Ngọt ẩn

Chương 2 : Xoài phô mai đông lạnh (2)

Ánh đèn chiếu vào chói mắt khiến đôi mắt của Nhan Tiêu khẽ híp lại, nhìn thấy Hoắc Trạch Tích ngồi cách cô rất gần, ngồi ở cái ghế dựa ở phía sau lưng cô, dùng bút bóng đèn* kiểm tra khoang miệng của cô. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh và chuyên tâm, chỉ lộ ra một khuôn mặt rất gọn gàng. Nhan Tiêu từ từ mở to mắt nhìn anh, trong lúc vô ý, ánh mắt của Hoắc Trạch Tích và ánh mắt cô khẽ chạm nhau, cô rất nhanh nhắm mắt lại, ngón tay bất giác nắm chặt túi sách. Hoắc Trạch Tích không hề báo trước mà mở miệng: “Đừng khẩn trương.” Giọng nói tự nhiên chậm rãi, như là tiếng suối chảy róc rách. Giọng nói từ tính, lại dựa vào quá gần, cảm giác tê dại từ trên trán truyền đến tai của Nhan Tiêu khiến cả người cô mềm lại. Một lúc sau biết được chính mình không giống như thường ngày, Nhan Tiêu rất ngạc nhiên và nghi ngờ, cô không phải không biết được tầm quan trọng của âm thanh nhưng không ngờ cô lại có phản ứng mẫn cảm với giọng nói này đến vậy…… Kiểm tra xong, Hoắc Trạch Tích ngồi dậy tháo khẩu trang xuống, “Hàm răng của cô không có gì vấn đề, vừa mới nhổ răng?” Nhan Tiêu lấy giấy trong túi, mỗi ngăn túi tìm một lần, tìm một lúc không thấy, đáp: “Đúng vậy, mấy ngày hôm trước mới đi nhổ xong.” Hoắc Trạch Tích đưa giấy ăn cho cô, đứng lên tháo bao tay xuống: “Thứ tư cô lại đến, bây giờ đã muộn rồi, thời gian khám cho cô không kịp.” Nhan Tiêu nhận lấy giấy ăn, đứng lên khỏi ghế nha khoa, nhìn anh tháo bao tay và thu dọn dụng cụ. Hoắc Trạch Tích giương mắt nhìn vào ánh mắt cô hỏi: “Còn có việc sao?” Ngón trỏ của Nhan Tiêu xoa nhẹ thái dương: “Cái kia, không cần thu tiền sao?” Động tác thu dọn dụng cụ của Hoắc Trạch Tích dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy buồn cười: “Đúng, thu tiền.” Nhan Tiêu nghĩ, vẻ mặt có chút khó xử nói: “Tôi không đi con đường chính, vậy anh có thể thu tiền ngoài của mình tôi sao?” Hoắc Trạch Tích bình tĩnh nói: “Cô trực tiếp đưa tiền cho tôi là được.” Trong lòng Nhan Tiêu giật mình, bây giờ còn có bác sĩ như vậy sao? Không sợ bị báo cáo sao? Cô ấp úng: “A? Kia……” Nhìn bộ dáng tin tưởng kia của cô, Hoắc Trạch Tích nhịn không được cười: “Vẫn còn đi học?” Cô không biết vì sao lại chuyển đề tài nhanh như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đang học đại học.” Hoắc Trạch Tích hơi híp mắt: “Nhìn giống học sinh trung học.” Không biết anh có ý gì, Nhan Tiêu cười hai tiếng, quay trở lại đề tài vừa nãy: “Chuyện thu tiền kia, có thể lần sau được không……” “Tôi nói đùa thôi”, Hoắc Trạch Tích thu dọn giấy ở trên bàn, ngắt lời cô: “Bây giờ không còn sớm, cô mau về nhà đi.” Nhan Tiêu sửng sốt một chút, lúc cô phản ứng lại thì đã đứng trước mặt anh, hiền lành đáp lại một tiếng “vâng”. “Còn có……” Anh lại gọi Nhan Tiêu lại: “Nhớ rõ nói cho người nhà của cô đến bệnh viện đăng ký.” Nhan <img src="http://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20181101/ngotan-2.png" data-pagespeed-url-hash=4003365705 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">