Ngông cuồng

Chương 116

Dịch: LTLT Nghe ý của Khấu Lão Nhị, chắc là Khấu Thầm có một môn thiếu hai điểm, không đủ trung bình? Tuy Hoắc Nhiên vẫn luôn cảm thấy với trình độ chỉ có một hai môn được trung bình của Khấu Thầm trước đây, thật sự muốn được trung bình hết tất cả các môn đã không phải chuyện dễ, cậu cảm thấy có một hai môn không được trung bình cũng rất bình thường. Nhưng mà lúc chợt nghe thấy có một môn không được trung bình, bỗng nhiên cậu thấy mất mát. Đợt này Khấu Thầm thật sự rất cố gắng, người gầy đi hẳn, xuất hiện quầng thâm mắt, cố gắng đến mức tuần trước Đào Nhụy cố ý gọi riêng Khấu Thầm lại, ép cậu ngủ hơn nửa tiết học ở phòng y tế, bảo cậu chú ý nghỉ ngơi và học tập hợp lý, đừng khiến cơ thể sụp đổ. Vậy mà cuối cùng vẫn có một môn không được trung bình, Hoắc Nhiên biết là chuyện bình thường nhưng vẫn rất đau lòng, bản thân cậu không được trung bình cậu cũng không có cảm xúc dữ dội như thế. Nhóm bảy người đều bị kích động, đợt này bọn họ liều mạng cùng nhau, cũng vì Khấu Thầm dẫn đầu, bọn họ nửa bị ép buộc, nửa được khuyến khích, ai cũng hi vọng Khấu Thầm có thể đạt được mục tiêu. Bây giờ Khấu Lão Nhị gào lên như thế, tất cả mọi người đều ngây ra, rơi vào sự im lặng như bị đóng băng. Mọi người đều rất thương xót. Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, Khấu Thầm nhìn sau gáy Khấu Lão Nhị, không biết đang nghĩ gì. Cảnh tượng sáng sớm như này rất đáng sợ. Lúc Khấu Lão Nhị ném điện thoại xuống xoay người lại, ông giật mình đến mức mông ngồi phịch xuống ghế: “Này!” “Chú Khấu!” Bọn họ hoàn hồn lại, vội vàng cùng chào hỏi. “Chú quên mất trong nhà còn có nhiều người như này, làm chú hết cả hồn.” Khấu Lão Nhị vuốt vuốt ấn đường, “Sao mấy đứa bước xuống không có chút tiếng động vậy?” “Con thiếu hai điểm môn nào vậy?” Khấu Thầm vọt đến trước mặt ba mình, hỏi hơi gấp gáp. “Tiếng Anh.” Khấu Lão Nhị đứng lên, vỗ cánh tay cậu, “Mấy đứa ăn sáng trước đi, dì Vương nấu xong rồi, nếu muốn uống sữa…” “Tiếng Anh không được trung bình?” Khấu Thầm lại truy hỏi. Có lẽ Khấu Lão Nhị cũng không đành lòng, mấy giây sau mới qua loa gật đầu. “Những môn khác thì sao ạ?” Khấu Thầm hỏi tiếp. “Không rõ.” Khấu Lão Nhị nói, “Chẳng phải hôm nay mấy đứa về trường sao? Đi thì biết…” “Môn tiếng Anh con nắm chắc hơn môn Toán!” Khấu Thầm gào lên, “Nếu như tiếng Anh không được trung bình thì chắc chắn môn Toán cũng không được! Đậu… má!” “Trung bình! Trung bình rồi!” Khấu Lão Nhị bị cậu gào đến mức phải nhường qua bên cạnh, liên tục nói, “Môn Toán trung bình rồi! Đều trung bình! Chỉ có tiếng Anh! Tiếng Anh! Tiếng Anh thiếu hai điểm! Nhưng mà…” “Chuyện này không thể nào!” Khấu Thầm khó mà chấp nhận kết quả này, cậu quay đầu lại nhìn nhóm bảy người, “Mẹ nó mấy môn khác tao đều trung bình? Tiếng Anh thiếu hai điểm?” “Cậu còn muốn thế nào nữa?” Hoắc Nhiên vội vàng an ủi Khấu Thầm, “Trước đây cậu có thể được trung bình một môn đã tốt rồi, bây giờ chỉ có một môn không được trung bình! Cậu có nghe thấy không?” “Nhưng mà môn Toán được trung bình rồi vì sao tiếng Anh không được hả?” Khấu Thầm vẫn gào, “Tri Phàm nói tôi giỏi tiếng Anh hơn Toán đó! Chẳng phải lần này đề Toán còn khó hơn sao?” “Môn Toán mày làm tốt hơn một chút, có thể tiếng Anh…” Từ Tri Phàm còn chưa nói xong thì đã bị Khấu Lão Nhị ngắt lời. “Cho nên ba cảm thấy không đúng!” Khấu Lão Nhị vỗ bàn. “Không đúng chỗ nào ạ?” Khấu Thầm hỏi. “Không được trung bình thì không đúng!” Khấu Lão Nhị rất khó chịu. “Đúng vậy!” Khấu Thầm có được tán đồng, lập tức khó chịu lại hét lên. “Bây giờ ba đến trường tụi con.” Khấu Lão Nhị vừa đi đến cửa vừa hùng hổ nói, “Bây giờ ba đi tìm giáo viên tiếng Anh của con để xem bài thi! Để ba xem ai chấm bài!” “Bây giờ sao?” Khấu Thầm sửng sốt. “Nếu không thì sao?” Khấu Lão Nhị mang giày vào, “Muộn chút nữa bài thi phát xuống rồi, muốn xem có chấm sai hay không phải xem bây giờ!” Không chờ Khấu Thầm nói tiếp, ông đã đóng sầm cửa đi ra ngoài. “Nếu như không chấm sai thì sao?” Lúc này Khấu Thầm mới phản ứng lại, quay sang nhìn những người kia, “Nếu như không chấm sai thì có phải ba tao sẽ đánh giáo viên một trận không?” “Tụi tao sao biết được?” Hứa Xuyên đè thấp giọng nói, “Đó là ba mày mà…” “Ba!” Khấu Thầm chạy ra ngoài mở cửa ra, chỉ nhìn thấy xe vèo một phát chạy ra khỏi cổng sân, “Đệt, lúc trước con không được trung bình sao chưa thấy ba kích động muốn đi gây sự với giáo viên như này hả?” “Trước đây chú ấy biết mày không được trung bình là đúng.” Hồ Dật nói, “Bây giờ khác rồi.” “Tao cảm thấy ba mày còn mong mày được trung bình hơn mày nữa.” Giang Lỗi hít mũi, “Đúng là cảm động trời đất.” “Mày im miệng đi.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra, bấm số của lão Viên, “Ăn sáng đi, dì Vương hấp sủi cảo nhỏ rất ngon, ăn thử đi. Tao gọi điện cho lão Viên.” Điện thoại vừa gọi đi thì bên lão Viên đã nghe máy rồi: “Khấu Thầm?” “Chào lão Viên, ba em đến trường rồi, vừa mới đi.” Khấu Thầm nói, “Là thầy nói với ông ấy tiếng Anh em thiếu hai điểm không được trung bình sao?” “Đúng vậy, ba em hỏi thầy.” Lão Viên nói, “Ba em cảm thấy phải được trung bình, có hơi kích động.” “Không phải có hơi.” Khấu Thầm nói, “Ông ấy chắc chắn tìm thầy trước, thầy cản lại nhé. Em sợ ông ấy chửi người ta… thực ra cũng không có khả năng chấm sai hai điểm lắm.” “Nói đến thì… thầy cũng có hơi bất ngờ.” Lão Viên nói, “Bên phía giáo viên tiếng Anh cũng rất lạ. Thầy bảo tìm bài thi xem lại, em đừng lo lắng.” “Nếu không chấm sai.” Khấu Thầm trầm giọng, “Đừng có thêm điểm cho em đó, em không cần.” “Không thêm.” Lão Viên cười. Bài thi môn tiếng Anh vừa cầm đến văn phòng của lão Viên, ông với giáo viên tiếng Anh mới xem cẩn thận lại một lần thì cửa văn phòng bị đẩy ra, Khấu Lão Nhị thò đầu vào, lại gõ cửa mấy cái. “Đến rồi à?” Lão Viên cười nói, “Khấu Thầm mới gọi điện thoại nói với tôi anh muốn đến đây. Nào, chúng ta cùng xem.” “Chào mấy thầy cô, làm phiền thật ngại quá.” Khấu Lão Nhị vừa đi đến vừa gật đầu với giáo viên đến văn phòng sớm còn đang ăn sáng. “Ba Khấu Thầm làm phụ huynh khá là đạt yêu cầu đó.” Một giáo viên cười nói. “Cũng không có gì.” Khấu Lão Nhị nói, “Trước đây nó không được trung bình tôi còn lười đánh nó. Nhưng học kỳ này nó thật sự rất cố gắng, tôi chỉ muốn xem chỗ nào có thể kiếm thêm điểm không thôi.” Lão Viên đẩy bài thi đến trước mặt ông: “Xem đi.” Khấu Lão Nhị mới nhìn đã nhíu mày, tặc lưỡi: “Tiếng Anh dùng râu gián viết hay sao vậy?” Giáo viên tiếng Anh ở bên cạnh cười ra tiếng: “Chữ viết phải luyện lại, nhưng các ký tự vuông cũng viết khá gọn gàng.” “Bài viết môn Văn lần này em ấy được điểm rất cao.” Lão Viên nói, “Bài lần này tập trung vào chủ đề rất tốt, ví dụ dùng cũng rất được…” “Thầy khoan hẵng nói.” Khấu Lão Nhị có hơi xin lỗi, giơ ngón trỏ lên với lão Viên. Lão Viên cười, cũng giơ ngón trỏ lên. Khấu Lão Nhị nhìn chằm chằm bài thi, không bỏ qua một chữ cái nào. Bài thi này của Khấu Thầm nói thật dù có thể moi ra được hai điểm thì cũng phải trừ thêm hai điểm trình bày. Không biết sợ rắn có để lại di chứng gì không mà từ đơn nào viết ra cũng xoắn xoắn lại giống như rắn. Khấu Lão Nhị thở dài. Lật trang qua lại nhìn chằm chằm một hồi, mắt ông có hơi mỏi rồi, nếu như thật sự có chỗ giáo viên chấm sai thì ông rất thông cảm. “Ấy, chỗ này em ấy điền cái gì vậy?” Giáo viên tiếng Anh bên cạnh cũng đang xem bỗng nhiên vươn tay ra chỉ. “Điền vào chỗ trống?” Khấu Lão Nhị lập tức nhìn theo ngón tay chỉ, sau đó đập tay xuống bàn, “Nó điền froze! Là froze đúng không? Vậy thì không sai rồi! Bla bla bla gì đó không thể trồng cây vào tết Nguyên đán, vì mặt đất sẽ đóng băng! Tôi điền như vậy đó, không sai!” “Như này cũng khó… nhận biết nhỉ?” Giáo viên tiếng Anh nhíu mày, đến gần bài thi, “Có phải viết z thành s sau đó lại sửa về lại không? Nhìn không rõ lắm, có thể giáo viên chấm bài vẫn nhìn thành s, cho nên chấm sai rồi?” “Khấu Thầm vậy mà có thể nhớ froze?” Khấu Lão Nhị sắp rơi nước mắt rồi. Ba người đều có hơi bất ngờ, vốn dĩ chỉ muốn thử nhìn xem đoạn văn đằng sau có thể kiếm ra chỗ thêm điểm hay không, không ngờ thật sự có thể tìm được một chỗ ở trước. “Chỗ này cho điểm được không thầy?” Khấu Lão Nhị có hơi kích động hỏi. “Được.” Lão Viên ở bên cạnh trả lời. “Được.” Giáo viên tiếng Anh cười gật đầu, “Vậy thì… được trung bình rồi nhỉ?” “Đệt.” Khấu Lão Nhị vỗ tay, xoay một vòng tại chỗ, “Tôi đã nói con trai tôi có thể được trung bình mà! Môn Toán nó đã được trung bình rồi, tiếng Anh còn không khó bằng môn Toán nữa!” Mấy giáo viên nhìn ông cười. “Ngại quá, mất kiểm soát.” Khấu Lão Nhị cười, lại chắp tay với lão Viên và giáo viên tiếng Anh, “Vậy thì nhờ hai thầy sửa điểm lại giùm. Tôi đi đây, sáng hôm nay công ty tôi còn có buổi họp…” “Đi mau đi.” Lão Viên gật đầu đáp. Khấu Lão Nhị xoay người bước nhanh ra bên ngoài, đi được mấy bước lại ngừng lại: “Đừng nói với Khấu Thầm là tôi đến đây…” “Anh ở trước mặt em ấy đi đến đây mà nhỉ?” Lão Viên nói. “À, quên mất. Vất vả hai thầy rồi! Đã làm phiền!” Khấu Lão Nhị bước ra khỏi văn phòng. Lúc nhóm bảy người đến trường thì đi thẳng đến văn phòng của lão Viên, nhưng mà trong văn phòng không có ai. “Có phải bị ba cậu đánh chạy rồi không?” Hoắc Nhiên nhìn văn phòng không một bóng người, giật mình nói. “Tỉnh lại đi.” Từ Tri Phàm đẩy cậu, “Lúc này chắc là đến phòng học rồi!” “Vậy thì vì sao chúng ta lại đến văn phòng?” Hồ Dật nói. “Có lẽ là sợ lỡ như đánh nhau thì sẽ ở văn phòng.” Hứa Xuyên suy nghĩ. “Đến lớp thôi.” Khấu Thầm bị bọn họ chọc cười, “Đi đi đi, kệ thôi.” Lúc chạy đến phòng học, quả nhiên lão Viên đang ở trên bục giảng, trò chuyện với một nhóm học sinh. Khấu Thầm cũng không quan tâm đến những người kia, đi đến kéo lão Viên đến bên cạnh cậu: “Ba em đi rồi ạ?” “Đi rồi.” Lão Viên cười, “10 phút trước đã đi rồi.” “Ông ấy có quậy không ạ?” Khấu Thầm có hơi lo lắng, “Có mắng người không? Có đánh người không?” “… Có phải em có hiểu lầm gì với ba em không vậy?” Lão Viên vỗ cánh tay cậu, “Ba em rất lịch sự, rất có gia giáo.” “Sau đó thì sao ạ? Xem bài thi rồi ạ?” Khấu Thầm truy hỏi. “Về phải cảm ơn ba em đó.” Lão Viên nói, “Vốn dĩ ba em cũng không nghĩ rằng sẽ kiếm được hai điểm…” “Kiếm được ạ?” Khấu Thầm ngạc nhiên, đè thấp giọng. “Đệt?” Nhóm bảy người vốn chỉ đứng bên cạnh dựng tai lên, vừa nghe thấy câu này thì đều chen chúc đến. “Kiếm ra được hai điểm sao ạ?” Hoắc Nhiên sốt ruột đến mức sắp nhào lên người lão Viên, “Thật ư? Tìm được hai điểm rồi ạ? Được trung bình rồi?” “Phải.” Lão Viên mỉm cười. “Có phải thầy thêm điểm không?” Khấu Thầm trừng lão Viên. “Không có.” Lão Viên nói, “Thầy nghe thì em có một từ viết s với z xóa rồi sửa lại, chữ viết cũng rất lộn xộn, giáo viên nhìn nhầm, nên trừ điểm.” “Thật ạ?” Khấu Thầm hỏi, “Sao em cảm thấy giống như nói đùa nhỉ? Có chuyện tốt như vậy sao?” “Ba em tìm ra đó.” Lão Viên nói, “Làm ba em mừng như điên.” Khấu Thầm không nói gì. “Được rồi, lúc này yên tâm được rồi, em trên trung bình tất cả các môn.” Lão Viên vỗ vai cậu. “Tụi em thì sao ạ?” Giang Lỗi lập tức hỏi, “Tụi em thì sao?” “Lát nữa phát bài ra thì biết.” Lão Viên nói, “Thầy cũng không hỏi từng người, không thì giáo viên khác thấy thầy phiền thì sao?” “Thầy hỏi Khấu Thầm đó ạ?” Ngụy Siêu Nhân nói, “Thầy như này có tính là thiên vị không?” “Tình huống của Khấu Thầm khác em, tất cả giáo viên đều biết.” Lão Viên bật cười, “Có điểm thì đều nói cho thầy biết, động tĩnh trước đây lớn quá chừng mà.” “Cũng đúng.” Hứa Xuyên đẩy đầu Khấu Thầm, “Khấu Thầm, về nhà cảm ơn ba mày đàng hoàng đó.” Khấu Thầm hơi xem thường, hừ một tiếng, xoay người đi. Hoắc Nhiên đi theo Khấu Thầm vừa mới đến bàn ngồi xuống thì cậu lại đứng lên. “Đi.” Khấu Thầm búng nhẹ lên vành tai Hoắc Nhiên. “Làm gì?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm. “Tiểu.” Khấu Thầm nói. “… Cậu thẳng tính ghê nhỉ?” Hoắc Nhiên đứng lên. “Nói nhảm dữ vậy.” Khấu Thầm đi đến cửa ra vào. Hoắc Nhiên thở dài, đi theo sau Khấu Thầm ra khỏi lớp. “Đệt.” Khấu Thầm vừa xuống lầu thì ôm vai Hoắc Nhiên, trọng lượng cả người đều treo lên trên người cậu, “Bây giờ cảm xúc của tôi hơi không ổn định.” “Có phải rất cảm động không?” Hoắc Nhiên lập tức hiểu ý của cậu, “Đừng nói cậu, mấy người bọn tôi cũng rất cảm động. Ba cậu có thể làm đến nước này thật không dễ mà, dù sao chú ấy cũng là đồ tể đêm mưa.” Khấu Thầm phì cười: “Cậu dám nói trước mặt ông ấy không?” “Không dám.” Hoắc Nhiên nói. “Chỉ là tôi bỗng nhiên không dám tin.” Khấu Thầm nói, “Tôi biết ông ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi chỉ bực ông ấy cứ không tin tôi, không chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi… Dĩ nhiên là tôi cũng không nói chuyện đàng hoàng với ông ấy nhưng mà bây giờ ông ấy thế này, tôi có hơi… không dám về nhà.” “Sao vậy?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm. “Tôi sợ ông ấy bỗng nhiên ôm tôi khóc.” Khấu Thầm nói. Hoắc Nhiên không chịu nổi nữa, cười há há một hồi, một lát sau mới nói: “Có không?” “Ai biết được chứ? Con người ông ấy cảm xúc rất là gì đó, mẹ tôi còn nói tính cách tôi giống ông ấy nữa đó.” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Giống con khỉ.” “Đúng là có hơi giống.” Hoắc Nhiên xoa lưng Khấu Thầm. Sau khi vào nhà vệ sinh, Khấu Thầm không có ý đi tiểu, chỉ đứng như trời trồng trước bồn rửa tay. Hoắc Nhiên hơi khó hiểu, nhìn xung quanh, xác định trong nhà vệ sinh không có ai mới hỏi: “Có phải cậu đã tiểu trong quần không?” “Mẹ nó cậu muốn chết hả?” Khấu Thầm quay sang trừng Hoắc Nhiên, vẻ mặt hung dữ. “Vậy cậu ở đây làm gì?” Hoắc Nhiên làm động tác mời, “Mời cậu tiểu.” “Ai nói tôi muốn tiểu?” Khấu Thầm nói. “Vậy cậu đến đây làm cái gì hả?” Hoắc Nhiên hoảng sợ. “Ôm một lát.” Khấu Thầm xoay người qua ôm chầm lấy Hoắc Nhiên, cằm gác lên vai cậu. “Cậu biết lựa chỗ thật.” Hoắc Nhiên cũng ôm Khấu Thầm. “Tôi nhìn rồi, bên sân vận động đều là người, được nghỉ nên rất nhiều người chơi bóng.” Khấu Thầm nói, “Chỉ nơi này có lẽ không có ai… Nhiên Nhiên à.” “Hửm?” Hoắc Nhiên đáp. “Tôi thật sự rất mừng, thật đó.” Khấu Thầm nói. “Cảm nhận được.” Hoắc Nhiên cười. “Cũng rất may mắn.” Khấu Thầm nói, “May mà gặp được cậu, nếu như không gặp cậu thì ba tôi bắt tôi đi nước ngoài, có thể tôi sẽ thấy phiền mà đi luôn. Nếu như đi rồi thì tôi…” Hoắc Nhiên nhắm mắt. Vậy thì cậu không gặp được tôi rồi. “Thì không thể được trung bình.” Khấu Thầm nói. … Được thôi. Hoắc Nhiên không có đưa ra chất vấn với logic của Khấu Thầm, chỉ tiếp tục đáp: “Ừm.” “Ở bên cậu thật tốt.” Khấu Thầm nói. Như vậy mới đúng! “Ừm.” Hoắc Nhiên cười. ___________________ Lảm nhảm: Chỗ “trung bình” nhắc đến trong truyện là số điểm đạt yêu cầu của môn học, ở đại học thì điểm đó là điểm vừa đủ để qua môn, nhưng mà cấp 3 thì không có phải qua môn nên t để là điểm trung bình nha, nên Khấu Thầm được trung bình hay đủ trung bình đều có nghĩa là Khấu Thầm đạt đủ điểm yêu cầu của môn học.