"Cha nuôi..." Lam Hạ khẽ gọi, đôi mắt tràn ngập sợ hãi ngước nhìn Ngạo Lăng Cẩn. Áp sát vào người Lam Hạ, bàn tay Ngạo Lăng Cẩn vẫn còn giữ lấy khuôn mặt cô. Trong phút chốc dùng lực siết lại, làm cô khẽ nhíu mày vì đau. "Con sợ sao?" Giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn trầm mặc cất lên, hoà trong gió đêm như mang theo sự lạnh lẽo tột cùng. Lam Hạ tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không giấu được căng thẳng mà lấp bấp. "Sợ..." Đáp lại Lam Hạ, ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn cơ hồ tối đi vài phần. Dưới ánh đèn đang rọi xuống từ trên cao, dáng hình của anh lại càng trở nên cao lớn đến mức đáng sợ. Bởi vì ngược sáng, cho nên mọi đường nét trên gương mặt anh càng trở nên âm u một cách kì lạ. Như vừa nóng giận lại vừa kiên nhẫn. Từ thân người cao lớn, Ngạo Lăng Cẩn đem đến cho Lam Hạ một loại sức ép bức người. Đến mức cô nhất thời cảm thấy mình không thở được. Nhưng trớ trêu thay, Lam Hạ lại năm lần bảy lượt bị chính loại sức ép này cuốn hút. Trong sự đe doạ lại như chất đầy cám dỗ, bắt buộc người khác dù sợ hãi nhưng vẫn không ngăn được mà liều mạng say mê. Nội tâm mới lớn của Lam Hạ không may lại vấp phải loại mê hoặc nam tính này. Cho nên mới không thể đủ sức mà kháng cự nó đang dần dần chi phối cả đầu óc. Ở gần Ngạo Lăng Cẩn như thế này, Lam Hạ lại một lần nữa ngửi được mùi hương tản ra từ trên người anh. Mà loại mùi hương này lại vô cùng được phái nữ ưa chuộng. Có lẽ không chỉ riêng Lam Hạ mới bị thứ mùi hương này mê hoặc mà bất kì cô gái nào ở gần anh, đều sẽ khó lòng mà chối bỏ. Đó chính là mùi hương của sự nam tính mạnh mẽ, là mùi hương của người đàn ông trưởng thành, đỉnh đạt và đầy bá khí. Ngạo Lăng Cẩn nghe câu trả lời của Lam Hạ, lại có vẻ không mấy hài lòng mà ra tay mạnh hơn. Giận dữ nói: "Lam Hạ, ta đã từng dạy con, trẻ nhỏ không được nói dối. Nếu không sẽ bị phạt thật nặng!" "Con nhớ chứ?" Lam Hạ cau mày, trong phút chốc to gan phản biện. "Không! Con không phải trẻ nhỏ. Con mười tám tuổi rồi, người đừng mãi xem con chỉ là một đứa trẻ có được không?" Lời nói của Lam Hạ vô tình thắp lên trong mắt Ngạo Lăng Cẩn một mồi lửa đỏ. Loại ánh mắt này liên tục nhìn chằm chằm vào cô, trong sâu thẳm lại dâng lên sự khắc nghiệt tuyệt đối. Ngạo Lăng Cẩn không cần nhiều lời cũng dễ dàng thông qua ánh mắt mà dày vò đối phương đến ngạt thở. Sự phản đối trong lòng Lam Hạ một lúc bị anh nhấn chìm, bắt đầu muốn trốn tránh. Nhưng ngay khi Lam Hạ vừa muốn mở miệng, Ngạo Lăng Cẩn lại đột nhiên nhíu mày. Vẻ mặt cũng đồng thời mang đầy ẩn ý. Anh nói: "Ta suýt chút thì quên mất, con đã không còn là đứa con gái bé bỏng ngày trước nữa. Nhưng bây giờ dù con đã lớn, thì khi phạm lỗi vẫn phải bị trách phạt!" "Không...không được! Lớn rồi thì ai mà bị phạt chứ?" Lam Hạ phản đối, cánh môi bị Ngạo Lăng Cẩn bóp đến cong tròn như chữ O. Nhìn cô, Ngạo Lăng Cẩn nghiêm khắc nói: “Trẻ nhỏ có cách phạt của trẻ nhỏ. Người lớn đương nhiên cũng có cách phạt của người lớn. Lam Hạ, con nói con không còn là trẻ nhỏ nữa. Vậy, ta sẽ phạt con theo cách mà người lớn phải phạt.” Lời nói mang đầy ẩn ý của Ngạo Lăng Cẩn làm Lam Hạ hoảng đến ngây ngốc cả người. Nhất thời chưa kịp phản ứng thì anh lại tiếp tục. “Nhưng ta chỉ e rằng, cách phạt của người lớn, con sẽ không chịu được!” Sức lực giữ ở miệng Lam Hạ bỗng chốc vơi đi, bàn tay Ngạo Lăng Cẩn bắt đầu di chuyển. Ngón tay trượt qua cánh môi Lam Hạ, sau đó thấp xuống mà giữ lấy cằm cô. Trong lòng Lam Hạ mơ hồ dâng lên loại đe doạ đầy kinh khủng, cô nhận ra, loại đe doạ này dường như cô đã từng bị ép buộc phải trải qua nó. Ngột ngạt, căng thẳng là tất cả những gì mà cô có thể cảm nhận được trong lúc này. Cánh tay cô bất giác đưa lên, nắm chặt lấy vai Ngạo Lăng Cẩn mà dùng sức đẩy anh ra. Hình như có gì đó không đúng sau câu nói đó của anh. Khoảng cách cả hai có vẻ đã mỗi lúc mỗi gần hơn rồi! “Cha nuôi...người...người làm gì?” Lam Hạ sợ hãi khẽ kêu, hơi thở mỏng manh tựa hồ run rẫy không ngừng dưới loại ánh mắt ngang ngược. Ngạo Lăng Cẩn giữ chặt Lam Hạ, bỏ qua sự phản kháng của cô mà dễ dàng áp sát. Tim Lam Hạ trong khoảnh khắc này thực sự đã vỡ thật rồi. Gương mặt Ngạo Lăng Cẩn vì sao lại gần đến như vậy? “Cha nuôi...” “Thiếu gia, chúng ta đến nơi rồi!” Tiếng một tên thuộc hạ bên dưới thuyền truyền đến, đột ngột cắt ngang hành động của Ngạo Lăng Cẩn. Tay anh vẫn ghì chặt sau đầu Lam Hạ, gương mặt cũng vì lưu luyến một chút khoảng cách hạn hẹp này mà không muốn rời đi. Đảo mắt lên, Ngạo Lăng Cẩn đã thấy gương mặt đỏ bừng của Lam Hạ đang ở ngay phía trước. Rất gần, gần đến mức cả hơi thở gấp gáp của cô cứ lần lượt phả vào mũi anh. Mang theo loại sợ hãi đầy mê hoặc, khiến lòng dạ anh cơ hồ nóng như lửa đốt. Nhưng thuyền đã đến nơi, anh không còn thời gian để trêu ghẹo Lam Hạ thêm nữa. Bỏ Lam Hạ ra, Ngạo Lăng Cẩn chẳng để ý đến vẻ thất thần của cô. Nhét di động vào tay Lam Hạ, gương mặt anh vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ thản nhiên nói như ra lệnh. “Ta đợi con dưới sảnh.” Nói xong liền dứt khoát quay lưng bước đi, dáng vẻ vô cùng thản nhiên không chút bận lòng. Lam Hạ thì không thể bình tĩnh được như vậy, bị doạ một phen đã khiến hồn phách suýt bay đi mất. Mặt mũi lúc này còn đỏ gay, thậm chí cô dường như vẫn còn ngửi được mùi hương của Ngạo Lăng Cẩn đang phảng phất đâu đây. Cô vô thức sờ lên môi, đáy mắt dâng lên tia hỗn loạn. “Lúc nãy, cha nuôi lại muốn..muốn hôn hay sao?” […] “Nguỵ lão gia, đã lâu không gặp! Không ngờ hôm nay lại còn dẫn theo quý tử đến đây.” “Lục tổng, không chỉ có quý tử, mà hôm nay tôi còn mang theo cả ái nữ nữa kìa.” Nguỵ Trình háo hức nói, đám doanh nhân kia lại được một dịp ngạc nhiên ra mặt. “Thật sao!?” Nguỵ Trình bật cười, mạnh miệng nói: “Thật!” “Vậy thì tốt quá rồi! Hiếm khi mới có dịp Nguỵ lão gia đưa thiếu gia và tiểu thư theo. Thật muốn gặp mặt!” “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Nào, Thái Văn! Đến đây...” Nguỵ Trình còn đang cao hứng muốn quay sang gọi Nguỵ Thái Văn đến, nhưng khi nhìn lại thì ông đã chẳng thấy con trai đâu nữa. Phía sau lưng ông chỉ còn lại một đám thuộc hạ. Kéo một tên lại gần, ông khẽ gằn giọng: “Thiếu gia đâu?” “Thưa lão gia, cậu hai nói đi vệ sinh...” Tên thuộc hạ còn chưa kịp nói hết, Nguỵ Trình đã hằn học đẩy hắn ra. Trên mặt đã không thể giấu được nóng giận. “Cái thằng ranh này, mày muốn sao mới được chứ?” Trước ánh mắt vừa hụt hẫng của đám doanh nhân kia, Nguỵ Trình thực sự chẳng biết phải chui vào đầu vào đâu mới có thể hạ được ngọn lửa đang bùng cháy trong đầu ông. Ông biết, Nguỵ Thái Văn vốn không thích giao tiếp nhiều. Mà khi ở một nơi có quá đông người như vậy, gia thế không nhỏ của anh chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm cho bọn người này bàn tán. Nay vừa theo chân ông vào đến đại sảnh thì đã không thấy đâu, nghĩ thoáng qua thôi cũng thừa biết anh lại viện cớ để tránh mặt. Bây giờ gọi thì không nghe máy. Đứa con trai này của ông thực sự đang muốn chọc ông tức đến điên lên mới được hay sao? “Thật phiền phức!” Nhìn lên số máy di động đang liên tục gọi đến, Nguỵ Thái Văn chỉ chán ghét mắng một một câu rồi lạnh lùng tắt máy. Anh bỏ qua đại sảnh ồn ào bên dưới, theo lối thang xoắn ốc mà đi lên tầng một. Ở đây vắng vẻ hơn rất nhiều, không gian yên tĩnh phần nào làm anh dễ chịu đôi chút. Cách dãy hành lang không xa là trung tâm của tầng một. Hai vách được dựng lên bằng kính trong suốt, đứng ở đây hoàn toàn có thể nhìn thấy hết cả cảnh quan một góc phía Tây của Geneva. Xinh đẹp và lộng lẫy. Kiêu sa cũng thật đầy cuốn hút. Geneva vào buổi đêm thực sự khoác lên mình vẻ đẹp đến động lòng người. Một người đang có tâm tình phức tạp như Nguỵ Thái Văn nhất thời nhìn qua cũng thấy bản thân được lặng đi vài phút. Anh nhìn qua lớp kính, nhưng trong phút chốc thứ anh thấy ở trước mắt không phải là Geneva. Mà lại là Lam Hạ. “Em đang ở bên cạnh ông ta, gần đến như vậy ư?” Bàn tay Nguỵ Thái Văn thoáng siết lại, bên tai dường như vẫn còn đọng lại giọng nói khó chịu của Ngạo Lăng Cẩn. Ngạo Lăng Cẩn chỉ là cha nuôi của Lam Hạ, cớ gì lại toàn quyền kiểm soát mọi hành vi và hoạt động của cô ấy kia chứ? Chỉ là một cuộc điện thoại, vậy mà cũng không thể nói cho trọn vẹn. Ánh mắt Nguỵ Thái Văn nặng trĩu, mang theo u tối nhìn xuống quang cảnh đông đúc bên dưới. Lúc này, di động trong túi lại reo. Người gọi đến là một người vô cùng thân thuộc. Bắt máy, giọng Nguỵ Thái Văn cất lên có phần mệt mỏi. “Chị lại có việc gì?” Có vẻ đã quá quen với thái độ này của Nguỵ Thái Văn, cho nên người bên kia vẫn xem như không mà thoải mái cười nói. “Nhóc, đã đến chưa?” “Đã bảo đừng gọi em bằng cái cách ấy!” Nguỵ Thái Văn nhíu mày, khó chịu đáp. “Đến chưa vậy?” Người bên kia lần nữa lặp lại câu hỏi, thông qua giọng nói cũng đủ hiểu đang nôn nóng nghe câu trả lời đến nhường nào. Nguỵ Thái Văn ngắn gọn nói: “Rồi!” “Thật không? Không gạt chị đó chứ?” “Gạt chị để làm gì?” Trong lòng vốn dĩ không vui, nay lại bị quấy rầy vớ vẫn như vậy nhất thời khiến Nguỵ Thái Văn muốn trở giọng cáu gắt. Đáp lại sự gắt gỏng của Nguỵ Thái Văn, người bên kia đầu dây vẫn cất giọng vui tươi. “Chị không tin! Bấy lâu em luôn gạt chị rất nhiều chuyện. Nếu em nói em đến rồi, vậy thì bật camera lên cho chị xem, em đang ở đâu?” Nghe câu nói này, Nguỵ Thái Văn im lặng một lúc, sau đó chỉ còn biết khép mắt, thở dài một hơi mà làm theo. “Này, xem đi. Xem em có gạt chị hay không?” Nhìn vào camera, Nguỵ Thái Văn thấy đối phương nheo mày, nét mặt vô cùng đa nghi. Rất nhanh người đó đã nói: “Không đúng! Sao xung quanh lại vắng vẻ như vậy được? Em lại gạt chị?” Nguỵ Thái Văn thông qua cao độ của giọng nói, anh biết người đó rất thất vọng. Không muốn khiến người này buồn lòng, anh đành buộc miệng nói: “Được rồi! Chị muốn đông người thì đông người! Thật phiền!” Nói xong, Nguỵ Thái Văn đã đi xuống tầng trệt, quay trở lại khu vực đại sảnh. Đứng giữa trung tâm của buổi hội nghị, Nguỵ Thái Văn nhìn vào camera, nhạt nhẽo hỏi: “Đây! Thế này đã vừa ý chị chưa?” “Em đến thật rồi!” Giọng đối phương liền trở nên phấn khích tột cùng, vẻ mặt này cũng làm Nguỵ Thái Văn thấy vui lây, miệng mới vô thức nhếch cười. “Chị có muốn đếm xem ở đây có bao nhiêu người hay không?” Nguỵ Thái Văn nghiêm giọng nói, nhưng thực chất lại mang tính trêu chọc. Vừa nói anh vừa đưa di động quay sang trái một vòng rồi lại quay sanh phải. Bất chợt, khi tầm nhìn vừa rời khỏi góc máy bên trái, Nguỵ Thái Văn mới căng mắt, trên mặt đã chất đầy kinh ngạc. Dường như, có một hình ảnh của ai đó vừa lọt vào khung hình trên máy của anh. Nguỵ Thái Văn dời mắt về phía bên đó, trong lòng phút chốc trở nên căng trướng, khó chịu đến mức không chịu được. Cả miệng cũng vô thức thốt lên. “Ngạo Lăng Cẩn!?”