Trì Yên dễ dàng nghe ra sự kìm nén trong giọng nói của anh, cô không nói lời nào, ngón tay anh cũng dừng một chút, dừng bên dưới khóe mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Hốc mắt Trì Yên có chút nóng lên, không biết do bên trong hay là do phần ngoài, chần chờ vài giây, cô vẫn lắc lắc đầu. Khương Bác Đào nhìn qua bên này, tầm mắt đảo quanh người cô với Khương Du Sở, giống như muốn trách cứ vài câu. Trì Yên ngày thường tiếp xúc với ông cũng ít, Khương Bác Đào là người bận rộn, cả ngày đi sớm về trễ, trước kia lúc cô ở Khương gia cũng chỉ ngẫu nhiên gặp ông vài lần. Ở trong ấn tượng của cô, Khương Bác Đào là một người nghiêm túc đến mức gần như có chút cứng ngắc. Trì Yên đã sớm chuẩn bị tốt tâm lí bị quát lớn, vừa nâng mắt lại chỉ nhìn thấy khóe miệng Khương Bác Đào giật giật, trong ánh mắt không có nửa phần tức giận, có chăng chỉ là muốn nói lại thôi. Chạm phải ánh mắt mơ mơ hồ hồ của Trì Yên, Khương Bác Đào vẫy vẫy tay: “Được rồi, đều về phòng đi.” Trì Yên cũng không biết làm sao mà về phòng được.  Biệt thự ở Giang Nam nhất phẩm chiếm diện tích rất lớn, mỗi phòng đều cực kì rộng rãi, Trì Yên có chút thất thần, trong đầu vẫn luôn quay vòng câu nói kia của Khương Bác Đào. Hèn gì ngay từ lúc mới vào cửa, Phùng Tân Lam đã nhìn cô chằm chằm. Trì Yên cẩn thận nhớ lại diện mại của người nọ, lúc này mới kinh ngạc nhận ra cái cảm giác tương tự đến từ chỗ nào, cô dịch qua trái một bước, sau đó thấy toàn thân mình trong gương. Đuôi mắt hơi nhếch, cong cong, trong dịu dàng lại mơ hồ mang theo vẻ quyến rũ____ ước chừng cũng giống năm sáu phần. So với một lần quay phim trước đây, đạo diễn trêu ghẹo cô với nữ chính có phẫu thuật thẩm mỹ lại càng giống hơn nhiều.  (Mời quay lại chương?? để tìm đọc đoạn Yên Yên quay cảnh hôn thế cho người ta, chính là cảnh hôn với Lục Chi Nhiên thì phải.) Trì Yên nhìn chằm chằm vào gương, ánh mắt giống như xuyên qua thấu kính, phóng tới nơi hư vô nào đó, sau đó tụ lại, có thể nào cũng không thu tầm mắt lại được.  Có chút đờ đẫn mờ mịt. Mãi đến khi phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, mí mắt Trì Yên mới run lên một chút, cô không quay đầu lại, từ trong gương thấy Khương Dịch bưng một cái ly đến gần. Mỗi lần tiến thêm một bước, bóng nước đánh vào khi mặt nước va vào thành ly lại càng rõ ràng. Trì Yên dùng một phút đồng hồ, mới có thể hoàn toàn thu lại tâm tư, cô chớp chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn anh:  “Khương Dịch…… Có phải anh đã sớm biết rồi không?” Giọng cô có chút khô khốc, nhận ly nước lên uống mấy ngụm mới cảm thấy khá hơn một chút  Cô còn nhớ rõ lần Ninh Tuệ gọi đến, lúc nói gặp được Phùng Tân Lam, Khương Dịch có hỏi cô, nếu Phùng Tân Lam muốn nhận cô, cô sẽ làm gì. Chỉ trong 1 thời gian ngắn, Khương Bác Đào đã đem vấn đề ấy trả lại cho Khương Dịch rồi. Dù sao cũng là cha con, đến góc độ hỏi vấn đề cũng y hệt nhau.  Khương Dịch không nói, Trì Yên lại cho rằng anh cam chịu. Cô cầm chặt ly nước, đầu cũng hơi hơi rũ xuống: “Biết từ khi nào?” “Cũng khá muộn.” “Muộn là bao giờ?” Khương Dịch cúi đầu nhìn Trì Yên, muốn duỗi tay ôm cô vào trong ngực, chỉ là giữa hai người còn cách một cái ly, anh mím môi: “Một năm trước.” Mắt Trì Yên bị hơi nước bốc lên làm cho có chút mông lung, hơi nước tụ lại trên hàng mi, tạo thành từng giọt nước nhỏ, lung lay như sắp đổ. Khương Dịch ngại cái ly vướng bận, dứt khoát lấy ra từ trên tay cô đặt lên tủ đầu giường, một tay ấn cô vào trong lòng: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng chịu đựng.” Quả nhiên nghe thấy Trì Yên hít hít cái mũi, ồm ồm, “Tiếp tục nói.” Khương Dịch đặt cằm lên vai cô, thấp thấp mở miệng, giọng không nhanh không chậm, như là đang kể chuyện xưa. Lần đầu tiên anh nghĩ đến ý muốn kết hôn.  Khương Bác Đào vốn dĩ đặc biệt kích động, kích động hận không thể công bố với toàn thế giới, Khương Dịch ở trong mắt ông từ trước đến nay đều là đứa không thông suốt, toàn ở trong phòng thí nghiệm đối mặt với các loại động vật thực nghiệm, trước kia có người giới thiệu con gái cho anh, anh cũng chả hứng thú, thật vất vả mới tự mình chủ động một lần, ngày đó miệng Khương Bác Đào không khép lại được, thiếu chút nữa là kéo dài đến mang tai luôn rồi.  Kết quả vừa hỏi đến đối tượng kết hôn, lại là hai chữ rất quen thuộc. Khương Bác Đào vốn dĩ cho rằng sau khi Trì Yên trở lại Trì gia, nhà bọn họ cùng Trì Yên nếu có quan hệ, cũng chỉ có thể là để Trì Yên làm cháu gái, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là làm con dâu. Lúc trước cậu Trì Yên đưa cô tới Khương gia nhờ chăm sóc trong 1 thời gian, có lời gì nên nói đều nói hết rồi, lần đó nhiệm vụ nguy hiểm, ông ấy đã sớm tính toán được biện pháp tốt nhất rồi.  Nếu an toàn trở về, bọn họ coi như không phát sinh chuyện gì cả. Nếu không thể trở về, vậy giúp Trì Yên trở lại Trì gia. Bằng không Trì Yên vốn là con gái lưu lạc bên ngoài của Trì Viễn Sơn, không có danh phận thực sự, căn bản không có khả năng Trì gia mới dễ dàng nhận lại như thế. Khương Bác Đào vốn dĩ cho rằng chuyện này đều hạ màn rồi, việc tư trong nhà em trai, ông cũng lời quản, con gái của vợ nó cũng không có bao nhiêu quan hệ với ông cả. Quả thật chuyện cũng đã lâu. Đảo mắt mấy năm qua đi, lúc người một nhà cùng nhau ăn cơm, Khương Dịch đột nhiên nói một câu “Muốn kết hôn”. Phản ứng lớn nhất chính là Khương Du Sở, chiếc đũa rơi thẳng từ trong miệng ra luôn, nói chuyện cũng nói lắp: “Anh…… Anh muốn cùng Cận Thanh ca ra nước ngoài kết hôn à a?” Cô cũng không muốn nghĩ nhiều đâu. Nhưng thật sự là Khương Dịch mấy năm rồi chả có người phụ nữ nào bên cạnh cả. Khương Dịch không bộc lộ nhiều cảm xúc lắm, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia dịu dàng: “Cùng Trì Yên.” Sau đó Khương Bác Đào lại biến thành phản ứng lớn nhất. Quan hệ quá phức tạp, huống chi đại khái là bị Phùng Tân Lam ảnh hưởng, ông bắt đầu không thích Trì Yên. Trước kia coi là vãn bối để chăm sóc còn có thể, lại nghĩ đến làm con dâu…… Lỡ như ngày nào đó giống mẹ cô, vứt bỏ Khương Dịch thì làm sao bây giờ? Khương Bác Đào là người phản đối quyết liệt nhất trong nhà. Ban đầu ông nói rõ quan hệ với Khương Dịch, Khương Dịch mặt vô cảm mà “Ân” một tiếng Ông hỏi Khương Dịch nghĩ thông suốt chưa, Khương Dịch mặt vẫn vô cảm mà “Ân” một tiếng. Sau đó Khương Bác Đào cảm thấy yên lòng, an tâm lên máy bay. Kết quả sau nửa năm, mãi đến trước một ngày khi về nhà, ông mới biết được, cái “Nghĩ thông suốt” của Khương Dịch với cái “Nghĩ thông suốt” của ông, căn bản không phải một tần số. Không chỉ nghĩ thông suốt —— còn lãnh cả giấy đăng kí kết hôn luôn rồi.  Lại đến lúc sau, không cần Khương Dịch nói tỉ mỉ, Trì Yên cũng biết, cô hít hít cái mũi, giọng càng thấp: “Ba anh không ít lần vì em mà mắng anh rồi?” Khương Dịch không tỏ ý kiến: “Sao nào?” Hai chữ này vào tai Trì Yên, cũng giống như một câu khẳng định.  “Lần mắng nặng nhất là gì thế?” Trì Yên nhẹ giọng hỏi, Khương Dịch cũng nhẹ giọng trả lời: “Đại khái là…… Không nhận đứa con trai này nữa?” Trì Yên nâng mặt, mày hơi chau, “Lỡ như thật không nhận thì làm sao bây giờ a?” Khương Dịch học bộ dáng nhíu mày của cô, “Vậy anh đổi qua họ của em.” Trì Yên không nhịn được cong môi dưới, cười rồi lại thấy mắt trướng kinh khủng, lúc nãy uống mấy ngụm nước tưởng chừng như đều trào lên hốc mắt, nước mắt thoáng chốc chảy rơi xuống  Cô trực tiếp túm lấy tay áo Khương Dịch lau nước mắt, vừa lau vừa nghe được giọng anh, anh hình như cảm thấy phản ứng của cô rất buồn cười, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi nhè nhẹ: "Ông ấy nói như vậy đấy." Trì Yên vẫn lau nước mắt, không mở miệng đáp lại. Cổ tay áo sơmi của Khương Dịch nhanh chóng đã biến thành màu khác, anh cũng không để ý, đưa tay lau khóe mắt cô: "Vợ của con trai với vợ của em trai, ai nặng ai nhẹ ông ấy vẫn phân biệt được." Khương Dịch nói rồi, tay chống lên vai cô, hơi cúi đầu nhìn cô: "Em thì sao bà xã, ai nhẹ ai nặng có phân biệt được không?" Động tác của Trì Yên cũng dừng lại. Ánh mắt Khương Dịch vẫn dịu dàng như cũ, lại giống như có tẩm dầu, anh nhẹ nhàng cười 1 tiếng, vừa muốn thu tay lại, Trì Yên đã duỗi tay ôm anh, cô há miệng cắn nhẹ lên nút áo sơmi, "Anh nặng!"   Khóe môi Khương Dịch cong lên một chút. “Hơn một trăm đấy,” Trì Yên cúi đầu, tiếp tục cắn nút áo tiếp theo, “Bán thịt heo cũng có thể bán được không ít tiền.” “……” Giọng Trì Yên càng ngày càng nhẹ, “Em không cần bà ấy, chỉ cần anh thôi.” Mẹ cô cũng không thiếu, có Thẩm Văn Hinh là đủ rồi. · Trì Yên và Khương Dịch ở Giang Nam nhất phẩm ở mấy ngày. Khương Bác Đào vẫn như cũ đi sớm về trễ, nhưng lúc ngẫu nhiên xuất hiện trên bàn cơm, ánh mắt ông nhìn Trì Yên sẽ không đánh giá kĩ càng như lúc ban đầu nữa.  Phùng Tân Lam bên kia cũng vẫn im ắng, liên tục mấy ngày cũng không xuất hiện trước mặt Trì Yên. Chỉ là Trì Yên lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nghĩ lại thì lại thấy giống như yên lặng trước giông tố. Tới hôm thứ tư, cuối cùng Trì Yên cũng được về nhà mình.  Bộ phim truyền hình lúc trước quay đã sắp đi đến đại kết cục, vừa đúng lúc đang đoạn tình cảm nam nữ hai đạt cao trào.  Nhiệm vụ chủ yếu của nam nữ diễn viên chính là ngọt, ngọt, ngọt; bao nhiêu tình tiết rối rắm hay ngược tơi bời đều giao cho cô với nam số 2 cả, nên phần sóng gió gì đó cũng chỉ có trên hai nhân vật này thôi.   Tình tiết phim nhìn chung đều giống hệt mấy bộ cũ, fans Lục Chi Nhiên rõ ràng mỗi ngà đều nghi ngờ anh vì sao lại nhận loại phim này, đồng thời còn cực kì không hài lòng với kĩ thuật diễn xuất của nữ chính.  Không có so sánh sẽ không có thương tổn, trái lại cũng vậy, nhân vật kia của Trì Yên vốn dĩ không đủ xuất sắc, kết quả lại nhờ sự phụ trợ của nữ chủ mà thành tiểu thiên sứ. Mỗi lần vừa ra đoạn tuyên truyền phim, phía dưới nhất định sẽ có một đống người khen cô. Hơn nữa mấy ngày hôm trước chiếu gameshow, nhân duyên của Trì Yên với người qua đường càng tăng, tốt đến mức cả cô cũng thấy kinh ngạc. Bộ cũ đã đóng máy, bộ mới vẫn chưa nhận. Mấy ngày nay Khương Vận vẫn luôn tìm đại ngôn quảng cáo cho cô, lời mời nhận được thì không ít, nhưng muốn chọn cái tốt thì cần không ít thời gian.  Vì thế đương nhiên, mấy ngày nay hành trình của Trì Yên rất trống____ cô đã liên tục ba ngày không có lịch trình rồi. Dù nhẹ nhàng nhưng cũng nhàm chán Đặc biệt mấy ngày nay  Khương Dịch đều bận đến ngày đêm chẳng phân biệt nổi. Trì Yên vốn đang cho rằng mình sẽ lại phải trải qua nhiều ngày nhàm chán như thế, kết quả là qua một tuần, điện thoại công việc của Khương Dịch gọi cho cô, giọng chị vẫn bình tĩnh không có tí dao động nào:  “Tiểu Trì, chị nhận cho em đại ngôn quảng cái của một nhãn hiệu quốc tế đấy. Ngày mai đi thử một chút đi.”