Ngông cuồng

Chương 27

Dịch: LTLT “Hai đứa mày có bệnh à?” Từ Tri Phàm cười xong nhìn hai người họ, “Nhịn không được nữa thì mau mau tìm bạn gái đi. Hoắc Nhiên, mấy bức thư tình học kỳ trước mày nhận còn đang ở trong hộc bàn tao nè, mày có muốn xem lại lần nữa không.” “Biến.” Hoắc Nhiên trả lời đơn giản. Cậu ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong lại là sóng thần cao hơn một ngàn sáu trăm mét. Ở ngay trên đường làm loại chuyện ngu ngốc như thế khiến cho cậu chấn động rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Bắt đầu từ lúc nào cậu đã trở thành một tên thần kinh bị bệnh điên giống như Khấu Thầm rồi? Mà ngay cả bản thân cậu không hề nhận ra chút nào. Quá đáng sợ. Cậu liếc nhìn Khấu Thầm. Thật đúng là mưa phùn lặng im tưới vạn vật mà… Khấu Thầm còn đang cười, hoàn toàn không có bất kỳ sự khó chịu nào. Hoắc Nhiên nghiêng đầu đối diện với Khấu Thầm plè mấy cái, cứ cảm thấy hôn dùng sức quá mức rồi, có phải là liếm trúng mặt Khấu Thầm rồi không. “Làm gì đó.” Khấu Thầm không vui, “Lúc tôi ra ngoài mới rửa mặt, hôn tôi mấy cái thôi cậu có cần làm đến mức đó không hả?” “Cầm.” Hoắc Nhiên lấy khăn giấy ướt ra đưa cho Khấu Thầm, “Mau trả thù tôi.” Khấu Thầm cầm lấy khăn giấy, lau lung tung lên trên mặt mấy cái: “Thôi bỏ đi, lười so đo với cậu.” Quán đồ nướng cách đó không xa, Hoắc Nhiên và Khấu Thầm sau khi chạm “mua” xong đều không nói thêm câu nào. Khi đến nơi rồi, tuy chưa ngửi được mùi vị nhưng cách một cái cửa sổ cũng có thể nhìn thấy các loại thịt xếp trên từng dĩa, lập tức hấp dẫn khẩu vị của hai con người mà mấy ngày nay vẫn chưa được ăn uống đàng hoàng. Vào phòng riêng chưa kịp ngồi xuống, áo khoác vừa quăng ra đã xông đến chỗ để thịt, hiệu suất mọi người đều rất cao, không bao lâu đã dĩa lớn dĩa nhỏ bưng về phòng. Đêm hôm qua tâm trạng của Hoắc Nhiên có hơi kém, cơm cũng không ăn bao nhiêu, lúc này nhìn thấy thịt sống trong dĩa đã muốn bỏ vào miệng gặm rồi. “Khoảng cuối tháng này là hội thao trường rồi.” Giang Lỗi xếp thịt lên trên khay nước, “Chương trình giải trí cuối cùng của năm nay rồi phải không?” “Tết nguyên đán không tính sao?” Ngụy Siêu Nhân nói. “Tết nguyên đán đương nhiên không tính, nguyên đán là gì, là mùng 1 tháng 1, mày bị cái gì thế!” Giang Lỗi rất lo lắng, “Với đầu óc này của mày chọn ban xã hội có lẽ cũng không thể nào tự cứu được.” “Đừng xem thường học sinh ban xã hội.” Từ Tri Phàm nói. “Đúng vậy.” Hứa Xuyên nói, “Gái xinh đều ở ban xã hội.” “Gái xinh đều ở ban xã hội thì có liên quan gì đến mày.” Hoắc Nhiên gắp một miếng thịt hình như còn chưa nướng chín, vừa ăn vừa nói, “Ngay cả bạn cùng bàn của mày còn chẳng phải con gái.” Cả bọn lập tức cười như điên, cười xong thì bắt đầu cảm thán con gái lớp bọn họ ít hơn Văn 3 dưới lầu gần một nửa, thật sự là quá bất công rồi. “Cậu còn từng nhật được mấy bức thư tình à?” Khấu Thầm gắp một cái cánh gà bỏ vào trong chén của Hoắc Nhiên, thuận tiện tiến đến gần nhỏ giọng hỏi: “Là ai viết thế?” “Không nhớ.” Hoắc Nhiên gặm cánh gà. “Sao lại không thú vị xíu nào vậy.” Khấu Thầm có hơi khó chịu, “Sợ tôi giành với cậu à?” “Không sợ.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Đây là việc riêng tư của con gái người ta, nói cho cậu không thích hợp.” Khấu Thầm ngẩng người, một lát sau mới nói: “Nói như vậy đúng thật, đúng là tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này có tính là việc riêng tư không.” “Tôi cũng không biết có tính hay không, chỉ cảm giác như thế.” Hoắc Nhiên nói. “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Khấu Thầm vội vã nhỏ giọng giải thích, “Tôi không có ý muốn nghe ngóng chuyện riêng của ai, tôi thật sự không có ý đó đâu, cũng không phải cười nhạo ai hay là thế nào.” Hoắc Nhiên cười: “Tôi biết.” “Haiz.” Khấu Thầm dựa vào lưng ghế thở phào một cái, “Bỗng nhiên tôi rất có lòng tin vào việc cậu đến nói với ba tôi chuyện gọi phụ huynh.” “Cho nên tốt nhất cậu đừng có gây sự với tôi.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu còn phải cầu cạnh tôi, sau này không chừng còn có rất nhiều lúc phải dập đầu với tôi đó, làm người nên để lại đường lui, mai sau dễ nói chuyện.” “Đệt.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, “Từ đó đến nay không có ai dám kiêu ngạo với tôi như vậy luôn đó.” “Người không quen đúng là không dám.” Hoắc Nhiên bỏ xương gà đã gặm xong vào trong dĩa xương của Khấu Thầm, xếp ngay ngắn với xương gà Khấu Thầm đã gặm sạch. “Được rồi, cả bàn này chỉ cậu dám.” Khấu Thầm nhíu mày, nhìn hai cái xương cánh gà đã ăn sạch sành sanh được xếp trong dĩa xương của mình, “Cậu làm gì đó?” “Tôi thích số chẵn.” Hoắc Nhiên nói, “OCD, lát nữa nếu tôi ăn thêm một cái nữa thì sẽ lấy về lại.” “… Vậy bên tôi chẳng phải thành số lẻ sao?” Khấu Thầm nói. “Tôi lại không nhìn thấy.” Hoắc Nhiên nói. Khấu Thầm không nói nữa, giơ ngón cái với Hoắc Nhiên. Sau khi ăn xong Khấu Thầm kéo mấy người họ đòi đi hát karaoke, Hoắc Nhiên không muốn đi, cậu không thích ca hát, kêu cậu đi chơi bóng rổ thì cậu còn đi được. “Cậu thật sự không đi à?” Khấu Thầm vịn cửa xe taxi. “Không đi.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi đi cũng không biết hát bài nào.” “Cậu có thể nghe tôi hát.” Khấu Thầm nói. “… Không nghe.” Hoắc Nhiên ngáp một cái. “Mẹ nó sao cậu lại không có chút sinh khí nào vậy.” Khấu Thầm bất mãn. “Nói chuyện chú ý một chút.” Hoắc Nhiên nói, “Khi nào cậu cần tôi đến tìm ba cậu thế?” “Vậy cậu về đi.” Khấu Thầm đổi giọng, “Chú ý an toàn, ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Hoắc Nhiên cười. Chuyện gọi phụ huynh trong nhà Hoắc Nhiên cũng khá ổn. Ba mẹ đều không phải người nóng tính, nói đánh nhau ở trường thì cũng sẽ nghe cậu nói xong lý do trước tiên. Nhà Khấu Thầm thì không giống lắm. Hoắc Nhiên vừa mới mở miệng nói là thầy giáo muốn thông báo mời phụ huynh đến trường, ba Khấu đã đứng bật dậy. Hèn gì Khấu Thầm đã ngồi chờ ở trong vườn hoa của tiểu khu từ sớm rồi, nếu không với tốc độ này, chắc là Khấu Thầm không trốn thoát được. “Có phải nó lại đánh nhau không.” Ba Khấu gằn giọng hỏi. Điểm này Khấu Thầm và ba của cậu rất giống nhau, gương mặt lạnh lùng, giọng nói trầm xuống, sát khí hoàn toàn có thể phóng ra trong vòng một giây. Hoắc Nhiên không nói. “Có phải không?” Ba Khấu lại hỏi. “Chú ngồi xuống trước đã.” Hoắc Nhiên hắng giọng, tay đang dựa vào lông cổ của Soái Soái nằm ở bên chân cậu gãi gãi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh không bị khí thế “bây giờ đánh chết tươi Khấu Thầm” cường đại của ba Khấu Thầm đánh bại tại chỗ, “Nếu không thì con sẽ cảm thấy chú muốn đánh con.” “Nhiên Nhiên có phải Khấu Thầm đâu mà.” Mẹ Khấu ngồi bên cạnh nói, “Anh không đánh con trai anh được nên muốn đánh Nhiên Nhiên à?” “Bao nhiêu năm anh không đánh Khấu Thầm rồi.” Ba Khấu lại ngồi xuống, nhìn Hoắc Nhiên, “Cháu nói đi, là vì chuyện gì?” Hoắc Nhiên cố gắng hết sức đơn giản kể lại sự việc một lần, cuối cùng lại sợ ba Khấu Thầm không nắm được trọng điểm nên tổng kết lại: “Tóm lại là vì giúp đỡ học sinh bị ăn hiếp, thầy giáo tụi con nói, xuất phát điểm thì tốt, chỉ là cách làm không đúng lắm thôi.” Sắc mặt ba Khấu đã hòa hoãn hơn rất nhiều, cười lạnh: “Nó có thể tìm được cách đúng thì không phải là nó rồi.” “Cho nên mới cần phụ huynh đến trường gặp mặt nói chuyện, quyết định xử phạt cũng chưa có đưa ra.” Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu Soái Soái, Soái Soái nghiêng đầu liếm lên tay cậu. “Được, chú đi.” Ba Khấu gật đầu, bỗng nhiên lại nghiêm mặt, “Chú phải đi xem, ai dám xử phạt con trai chú!” “Chú Khấu.” Hoắc Nhiên vừa nghe thấy câu này, hơi thở vừa mới thở phào ra đã muốn tràn lên đỉnh đầu lại, “Ừm, nếu đến trường học vẫn là…” “Đừng quậy.” Mẹ Khấu ở bên cạnh chậc một tiếng, “Bảo anh đi là nghe thầy giáo nói chuyện. Sao hả anh còn muốn tìm thầy giáo kiếm chuyện sao? Là con trai anh đánh nhau đó, không phải thầy giáo đánh con trai anh, không biết đang nghĩ gì nữa.” “Được rồi anh biết mà.” Ba Khấu xua tay. Lúc Hoắc Nhiên nhìn thấy Khấu Thầm ở trong vườn hoa tiểu khu, Khấu Thầm đang ngồi trên xích đu, một chân cong lại, một chân đang nhẹ nhàng đạp lên trên mặt đất, chậm rãi đung đưa. “Thế nào?” Nhìn thấy Hoắc Nhiên đến đây, Khấu Thầm cười hỏi. “Không sao rồi, nhưng mà ba cậu…” Hoắc Nhiên nói được một nửa thì bị Khấu Thầm cắt ngang. “Tôi hỏi cậu chân tôi thế nào.” Khấu Thầm hỏi. Hoắc Nhiên đơ người nhưng xuất phát từ tò mò, cậu vẫn ngừng lại, lùi một bước, nhìn chằm chằm hai chân của Khấu Thầm đánh giá lần lượt từng cái, sau đó ghép lại đánh giá lần nữa. Thật sự không nhìn ra được có cái gì khác nhau mà cần phải hỏi ra câu “thế nào”. “Đầy đủ.” Cậu đành phải trả lời. “Cái đệt.” Khấu Thầm rất thất vọng, “Vừa rồi có một em gái nhỏ đến đây chơi xích đu, khen chân tôi dài đó.” Hoắc Nhiên chỉ muốn chắp tay với Khấu Thầm, cũng không nói ra được câu nào. “Dài không?” Khấu Thầm duỗi chân. “Ừ.” Hoắc Nhiên ngồi trên xích đu bên cạnh, “Bé gái nhiêu tuổi vậy?” “Bốn tuổi.” Khấu Thầm bật cười, “Rất đáng yêu, cậu đến sớm một phút thì có thể nhìn thấy bé đó rồi… Nói chuyện với ba tôi sao rồi?” “Không sao hết, chú ấy nói đi học lại chú ấy sẽ đến trường.” Hoắc Nhiên nghiêng đầu nhìn Khấu Thầm, “Có phải từ trước đến giờ cậu chưa từng làm chuyện giúp đỡ người khác hay không, dáng vẻ ba cậu rất vui vẻ đó.” “Tôi không đánh người khác đã không tệ rồi, giúp người khác cái gì chứ.” Khấu Thầm nói, “Giúp người khác có gì đáng vui, cũng chỉ có cậu cứ nói làm việc nghĩa hiệp gì đó.” “Vậy sao.” Hoắc Nhiên cười, “Vậy vì sao cậu còn đi xem Hà Hoa nướng lạp xưởng để làm gì? Hà Hoa không bị ăn hiếp nữa cậu không có chút cảm giác gì sao? Vui vẻ, đắc ý gì đó.” Khấu Thầm chép miệng, không nói gì. Hai người một trước một sau đung đưa xích đu. Hôm sau, khi về trường bắt đầu đi học lại, Khấu Thầm cứ ngó về phía văn phòng của lão Viên, cuối cùng quyết định đuổi Từ Tri Phàm đi, ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên, tiếp tục nhìn về phía văn phòng. “Đó là ba cậu phải không?” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Tôi nhìn thấy rồi.” “Ừ.” Hoắc Nhiên nhìn một cái, trong văn phòng đã có mấy phụ huynh rồi, lão Viên đang nói chuyện với bọn họ, bên cạnh còn có thầy chủ nhiệm. “Ba tôi còn chưa đến.” Khấu Thầm nhíu mày, “Gọi phụ huynh đó, có thể đến đúng giờ được không trời, còn muốn làm nghi thức ra trận sao!” “Sao hôm nay chủ nhiệm khối 12 lại ở đó nhỉ.” Giang Lỗi ở phía trước quay đầu lại, thấp giọng nói cực nhanh, “Buổi sáng chẳng phải nói chúng ta đều chỉ bị cảnh cáo xử phạt thôi sao, cũng không nghiêm trọng, lão Viên nói một lát chẳng phải được rồi à?” “Không biết gì à!” Ngụy Siêu Nhân cách một khoảng trống nằm sấp trên bàn vẻ mặt hưng phấn, “Chủ nhiệm không phải vì chuyện của chúng ta, là chuyện của lớp lão Lý.” “Chuyện gì?” Hoắc Nhiên nhịn không được hỏi. Lão Lý là giáo viên chủ nhiệm lớp mười hai, trái ngược với lão Viên, là một ông lão nghiêm túc đến mức bây giờ cũng chưa từng cười. Học sinh lớp bọn họ đều không gọi thầy ấy là lão Lý, mà gọi là Thiên Tuế, nói là vì rất bảo thủ trong nhiều chuyện, so sánh với thầy giáo tư tưởng tiến bộ như lão Viên thì giống như người đã sống mấy ngàn năm vậy đó. “Lớp bọn họ có một cặp đôi.” Lông mày Ngụy Siêu Nhân sắp đụng vào sau gáy của Hứa Xuyên bàn trước, “Tối hôm qua sau khi trở lại trường học ở dưới cây tình nhân chỗ sân vận động… Ôm nhau hôn, bị bắt được.” “Báo cho phụ huynh rồi?” Giang Lỗi hỏi. “Phải, báo chung một lần, bây giờ đến đủ rồi.” Hứa Xuyên nói, “Chắc là phải xếp hàng nói chuyện rồi…” “Hứa Xuyên.” Thầy Dương trên bục giảng đẩy mắt kính. “Dạ.” Hứa Xuyên trả lời. “Đứng ở cửa nghỉ miệng một lát đi.” Thầy Dương nói. Trong lớp vang lên tiếng cười khe khẽ. “Vâng ạ.” Hứa Xuyên đứng lên, đi đến cửa lớp đứng ngay ngắn. “Lớp 12 cũng đã 18 rồi mà.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Người trưởng thành, ôm một cái sờ một cái hôn một cái, còn phải gọi phụ huynh.” “Ngoại trừ 18 tuổi, còn đang mang danh học sinh cấp 3 nữa.” Hoắc Nhiên nói, “Còn nửa năm là thi đại học, hai người đó chắc chắn sẽ gặp phiền phức rồi.” “Chia uyên rẽ thúy sao?” Khấu Thầm nhếch miệng, có hơi khinh thường. “Chuyện này nếu là ở lớp chúng ta, lão Viên chắc chắn có thể giúp chống đỡ.” Hoắc Nhiên nhìn về bên phía văn phòng, “Bây giờ rơi vào tay của lão Lý, đừng nói chia uyên rẽ thúy, ngay cả cánh cũng có thể đánh gãy luôn.” “Thảm ghê.” Khấu Thầm xoa vai mình. “Có liên quan đến cậu à?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Một con chim uyên độc thân như cậu còn tự nhập vai cái khỉ gì hả.” Khấu Thầm cúi đầu cười một hồi: “Cậu thật trâu bò, tôi nghĩ một hồi mới biết uyên với ương con nào là công.” “Khấu Thầm.” Thầy Dương lại đẩy mắt kính. Khấu Thầm im miệng, nhanh chóng nín cười, đứng dậy đi đến cửa lớp, đứng bên cạnh Hứa Xuyên. Thầy Dương không có giảng tiếp, ánh mắt lại rơi lên trên người Hoắc Nhiên. Hoắc Nhiên chần chừ một lát, thở dài, cũng đứng lên, đi đến cửa lớp, đứng xếp thành một hàng với Hứa Xuyên và Khấu Thầm. “Chú ý tập trung một chút.” Thầy Dương nói, “Phụ huynh các em còn đang ở bên kia kìa, tôi đi nói lại rất là thuận tiện đó.” “Ba tao đến rồi.” Khấu Thầm thấp giọng nói, “Anh Xuyên chắn tao một chút coi, lỡ như nhìn qua đây, thì tao chết chắc.” Hứa Xuyên nghiêng về phía trước, chắn chính giữa Khấu Thầm và cửa sổ văn phòng. Sau hai tiết học, phụ huynh bên kia đã đi hết rồi. Tiết thứ ba chính là tiết của lão Viên nhưng mà lão Viên đó giờ luôn đến phòng học sớm bây giờ lại còn đang đứng ở trong văn phòng. Lúc này trong văn phòng còn có chủ nhiệm, lão Viên, Thiên Tuế và phụ huynh của đôi uyên ương kia, lẽ ra chuyện không có liên quan đến lão Viên nhưng lão Viên lại đang nói gì đó với Thiên Tuế. “Lão Viên làm gì thế nhỉ?” Có người nói, “Cán sự bộ môn có nên đi nghe ngóng một xíu không?” “Đúng đúng đúng, cán sự bộ môn đi nghe đi!” Người trong lớp nhao nhao thể hiện sự đồng tình với đề nghị này. “Có phải lão Viên muốn ra mặt giùm hai người kia không?” Từ Tri Phàm với Khấu Thầm chen chung một cái cửa sổ. “Chắc vậy đó, lão Viên vẫn luôn trượng nghĩa mà.” Có người nói. Chen một hồi, Từ Tri Phàm nhìn Khấu Thầm: “Hết tiết rồi mày còn ngồi chỗ tao?” “Ừ.” Khấu Thầm trả lời. “Mày không cần Hứa Xuyên nữa à?” Từ Tri Phàm cười hỏi. “Không cần.” Khấu Thầm nói, “Tao muốn Hoắc Nhiên.” “Biến.” Hoắc Nhiên bị hai người họ chen chúc chỉ có thể ngồi trên cái bàn ở đằng sau. Chuông vào lớp vang lên, Thiên Tuế còn đang kích động, tức giận nói cái gì đó, nhưng lão Viên đã thoát khỏi cuộc chiến, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên lớp. Thiên Tuế đuổi theo đến bên cạnh bàn làm việc của lão Viên vỗ lên trên bàn, nói gì đó. Lão Viên ngẩng đầu, sách trong tay ném lên trên bàn, giọng nói có hơi lớn, từ cửa sổ truyền đến đây. “Tôi nhắc lại quan điểm của tôi một lần nữa, không có yêu sớm hay không yêu sớm gì hết, yêu chính là yêu, không có sớm muộn, không có đúng sai, quan trọng là ở chỗ dẫn dắt đúng đắn!” “Đậu má!” Trong lớp có người hét lên. “Cái gì cái gì!” Có người không nghe rõ cũng hét lên theo. “Yêu chính là yêu, không có sớm muộn!” Có người lặp lại lời của lão Viên một lần nữa. Ngay lập tức trong lớp vang lên một trận tiếng huýt sáo, nữ sinh vỗ tay, nam sinh nhào về phía cửa sổ gào về phía văn phòng bên kia: “Lão Viên, tụi em ủng hộ thầy!” Chủ nhiệm bước đến mở cửa sổ, chỉ qua bên đây: “Làm gì đó! Tất cả ngồi lại vào chỗ mau! Chuông vào lớp đã kêu rồi không nghe thấy sao!” Người trong lớp lại kiên trì mấy giây, mới lùi lại, trở về chỗ ngồi của mình, nhưng trong lớp giống như mới xem phim xong vậy, yên lặng được mấy giây lại bắt đầu ồn ào. “Lão Viên được ghê.” Khấu Thầm nói, “Thật ra ở trường học trước đây của tôi, yêu đương gì đó, giáo viên hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần đừng quậy đến mức quá lố thì sẽ coi như không nhìn thấy, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe thấy có giáo viên nói như thế.” “Lão Viên luôn như vậy.” Hoắc Nhiên liếc qua bên kia, chủ nhiệm vẫn còn đang đứng ở cửa sổ nhìn qua đây, thầy ấy kéo màn cửa lại. “Câu nói này đã kích thích tôi rồi.” Khấu Thầm nói. “Hửm?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu thầm. Khấu Thầm vỗ đùi: “Tôi muốn yêu đương.” “… Với ai hả?” Hoắc Nhiên hỏi. “Không biết, mặc kệ.” Khấu Thầm lại vỗ chân, “Tôi muốn yêu đương.” “Uống thuốc đi.” Hoắc Nhiên nằm sấp xuống bàn thở dài. “Không uống đấy.” Khấu Thầm nói.