Ngông cuồng

Chương 95

Dịch: LTLT Lúc này có hơi đắc ý, bên cạnh không có ai nên cảm thấy chỗ nào cũng không có ai, cũng không biết ngẩng đầu nhìn phía trước. Tối đa cũng cách mười mét, đừng nói hôn cổ tay, nói chuyện hơi lớn tiếng thôi thì bên kia cũng nghe thấy. Huống hồ Hứa Xuyên và Giang Lỗi đều là học sinh dốt không cận thị. Cậu còn hôn rất nghiêm túc. Vẻ mặt của hai người lúc này là ba chữ. Bị lộ rồi. Hoắc Nhiên cảm thấy hơi sợ sệt. Tuy Từ Tri Phàm biết chuyện của cậu với Khấu Thầm, nhưng cũng không hỏi nhiều. Từ Tri Phàm hiểu cậu rất rõ, biết chuyện này rồi cậu ta cũng không biết nên mở miệng thế nào. Nhưng mà bây giờ, Hứa Xuyên và Giang Lỗi chỉ đứng ở chỗ cách chưa đến mười mét. Cảm giác này giống như chợt quay về lúc cậu và Từ Tri Phàm đứng ở bên cạnh cái cây nhỏ ở cửa phòng đựng thiết bị cũ. Vừa căng thẳng vừa lúng túng. Đám người này không phải Từ Tri Phàm, tách riêng từng người một ra nói thì dễ, nhưng gộp chung lại thì giống như được thêm buff vậy, đặc biệt là đối diện với việc này, đó không phải là nhóm bảy người mà chính là nhóm ác ma. “Làm sao đây?” Hoắc Nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập vô cùng dữ dội, tay đang cầm tay Khấu Thầm cũng quên buông ra, thậm chí còn muốn hôn thêm một cái. “Làm sao đây cái gì?” Khấu Thầm hỏi, trong giọng điệu tràn ngập khó hiểu, “Bao ăn thôi.” “Mẹ nó ý tôi hỏi là nên nói với bọn họ thế nào?” Hoắc Nhiên nghiêng đầu nhìn Khấu Thầm, cảm giác cấu hình phần đầu của Khấu Thầm không đầy đủ, chắc chắn đã thiếu một bộ phận quan trọng nào đó. “Có cái gì mà nói thế nào?” Khấu Thầm buông Hoắc Nhiên ra, vung vung cánh tay, vừa đi về phía đám Hứa Xuyên vừa không chút lo lắng nói, “Tao, thích Hoắc Nhiên, hai đứa tao quen nhau rồi, mọi người hãy phát lì xì đi…” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, chút căng thẳng trong lòng bị đè xuống hơn một nửa vào ngay lúc này. Đúng vậy. Tao thích Khấu Thầm, sau đó hai đứa tao quen nhau rồi. Không có gì khác với người ta hết. … Vẫn là có hơi khác! “Giang Lỗi với Ngụy Siêu Nhân cũng không cho tụi mình gửi bao lì xì!” Hoắc Nhiên có hơi sốt ruột đuổi theo. “Tắt cái vòi nước trong đầu cậu lại đi.” Khấu Thầm nói, “Mắc gì hai đứa nó bảo tụi mình gửi lì xì, hai đứa nó quen nhau à?” “Không phải…” Hoắc Nhiên chợt rất muốn cười, “Hai đứa nó không phải một người tán Lộ Hoan, một người…” “Tắt nước!” Khấu Thầm trở tay, nhéo một cái trên đỉnh đầu Hoắc Nhiên, “Hai đứa nó là đang tán! Tán đổ chưa? Tán đổ rồi thì chắc chắn tôi sẽ gửi lì xì, chẳng phải còn chưa tán đổ hay sao?” “À!” Hoắc Nhiên tỉnh táo lại. “Đám vô dụng này không ai có ích hết, ngay cả Từ Tri Phàm cũng không theo đuổi được con gái người ta.” Khấu Thầm tặc lưỡi mấy tiếng, “Nhìn hai đứa mình này, con trai cũng tán đổ rồi.” “Thôi được rồi.” Hoắc Nhiên nhìn thấy nhóm bảy người đã tập trung đầy đủ ở ngã tư đường rồi, lại bắt đầu hơi căng thẳng, “Trong đầu cậu có phải không có bốn chữ “một vừa hai phải” không?” “Không cần.” Khấu Thầm búng tay. Từ Tri Phàm đang đứng cuối cùng nhóm người, liếc mắc ra hiệu với Hoắc Nhiên. Cậu đến chậm mấy bước, khi đến chỉ nghe thấy Giang Lỗi nói một câu: “Tao vẫn luôn thấy hai đứa nó có vấn đề.” Ngụy Siêu Nhân với Hồ Dật đầu tiên là mờ mịt, nhưng dường như nhanh chóng không còn mờ mịt nữa, biểu cảm nhanh chóng khớp với Giang Lỗi, điệu bộ quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của tao. Hoắc Nhiên ở sau lưng Khấu Thầm, nhún vai với cậu ta. Lúc hai người bọn họ đi đến trước mặt mọi người, Hứa Xuyên lấy ngón tay chọt chọt trên ngực của Khấu Thầm mấy cái: “Lát nữa.” “Đi.” Khấu Thầm nghiêng đầu, “Đi ăn cơm.” “Hoắc Nhiên!” Giang Lỗi đi bên cạnh Hoắc Nhiên, gằn giọng trừng mắt, “Vừa rồi có phải mày… Tao không nhìn lầm đúng không?” “Đi thôi.” Hoắc Nhiên đẩy cậu ta một cái. “Tao muốn quậy đó!” Giang Lỗi nói. “Đang ở chỗ đông ngươi, bỏ đi.” Hồ Dật ở bên cạnh nói, “Lát nữa tìm chỗ nào không người…” “Bắt tay đánh hai đứa nó một trận!” Ngụy Siêu Nhân quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi. “Thực tế chút đi, chửi một trận thì còn có chút khả năng.” Hồ Dật nói, “Đánh một trận thì không có cửa, lúc đánh mày sẽ phát hiện người biết đánh đều ở đối diện.” Cả đám cười một hồi. Cười xong lại nhiệt tình như lửa vô cùng hứng thú, tò mò tăng cao, hóng hớt tại chỗ, ngay cả lời thề thốt không ăn mì với cơm dĩa cũng quên mất, lúc đi ngang qua quán ăn đầu tiên, Ngụy Siêu Nhân đã vội vã muốn đi vào. Khấu Thầm lại kéo cậu ta ra: “Phía trước có lẩu nấm rừng*.” (*một món lẩu đặc sản ở Vân Nam) Cả đám bắt đầu chạy. Lẩu nấm rừng bình thường có sức hấp dẫn số một tuyệt đối, nhưng hôm nay phải xếp thứ hai. Buổi trưa, người trong quán không nhiều, bọn họ vào đặt một phòng riêng luôn. Sau khi ngồi xuống, Khấu Thầm vừa định xem thực đơn thì Hứa Xuyên đã vung tay: “Lẩu, hai món nổi tiếng của quán.” Sau đó cúi đầu, lấy ngón tay chỉ lên trên thực đơn: “Những món ăn kèm này.” “Vâng.” Nhân viên phục vụ gật đầu, bấm lên máy gọi món, “Có gọi rượu không ạ?” “Hai bình nước trái cây mới ép.” Hứa Xuyên nói, “Gọi nhiêu đây trước.” “Vâng.” Nhân viên phục vụ đi ra ngoài. Trong lúc chờ nhân viên lấy nước ép đến, tất cả mọi người đều không nói chuyện, cùng nhìn chằm chằm Khấu Thầm và Hoắc Nhiên. Chuyện như này phải nổ liên tục tạch tạch tạch một hơi, giữa chừng không được ngắt, ngắt rồi thì bắt đầu lại sẽ dễ mất đi cảm giác phấn khích. Phục vụ cầm nước trái cây vào, lúc định giúp bọn họ rót ra thì Giang Lỗi vỗ bàn: “Tụi em tự làm được, cảm ơn.” Dưới ánh mắt uy hiếp của mọi người, phục vụ nhanh chóng ném nước trái cây xuống, đi ra ngoài đóng cửa lại. “Rót cho tụi tao.” Giang Lỗi chỉ nước ép, nói với Hoắc Nhiên, “Cái tên tội đồ kia.” Hoắc Nhiên vốn dĩ có hơi căng thẳng, Giang Lỗi vừa nói một câu, cậu lập tức không nhịn được, cười đến nỗi suýt bị nghẹn. Khấu Thầm cầm nước ép, đứng lên rót cho bọn họ một lượt. “Bình thường hai đứa mày đã dính với nhau lắm rồi, từ sau khi chia lớp, ngày nào dạ dày tao cũng bị trào axit.” Giang Lỗi nói, “Trào đến mức bây giờ tao nghĩ tao viêm dạ dày luôn rồi.” “Đi khám chưa?” Hồ Dật hỏi. “Chưa, ba tao nói tuần này về dẫn tao… Củ cải, mày có thể phối hợp chút không?” Giang Lỗi vỗ bàn, “Đây là tình huống gì hả? Là đang bức cung đó!” “Bức tiếp đi!” Ngụy Siêu Nhân chỉ Khấu Thầm với Hoắc Nhiên, “Bức tử hai đứa nó luôn!” “Bình thường hai đứa mày ôm ôm ấp ấp, sờ sờ hôn hôn.” Giang Lỗi nói, “Tao đã nhịn rồi, dù sao bây giờ mọi người đều đang đói khát, trên lớp cũng không chỉ có mình Khấu Thầm ôm con trai hôn, nhưng mà! Nhưng mà! Từ trận bóng rổ… không! Không chỉ lúc đó!” “Sau lần ở sân thượng thì có hơi bất thường rồi.” Hứa Xuyên nói. “Đúng! Chút manh mối đều bị bọn tao nhìn thấy hết rồi!” Giang Lỗi nói, “Không phải không cho tụi mày cơ hội! Tụi mày không nói! Hôm nay coi như để tao tóm ngay tại chỗ. Hoắc Nhiên, nếu mày muốn nói vừa rồi mày hôn không có ý gì khác thì mày giết tao tao cũng không tin.” “Giết một cái thử xem.” Hồ Dật ăn rau trộn. “Củ cải!” Giang Lỗi quát một tiếng, “Rốt cuộc mày có biết bây giờ tụi mình đang làm gì không?” “… Không biết.” Hồ Dật ngơ ngác. “Không phải chứ?” Ngụy Siêu Nhân không nhịn được, “Mày không biết thì vừa rồi mày làm vẻ mặt cái gì cũng biết làm gì vậy?” “Tụi mày đều thế mà.” Hồ Dật nói, “Tao không thể bị cô lập được.” “Mẹ nó ai cô…” Hứa Xuyên nói được một nửa thì thở dài, một lát sau quay qua nhìn Từ Tri Phàm, “Tri Phàm, có phải mày đã sớm biết rồi không?” “Không có.” Từ Tri Phàm nói. “Rốt cuộc có chuyện như thế không?” Giang Lỗi nhìn Hoắc Nhiên. Khấu Thầm thở dài, cầm ly lên đưa về phía mọi người lắc lắc: “Tao nói đi. Lỗi Lỗi, mày đừng có nói manh mối manh miết gì, nếu như hôm nay mà không thấy thì chắc chắn mày cũng sẽ không phát hiện. Anh Xuyên thì còn có chút khả năng.” “… Phải! Phải.” Giang Lỗi gật đầu, “Nhưng mà trước đây mẹ nó tao đã mặc định hai đứa mày là một đôi. Nếu hôm nay mày nói với tao hai đứa mày chính là một đôi thì tao cũng không bất ngờ.” “Hai nó?” Hồ Dật giật mình, lúc này mới coi như hiểu rõ mọi người đang nói gì. “Ừ.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên ngồi bên kia không biết đang nghĩ gì nhưng mà vẻ mặt rất bình tĩnh, khóe miệng còn có ý cười. “Đậu má!” Giang Lỗi bật dạy, “Đậu má!” Ngụy Siêu Nhân cũng đẩy bàn ra, người với ghế cùng trượt ra chừng một mét: “Thật hai giả vậy? Đm.” “Thật.” Hoắc Nhiên hắng giọng. Trong phòng lập tức yên lặng. Mọi người đều giống như bị điểm huyệt, cùng duy trì tư thế nhìn về phía hai người. Thật ra Hoắc Nhiên biết nếu như hôm nay miễn cưỡng không thừa nhận, dù Khấu Thầm thừa nhận, chỉ cần cậu không làm xác nhận cuối cùng thì đám người này ngoại trừ Hứa Xuyên đều có thể bị lừa, dù sao thì đứa nào cũng có tấm lòng to hơn sân vận động*. (*ý ở đây chỉ bọn họ vô tư, không nghĩ nhiều) Nhưng không biết vì sao cậu bỗng nhiên muốn nói ra. Cậu không phải không lo lắng với nghĩ nhiều, nhưng những người này là bạn của cậu, mối quan hệ của nhóm bảy người không giống với bạn học bình thường. Thời gian bọn họ chơi với nhau không tính là lâu nhất nhưng trải qua rất nhiều chuyện, cậu thật sự không muốn giấu giếm chuyện gì trong mối quan hệ thế này. Cả đám đều không tỏ rõ thái độ của bản thân với chuyện này, nhưng lúc Lâm Vô Ngung hét những lời kia ở trên sân thượng, cảm đám đều huýt sáo, vỗ tay ủng hộ. Đây cũng là nguyên nhân mà Khấu Thầm muốn nói thì nói vào lúc này. “Tao nói câu này.” Từ Tri Phàm là người mở miệng đầu tiên phá vỡ im lặng, “Dù chuyện này chúng ta có suy nghĩ gì thì cũng đừng nói ra bên ngoài. Sau này hai đứa nó muốn nói thế nào muốn làm thế nào là chuyện của hai đứa nó. Còn mấy người chúng ta thì từ lúc này trở đi giữ chuyện này trong bụng.” “Tao không có suy nghĩ gì.” Giang Lỗi lập tức nói, “Tao cảm thấy tao đã quen rồi. Hai đứa nó hôn môi trước mặt tao có thể tao cũng chẳng thấy gì.” “Bình thường cũng hôn không ít.” Hồ Dật nói, “Tao chúc hai đứa mày hạnh phúc mỹ mãn.” Cậu ta nói ra câu này, mấy người trong phòng đều bật cười. Hứa Xuyên uống một ngụm nước: “Làm giống như đang ở đám cưới vậy.” “Hai đứa mày cũng được đó.” Ngụy Siêu Nhân kéo ghế về lại cạnh bàn, “Trong đám tụi mình hai đứa mày trông có vẻ không có hi vọng nhất thế mà tự tiêu hóa rồi, mày bảo đám người cố gắng rất lâu như tụi tao phải làm sao đây?” “Làm sao đây?” Khấu Thầm lấy điện thoại, “Gửi lì xì cho tụi tao.” “Lì xì gì cơ?” Giang Lỗi hỏi. “Lì xì thoát ế.” Khấu Thầm gõ bàn, “Mau lên.” “Cho mày hay là cho Hoắc Nhiên?” Ngụy Siêu Nhân lập tức cầm điện thoại. “Mỗi người một phần.” Khấu Thầm nói. Đám người sờ điện thoại lập tức ngừng lại, Hứa Xuyên chỉ Khấu Thầm: “Mẹ nó mày ở nước nào đến vậy? Tiền cũng chia ra nhận à? Cướp tiền hả?” “Cướp đấy làm gì được nhau.” Khấu Thầm vỗ bàn, “Lì xì!” “Gửi bao nhiêu?” Hồ Dật nói, “Mọi người gửi cùng số đi, spam một lượt vô điện thoại bọn nó, có thể chụp màn hình làm kỉ niệm.” “188* đi, nghe hay.” Từ Tri Phàm nói. (*số này ý chỉ chúc phát tài) Mọi người cúi đầu bắt đầu gửi lì xì. “Chúc phúc đó!” Khầu Thầm trừng mắt, “Đừng có gửi tao cung hỉ phát tài, gặp nhiều may mắn!” “Yên tâm đi.” Hứa Xuyên nói, “Đây là lần đầu tiên tụi tao chúc phúc cho anh em mà, còn là hai người anh em nữa… Chắc chắn phải có tâm.” Ngay sau đó, điện thoại của hai người kêu lên, tiếng này nối tiếng kia. Hoắc Nhiên vừa cười vừa lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là một hàng vô cùng ngay ngắn. Mà khiến cho cậu bất ngờ là mỗi một bao lì xì của bọn họ đều viết rất có lòng. Hứa Xuyên: Có được không dễ, quý trọng. Giang Lỗi: Mãi mãi chúc phúc hai mày, anh em cổ vũ mày. Hồ Dật: Đường không dễ đi, tụi tao trải thẳng cho mày, chúc phúc. Ngụy Siêu Nhân: Cặp đôi này đúng là rất xứng! Từ Tri Phàm: Nếu hôm nay muốn say, thì muôn đời cũng thế*. (*Lấy ý từ 2 câu cuối bài thơ Tự khiển (自遣) của La Ẩn, ý hai câu thơ gốc là Hôm nay có rượu thì hôm nay uống, ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu. Từ nghĩa câu gốc t giải nghĩa câu của Từ Tri Phàm là hôm nay vui vẻ thì sau này cũng phải như vậy, nếu ai có giải thích khác thì góp ý nha.) Hoắc Nhiên bỗng thấy cảm động nói không nên lời, cúi đầu chụp màn hình, sau đó vui vẻ nhấp vào, nhận hết bao lì xì. Sau khi nhận xong năm bao lì xì, điện thoại lại kêu lên. Cậu ngẩn người, lại nhìn thử, phát hiện là Khấu Thầm cũng gửi một bao lì xì cho cậu. Trên bao lì xì viết cục cưng Nhiên Nhiên. Mở ra là 125* tệ. (*trong tiếng Trung, 125 là “phải yêu tôi” (要爱我)) Hoắc Nhiên quay sang nhìn Khấu Thầm, Khấu Thầm nâng ly nước về phía cậu. Phục vụ gõ cửa, bưng lẩu và món ăn bọn họ gọi bước vào, không bao lâu thì bưng lên hết rồi. Ngụy Siêu Nhân cầm ly đứng lên: “Nào, chúng ta…” Cả đám đều cầm ly đứng lên, sau đó nhìn cậu ta, chờ cậu ta nói tiếp. “Chúng ta, chúng ta…” Ngụy Siêu Nhân hắng giọng, lại quay sang nhìn Hứa Xuyên, “Hay là anh Xuyên nói đi, tao nói kiểu này không được, không tìm được từ.” Hứa Xuyên cười: “Thực ra hôm nay rất đột ngột, tụi tao cũng không có chuẩn bị gì hết, nhưng mà rất nhiều chuyện đều như thế, nói đến là đến. Chúc hai đứa mày đột ngột ở cạnh nhau, đột ngột ở cạnh nhau rất nhiều năm.” “Đúng, vì tình đầu… đến bất ngờ.” Từ Tri Phàm nói. “Tình đầu!” Ngụy Siêu Nhân hét to. “Tình đầu!” Mọi người cùng hét lên, ly cụng vào một chỗ, nước uống văng vào trong nồi lẩu. Tình đầu. Đây chính là tình đầu. Hoắc Nhiên chợt hơi ngỡ ngàng, đột ngột như thế thích một người, đột ngột bắt đầu tình đầu rồi?” Khiến người ta vẫn chưa tỉnh táo lại. “Hôm nay tụi mày đến văn phòng lão Viên nói gì vậy?” Giang Lỗi bưng dĩa nấm rừng ào ào đổ hết vào trong nồi lẩu, sau đó lại đổ hết dĩa thịt vào. “Chủ yếu là chuyện ba tao bắt tao đi nước ngoài mà tao không chịu.” Khấu Thầm nói. “Vì sao cũng gọi Hoắc Nhiên đi.” Hồ Dật hỏi, “Liên hệ trước sau lại thì tao cảm thấy giống như đi gặp phụ huynh vậy, lão Viên làm mối.” Cả đám lập tức cười ồ lên. “Mày im miệng.” Hoắc Nhiên cười nói, “Tao đi nói chuyện giúp cậu ấy. Tụi mày không biết đâu, Khấu Thầm với ba cậu ấy không có ai chịu nói chuyện đàng hoàng, mở miệng là muốn cãi.” “Vậy bây giờ giải quyết chưa? Không cần đi nước ngoài nữa à?” Ngụy Siêu Nhân hỏi, “Mày nhất định phải cắn chặn đó, không được đi nước ngoài, đi nước ngoài thảm cỡ nào, không nghe hiểu, không xem hiểu, cái gì cũng không quen, cũng không có lẩu giết người, lẩu nấm rừng. Đm, không nghĩ được, chỉ chịu chút này đã đủ đau khổ một vạn năm rồi.” “Coi như đã giải quyết.” Khấu Thầm nhíu mày, “Nhưng mà tao phải trả giá đắt.” “Một ngón tay hả?” Ngụy Siêu Nhân hỏi. “Có thể kéo thằng này ra ngoài đánh một trận không?” Khấu Thầm chỉ Ngụy Siêu Nhân hỏi Hứa Xuyên. “Kéo ra ngoài chặt một ngón tay của nó!” Hứa Xuyên lập tức vỗ đũa lên trên bàn, “Dao của tao đâu?” “Đây.” Giang Lỗi lập tức lấy chìa khóa của mình, trên đó có móc một con dao găm Thụy Sĩ. “Lạc đề rồi.” Hồ Dật nhắc nhở. Mọi người nhớ ra chuyện quan trọng, lại cùng nhìn Khấu Thầm. Khấu Thầm thở dài: “Giá đắt là tao phải học hành đàng hoàng, cuối kỳ phải được trung bình hết.” “Đm.” Ngụy Siêu Nhân hơi giật mình, “Mày đồng ý rồi à?” “Đồng ý rồi.” Khấu Thầm nói, “Đánh chết tao cũng không thể đi nước ngoài.” “Đúng rồi.” Ngụy Siêu Nhân nhìn Hoắc Nhiên, “Nhưng mà nếu mày chịu bỏ thời gian thì tao cảm thấy không thành vấn đề. Chúng ta có trùm Tri Phàm mà.” “Trùm Tri Phàm.” Hoắc Nhiên nằm sấp lên bàn nhìn Từ Tri Phàm, “Nhờ mày đó.” “Để tao lo.” Từ Tri Phàm gắp một đũa nấm, “Bắt đầu từ ngày mai… hay là tao giảng bài hết cho đám tụi mày luôn nhỉ?” “Đờ mờ.” Giang Lỗi giật mình, “Chúng ta từ Hành động nếm biển đổi thành nhóm học tập rồi à?” “Tao thấy được đó. Tụi mày học cùng tao, cho tao chút động lực.” Khấu Thầm nói, “Chủ yếu là tao còn phải thi với ba tao nữa. Lão Viên bảo ông ấy ở nhà xem video nghe giảng, cuối kỳ thi giống đề tao…” “Đậu… má!” Mọi người ngạc nhiên kêu lên. Nhưng mà không thể không nói, lời nói của lão Viên vẫn có tác dụng với Khấu Thầm, cộng thêm Khấu Thầm vì không ra nước ngoài cũng định liều một phen. Sáng hôm sau, lớp 12 có thể còn chưa thức dậy, cửa phòng ký túc của Hoắc Nhiên đã bị gõ rồi. “Dậy học bài đi!” Khấu Thầm ở bên ngoài vừa gõ vừa kêu. “Đệt?” Từ Tri Phàm bị giật mình đến mức ôm gối ngồi thẳng dậy từ trong cơn mơ. “Haiz, tao đm.” Hoắc Nhiên vội nhảy xuống giường, trước khi Khấu Thầm đánh thức nhiều ngươi hơn vọt đến phía cửa, giày cũng không thèm mang. Cảm giác này rất đặc biệt, khác với trước đây. Trước đây lúc Khấu Thầm làm chuyện gì cậu đều có tâm trạng “mẹ nó thằng khùng nào mới sáng sớm lên cơn, để tao bắt được thì mẹ nó đánh chết mày.” Còn bây giờ, cảm nhận trong lòng của cậu là… xin lỗi, Khấu Thầm nhà tao làm ồn đến mọi người, để tao đi cản cậu ấy lại. Lúc mở cửa, Khấu Thầm há mồm định la lên, cậu bịt miệng Khấu Thầm: “Mẹ nó cậu im miệng!” “Học thôi.” Khấu Thầm nói trong lòng bàn tay cậu. “Gà còn chưa dậy nữa!” Hoắc Nhiên gằn giọng quát Khấu Thầm, “Cậu không ngủ được thì chạy bộ đi!” Khấu Thầm không nói gì mà mỉm cười, mắt cong lại. Hoắc Nhiên còn chưa tỉnh táo lại từ trong nụ cười này của Khấu Thầm thì đầu lưỡi của Khấu Thầm khẽ liếm lòng bàn tay của cậu. Nháy mắt Hoắc Nhiên cảm thấy tay của mình đang đặt trên công tắc điện, từ lòng bàn tay đến cánh tay dọc theo mạch máu, cảm giác tê dại chưa chờ cậu phản ứng đã làm cả người nổ tung mấy lần. Chân cậu suýt nữa mềm nhũn, quỳ trước mặt Khấu Thầm. “Học thôi, Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm nói trong lòng bàn tay cậu. “Học ông nội cậu á! Tôi thấy cậu muốn ăn đòn đó!” Hoắc Nhiên gằn giọng chửi một câu, trở tay đóng cửa phòng lại, túm lấy cổ áo của Khấu Thầm kéo đến trước mặt mình, sau đó hôn lên. _________________ Lảm nhảm: Có đám bạn đáng đồng tiền bát gạo quá ;;___;; còn học bá Tri Phàm quả nhiên là học bá, tra câu đó thôi mà hết nửa tiếng đồng hồ, mà câu này được in trên bìa truyện luôn á mọi người, hôm nào t chụp khoe cho =3=