Ngông cuồng
Chương 22
Dịch: LTLT
Người phụ nữ nằm trên đất không giãy giụa la hét nữa, xung quanh an tĩnh lại, nhóm người bị rút dây quần cùng nhau ngẩn người, không biết phải làm sao.
Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn bắt một người lại hỏi rõ ràng, bây giờ phát hiện người này là một người điên, bỗng nhiên mất đi phương hướng phá án.
“Mấy người là ai?” Người phụ nữ phá vỡ sự im lặng trước tiên.
“Chúng tôi đến du lịch.” Lão Dương trả lời, ngồi xuống đỡ người phụ nữ ngồi dậy, “Chị là ai?”
“Cao Ngọc Phi.” Người phụ nữ nói.
“Cao Ngọc Phi sao?” Lão Dương lặp lại lần nữa,
“Cao Ngọc Phương.” Người phụ nữ nói.
“Phương sao? Cao Ngọc Phương?” Lão Dương lại nói theo lần nữa.
“Cao Ngọc Phân.” Người phụ nữ nói.
“… Rốt cuộc là gì?” Lão Dương ngẩng đầu nhìn về những người còn lại xin giúp đỡ, “Giọng địa phương nặng quá, nghe không hiểu.”
“Có thể nghe ra là giọng ở đâu không?” Khấu Tiêu nhìn Hoắc Nhiên hỏi, “Là dân địa phương sao?”
“Có hơi giống.” Hoắc Nhiên cẩn thận phân biệt, “Nhưng mà em không thể xác định được, trước đây lúc em đi bổ sung lương thực, dân làng bán đồ nói tiếng phổ thông, nhưng cũng không nghe hiểu mấy.”
“Nếu như nói là dân địa phương.” Khấu Thầm nói, “Vậy… Mấy dân làng hôm qua có phải đi tìm chị ta không, người điên… người bệnh tâm thần nhà mình chạy mất?”
“Tôi không phải người điên.” Cao Ngọc Phi Phương Phân bỗng nhiên nói, câu nói này lại rất rõ ràng, giọng địa phương nhẹ hơn không ít, có thể nghe hiểu.
“Hả?” Hoắc Nhiên có hơi ngạc nhiên cũng ngồi xuống, “Chị có thể nói cho tôi chị là người thôn nào không?”
“Tôi lạc đường.” Cao Ngọc Phi Phương Phân nhíu mày, biểu cảm trên mặt có hơi tủi thân, “Tôi lạc đường, đường nào cũng giống nhau, không dễ nhận biết.”
“Ở thôn nào? Nhà chị ở thôn nào?” Hoắc Nhiên hỏi lại lần nữa.
Cao Ngọc Phi Phương Phân nhìn cậu, một hồi sau mới nói: “Đường Gia Ao*.” (*ao (坳) ở đây là thung lũng; Đường Gia Ao là một địa danh ở Tuy Ninh, Thiệu Dương, Thiệu Dương, Hồ Nam, Trung Quốc)
“Đường Gia Ao?” Hoắc Nhiên đứng dậy, “Chính là chỗ ban đầu em muốn đi ăn gà thả vườn, nhưng mà lần này dẫn theo mọi người nên không tính đi nữa.”
“Có phải cậu nói chỗ đó rất xa không?” Khấu Thầm hỏi, “Chị ta đi xa như vậy à?”
“Nhìn chân chị ta kìa.” Khấu Tiêu đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
Mọi người cùng nhìn chân của Cao Ngọc Phi Phương Phân.
Chân trần, toàn là vết bầm xanh tím sưng tấy và sẹo.
“Ừm thì…” Khấu Tiêu nhíu mày, “Chỗ chị vẫn còn giày dự phòng, cho chị ta mang đi, ở trong ba lô, lão Dương đi lấy giùm đi.”
“Ba lô…” Lão Dương ngẩn người, nắm lấy lưng quần quay người chạy về, “Còn đang vứt bên đường.”
“Bây giờ tôi giúp chị cởi dây trói.” Khấu Thầm chỉ dây ở trên chân Cao Ngọc Phi Phương Phân, “Chị đừng đánh người đó.”
“Đánh người xấu.” Cao Ngọc Phi Phương Phân nói, “Không đánh người tốt.”
Khấu Thầm cởi dây trói, đứng dậy đưa dây quần của Hoắc Nhiên cho cậu, thấp giọng nói: “Dù không phải kẻ điên, cũng là kẻ ngốc đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên lấy xuống một cái kim băng từ trên dây kéo túi quần, nhanh chóng xỏ dây quần lại, “Bây giờ làm sao đây?”
“Đệt, cậu còn chuẩn bị thứ này à?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Mỗi cái khóa kéo tôi đều móc một cái, thứ này không chừng lúc nào đó có thể dùng đến.” Hoắc Nhiên lại lấy xuống hai cái, một đưa cho Khấu Thầm, một đưa cho Khấu Tiêu.
“Chị không cần.” Khấu Tiêu nhét dây quần của mình vào trong túi Khấu Thầm, đè thấp giọng, “Lát nữa chị đổi quần khác là được, dây này đã từng cột trên chân chị ta…”
Khấu Tiêu nói được một nửa thì giọng nói càng nhỏ hơn: “Chị ta đã bao lâu rồi chưa tắm? Thúi chết đi được.”
Lão Dương cầm giày của Khấu Tiêu trở lại, còn cầm đôi vớ, Hoắc Nhiên nhìn, giày hiệu ARC’TERYX.
“Cũng khá vừa, có thể mang được.” Khấu Tiêu cẩn thận cầm giày so lên chân của Cao Ngọc Phi Phương Phân, “Chị biết mang vớ với giày không? Tự mình mang được chứ?”
“Biết!” Cao Ngọc Phi Phương Phân ráng dùng sức gật đầu, cầm lấy vớ và giày, bắt đầu cố sức và nghiêm túc mang vớ với giày.
“Từ thôi, đừng làm rách vết thương.” Khấu Tiêu nói xong đứng lên, thở phào một hơi thật dài, còn lấy tay quạt trước mũi, “Trời má, chị ta cũng thảm quá rồi.”
“Đôi ARC’TERYX kia chị không cần nữa?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Tặng chị ta đi, chị còn mang được sao.” Khấu Tiêu thở dài.
Hoắc Nhiên giơ ngón cái về phía Khấu Tiêu.
“Chị gái này giờ phải làm sao đây?” Khấu Thầm nhìn Cao Ngọc Phi Phương Phân, “Dẫn chị ta theo?”
Mọi người đều hơi do dự, cúi đầu nhìn chị gái Cao đã mang xong giày đang vui vẻ thưởng thức, nếu như chị ta chỉ là một kẻ ngốc hoặc người điên lạc đường, vậy thì có thể xử lý được, nhanh nhất là đến thẳng thôn bên cạnh tìm điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng nếu như không phải đơn giản là lạc đường bình thường như vậy… bọn họ dẫn theo chị gái Cao đến chỗ có dân làng báo cảnh sát, thì sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu như không đến chỗ có dân làng, dùng điện thoại của mình báo cảnh sát, vậy thì phải đến chỗ miệng suối cũ mới có tín hiệu, trước không nói chị gái Cao sẽ đi cùng bọn họ hay không, với tình trạng như vậy, dù có đi theo, bọn họ cũng không biết mấy giờ mới có thể đến được miệng suối cũ, huống hồ giữa chừng còn phải bổ sung lương thực.
Quan trọng nhất là, nếu như gặp phải bất kỳ dân làng nào, bọn họ đều có thể gặp nguy hiểm.
“Chị gái.” Lão Dương kiên nhẫn lại bắt đầu dò hỏi, “Người nhà chị, ba chị, mẹ chị, anh chị em, đều ở Đường Gia Ao sao?”
Chị gái Cao nhìn hắn, vẻ mặt bỗng nhiên hơi bi thương: “Không có, mình tôi ở.”
Giọng nói của câu này vô cùng mơ hồ, bọn họ gần như cũng đoán ra được.
“Vậy bọn họ đang ở đâu?” Lão Dương tiếp tục hỏi.
“Không biết.” Chị gái Cao có hơi hoang mang, một lát sau mới lại bổ sung, “Tôi không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?” Khấu Thầm ngạc nhiên.
“Đầu óc tôi không tốt.” Chị gái Cao có hơi ngại ngùng cười, lấy tay xoa mặt, “Tôi là một kẻ ngốc, sốt đến hư người.”
“Vậy chị lấy chồng ở Đường Gia Ao sao?” Khấu Tiêu hỏi.
“Hả?” Vẻ mặt chị gái Cao mờ mịt nhìn cô, “Cô là người tốt, rất tốt.”
“Tôi là người đẹp.” Khấu Tiêu nói, “Ý tôi hỏi, chị lấy chồng ở Đường Gia Ao sao? Kết hôn? Chồng chị là người Đường Gia Ao? Người đàn ông của chị?”
“… Chồng? Phải!” Chị gái Cao gật đầu, nghĩ nghĩ lại bỗng nhiên lùi về sau mấy bước, có hơi hoảng loạn, “Không phải, không phải, không phải… Không thể nói không phải, sẽ đánh!”
“Có người đánh chị đúng không?” Lão Dương hỏi.
“Lão Đường đánh đó!” Chị gái Cao nói, “Đánh đó! Gậy sắt đánh luôn! Tôi chạy ra ngoài lại lôi về đánh!”
“Vì sao đánh chị?” Khấu Thầm hỏi.
“Đền tiền hàng!” Chị gái Cao bỗng nhiên bắt đầu mắng chửi, “Tốn tiền mua một đứa ngu! Việc đơn giản cũng không biết làm! Gà cũng không cho ăn xong…”
Lần này Hoắc Nhiên nghe ra được, giọng địa phương chị gái Cao bắt chước, chắc chắn là giọng dân làng ở đây nói.
Mà đáp án này, có lẽ cũng là đáp án bọn họ không muốn nghe thấy nhất, bởi vì đây không chỉ chứng minh chị gái Cao là một phụ nữ bị bán đến chỗ này, từng trải qua chuyện bi thảm, còn có ý là bọn họ phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn và nguy hiểm.
“Về lại đường trước đã, ba lô còn vứt ở bên đường đó.” Lão Dương nói.
Mọi người cùng nhau xoay người, đi về phương hướng ban nãy đến, đi được mấy bước, lão Dương đè thấp giọng: “Chuyện này cũng quá nguy hiểm… Tiểu Hoắc, trước đây em có từng gặp qua chuyện thế này chưa?”
“Dạ không có.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng đáp, “Trước đó em đều đi một mình ra ngoài, tình huống giống ban nãy, em chắc chắn sẽ không đuổi theo.”
“Đệt, Tôi không nên đuổi theo.” Khấu Thầm hơi buồn bực, “Bây giờ dẫn đến chuyện như vầy.”
“Không thể nói như vậy.” Khấu Tiêu nói, “Em muốn làm rõ chuyện là như thế nào cũng là bình thường.”
“Vậy bây giờ làm sao đây.” Khấu thầm quay đầu nhìn, “Chị ta đi theo phía sau kìa!”
Không chỉ đi theo sau, vừa quay đầu nhìn lại, chị gái Cao giống như bị dọa sợ, đuổi theo mấy bước, tóm lấy vạt áo của lão Dương.
“Có thể lát nữa không theo kịp đâu.” Hoắc Nhiên nói, “Chúng ta đến miệng suối cũ báo cảnh sát.”
“Không có tín hiệu cũng báo cảnh sát được à?” Khấu Tiêu nói.
“Lúc trước em có từng thử với mấy phượt thủ lâu năm.” Hoắc Nhiên nói, “Không gọi được… Bây giờ muốn báo cảnh sát chỉ có thể đi về phía trước, quay lại dốc bạch mao ở bên cạnh cái thôn kia, đã quá xa rồi, vừa đi vừa về một chuyến cũng bằng chúng ta đi đến miệng suối cũ, với lại lỡ như đám dân làng quay lại, thì đúng lúc gặp trúng rồi.”
Trở lại ven đường, ba lô bọn họ vẫn vứt ở bên cạnh tảng đá.
Hoắc Nhiên đeo ba lô xong: “Đi về phía trước đi, nếu như chị ta muốn đi theo… thì theo.”
“Chị ta có biết chúng ta đang đi về phía chị ta đã chạy trốn không?” Khấu Thầm hỏi.
“Chắc là không biết, chẳng phải chị ta nói lạc đường sao.” Hoắc Nhiên thở dài, “Vốn dĩ đến phía trước thì chúng ta nên dựng trại ăn chút gì đó, bây giờ tốt nhất đừng ngừng lại, nếu như mọi người không mệt thì đi trước đã, vừa đi vừa ăn thôi.”
“Không mệt.” Khấu Tiêu nói, “Chị muốn ăn mì ăn liền, mì ăn liền còn không?”
“Mì ăn liền, bánh mì, đều còn.” Lão Dương nói.
Mọi người lấy lương khô ở trong ba lô ra chia, chị gái Cao vẫn còn cầm vạt áo lão Dương, lúc đưa bánh mì cho chị ta, chị ta cũng không buông tay.
Một cái bánh mì có lẽ khoảng chừng 2 giây, thì đã biến mất trong miệng chị ta.
“Chị làm ảo thuật à?” Khấu Thầm giật mình.
Chị gái Cao cười ngu một hồi, bánh mì chị ta lấy từ tay Khấu Thầm cũng biến mất luôn.
“Đệt.” Khấu Thầm nhìn chị ta, một lúc sau mới xoay người, “Được thôi chị ăn hết đi, bộ dạng này chắc là đói mấy ngày rồi.”
Mỗi người ăn một cái bánh mì, phần còn lại đều đưa cho chị gái Cao, cũng không cần vừa đi vừa ăn.
Khi tiếp tục xuất phát, chị gái Cao không còn nắm vạt áo của lão Dương nữa, bởi vì lão Dương đeo ba lô, chị ta đổi thành dắt sợi dây trên ba lô, nhưng mà có lẽ vì vẫn luôn sinh sống trong núi, chân chị ta tuy bị thương, nhưng bước đi vẫn không chậm, có thể đuổi kịp tốc độ của bọn họ.
Chỉ là vẻ mặt lão Dương đã không còn gì luyến tiếc nữa.
“Chị gái, chị từ Đường Gia Ao ra ngoài đã bao lâu rồi?” Hắn hỏi.
“Một năm.” Chị gái Cao trả lời rất nhanh, “Hôm qua thì tôi liền chạy ra ngoài.”
“…. Coi như tôi chưa từng hỏi đi.” Lão Dương thở dài.
“Đến thôn bổ sung lương thực.” Khấu Thầm với Hoắc Nhiên đi ở phía trước đội ngũ, cầm điện thoại thử tín hiệu, “Phải đi bao lâu? Ở đó có thể báo cảnh sát đúng không?”
“Không cần đến đó, cái thôn đó và miệng suối cũ…” Hoắc Nhiên nói được một nửa, thì chị gái Cao ở phía sau bắt đầu hát.
Giống y chang tiếng hát tối hôm qua nghe thấy, âm điệu lơ lửng, thậm chí nghe không ra là dân ca hay là bài hát gì đó.
“Đừng hát.” Khấu Thầm nói, “Lỡ như người ta nghe thấy…”
Chị gái Cao giống như không nghe thấy, tiếp tục hát, tuy rằng nhịp điệu không ổn định, nhưng giọng hát thật sự cũng được, nếu không có khu rừng và sườn đất hai bên, âm thanh này lại thêm chút lực thì có thể truyền âm ngàn dặm đến Đường Gia Ao.
“Đừng hát!” Hoắc Nhiên quát, “Để lão Đường nghe thấy sẽ đến đây đánh chị!”
Chị gái Cao giống như giật mình, tiếng hát lập tức im bặt, mấy giây sau, chị ta cúi đầu, bắt đầu nói chuyện.
Nói cái gì thì không nghe rõ, cũng không hiểu, chỉ là lẩm bẩm, nhưng tốt xấu gì cũng đã hạ giọng.
Mọi người tiếp tục đi về trước, lúc này không có tâm trạng trải nghiệm thú vui đi phượt, chỉ có Khấu Tiêu thỉnh thoảng sẽ lấy điện thoại chụp mấy tấm phong cảnh.
Chị gái Cao cứ lẩm bà lẩm bẩm đi theo, lâu lâu còn cúi đầu hát mấy câu.
“Cậu nói.” Khấu Thầm lại thở dài, “Chúng ta làm như vậy, ừm, dẫn chị ta đi báo cảnh sát gì đó, rốt cuộc có nên hay không?”
“Nếu như là một mình tôi, tôi chắc chắn không quan tâm.” Hoắc Nhiên nói, “Quá nguy hiểm, nhưng bây giờ có bốn người, tôi lại cảm thấy không chừng có thể lo được.”
“Tăng thêm can đảm sao?” Khấu Thầm cười.
“Có lẽ là vậy, ở cùng với nhiều người gặp chuyện bất bình đều mong đợi sẽ có người có thể rút dao tương trợ, chỉ cần có một người rút dao thì mọi người thường có thể phát động tấn công tập thể.” Hoắc Nhiên nói, “Chắc là cảm giác an toàn cần thiết đó.”
“Làm chuyện xấu phản gan dạ, làm chuyện tốt cũng phản gan dạ.” Khấu Thầm nói.
“Ừ, tôi thừa nhận.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi chính là kiểu người làm chuyện gì cũng cần phải tăng thêm gan dạ.”
Khấu Thầm bật cười, khoác cánh tay lên vai Hoắc Nhiên, nghiêng mặt nhìn cậu: “Tôi thích cậu thành thật như này.”
“Vậy sao, nhìn không ra đó?” Hoắc Nhiên nói, “Một tên chém gió đến mức hệ mặt trời cũng sắp không giữ nổi nói là bản thân mình thích thành thật.”
“Biến đi.” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên.
“Nếu như bây giờ tôi biến, thì ba người các cậu cộng thêm Cao Ngọc Phi Cao Ngọc Phương Cao Ngọc Phân.” Hoắc Nhiên nói, “Lập tức phải xong đời.”
“Cao cái…” Khấu Thầm ngơ ra chừng mấy giây mới phản ứng lại, dựa lên trên vai Hoắc Nhiên cười đến độ không ngừng lại được, “Đệt, chúng ta có ba, bốn, năm, sáu người luôn, cả một đám, sợ đếch gì.”
Hoắc Nhiên mặc kệ Khấu Thầm.
“Sao cậu lại đáng yêu đến thế.” Khấu Thầm hỏi.
“Cậu là đáng yêu số một vũ trụ.” Hoắc Nhiên liếc Khấu Thầm, “Là muốn tôi phối hợp như vậy sao?”
“Không có!” Khấu Thầm đè thấp giọng nhỏ tiếng quát, “Tôi chỉ nói ra vậy thôi, đến.”
“Đến cái gì?” Hoắc Nhiên cảnh giác trốn sang bên cạnh.
“Anh trai hun một cái.” Cánh tay Khấu Thầm kéo Hoắc Nhiên lại, chu mỏ tiến lại gần.
“Cậu trúng độc rồi hả!” Hoắc Nhiên hoảng sợ đẩy mặt Khấu Thầm ra, “Ban ngày ban mặt…”
Câu này nói ra có hơi sai sai, lúc Hoắc Nhiên vừa tính đổi từ ngữ, Khấu Thầm đã nhanh chóng tóm lấy: “Được, để dành buổi tối đi.”
“Cậu chung một nhà với Cao Ngọc Phi Cao Ngọc Phương Cao Ngọc Phân có đúng không?” Hoắc Nhiên bật cười, “Đúng thật là mẹ nó điên rồi.”
“Tôi có hơi khâm phục cậu đó, cậu kể ra như vầy mà không cắn trúng lưỡi sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Tôi…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong, chị gái Cao ở phía sau bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, cậu với Khấu thầm cùng lúc quay phắt đầu lại, “Sao…”
Chị gái Cao đã không còn ở sau lão Dương nữa, mà đã giống như một mũi tên chạy thẳng vào trong khu rừng bên cạnh, trên chân có bị thương cũng có có thể chạy với tốc độ như thế… Giày ARC’TERYX đúng là tốt thật mà.
Giây tiếp theo Hoắc Nhiên liền nhìn thấy chỗ khúc ngoặt phía sau có vài dân làng chạy đến.
Gậy gộc, dây thừng.
Đây chính là mấy người hôm qua gặp phải ở chỗ cắm trại.
Trên người Hoắc Nhiên lập tức lạnh từ trên xuống lòng bàn chân, cậu hất cánh tay Khấu Thầm ở trên vai cậu xuống, trầm giọng: “Chạy.”
“Gì cơ?” Khấu Tiêu giật mình.
“Chạy!” Hoắc Nhiên nắm cổ tay Khấu Tiêu, kéo cô bắt đầu chạy, “Chạy chạy chạy chạy!”
Lão Dương và Khấu Thầm lập tức phản ứng kịp, co giò chạy theo phía sau.
Dân làng ở đằng sau cũng hét lên, nhưng tiếng người hỗn loạn, cũng không nghe được đang hét cái gì, lúc Khấu Thầm quay đầu lại chỉ nhìn thấy bọn họ chia làm hai đường, ba người xông vô rừng chỗ chị gái Cao chạy vào, còn ba người thì bắt đầu đuổi theo phía nhóm Hoắc Nhiên.
“Mấy tên!” Hoắc Nhiên hét lên hỏi.
“Ba tên!” Khấu Thầm lớn tiếng trả lời, “Có gậy.”
Hoắc Nhiên vừa chạy vừa trở tay lấy baton xuống: “Anh Dương có hàng không!”
“Có dao.” Lão Dương đáp.
“Chờ bọn họ đuổi đến gần.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Tiêu tuy cả đường không có gây cản trở, nhưng dù gì cũng chỉ là con gái, chạy không nhanh, mà cho dù không có Khấu Tiêu, mấy người bọn họ muốn cắt đuôi đám dân làng lớn lên trong núi tại con đường núi đều là bùn lầy sỏi đá và ổ gà như này, bất kể là về tốc độ hay thể lực đều không thể làm được.
“Đằng trước có cái khe đất!” Hoắc Nhiên la lên, “Chị mau xuống đi!”
“Được!” Khấu Tiệu chạy đến nỗi tóc tai dính lên trên mặt, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy sức lực.
“Một, hai.” Hoắc Nhiên vung cây baton trong tay, sau khi nhìn thấy Khấu Tiêu vừa lăn vừa ngã nhảy vào khe đất bên cạnh, gào lên một tiếng, “Ba!”
Ba người xoay người cùng lúc, nhào đến trước mặt mấy tên dân làng đã đuổi theo bọn họ chỉ cách bọn họ có mấy bước.
________
Arc’teryx là một thương hiệu quần áo nổi tiếng đến từ Canada, chuyên cung cấp trang phục và phụ kiện chuyên dụng cho những địa điểm có thời tiết khắc nghiệt. Tên của thương hiệu được đặt theo ARCHAEOPTERYX LITHOGRAPHICA, là tên của loài bò sát biết bay đầu tiên trên trái đất. Hình ảnh cũng chính là lời cam kết của hãng về chất lượng, thiết kế và sự hỗ trợ cho người dùng ngay cả khi họ đang ở những điều kiện khắc nghiệt nhất. Arc’teryx là nhãn hiệu đứng sau hàng loạt phát minh, cải tiến cho quần áo du lịch như khóa kéo không lọt nước, vải nhiều lớp…
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
79 chương
83 chương
58 chương
65 chương