vớ vẩn gì chứ?
……..
Lâm Cẩn Ngôn đi đã gần mười ngày, mắt thấy sắp tới tết mà người vẫn chưa về, Giản Vi thầm nghĩ: Chắc là không về.
Dì Lan cũng thu dọn đồ đạc về nhà mừng năm mới, trước khi đi gói há cảo và chè trôi nước cho cô, có thể đoán ra một mình cô đón năm mới cho nên chuẩn bị hết những thứ này cho cô. Lúc đi ra khỏi cửa còn ôm cô, an ủi cô, nói: “Chờ cậu chủ từ nhà cũ về, có thể ở cùng con.”
Ánh mắt dì Lan nhìn cô như đau lòng hoặc như đồng cảm.
Giản Vi mỉm cười, nói: “Không sao đâu ạ, dù sao con cũng quen rồi.”
Cô thật sự đã quen, dù cũng muốn có người ở cùng cô, nhưng không có ai thì cũng không vấn đề gì lắm.
Ngày đầu tháng giêng âm lịch, Giản Vi cố ý dậy rất sớm, rửa mặt sửa soạn, thay quần áo, tính xuống lầu nấu cho mình chén sủi cảo mừng năm mới.
Cô đi từ trên lầu xuống, lúc sắp xuống tới lầu một thì đột nhiên dừng chân.
Trong phòng mơ hồ có âm thanh nấu nước.
Giản Vi vịn lan can, lập tức dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, càng nghe càng khẳng định là âm thanh nấu nước.
Cô giật nảy mình, lập tức chạy vào phòng bếp.
Lúc chạy tới phòng khách, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức xoay người chạy ra ban công lấy cây phơi quần áo.
Cô cầm cây phơi quần áo chạy vào phòng bếp, tim vẫn đập thình thịch, căng thẳng trước nay chưa từng có.
Cô càng tới gần phòng bếp, động tĩnh bên trong càng lớn, lòng bàn tay Giản Vi toàn là mồ hôi, cầm chặt lấy cây phơi quần áo.
Lúc đi tới cửa, nghe thấy tiếng bước chân, dường như là muốn đi từ trong ra.
Cô sợ tới mức toàn thân run rẩy, lập tức dựa sát vào vách tường, tay thì nắm chặt cây gậy, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, đôi mắt tròn mở to, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Theo tiếng bước chân càng tới gần, trước mắt chợt xuất hiện một bóng người, Giản Vi gần như là phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng, cầm cây phơi quần áo đánh mạnh vào sau lưng người nọ.
Chỉ nghe “Bộp” một tiếng, đồng thời có tiếng kêu rên của đàn ông vang lên.
Lâm Cẩn Ngôn bưng há cảo đi ra, đầu đột nhiên bị đánh một cái, đau đến mức anh hét lên một tiếng, lập tức che gáy.
Anh nhíu mày quay đầu lại.
Giản Vi kinh ngạc há to miệng, “Loảng xoáng” một tiếng cây phơi quần áo trong tay rớt xuống sàn nhà.
“Lâm…. Lâm…Anh…. Sao lại là anh?” Giản Vi quả thật không dám tin vào hai mắt mình, hôm nay là ngày đầu năm mới, chẳng phải Lâm Cẩn Ngôn đã nói sẽ về nhà cũ sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Khuôn mặt Lâm Cẩn Ngôn đen toàn phần, lớn tiếng nói: “Về để mừng năm mới với cô! Cô lại đối xử với tôi như vậy?”
Tay anh che gáy, đau đến không chịu nổi, không nhịn được hung hăng trừng nhìn Giản Vi. Cô nhóc này nhìn thì yếu đuối, nhưng sức lực lại mạnh như vậy!
“Trời ạ! Tôi còn tưởng là kẻ trộm cơ đấy! Làm tôi sợ muốn chết!” Giản Vi che ngực, bộ dạng hoảng hồn vừa bình tĩnh lại.
Lâm Cẩn Ngôn: “……..”
Là ai hù chết ai hả trời!
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt liếc cô, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Giản Vi sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vẫn còn hơi thẫn thờ, mãi đến khi Lâm Cẩn Ngôn đứng bên ngoài hô to: «Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau qua đây bôi thuốc cho tôi!"
“Á! Đến đây!” Giản Vi đột nhiên hoàn hồn, lập tức chạy ra bên ngoài.
Gáy Lâm Cẩn Ngôn sưng lên một cục, Giản Vi áy náy vô cùng.
Vừa bôi thuốc cho anh vừa chu môi thổi miệng vết thương cho anh, không ngừng hỏi: “Có đau không? Muốn đi bệnh viện không?”
Từ nãy tới giờ Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, hoàn toàn không để ý tới cô.
Giản Vi lại không nhịn được nói: “Anh về sao không nói trước với tôi một tiếng, còn anh nữa, không phải không biết nấu đồ ăn sao? Anh không có chuyện gì làm vào bếp làm gì chứ?”
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong bốc hỏa, đột nhiên quay đầu lại: “Tôi vào bếp làm gì à? Không thấy tôi nấu há cảo sao?”
Món khác anh không biết thật, nhưng bỏ há cảo vào nồi thì vẫn biết, chuyện bên Mỹ có chút khó giải quyết, vốn không về mừng năm mới song vì nghĩ Giản Vi ở nhà một mình nên cố ý bay suốt đêm quay về. Chỉ tắm rửa quan loa, cũng chưa chợp mắt chút nào đã xuống bếp đun há cảo cho cô.
Bây giờ thì tốt rồi, ngày đầu năm mới, trực tiếp trúng một gậy!
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn tức giận, cái miệng nhỏ nhắn chẹp một tiếng, kéo ông tay áo Lâm Cẩn Ngôn, đáng thương nhìn anh: “Lâm Cẩn Ngôn tôi sai rồi, anh đừng giận nữa, sang năm mới rồi đó.”
“Cô còn biết sang năm mới?” Lâm Cẩn Ngôn hừ lạnh một tiếng.
Giản Vi cười hiền lành, lắc tay Lâm Cẩn Ngôn, nhỏ giọng nói: “Đừng giận nữa, chỉ có điều nếu thật sự anh vẫn còn giận, nếu không thì, nếu không thì anh cũng đánh tôi một cái đi?”
Nói xong mắt cô sáng lên, đột nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, chạy vào nhà ăn.
Lúc trở lại, tay cầm cây phơi quần áo, rất thận trọng đưa cho Lâm Cẩn Ngôn, “Ừm, anh đánh tôi một cái đi, đánh tôi xong thì hai chúng ta hòa nhau.”
Nói xong xoay người ngồi chồm hổm trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, quay gáy về phía anh.
Lâm Cẩn Ngôn quả thật sắp bị cô chọc tức chết, mi tâm nhíu chặt, xoa nửa ngày cuối cùng mới khắc chế được.
Ném cây phơi quần áo xuống đất, nặng nề nói: “Mau đứng lên đi.”
“Vây anh không giận nữa hả?” Giarn Vi mỉm cười quay đầu lại.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, cuối cùng “Ừ” một tiếng, nói: “Cô múc hết há cảo trong nồi ra đi.”
“Yes Sir~!” Giản Vi vui vô cùng, lập tức từ trên sàn nhà đứng lên vui vẻ chạy vào phòng bếp.
Vốn tưởng một mình mừng năm mới, kết quả Lâm Cẩn Ngôn lại cho cô niềm vui bất ngờ kinh ngạc như vậy.
Giản Vi rất đỗi vui sướng, thậm chí còn khoan khoái hát lên.
Giọng hát rất lớn, hát từ bài Chúc một ngày tốt lành đến Chúc mừng ngày mới chúc may mắn, có thể thấy vui vẻ cỡ nào.
Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài nghe thấy, tâm tình cũng vui lây, khóe miệng hơi cong lên.
………
Lâm Cẩn Ngôn không về bên nhà cũ đón năm mới mà ở nhà cùng Giản vi.
Hai người ở nhà không có gì chơi vui, bên ngoại lại lạnh không muốn ra khỏi nhà.
Giản Vi suy nghĩ một lúc, đề nghị nói: “Nếu không chúng ta đi mua bài đi? Đánh bài thì sao?”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, “Cô khẳng định muốn đánh với tôi?”
Giản Vi chớp mắt mấy cái: “Sao vậy?”
“Thua thì tính thế nào?” Lâm Cẩn Ngôn hỏi.
Giản Vi vội nói: “Dù sao không thu tiền là được!”
Ngẫm nghĩ một lúc, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, nói: “Ai thua thì bị vẽ rùa lên mặt!”
Lâm Cẩn Ngôn đang uống nước, nghe thấy câu này thiếu chút nữa bị sặc.
“……..” Cách chơi ngây thơ như vậy cũng chỉ có Giản Vi mới nghĩ ra.
Lâm Cẩn Ngôn lái xe ra ngoài mua bài, sau khi về cùng Giản Vi ngồi trên sàn nhà, vừa chia bài vừa rồi: “Lát nữa vẽ cô xấu xí cô cũng đừng khóc nhé.”
Giản Vi bĩu môi, không cho là đúng: “Ai thua còn chưa chắc đâu.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng hơi cong lên, “Tôi khen ngợi sự tự tin của cô, nhưng, làm người mà chỉ có tự tin thì cũng không được.”
Giản Vi hơi nhăn mũi: “Anh đừng xem thường người khác, kỹ thuật đánh bài của tôi rất khá.”
Trước kia Giản Vi có đánh bài với mấy dì hàng xóm vài lần, đều thắng tiền, cho nên coi như là có lòng tin với kỹ thuật đánh bài của mình.
Nhưng sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay.
Nửa tiếng trôi qua, trên mặt Giản Vi đã có thêm vài bức tranh chú rùa nhỏ.
Lâm Cẩn Ngôn cười không ngừng được, lấy điện thoại ra chụp hình cho Giản Vi.
Giản Vi mắc cỡ chết đi được, che mặt không cho chụp.
Lâm Cẩn Ngôn không chụp được cô, kéo tay cô xuống, cười không ngớt: “Đừng che đừng che, rùa nhỏ thật đáng yêu, chụp lại làm kỷ niệm.”
Giản Vi tức giận trừng nhìn anh: “Lâm Cẩn Ngôn anh bắt nạt người khác.”
Đánh hơn nửa tiếng, trên mặt cô vẽ đầy rùa nhỏ, trên mặt Lâm Cẩn Ngôn thì hoàn toàn sạch sẽ không có chút vết bẩn nào.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày cười, “Vừa mới rồi tôi nói thế nào, vẽ khiến cô xấu cũng đừng khóc.”
Giản Vi mím môi, không vui trừng nhìn anh: “Vậy anh cũng không nhường tôi một chút?”
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô cương mặt tức giận, trong mắt đầy ý cười, dứt khoát đưa bút cho cô, vẻ mặt đừng bất đắc dĩ cưng chiều, “Được, cho cô vẽ một bức thôi nhé.”
Giản Vi hơi giật mình, lập tức sáng mắt lên, cầm lấy bút vẽ, “Tự anh nói đó!”
“Ừ, vẽ đi.” Lâm Cẩn Ngôn cười, “Dù sao cô cũng không thắng được tôi, đỡ phải cô khóc nhè thế này.”
Giản Vi hít mũi, quật cường nói: “Tôi mới không thèm khóc.”
Cô mở nắp bút vẽ ra, khóe miệng cong lên để lộ nụ cười âm u, có cảm giác như kiểu “Rốt cuộc bút cũng đến tay mình.”
Lâm Cẩn Ngôn híp mắt, đột nhiên cảm thấy không ổn, nhấn mạnh nói: “Chỉ có thể vẽ hai nét, nhiều nhất hai nét.”
Giản Vi cười hì hì: “Yên tâm đi.”
Cô cầm bút ngồi chồm hổm trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn theo bản năng lùi ra sau, cô đưa tay đè vai Lâm Cẩn Ngôn, “Đừng động đậy, vẽ rùa nhỏ thôi mà.”
Nói xong đưa bút vẽ lên mặt Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn nói chỉ có thể vẽ hai nét, nhưng cô chỉ cần một nét là đủ rồi, chấm không ngừng, một đường kéo dài, vừa vẽ vừa cười khanh khách.
Lâm Cẩn Ngôn chợt cảm thấy không ổn, đưa tay giữ cổ tay cô: “Đủ rồi.”
“Tôi mới vẽ một nét mà.” Giản Vi cười, làm ra vẻ như muốn vẽ tiếp.
Lâm Cẩn Ngôn cầm tay cầm bút của cô đẩy ra phía sau, Giản Vi ôi một tiếng, thân thể lảo đảo một cái, tay kia theo bản năng túm chặt vai Lâm Cẩn Ngôn.
Cô ngồi chồm hổm, Lâm Cẩn Ngôn hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt đối diện với tầm mắt cô.
Khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của nhau, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên môi Giản Vi thoáng chốc cứng đờ, tim đập thình thịch cuồng loạn không thể khống chế.
Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn phảng phất như có từ trường, cô nhìn chằm chằm đôi mắt anh, cảm giác như mình sắp bị hút vào trong đó.
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn mắt Giản Vi thật sâu, mắt cô sáng rỡ, tầm mắt hơi trốn tránh.
Không biết qua bao lâu, hai người vẫn duy trì tư thế đó như cũ, nhiệt độ trong không khí dần tăng cao, Giản Vi cảm giác mặt mình nóng rát vô cùng, cuối cùng lấy lại tinh thần, cô theo bản năng lùi về sau, bên eo lại bị một bàn tay đè lại.
Giản Vi sững sờ, kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Tay Lâm Cẩn Ngôn đè eo cô, thân thể đột nhiên ghé từ từ vào sát cô….
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
52 chương
15 chương
39 chương