Ngông cuồng

Chương 122 : Phiên ngoại 2: quán trà sữa của anh ba (1)

Dịch: LTLT Khấu Thầm mở cửa phòng ngủ của Hoắc Nhiên nhìn vào bên trong, lại lùi ra ngoài nhỏ giọng nói với mẹ Hoắc: “Sao cậu ấy còn ngủ vậy ạ?” “Vừa rồi mới ra ngoài đi vệ sinh.” Mẹ Hoắc nói, “Cháu không nói cháu đến liền sao?” “Cháu nói rồi.” Khấu Thầm nhìn điện thoại, “Hai giờ rưỡi cháu gọi điện cho cậu ấy, giờ đã ba giờ.” “Cháu cứ mặc kệ nó ngủ hay không, vào gọi nó dậy là được.” Mẹ Hoắc cười nói. “Cháu không dám.” Khấu Thầm nhíu mày, “Mới dậy cậu ấy cáu lắm không chịu được, cháu sợ không nhịn nổi lại đánh nhau với cậu ấy…” Mẹ Hoắc cười một hồi: “Vậy cháu ngồi đi, dì vừa mới ép trái cây, cháu uống một ít.” “Dạ.” Khấu Thầm đáp. Lúc mẹ Hoắc đi rót nước trái cây, cậu không bỏ ý định đến gần khe cửa phòng ngủ, thò đầu vào trong ồn ào gọi mấy tiếng, Hoắc Nhiên không có phản ứng, ôm gối ngủ giống như đã bị đông lại. Cậu nhìn điện thoại, mấy người trong nhóm đã xuất phát đến phố đi bộ rồi, hôm nay hiếm khi Giang Lỗi hẹn Lộ Hoan với mấy nữ sinh cùng ký túc xá của cô đi chơi… Để cậu ngủ đến khi tôi uống xong nước ép vậy. Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, xoay người đi đến nhân nước ép mẹ Hoắc rót cho cậu. “Nghỉ hè lần này không đã phải không?” Mẹ Hoắc hỏi, “Đi học sớm một tháng.” “Cứ cảm thấy ngủ không đủ.” Khấu Thầm dụi mắt, “Hôm nay vốn dĩ tụi cháu hẹn buổi sáng đi chơi, cuối cùng đều ngủ đến trưa mới dậy.” “Bảy người mấy đứa cái gì mà nhóm nhỏ học tập tên dài dài ấy.” Mẹ Hoắc nói, “Có phải lại sắp khởi động không?” “Khởi động rồi ạ.” Khấu Thầm bật cười, “Hoắc Nhiên về nhà có phải rất chăm chỉ không ạ?” “Giỏi hơn trước đây nhiều.” Mẹ Hoắc nói, “Mấy đứa cũng chú ý kết hợp học hành với nghỉ ngơi, hôm kia dì thấy ảnh Hoắc Nhiên đăng, đều ốm cả.” “Mùa hè mà dì, luôn gầy một chút.” Khấu Thầm dựa vào sô pha, duỗi người, “Chẳng phải hôm nay tụi cháu nhàn hạ rồi sao? Giúp Giang Lỗi theo đuổi lớp trưởng lớp dưới đó ạ.” “Được không? Giang Lỗi ngu ngơ vậy còn theo đuổi nữ sinh à?” Mẹ Hoắc nhỏ giọng nói. “Thứ cần là quá trình này đó dì.” Khấu Thầm cũng nói nhỏ. Mẹ Hoắc phì cười: “Mấy đứa tốt thật, hồi tụi dì còn trẻ đều trưởng thành muộn, mười mấy tuổi đều không nhận ra ai thích ai.” Khấu Thầm cười hì hì nửa ngày. Uống xong một ly nước ép, cậu quyết định đứng dậy, đi đánh nhau với người mà cậu biết mình đã rất thích từ lúc mười mười mấy tuổi. Lúc đẩy cửa bước vào, tư thế ngủ của Hoắc Nhiên không thay đổi, vẫn đang ôm gối. “Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm kéo gối ra quăng qua một bên, “Dậy thôi, lúc tôi mới gọi điện cho cậu, chẳng phải cậu đã dậy rồi sao?” “Ừm…” Hoắc Nhiên hừ một tiếng, cũng không biết có tâm trạng gì. Khấu Thầm nhìn quần áo Hoắc Nhiên ném trên đầu giường, cầm một cái áo thun lên, nắm lấy cánh tay cậu mặc vào: “Tôi giúp cậu mặc quần áo trước, như vậy thì dậy sẽ tiết kiệm được thời gian…” Hoắc Nhiên bắt đầu nhíu mày, nhưng mắt vẫn chưa mở ra. Khấu Thầm cầm cánh tay cậu lên, tròng hai cánh tay vào, sau khi cầm tóc Hoắc Nhiên tròng cổ áo vào đầu xong, cuối cùng Hoắc Nhiên cũng mở mắt, nói bằng giọng mũi: “Cậu chán sống rồi đúng không?” “Dậy rồi à?” Khấu Thầm kéo Hoắc Nhiên ngồi dậy, kéo quần áo gọn gàng, “Mấy tụi nó đều đã xuất phát rồi, chúng ta là ở xa nhất đó.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm. Trong ánh mắt bùng nổ một chùm tia lửa nhỏ. Khấu Thầm cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng của nó. Cậu nhìn về phía phòng khách, mẹ Hoắc đã vào nhà bếp, thế là cậu nhanh chóng đến gần, hôn lên chóp mũi của Hoắc Nhiên: “Dậy trước đã rồi lát đánh tôi sau.” Hoắc Nhiên không nói chuyện cũng không nhúc nhích, trừng mắt nhìn Khấu Thầm. Khấu Thầm lùi lại chờ Hoắc Nhiên phát cáu, nhưng mà chờ một hồi, Hoắc Nhiên cũng không động đậy. Cậu hơi tò mò hỏi: “Cậu mở mắt cũng ngủ được sao?” “Biến.” Hoắc Nhiên mở miệng, “Tôi đang nhịn không nổi cáu với cậu, cậu đừng có kích thích tôi.” “Được.” Khấu Thầm im miệng, lùi đến bàn học bên cạnh ngồi xuống. Hoắc Nhiên nhịn mấy phút, thở dài nhảy xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa lầm bầm: “Phiền chết đi được, ngủ một giấc cũng không yên, ngày nào cũng vậy, đi dạo phố đi bộ con khỉ, mấy thằng đần với mấy nhỏ đần, đi dạo, vui con khỉ…” Đi thẳng đến nhà vệ sinh giọng cậu mới biến mất. Khấu Thầm thở phào nhẹ nhõm, ra phòng khách ngồi xuống. Bình thường, cơn giận của Hoắc Nhiên súc miệng rửa mặt xong thì gần như hết rồi, đến nhanh đi cũng rất nhanh. Quả nhiên, mấy phút sau Hoắc Nhiên làm xong bước ra, đôi mắt đã to hơn trước khi bước vào, sáng lấp lánh. “Đúng lúc tôi muốn mua ốp điện thoại giống Siêu Nhân lần trước mua.”Hoắc Nhiên vào phòng ngủ, mặc quần thể thao vào rồi vòng ra lại, “Lát nữa đi tìm thử, vừa vặn…” Cậu đến bên tai Khấu Thầm nhỏ giọng nói: “Mua đồ đôi cho hai đứa mình.” “Tính luôn của Siêu Nhân, ba đứa mình được à?” Khấu Thầm hỏi. “Điên à, không giống của nó.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi chỉ nghĩ cảm giác máy móc của cái ốp đó rất mạnh, giống như cầm thẻ khởi động phi thuyền gì đó.” “Đi được chưa?” Khấu Thầm đứng lên. “Đi.” Hoắc Nhiên quay đầu về phía nhà bếp hét lên, “Mẹ, tụi con đi chơi đây ạ!” “Đi đi cục cưng.” Mẹ Hoắc ở trong nhà bếp trả lời. Hoắc Nhiên thở dài. “Đi thôi cục cưng.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên. Cuối tuần, phố đi bộ rất đông, đều là người trẻ tuổi, lúc bọn họ đứng ở bên đường chờ Khấu Thầm với Hoắc Nhiên, mắt đều không nhìn thấy. “Mấy chị gái bây giờ, người này còn xinh hơn người kia.” Ngụy Siêu Nhân cảm thán. “Chị gái của mày đâu?” Hồ Dật hỏi. Ngụy Siêu Nhân nhìn cậu ta, không trả lời. “Chị Chu Ninh.” Hồ Dật lại bổ sung. Ngụy Siêu Nhân nhào đến siết cánh tay của Hồ Dật lại: “Tao thấy mày ngứa đòn rồi…” “Chững chạc coi!” Giang Lỗi nhìn hai người họ. “Mày chững chạc phần mày đi.” Hứa Xuyên nói, “Hai đứa nó không có lí do chững chạc.” “Giang Lỗi cũng không chững chạc nhiều lắm nhỉ.” Lộ Hoan cười nói, “Mỗi lần tan học, cậu ấy xuống lầu đều nhảy lon ton.” “Còn hét nữa.” Một nữ sinh nói. “Tui á?” Giang Lỗi ngạc nhiên. “Đúng vậy.” Tất cả mọi người đồng thanh trả lời. “Haiz, tụi Khấu Thầm sao còn chưa đến nữa?” Giang Lỗi cúi đầu lấy điện thoại ra, bấm số Hoắc Nhiên, bên kia vừa nghe máy thì cậu ta hét lên, “Đến đâu rồi? Còn chưa đến thì tụi tao đi dạo trước!” “Chỗ hồ phun nước, nhìn thấy mày rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Khấu Thầm bảo mày đừng chống nạnh nói chuyện, giống như thằng ngu vậy.” “Bọn nó đến rồi.” Giang Lỗi cúp điện thoại, tay đút vào trong túi quần, “Ở hồ phun nước.” “Nhìn thấy rồi.” Từ Tri Phàm duỗi người, “Đi thôi, đúng lúc đi dạo bên kia trước. Lộ Hoan, mấy bà có muốn dạo chỗ nào không?” “Sao cũng được.” Lộ Hoan nói, “Tụi tui cũng chỉ ra ngoài hóng mát thôi, ngày nào cũng đi học sắp buồn đến chết rồi.” Đi qua bên kia mua mấy thứ bé bé xinh xinh đi.” Một nữ sinh đề nghị. Sau khi Khấu Thầm với Hoắc Nhiên đến, bọn họ cùng rẽ vào một con phố bên cạnh mua đồ linh tinh. “Tôi nhớ nơi này lắm nè.” Hoắc Nhiên nói bên tai Khấu Thầm, “Cái ly in hình của cậu là mua ở con đường này đúng không?” “Ừ, còn phải đi vào trong nữa.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mà không giới thiệu bọn họ đến đó xem đâu…” “Cậu tuyệt đối đừng giới thiệu!” Hoắc Nhiên vội vàng nói, “Tuyệt đối đừng giới thiệu… tổn hại hình tượng của cậu.” “Hình tượng gì của tôi?” Khấu Thầm hỏi. “Đừng giả ngu nữa, ngày nào cậu cũng làm màu chẳng phải là vì hình tượng vừa ngầu vừa chảnh này sao?” Hoắc Nhiên nói, “Đừng giới thiệu cái ly đó.” “Ừ, yên tâm đi, không giới thiệu.” Khấu Thầm nói, “Chủ yếu là chất lượng của cái ly đó không tốt, ba tôi ngày nào cũng cầm uống nước, làm mũi tôi bị mờ mất tiêu rồi.” “… Chú ấy cầm ly là cố định một góc độ sao?” Hoắc Nhiên nhịn cười. “Ông ấy cứ để mặt tôi quay về phía mình, lúc cầm lên chẳng phải ngón tay vừa vặn đặt trên mũi tôi sao?” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Không biết nghĩ thế nào.” “Vậy bây giờ mỗi ngày đều có một Voldemort nhìn chú ấy.” Hoắc Nhiên không nhịn được bật cười, “Chú ấy không có cảm giác gì sao?” “Không biết, rảnh rỗi tôi đi phỏng vấn ông ấy thử.” Khấu Thầm nói. Từ sau lần hành động liếm biển trước đó, Hoắc Nhiên không còn lòng tin với khiếu thẩm mĩ của nhóm bảy người. Hôm nay lại cùng nhau đi dạo mấy cửa hàng bán mấy món đồ linh tinh, cậu cứ lo lắng sẽ có ai đó bỗng nhiên cầm một cái đèn vỏ sò nói “đẹp ghê”. May mà thẩm mỹ của nhóm nữ sinh Lộ Hoan vẫn còn, mỗi lần cần thứ nào lên xem cũng đều rất dễ thương hoặc là rất độc đáo, coi như đã kéo thẩm mỹ của tập thể lên. Đi dạo mấy vòng, tất cả mọi người đều mua vài món móc chìa khóa treo balo các thứ, Giang Lỗi mua hai cái móc treo balo bé mèo màu coi như giống nhau nhưng không cùng kiểu, tặng cho Lộ Hoan. Theo yêu cầu của Khấu Thầm, một không thể mắc, hai không thể lộ rõ có ý nghĩa quá. Lộ Hoan rất thích, cười nhận lấy, cũng mua một huy hiệu nhỏ tặng cho Giang Lỗi. “Đây là cái gì?” Hoắc Nhiên nhỏ giọng hỏi Khấu Thầm, “Có tính là vật định tình không?” “Tính con khỉ.” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Cậu đừng giống với não của Giang Lỗi, đây là người ta có một chút xíu cảm tình với Giang Lỗi nhưng lại chưa đến mức độ đó, nên không muốn nợ tình cảm của Giang Lỗi. Đây là đáp lễ.” “Vậy Giang Lỗi còn phải cố gắng à?” Hoắc Nhiên nói, “Khổ thật.” “Hai đứa mình trước đây cũng không dễ dàng mà.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên. “Khấu Thầm.” Một nữ sinh đi đến bên cạnh hai người họ, “Vòng tay của cậu với Hoắc Nhiên là mua à?” “Tự làm đó.” Khấu Thầm nói. “Ngầu ghê á.” Nữ sinh đến gần nhìn, “Là tháo dây xích thật ra làm sao?” “Ừ.” Khấu Thầm gật đầu. “Ác nhân mấy cậu… mấy người các cậu mỗi người một vòng à?” Một nữ sinh khác nói. “Cái gì tụi tôi cơ?” Khấu Thầm nhướng mày. “Ác nhân cốc* chúng ta.” Giang Lỗi ở đằng sau nói, “Bảy đại ác nhân của ác nhân cốc, văn 3 gọi mấy đứa chúng mình như thế.” (*Ác Nhân cốc là nơi hội tụ của những kẻ bạo tàn, tay nhuộm máu hồng bị đưa ra khỏi rìa xã hội bọn chúng đi riêng lẻ tất bị mọi người trong giang hồ tìm cách tru diệt nhưng nay tập trung lại một chỗ thì chẳng kẻ nào dám bén mảng tới.) “Tụi mình ác à?” Từ Tri Phàm hỏi. “Không có, mới đầu cảm thấy có hơi sợ.” Lộ Hoan nói, “Nhưng mà trước đây Khấu Thầm cùng lớp với tui mà, tui biết con người cậu ta rất tốt, sau đó phát hiện mấy người các cậu đều rất tốt.” “Có biết ai gọi không?” Giang Lỗi tặc lưỡi. “Ai vậy?” Mọi người đều nhìn cậu ta. “Lương Mộc Lan.” Giang Lỗi xem thường, “Không biết bà ấy nghĩ gì nữa.” “Lớp tụi tui cũng có học sinh mà bà ấy cực kỳ không thích.” Lộ Hoan thở dài, “Không biết vì sao mà bày ấy cứ khó ở với học sinh, thầy Viên của mấy ông tốt cỡ nào, ghen tị chết đi được.” “Lão Viên không thể so sánh với giáo viên bình thường.” Khấu Thầm nói, “Mấy bà có đổi giáo viên chủ nhiệm cũng phải ghen tị với chúng tôi.” Mọi người đồng loạt gật đầu. “Phải.” Lộ Hoan cũng gật đầu. “Là mỗi người một vòng sao?” Nữ sinh trước đó lại hỏi một câu. “Ô kìa.” Lộ Hoan đánh cô ấy, “Bà ngốc à?” “Hả?” Nữ sinh đó sửng sốt, “Tui thấy cái vòng chữ cái thì bọn họ mỗi người một vòng mà.” “Cái này không phải.” Khấu Thầm nhìn cổ tay mình, “Cái này chỉ có hai ác nhân tui với Hoắc Nhiên có.” Mấy nữ sinh đều bật cười, Lộ Hoan đẩy nữ sinh này qua bên cạnh đánh mấy cái: “Đừng hỏi linh tinh nữa!” “Không sao.” Khấu Thầm cười. Sau khi đi một hồi, Từ Tri Phàm đề nghị tìm chỗ ngồi nghỉ. “Chẳng phải Hoắc Nhiên còn muốn mua ốp điện thoại sao?” Hồ Dật nói. “Ngồi một lát trước đã, uống gì đó. Đám nữ sinh bọn họ đi đến đâu ăn uống đến đó.” Hoắc Nhiên nói, “Siêu Nhân nói tiệm đó nằm ở đầu đường bên kia, rất xa.” “Vậy tìm quán ngồi một lát đi.” Hứa Xuyên nói, “Bên kia có quán trà…” “Ấy khoan đã, quán trà sữa đúng không?” Khấu Thầm giơ tay lên, “Chờ chút, tao xem thử tao có cầm cái thẻ khỉ gió kia không.” “Thẻ khỉ gió gì?” Giang Lỗi hỏi. “Không phải lần trước tụi tao với Siêu Nhân đánh lộn với người ta sao?” Khấu Thầm nói, sau khi phát hiện mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, cậu nói lại một lần nữa, “Được được được, không phải lần trước tao bị người ta đánh u đầu sứt trán sao?” “Cũng không nghiêm trọng đến thế.” Từ Tri Phàm nói. “Đây là trọng điểm à?” Khấu Thầm nói, “Là cái quán đó, ông chủ ép mua ép bán, tao tích mấy trăm tệ làm một cái thẻ ở đó, đến đó nghỉ ngơi đi, uống cái gì cũng có.” Hôm nay trong quán đông hơn hôm đó, trời nóng lại là cuối tuần, lầu một của quán đều ngồi kín, dưới tán ô bên ngoài cũng có mấy bàn. Nhìn từ bên ngoài, lầu hai coi như ít người, trên ban công chỉ có một cái bàn có một người ngồi. “Lầu hai còn chỗ không ạ?” Khấu Thầm bước vào, vỗ cái thẻ ở lên quầy thu ngân hỏi. “Còn.” Nhân viên nữ thu ngân ngước mắt lên nhìn cậu, “Là nhóc à?” Nhân viên nữ này chính là người hôm đó tuân lệnh ông chủ đích thân ép mua ép bán, Khấu Thầm còn nhớ cô. “Trí nhớ của chị tốt ghê.” Khấu Thầm nói, “Có phải số tiền ép mua có hơi lớn không?” Cửa nhỏ phía sau quầy thu ngân mở ra, nhân viên nam gầy gầy hôm đó bước ra: “Cũng không phải, ép bán một hai ngàn cũng không ít… Chủ yếu là hôm đó nhóc hơi thảm nên nhớ thôi. Anh ba tụi này nói, lúc nhóc đến lại thì tặng nhóc một dĩa bánh ngọt.” “Cảm ơn.” Khấu Thầm gật đầu. Mọi người gọi trà sữa với bánh ngọt xong thì lên lầu. “Là cửa hàng phi pháp sao?” Lộ Hoan hơi căng thẳng, “Sao còn ép mua ép bán? Tui thấy tên gầy gầy hơi giang hồ.” “Hôm nay không có ông chủ.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Ông chủ mới là giang hồ thật.” Lầu hai còn rất nhiều bàn trống, bọn họ vốn muốn ngồi ở ban công, nhưng bàn ở ban công đều là hai người ngồi, không ngồi đủ, với lại bên cạnh còn có một người. “Người đó làm gì vậy?” Giang Lỗi có hơi tò mò, “Trên bàn là đống muối sao?” “Hả?” Hoắc Nhiên nhìn qua, người kia cũng không gọi gì hết, trên bàn ngoại trừ một bình hoa thì không có gì nữa, chính giữa rải một lớp màu trắng, không biết là cát hay là muối. “Tranh cát!” Lộ Hoan nói rất chắc chắn, “Tui biết, tui từng xem biểu diễn, còn học mấy ngày nữa. Có thể người này đang luyện tập, nhưng mà sơ sài quá, không có công cụ…” Mọi người đều nhìn qua đó, nhưng mà nửa ngày cũng không thấy người kia có động tác khác, mà lại đứng lên dựa vào lan can nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh. Một lát sau, có người đi lên, trong tay bưng một cái khay, bên trên là mấy ly trà sữa bọn họ gọi. Nhưng mà người này không phải nhân viên. Lúc nhân viên bưng món lên cho khách mà ngậm thuốc lá chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Khấu Thầm nhận ra đây là ông chủ, nhân viên gọi hắn là anh ba. “Trà sữa của mấy nhóc.” Anh ba đi đến bàn bọn họ, đặt từng ly trà sữa lên bàn, “Xin lỗi, nhân viên chỗ tôi không đủ.” “Ông chủ, trên tường của quán anh treo không được hút thuốc.” Có một cô gái ở trong góc cười nói, chắc là khách quen thường đến. “Xin lỗi.” Anh ba dụi tắt thuốc, đi đến cầm cái bảng cấm hút thuốc ở trên tường xuống đặt qua một bên. Khấu Thầm cầm ly trà sữa lên uống, quán rất tùy ý nhưng hương vị trà sữa không tùy ý, vẫn rất ngon. “Lát nữa bưng bánh ngọt lên.” Anh ba lại quay về bên cạnh bàn bọn họ. “Cảm ơn ạ.” Hoắc Nhiên nói. “Mấy tên lần trước đập đầu nhóc.” Anh ba búng lên bàn trước mặt Khấu Thầm, “Tìm được chưa?” “Không tìm.” Khấu Thầm nhìn hắn. “Đập miễn phí à?” Anh ba hỏi. “Ừm.” Khấu Thầm gật đầu. “Lát nữa ăn xong đừng đi.” Anh ba chỉ Khấu Thầm, xoay người xuống lầu. “Có ý gì?” Ngụy Siêu Nhân đứng phắt dậy, chuyện lần trước là vì cậu ta, lần này cậu ta căng thẳng cực kỳ. “Không biết.” Khấu Thầm cũng hơi hoang mang. “Đây là muốn bán một thẻ cho cậu nữa sao?” Hoắc Nhiên chợt giật mình.