Ngông cuồng

Chương 100

Dịch: LTLT – Siêu nhân, mày đang ở đâu? – Mày bị người ta theo dõi rồi, là mày hay là bạn gái của mày? Khấu Thầm nhanh chóng gửi liền hai tin, sau đó đặt điện thoại xuống, cầm bánh kem nhỏ lên cắn một cái. “Sao không trả lời?” Hoắc Nhiên có hơi sốt ruột. “Không vội, bọn chúng cũng chưa động.” Khấu Thầm nói, “Nếu bây giờ hai người họ đang nói chuyện thì gọi điện thoại chưa chắc đã nghe nữa. Bây giờ cậu mà nói mấy lời sến súa với tôi, ba tôi có gọi điện đến tôi cũng chẳng nghe.” “… Tôi thực sự không nói được.” Hoắc Nhiên chà hai cánh tay. “Tôi thấy á…” Khấu Thầm nói, “Không được thì gọi điện.” “Ừ.” Hoắc Nhiên cắn một miếng bánh kem. Tuy vẻ mặt Khấu Thầm không để ý nhưng lúc nghe thấy đối phương cầm theo gạch, Hoắc Nhiên vẫn hơi lo lắng, cậu không sợ Khấu Thầm đánh nhau với người ta, dù sao có đánh thì Khấu Thầm thường không chịu thiệt. Điều cậu sợ là Khấu Thầm không ra tay. Hôm đó ở văn phòng lão Viên, lúc nói đến chuyện đánh nhau Khấu Thầm rất oan ức, xem ý trước đó của cậu, để khiến Khấu Lão Nhị tin cậu chắc hẳn hôm nay có thể cậu sẽ nhịn, tuyệt đối không đánh nhau cùng người khác. Nhưng lúc này cậu lại không dám mở miệng, cậu cũng không thể nói với Khấu Thầm lát nữa đánh nhau phải đánh lại. “Sắp di chuyển rồi.” Khấu Thầm bỗng nhiên đặt bánh kem trong tay xuống, cầm điện thoại lên gọi điện, “Tôi gọi điện thoại cho cậu.” Da đầu Hoắc Nhiên run lên, quay đầu ra sau nhìn thoáng qua, phát hiện ba tên kia đã ngồi thẳng dậy rồi, đang cùng nhau nhìn về phía cầu thang. Khấu Thầm cũng nghiêng người, một chân đã di chuyển từ dưới bàn ra ngoài, bây giờ là tư thế có thể xông ra một trăm mét bất cứ lúc nào. Hoắc Nhiên cũng đặt đồ trong tay xuống, cậu không tiện xoay đầu hoài, chỉ có thể nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Khấu Thầm. Bên Ngụy Siêu Nhân nghe điện thoại: “Khấu Thầm à? Có phải muốn kiểm tra tiếng Anh không? Lúc này tao không rảnh…” “Có phải mày gây chuyện rồi không?” Giọng nói của Khấu Thầm rất nhỏ, “Dưới lầu có người.” IQ của Ngụy Siêu Nhân thường hay mất sóng vào những chuyện khác nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn đáng tin, Khấu Thầm nói xong, cậu ta không hỏi ngược lại mà chỉ ngừng hai ba giây rồi mở miệng hỏi: “Mấy người?” “Three.” Khấu Thầm nói. Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, dùng một câu tiếng Anh vào lúc này thì có ích lợi gì? Là để đề phòng ba tên kia nghe thấy sao? Thứ gì khiến Khấu Thầm cảm thấy bọn họ không nghe hiểu cái từ này? Có lẽ là tâm hồn của học sinh ngu. “Bây giờ tao đi hay là…” Ngụy Siêu Nhân hỏi trong điện thoại. Vừa nói xong, Khấu Thầm nhìn thấy ba tên kia đứng dậy, đi về phía cầu thang, một tên trong đó đang cầm một cái túi bảo vệ môi trường, không phải xách mà là cầm. Ban đầu cậu vẫn không chắc chắn, bây giờ thì có thể khẳng định, bên trong chính là một cục gạch. “Lên trên rồi, có gạch.” Khấu Thầm nói xong thì đứng lên, Hoắc Nhiên ở đối diện vẫn luôn nhìn cậu, cậu vừa nhúc nhích thì Hoắc Nhiên đã đứng bật dậy, đi theo sau mấy tên kia. Khấu Thầm tóm lấy cánh tay Hoắc Nhiên, kéo cậu ra đằng sau mình. Sức chiến đấu của Hoắc Nhiên cũng được, nhưng so với mấy kẻ cầm theo gạch ra trận thì vẫn không ổn, với lại hôm nay cậu cũng không muốn đánh nhau, cậu không muốn đánh nhau trong tuần đầu tiên sau khi hứa với ba Khấu là sẽ học hành đàng hoàng, tuy không phải hứa không đánh nhau, ba Khấu cũng chưa chắc sẽ biết. Dù sao cậu định lát nữa cùng lắm là xô đẩy mấy cái, đẩy người ra rồi chạy là được. Ba tên kia đi lên lầu rất nhập tâm, không chú ý đến có hai người đi theo ở phía sau. Sau khi bị Khấu Thầm kéo ra đằng sau thì Hoắc Nhiên càng căng thẳng hơn, vẫn luôn nhìn chằm chằm cục gạch đựng trong túi bảo vệ môi trường mà tên kia đang cầm. Sau khi rẽ lên lầu hai, phía trước rộng rãi hơn nhiều, không gian lớn hơn lầu một, đánh nhau cũng dễ hoạt động hơn lầu một… Không… không đánh nhau. Hoắc Nhiên vừa nhìn đã thấy ngay Ngụy Siêu Nhân với nữ sinh kia đang ngồi ở vị trí trong cùng, Ngụy Siêu Nhân đã đứng lên, nữ sinh cũng quay đầu lại. Bên ban công còn có một cái bàn, một đôi tình nhân đang ngồi, thấy năm người lên lầu cũng quay đầu lại. Nếu như nhiều khách hơn thì có lẽ những người này sẽ kiêng kỵ, nhưng bây giờ chỉ có hai quần chúng đứng xem thì bọn chúng chẳng quan tâm, chạy đến bàn của Ngụy Siêu Nhân. “Làm gì đó?” Nữ sinh bỗng nhiên cầm ly lên đập xuống bàn, quát một tiếng. Tất cả mọi người đều giật mình, Hoắc Nhiên lập tức hiểu ra đám người này là nhằm vào cô. Nhưng ngay sau đó, tên cầm gạch chỉ vào cô nói: “Không liên quan đến em, im miệng ở yên đó!” “Tìm tao có chuyện gì?” Ngụy Siêu Nhân tiến lên một bước, giọng điệu này chắc là Khấu Thầm truyền cho, vừa chảnh vừa phách lối. Cục gạch cười khẩy, hít vào một hơi đang định nói chuyện, miệng còn chưa mở hết thi Khấu Thầm bỗng nhiên di chuyển. Hoắc Nhiên đang kinh ngạc “chẳng phải không đánh nhau sao, sao lại ra tay trước vậy?”, Khấu Thầm đã đá vào túi bảo vệ môi trường đựng cục gạch trong tay gã. Cục gạch tuột khỏi tay bay đi, lúc rơi xuống đất “cạch” một tiếng. Đúng là một cục gạch. Đến lúc này cục gạch mới phát hiện đằng sau có người, khi quay đầu lại thì trên mặt kinh ngạc viết “mẹ nó xảy ra chuyện gì”. Khấu Thầm không cho ba tên này có cơ hội phản ứng, bước thẳng đến đẩy một cái thật mạnh vào gã đó. “Đi!” Cậu nói với Ngụy Siêu Nhân. Ngụy Siêu Nhân tuyệt đối không ngờ rằng sẽ là cảnh tượng như thế này, vua đánh nhau Khấu Thầm, trong tình huống nhìn qua đã biết là không thể tránh khỏi việc phải đánh nhau thế mà chỉ đi đến đẩy đối thủ một cái. May mà phản ứng của cậu ta không chậm, tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nắm lấy cổ tay của nữ sinh, kéo cô chạy đến bên này, lúc đi ngang qua cục gạch trên đất không kịp cúi người nhặt nhưng vẫn không quên đá cục gạch ra ban công. Nếu như cậu ta không nhặt thì người gần cục gạch nhất là ba tên kia, cục gạch này chắc chắn không thể để lại cho bọn chúng. Đôi tình nhân cứng ngắc ở ban công lúc này phản ứng cũng rất nhanh, cậu con trai vọt đến nhặt cục gạch, dựa vào lan can nhìn xuống dưới, ném cục gạch xuống. Tốt lắm! Hoắc Nhiên cũng xông lên đẩy một tên khác thật mạnh, làm tên đó lảo đảo đâm vào cái bàn bên cạnh. “Muốn chạy à?” Cục gạch hét lên, “Đánh chết tụi nó!” Hoắc Nhiên không chạy theo về trước, Khấu Thầm ở đằng sau cậu, cậu không dám để Khấu Thầm có thể không đánh lại mà chạy được. Quả nhiên sức mạnh của một cú đẩy không có tác dụng gì lớn, hai tên bên kia bị đẩy chẳng hề xảy ra chuyện trật chân ngoài ý muốn, trực tiếp xông đến bọc đánh ở đằng sau Khấu Thầm. “Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên hét lên, “Đằng sau!” Khấu Thầm vô cùng tiêu sái đưa tay ra sau ngăn lại, cú đấm đằng sau vung đến đập vào cánh tay của cậu, theo quá khứ thì chiêu thế này Khấu Thầm không cần ngăn lại, trực tiếp xoay tay đấm một cú có thể khiến cái tên vung nắm đấm trước đó ngã xuống đất. Nhưng bây giờ sau khi cậu ngăn lại thì quay đầu chạy về phía trước: “Chạy!” Hoắc Nhiên cũng vội vàng xoay người chạy xuống lầu, còn đứng yên không nhúc nhích thì sẽ chặn đường chạy trốn của Khấu Thầm. Ngụy Siêu Nhân sau khi đẩy nữ sinh đến cầu thang lại quay về, thấy tư thế chạy trốn của hai người lập tức giật mình một lần nữa, một giây sau cắn răng chửi: “Mẹ nó đúng là đm!” Sau đó xoay người cùng chạy trốn với bọn họ. Nữ sinh đã chạy xuống lầu dưới, Ngụy Siêu Nhân trực tiếp nhảy xuống dưới từ một nửa cầu thang. Lúc Hoắc Nhiên chuẩn bị nhảy xuống theo thì nghe thấy đằng sau không biết là ai gào lên, ngay sau đó là một tiếng trầm đục. Âm thanh này Hoắc Nhiên chưa bao giờ nghe thấy, khoảnh khắc nghe thấy nó, cậu chỉ cảm thấy chân của mình mềm nhũn. Âm thanh này mang theo tiếng rỗng ruột phát ra lúc kim loại đập vào, trầm đục nhưng lại có tính đàn hồi, khiến người nghe hoảng sợ. “Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên theo quán tính ngừng lại, quay đầu hét lớn một tiếng. Khấu Thầm không có trả lời. Lúc cậu quay đầu lại, tay Khấu Thầm đang chống trên khung cửa ở đầu cầu thang lầu hai, nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hoắc Nhiên. Còn đồng bọn của tên cục gạch ở đằng sau mở to hai mắt, trong tay cầm một cái bình đồng. Cái bình đồng này là vật trang trí trong quán, đặt trên cái kệ bên cạnh, vừa dày vừa nặng. Hoắc Nhiên lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cậu chỉ cảm thấy da đầu run lên, lỗ chân lông khắp người đều phun ra lửa giận. Cậu dường như bị thổi bay bởi cơn giận cực độ và sự sợ hãi bùng lên trong nháy mắt của mình. “Tao đcm mày!” Hoắc Nhiên gâng cổ gào lên, có hơi vỡ giọng. Không chờ tên cầm bình đồng tỉnh táo lại, cậu đã vọt về lại trên đầu cầu thang, cánh tay phải đỡ ở ngực Khấu Thầm, dìu Khấu Thầm, sau đó chân bước lên, đạp lên cằm cái tên kia. Cả đời này cậu chưa từng nổi giận đến thế, chưa từng sợ hãi như vậy, càng chưa từng đá cao như thế này. Bình đồng bị cậu đá bay ra sau đụng vào bức tường đằng sau, lại rớt xuống đất. Lúc Hoắc Nhiên quay đầu lại muốn hỏi tình hình Khấu Thầm bỗng nhiên cảm thấy cánh tay phải nặng xuống. “Khấu Thầm?” Giọng nói của cậu run lên. Cả người Khấu Thầm đều mất sức, ngã xuống. “Khấu Thầm!” Ngụy Siêu Nhân từ dưới cầu thang xông lên lại, lúc nhìn thấy Khấu Thầm khuỵu xuống trước người Hoắc Nhiên, đôi mắt lập tức đỏ lên. Vọt vào lầu hai cầm một cái ghế lên, cũng không biết ai là ai cứ thế ném mạnh đến: “Mẹ nó tao giết chết tụi mày!” “Khấu Thầm, cậu nghe thấy tôi nói gì không? Khấu Thầm? Cục cưng?” Hoắc Nhiên cảm thấy mình run rất dữ dội, cậu khẽ dìu Khấu Thầm, để Khấu Thầm dựa vào khung cửa. Khấu Thầm cụp mắt, nhíu mày, không có trả lời. Nhưng thứ khiến Hoắc Nhiên thoáng thở phào là mắt Khấu Thầm không có nhắm lại, mắt cậu đang chớp. Hoắc Nhiên vươn tay sờ mặt Khấu Thầm: “Khấu Thầm, cậu bị thương chỗ nào rồi?” Lúc tay sờ ở sau đầu Khấu Thầm, Hoắc Nhiên cảm thấy tay mình hơi ươn ướt, cậu nhanh chóng rụt tay về nhìn. Có máu. “Mẹ nó.” Hoắc Nhiên chỉ cảm thấy mình nổi giận đến mức bỗng nhiên bình tĩnh lại, cậu cởi áo của mình xuống, lót ở sau đầu Khấu Thầm, sau đó nhìn mắt Khấu Thầm, “Khấu Thầm nói chuyện được không?” “… Không sao.” Khấu Thầm nhíu mày, có hơi tốn sức nói, giọng nói rất nhỏ, “Thứ chó chết đó đập tôi ngơ luôn rồi.” Hoắc Nhiên cảm thấy lúc nhìn vào trong lầu hai thì đôi mắt cậu phun ra lửa, cách ngọn lửa, cậu nhìn thấy Ngụy Siêu Nhân bị một tên cầm ghế đập ngã xuống đất. “Mẹ nó ngừng tay cho tao!” Hoắc Nhiên quát một tiếng, nhảy lên vọt đến đạp một phát vào cái tên đang chổng mông chuẩn bị đánh Ngụy Siêu Nhân. Chính giữa cái mông. Tên kia ngã nhào về trước, Ngụy Siêu Nhân thừa cơ hội xoay người bò dậy. Đối phương đã không còn vũ khí, hai người các cậu chọi ba không tính là bị thiệt. Tuy Hoắc Nhiên cảm thấy hơi có lỗi với Khấu Thầm, dù sao thì Khấu Thầm không muốn đánh nhau nhưng bây giờ tình thế đã trở thành thế này, nếu các cậu không đánh lại thì sẽ không ra khỏi quán trà sữa được. Lần đầu tiên Hoắc Nhiên có tâm đánh nhau như thế này. Cậu đấm mạnh một phát vào một tên, lúc đang định đấm cú thứ hai thì đằng sau truyền đến một tiếng vang, có người hất tung cái bàn trên mặt đất. Khấu Thầm? Đã đỡ rồi? Khôi phục thần lực rồi? Lúc quay đầu lại, cậu nhìn thấy có hai người đang đứng đằng sau, một người là nhân viên vừa rồi, còn một người không nhìn ra được thân phận nhưng mà vết sẹo trên mặt nhìn thế nào cũng trông không giống người tốt. Mặt sẹo mặt sa sầm: “Kéo lên hết cho tôi, ai dám nhúc nhích nữa thì tôi cho mấy cậu bị khiêng ra ngoài, để tôi xem mẹ nó ai dám giương oai trong quán của tôi.” “Nghe thấy không?” Nhân viên tiến lên một bước, trừng bọn họ, “Đứng lên!”