“Không…không phải!” Lam Hạ bối rối, muốn kéo chăn lên thì Ngạo Lăng Cẩn đã ngang ngược giữ chặt. Anh nhíu mày nhìn cô: “Vậy tại sao phải tránh mặt ta?” Câu hỏi của Ngạo Lăng Cẩn một phát đã bốc hết tim gan cô ra, nhưng không thể để lộ lên trên mặt được. Lắc đầu, Lam Hạ cố chối: “Không có!” “Vậy à!?” Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm xuống. Thấy Lam Hạ gật gật, anh mới nói: “Vậy thì tốt! Vài giây trước ta còn nghĩ, liệu ta có làm gì khiến con sợ hãi đến mức phải né tránh như vậy hay không?” Lời mà Ngạo Lăng Cẩn vừa nói hệt như một hồi chuông lớn vang lên trong đầu Lam Hạ. Bao nhiêu hình ảnh nóng bỏng đêm ấy đều một lúc ùa về, cả mùi vị nam tính kia dường như vẫn còn đọng lại trên môi cô. Bất giác Lam Hạ đỏ mặt, vội cúi xuống, giọng nhỏ xíu. “Cha nuôi, người cần gặp con là có chuyện gì sao?” Nhận ra sự ngượng ngùng của cô, Ngạo Lăng Cẩn thích thú trong lòng, thông qua ánh mắt trầm lặng mà nhìn chằm chằm vào cô. Anh nói: “Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là ta có chút thắc mắc, không hiểu tại sao áo khoác của con lại ở trong phòng ta?” “Áo…áo của con!?” Lam Hạ giật mình ngẩng đầu, trước mắt đã thấy Ngạo Lăng Cẩn cầm trong tay chiếc áo voan của mình. Nhớ lại đêm hôm trước,trong lòng liền chấn động, cả người suýt không giữ được bình tĩnh mà run lên. Nhìn vào thứ Ngạo Lăng Cẩn đang cầm, Lam Hạ gượng cười: “Phải…phải rồi! Sao áo của con lại ở trong phòng của cha nuôi được nhỉ?” Ngớ ngẫn hỏi như vậy nhưng làm sao Lam Hạ không nhớ, chiếc áo này do chính tay Ngạo Lăng Cẩn đã ngang ngược cởi xuống từ trên người cô. Càng nghĩ càng rối, trên mặt đã sắp không che được mà muốn lộ tẩy hết cả rồi. Ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn lúc này cơ hồ tối sầm, giữa trán đã hằn lên sự nhẫn nại. “Còn trẻ như con mà trí nhớ đã kém như vậy! Ta không nhớ, con cũng không nhớ nốt! Chiếc áo này chắc là do tự thân bay sang nằm trong góc phòng của ta rồi.” Lam Hạ nghe qua câu nói của Ngạo Lăng Cẩn, liền có chút mơ hồ. Anh nói anh không nhớ lí do vì sao chiếc áo xuất hiện ở phòng anh. Vậy chẳng lẽ đúng như những gì cô đã suy diễn mấy ngày nay. Rằng đêm đó Ngạo Lăng Cẩn uống quá say, cho nên mới hành động hồ đồ như vậy! Nhưng quái lạ, tại sao khi Lam Hạ nghe chính miệng Ngạo Lăng Cẩn nói anh không nhớ được gì thì cô lại thấy khó chịu thế này? Lẽ nào cô đang thấy ấm ức khi Ngạo Lăng Cẩn một lời “phủi sạch” những việc tồi tệ mà anh đã gây ra với cô hay sao chứ? Thật quá đáng! Lam Hạ nghĩ mà cả đầu lông mày cũng xô lại nhau. Ngạo Lăng Cẩn đoán được sự bất mãn trong lòng cô, bản thân lại càng trở nên đắc thắng. Anh nhếch môi, trong mắt toàn là gian ý. “Bỏ đi! Ta cũng không cần biết lí do để làm gì. Vốn dĩ chỉ muốn trả lại áo cho con, trả xong rồi thì thôi vậy.” Đặt chiếc áo lên giường, Ngạo Lăng Cẩn chợt nhớ ra điều gì đó. Liền hỏi: “Phải rồi, khi nãy ta thấy con đổ rất nhiều mồ hôi, trong khi lại chẳng sốt chẳng ốm. Sao vậy, gặp ác mộng à?” Nhắc đến việc này, Lam Hạ vẫn chưa gạt bỏ được hình ảnh bí hiểm của người đàn ông trong giấc mơ. Sắc mặt Lam Hạ lập tức thay đổi, cả giọng cũng trở nên khá khẩn trương. Cô gật đầu: “Phải! Vừa rồi con mơ một giấc mơ rất kì lạ. Trong giấc mơ đó có một gia đình, thoat đầu rất hạnh phúc nhưng sau đó…” Nói đến đây thì Lam Hạ ngưng lại, sợ hãi không dám nói tiếp. Hai bàn tay căng thẳng đến mức siết chặt lên chăn bông, đôi mắt đã chất đầy hoảng sợ. Nhìn thấu được nỗi sợ của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn cũng chợt giật mình nhận ra. Giấc mơ mà Lam Hạ đang kể đến có phải là diễn cảnh cuối cùng còn sót lại trong kí ức của cô trước khi nó biến mất hoàn toàn hay không? Ngạo Lăng Cẩn không nhìn Lam Hạ, đột nhiên nghiêm khắc nói: “Ác mộng chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ! Ngủ dậy rồi sẽ không thấy nữa, nghĩ về nó quá nhiều sẽ càng làm đầu óc trở nên nặng nề! Bởi thế đừng nghĩ nữa.” “Nhưng…” Lam Hạ khẽ nói. Cô không chú ý đến sắc mặt đang xấu đi của Ngạo Lăng Cẩn, vô tư tiếp tục. “Nhưng giấc mơ đó con thấy rất thật…” “Đã là mơ thì làm sao lại là thật!” Ngạo Lăng Cẩn nóng giận cắt ngang lời Lam Hạ, một lòng muốn chặn đứng sự tò mò của cô ngay bây giờ. Trong cuộc đời Ngạo Lăng Cẩn, anh chưa từng mang cho mình lọai cảm giác bất an nào lớn như thế này. Quả thực, anh đang sợ nếu Lam Hạ nhớ lại chuyện cũ, anh chắc chắn sẽ không thể tiếp tục giữ cô ở lại bên cạnh mình. Tồi tệ hơn, Lam Hạ sẽ nhìn anh bằng thứ ánh mắt căm hận nhất trên đời. Ngạo Lăng Cẩn tự hỏi, làm thế nào anh mới có thể xoá được giây phút kinh hoàng nhất đời Lam Hạ lại đúng lúc cô nhìn thấy anh. Ánh mắt kinh hãi khi ấy của cô, anh vẫn còn nhớ rất rõ. “Cha nuôi…” Lam Hạ khẽ gọi. Cô níu tay áo Ngạo Lăng Cẩn, nhìn anh với ánh mắt đầy khẩn thiết. “Con muốn xin người một việc.” Tuy Ngạo Lăng Cẩn không trả lời, nhưng lại chú ý lắng nghe. Đắn đo một lúc, sau cùng Lam Hạ mới liều mạng nói: “Con muốn xin người cho con được gặp ba mẹ ruột…” “Ta không đồng ý!” Ngạo Lăng Cẩn còn chưa nghe hết lời của Lam Hạ, đã lạnh lùng đáp. “Cha nuôi…tại sao?” Lam Hạ hơi sững sốt trước sự tuyệt tình này của anh, mắt đã hơi ướt. Ngạo Lăng Cẩn nhìn cô, đôi mắt sắc bén mang theo tia giận ý lạnh người. Nghiêm khắc nói: “Gặp lại bọn họ, chỉ khiến con đau lòng.” “Cha nuôi, con…” “Và điều đó, ta không muốn nó xảy ra với con!” Lam Hạ vừa muốn ý kiến thì Ngạo Lăng Cẩn lại tuỳ tiện cắt đứt lời cô bằng sự lãnh đạm vốn có. Câu nói khó hiểu của Ngạo Lăng Cẩn làm đầu óc Lam Hạ nhất thời rối lại, mơ mơ hồ hồ chưa thể định hình được gì. Cô thực sự không hiểu, nét mặt kia của anh rốt cuộc có nghĩa thế nào trong chuyện này. Tại sao khi nhìn vào lại thấy có quá nhiều nỗi khổ tâm khó nói ra thành lời như vậy? Ngạo Lăng Cẩn – con người này cuối cùng có bao nhiêu ẩn số mà Lam Hạ cô chưa thể khám phá hết được. Kết thúc cuộc nói chuyện bằng câu nói đầy dửng dưng ấy, Ngạo Lăng Cẩn rời khỏi phòng Lam Hạ, mang hết mọi toan tính lo âu rời xa ánh mắt dò xét của cô càng nhanh càng tốt. Bên ngoài, Ngạo Lăng Cẩn đi được một đoạn thì dừng lại. Anh đứng ở lối cầu thang, khẩn trương thở mạnh. Sau chừng ấy năm, rốt cuộc ngày này cũng đang gần đến. Ngày mà Lam Hạ dần khôi phục trí nhớ, cũng chính là ngày khoảng cách giữa cô và anh sẽ càng lúc càng xa. Là xa đến mức đứng trước mặt mà vẫn không tài nào chạm đến được. Là đau lòng đến mức, ngỡ đã giữ được cô trong tay nhưng lại đánh mất trong vỏn vẹn vài giây. Ngạo Lăng Cẩn căn bản không chấp nhận việc bản thân sẽ đánh mất Lam Hạ. Cho nên anh lại càng ích kỉ, hoá thành một kẻ độc chiếm đến độ bất chấp mọi thứ. Hai đầu lông mày đổ dồn lại nhau, giữa trán hiện lên khối đen đầy ảm đạm. Trở về phòng đã lập tức gọi Mao Vũ đến căn dặn. “Cậu, tìm cho tôi hai người…” […] “Đừng, cậu đừng làm vậy mà Đại Vũ! Thiếu gia không cho phép đâu…” Sa quản gia hoảng sợ can ngăn, bà níu chặt tay Bạch Vũ khi hắn đột nhiên rút súng nhắm thẳng vào Lam Hạ đang ngủ say trên giường. Nhìn Lam Hạ, Bạch Vũ khản giọng bật cười: “Không cho phép sao!?” Sa quản gia không nói gì, chỉ biết khư khư giữ chặt cánh tay hắn. Khi không Bạch Vũ hắn xông vào đây, Lam Hạ vừa mới được Ngạo Lăng Cẩn mang về, còn đang ngủ say thì tên này lại bỗng nhiên nổi điên như vậy. Bà đã được Ngạo Lăng Cẩn giao phó phải chăm sóc cô bé này thật tốt. Nếu để xảy ra chuyện thì chín cái mạng già này cũng không đủ để đền tội. Bạch Vũ sau một lúc mới chịu hạ súng xuống, hắn bước đến gần hơn, ngắm nhìn Lam Hạ thêm lần nữa rồi cất giọng. “Thật không hiểu, ngài ấy mang nó về để làm gì?” Tuy Sa quản gia thừa biết tính cách khó chịu của Bạch Vũ, nhưng bà quả thực không biết tại sao hắn lại có cách nhìn tiệu cực với một cô bé chỉ mới chín tuổi như Lam Hạ. Bạch Vũ, chẳng phải đây là lần đầu hắn mới gặp con bé hay sao? Cớ gì lại mang sự chán ghét như thâm thù đại hận đã có từ lâu thế này? “Đúng là ranh con, chỉ mang lại phiền toái không đáng có!” Nạp một băng đạn mới, Bạch Vũ giương súng, một phát bắn trúng hồng tâm phía trước. Nghĩ lại chuyện năm xưa, trong lòng có chút không vui, một mực mang bia đạn ra mà trút giận. Đôi khi Bạch Vũ chợt nghĩ, nếu năm đó anh thực sự bắn chết Lam Hạ thì bây giờ mọi chuyện sẽ như thế nào? Ngạo Lăng Cẩn không có Lam Hạ bên cạnh, sẽ khác ở thời điểm hiện tại nhiều hay không? Theo làm việc cho Ngạo Lăng Cẩn đã lâu, hắn vốn dĩ rất hiểu tính cách và con người của anh. Bây giờ, khi nhìn vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, hắn không còn cảm thấy sự tàn độc và nhẫn tâm nữa. Trong đôi mắt đó của Ngạo Lăng Cẩn, dường như đã tồn đọng một chút do dự và mềm lòng. Anh của trước đây, chưa từng như vậy! Ngạo Lăng Cẩn mà hắn biết thực sự đã bị Lam Hạ phá hỏng rồi. “Thiếu gia, ngài thực sự đã quên lão gia và phu nhân vì sao mà chết rồi hay sao?” Vài phát súng nữa liên tục được Bạch Vũ bắn ra, bia đạn phía trước đã bị hắn bắn cho nát cả hồng tâm. Chợt, cửa phòng mở ra. Từ sau, là giọng của Lam Vũ truyền đến. “Lão đại, trút giận lên những vật vô tri vô giác thế kia không phải là cách hay!” “Chi bằng, anh tìm một thứ thiết thực có lẽ sẽ tốt hơn.”