Ngọt Khắc Vào Tim
Chương 20
Trì Yên khẳng định những người khác không nghe thấy lời anh nói, bởi vì trên màn hình vẫn chưa có cái bình luận nào nhắc đến người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Ngược lại, vừa rồi cô lại không cẩn thận chuyển chế độ ghi hình thành cameras. Lúc này, trên màn hình chỉ còn cánh tay trái đang chống lên bàn của cô.
Khá đẹp, nhưng nhìn cũng hơi ghê người.
Bình luận tới tấp bay tới, đều hỏi cô có chuyện gì vậy. Trì Yên với lấy tai nghe, hít thật sâu mới miễn cưỡng giúp cho giọng nói bình thường một chút: "Mình không có việc gì, chỉ là vừa nãy không cẩn thận nên đụng phải cái bàn thôi ấy mà".
Chưa được nửa phút sau, bình luận đã đổi hướng.
Phía sau, tay người đàn ông nào đó đã dò xét từ vạt áo ngủ đi vào, Trì Yên thậm chí chỉ thấy trên màn hình có một tia sáng nhấp nháy một chút, có lẽ đèn pin bị chặn lại lúc vạt áo của cô bị kéo lên.
Bên tai Trì Yên vẫn còn giọng gọi "Yên Yên" du đãng của Khương Dịch, ái muội lưu luyến, ôn nhu đến say lòng.
Từ trước đến nay anh chưa từng gọi cô như thế.
Cũng bởi vì từ trước đến nay chưa từng gọi, Trì Yên mới cảm thấy mềm nhũn cả chân. Cô chống tay dịch lên phía trước, vừa hơi chuyển mình, chân đã bị tách ra một chút, chân anh đã chen vào giữa hai chân cô, đồng thời cúi đầu hôn xuống vành tai nhỏ xinh.
Trì Yên khẽ hừ một tiếng.
Bởi vì sợ có âm thanh kì lạ truyền vào mic lại vội vàng ném tai nghe đi. Động tác của cô rất nhanh, trước khi các fan kịp hỏi có chuyện gì cô đã ấn luôn phím tắt rồi.
Lập tức, ngay cả điểm sáng nhỏ trên máy tính cũng đã biết mất rồi.
Giọng của Trì Yên cuối cùng cũng to lên một chút, lại có chút run run, lại ẩn chứa vài tia nức nở: "Khương Dịch, có phải anh uống nhiều lắm rồi không?"
Cô vẫn bị anh ôm chặt từ phía sau, đầu hơi lệch sang một bên, môi Khương Dịch liền từ vành tai cô rơi xuống bên sườn mặt. Hô hấp của anh rất nóng, dựa vào cô tuy không nặng nhưng lại truyền tới mùi rượu tỏa ra không ngừng.
Trì Yên nhăn mũi, “Em đi nấu canh giải rượu cho anh!”
Nói rồi túm lấy cánh tay đang làm loạn trên người cô kéo ra. Sức lực ha bên chênh lệch, đợi đến khi cô kéo tay anh ra được trên chọp mũi đã phủ một lớp mồ hôi mỏng rồi.
Trì Yên khẽ thở ra, nóng rực, lại buồn bực.
Vừa rồi, đầu nóng lên cô vội vã tắt luôn livestream, giờ muốn lên Weibo giải thích một chút. Vì thế chạy nhanh đi cầm di động bắt đầu soạn lên
【 đột nhiên mất điện, ngày mai tiếp tục nha! 】
Còn chưa kịp ấn đăng lên, cô đã bị Khương Dịch đẩy lên phía trước nửa bước, run tay một cái không cẩn thận xóa luôn chữ cuối cùng cùng dấu chấm câu, sau đó đăng lên.
Vì thế này bài đăng Weibo biến thành mơ mơ hồ hồ thế này đây 【 đột nhiên mất điện, ngày mai kế 】.
Ban đầu Trì Yên căn bản cũng không chú ý tới, di động của cô đã bị Khương Dịch ném sang một bên rồi.
Trì Yên khẽ xoay người, “Để em xuống lầu lấy cho anh……”
Đôi mắt cô lấp lánh, ướt át long lanh, giọng có chút buồn bã, dễ dàng cảm nhận được tâm tình cô đang không tốt.
Quả thật hôm nay Khương Dịch uống không ít rượu, những chỗ cần phải xã giao đúng là quá nhiều, chặn được một chỗ lại có nơi đến.
Phản ứng của anh chậm lại vài giây, đến khi Trì Yên muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh mới vội vã túm tay cô kéo vào trong lòng.
"Tức giận sao?"
Trì Yên không đáp.
“Đèn không phải anh cố ý tắt, có thể là do đoản mạch thôi.”
Trì Yên vẫn như cũ không đáp tiếng nào.
Nửa phút qua đi, cánh tay ôm cô hơi nới lỏng, Trì Yên nhấp môi dưới, đáy mắt nổi sóng. Đợi đến khi anh buông ra, tay lại vói vào trong vạt áo ngủ của cô, cũng không hề lộn xộn, chỉ quấn chặt vòng eo tinh tế của cô lại.
“Không phải vì chuyện này……”
Khi Khương Dịch nói chuyện, Trì Yên thậm chí còn có thể cảm giác được yết hầu anh khẽ lên xuống phát ra thanh âm, rất nhẹ, đem câu nói kéo dài hơn nửa phần. Anh dán môi lên vành tai cô, tiếp tục thì thầm: "Vì Thẩm Ninh sao?"
Trì Yên giật mình.
“Anh còn cho là em không để tâm nữa cơ.”
Từ bệnh viện ra tới giờ, Trì Yên thoạt nhìn vẫn rất bình thường.
Giọng Trì Yên buồn bực: “Em phản ứng chậm không được a?”
Kỳ thật ban đầu cô cũng không quá để tâm, nhưng cái cô gái đó vừa nhìn đã biết là có ý với Khương Dịch, giống hệt như cây xương cá cứ mắc nghrnj ở cổ họng. Lúc mới vừa vào cũng chả thấy làm sau nhưng lâu một chút lại khó chịu vô cùng.
Trì Yên buồn bực gần nửa buổi chiều rồi.
“Được a, em nói cái gì cũng được hết.”
Cả mặt Trì Yên đều chôn trong ngực anh, giọng nói hơi ồm ồm:
"Anh cũng thích cô ấy đúng không?"
"Anh nói thích cô ấy lúc nào thế?"
Người này muộn tao* như vậy, thích ai còn có thể tự mình nói ra sao?
(*kiểu người ngoài lạnh trong nóng, kiểu bên ngoài đứng đắn bên trong thì biến thái- vế trên là cho bạn Yên Yên hiểu, vế dưới là cho chúng ta hiểu>○
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
11 chương
91 chương
9 chương
31 chương
359 chương
57 chương