Chiếc xe của Mao Vũ chạy qua cổng lớn, đỗ lại trước cửa chính. Lam Hạ thập thò vừa đi vừa nhìn xung quanh, sợ đến mức đổ mồ hôi hột. Nhớ lại giọng nói khản đặc vưa rồi của Ngạo Lăng Cẩn, cô thực sự ớn lạnh cả người. "Con đang ở đâu?" Lam Hạ vừa nghe điện thoại, còn chưa kịp nói thì giọng của Ngạo Lăng Cẩn đã cất lên đầy giận dữ. Cô ấp úng không biết trả lời thế nào, thì anh lại gằn giọng ra lệnh: "Quay về đây ngay lập tức!" Giây phút đó, Lam Hạ tưởng tim mình bị loại ngữ khí đáng sợ kia doạ cho nhảy khỏi lồng ngực. Bây giờ, cô đang đi lại trong chính căn nhà của mình nhưng lại phải mang bộ dạng lén lút chẳng khác gì kẻ trộm. Bất chợt, khi đi qua sảnh bắc ở lầu một, Lam Hạ không cẩn thận để áo khoác bị mắc vào chiếc móc nhọn trên tường. Cố gắng đưa tay ra sau để gỡ bỏ nhưng không thể, Lam Hạ hết cách mới tự giật người ra xa. Vô tình chiếc móc xé rách chỗ áo đó của Lam Hạ, còn cô vì lực đẩy của bản thân mà loạng choạng lùi về sau suýt té. Nhưng lúc này, lại sơ ý và ngay vào một người nào đó vừa hay từ dưới cầu thang đi lên. Lúng túng quay mặt, Lam Hạ cúi cúi đầu: "Xin..xin lỗi!" Đột nhiên, người này lại lên tiếng, giọng đặc biệt trầm khàn lạ lẫm. Người này hỏi: "Cô là tiểu thư Lam Hạ?" Lam Hạ ngẩng đầu, trước mặt đã thấy một người đàn ông cao lớn. Ước chừng với chiều cao nay có thể sánh ngang với Ngạo Lăng Cẩn. Xét về tuổi tác cũng không còn trẻ, song gương mặt sắc nét kia vẫn có phần nổi bật với tùng đường nét có phần hiểm ác. Đôi mắt người này nhìn chằm chằm vào Lam Hạ bằng một sự dò xét nhất định. Người này lần nữa hỏi: "Cô có phải là Lam Hạ?" Ngập ngừng một chút, không hiểu là vì sao nhưng Lam Hạ cảm thấy hơi rùng mình khi đứng trước con người này. Dường như trong từng ánh mắt cho đến ngữ khí của người đàn ông kia đều mang đến sự đe doạ đầy khắc nghiệt. Trong bộ dạng đề phòng, Lam Hạ gật đầu. Sau đó, người kia bỗng nhiên bật cười, âm thanh to lớn cất lên một cách hứng thú. "Đúng là Lam Hạ rồi! Đã lâu không gặp, nay đã lớn và xinh đẹp thế này. Thực sự làm người khác phải ngạc nhiên!" Lam Hạ nghe qua câu nói đó, liền ngơ ngác tròn mắt: "Đã lâu không gặp!?" Nhìn người trước mặt thật kĩ, Lam Hạ hỏi tiếp: "Tôi và chú đã từng gặp nhau trước đây sao?" Câu hỏi của Lam Hạ không hiểu có gì sai, khi mà vừa nghe xong thì nụ cười trên môi của người kia liền tắt dần. Hơi hạ người về trước, người này mơ hồ nhỏ giọng: "Không! Trước đây khá lâu, chỉ có tôi được gặp tiểu thư. Khi ấy, tiểu thư vẫn còn nhỏ!" "Tôi còn nhỏ sao?" Lam Hạ càng nghe càng tò mò, vô tư muốn hỏi tiếp. Nhưng chợt người đàn ông kia đã lên tiếng trước. "Thật không đúng phép tắc cho lắm, tiểu thư bước vào Ngạo gia đã lâu như vậy rồi mà đến hôm nay tôi mới có thể nói một tiếng chào với tiểu thư! Tôi là Bạch Vũ, nếu tiểu thư thích có thể gọi là Đại Vũ như cách thiếu gia thường gọi." "Bạch..Bạch Vũ! Chú là Bạch Vũ!?" Lam Hạ vừa nghe đến tên, đã kinh ngạc thốt lên. Từ lâu, cô đã nghe danh từ cái tên này rất nhiều. Qua lời kể của Mao Vũ và Lam Vũ, Bạch Vũ là người đứng đầu trong tứ Vũ của Ngạo Lăng Cẩn, là người được Ngạo Lăng Cẩn hết mực tin tưởng giao mọi trọng trách. Và có một điều cần phải nhắc đến khi nói đến Bạch Vũ, đó chính là con người này đặc biệt nguy hiểm, cách làm việc vô cùng dã man và thủ đoạn. Quả nhiên đúng như lời mà bọn người Mao Vũ đã kể cho cô, Bạch Vũ ở trước mặt cô thực sự khiến cô có cái nhìn không mấy thiện cảm. Nhất là ở ánh mắt của hắn, lạnh lùng một cách tàn nhẫn. Lam Hạ nén lại nỗi sợ kỳ lạ trong tim, lúng túng cúi đầu: "Chào...chào chú!" Lúc này, khi Lam Hạ vừa cúi người xuống, vô tình để lộ sợi dây chuyền mà Ngạo Lăng Cẩn đã tặng rơi ra ngoài cổ áo. Với sự tinh ý, Bạch Vũ dễ dàng phỏng đoán giá trị của sợi dây kia mà có thể biết được người tặng nó là ai. Cười nhẹ, hắn nói: "Lời đồn quả không sai, thiếu gia thực sự rất yêu thương tiểu thư!" Lam Hạ vì câu nói này của Bạch Vũ, cả gương mặt phút chốc đỏ gay. Điểm yếu này của cô chính là thứ mà cô ghét cay ghét đắng, mỗi khi có ai đó nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn trước mặt cô, cô đều không thể điều tiết được suy nghĩ của bản thân, bao nhiêu cảm xúc từ sâu trong lòng cứ thế in hết lên trên mặt. Bật cười gượng gạo, Lam Hạ vội biện minh: "Thực ra thì...cha nuôi cũng rất nghiêm khắc! Nếu tôi làm sai điều gì, cha nuôi cũng sẽ tức giận và mắng cho một trận." "Ồ!" Giọng Bạch Vũ chợt cao lên, hắn ta nhướng mày: "Chỉ mắng thôi à?" Lam Hạ ngây ngốc nhìn Bạch Vũ, không biết có phải là do cô nghĩ vớ vẫn hay không, cô vẫn cảm thấy trong mỗi câu nói mà người này nói ra đều mang hàm ý gì đó rất lạ. Thấy vẻ mặt của Lam Hạ, Bạch Vũ mới phì cười: "Đúng là thiếu gia đã cưng chiều tiểu thư quá rồi! Bảo sao người trong xã hội luôn miệng đồn thổi về mối quan hệ giữa hai người." Câu nói nửa úp nửa mở của Bạch Vũ một phát đã đánh trúng ngay tim Lam Hạ, khơi dậy cơn hiếu kì ngây ngô trong lòng thiếu nữ mới lớn. Đôi mắt chất đầy mong đợi nhìn Bạch Vũ, Lam Hạ hỏi: "Mọi người nói về tôi và cha nuôi thế nào? Chú có thể nói cho tôi biết không?" "Tiểu thư thực sự muốn nghe?" Bạch Vũ nhíu mày, giọng trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên nghiêm trọng. Lam Hạ chỉ cần là việc có liên quan đến Ngạo Lăng Cẩn, liền khiến đầu óc cô mờ mịt hẳn đi. Không thể nghĩ sâu hơn, cô hào hứng gật gù: "Muốn! Tôi muốn nghe tất cả!" Thấy nét mặt trông đợi đó của Lam Hạ, Bạch Vũ thừa biết mình đã vào đúng trọng tâm của vấn đề. Môi hắn nhếch lên nụ cười ngạo mạn, hắn thấp giọng: "Tôi e là những lời này sẽ khiến tiểu thư khó chịu." "Không sao!" Lam Hạ lắc đầu, quyết tâm nói: "Dù là gì thì tôi cũng muốn nghe! Chú Bạch Vũ, nói cho tôi biết đi. Rốt cuộc mọi người đã nói gì về tôi và cha nuôi?" Nhả ra tiếng cười vụn vặt, Bạch Vũ bước đến trước một chút, thu hẹp khoảng cách giữa hắn và người trước mặt. Người hơi ngã về trước, hắn khẽ nói: "Mọi người bảo rằng, thiếu gia nhận nuôi tiểu thư nhất định là có lí do riêng tư nào đó! Thứ nhất, thiếu gia xưa nay vốn không để tâm đến những mối quan hệ lâu dài với nữ giới. Thiếu gia không muốn hẹn hò, không muốn có con, hơn nữa còn không thích trẻ nhỏ." "Vậy mà chỉ sau một đêm, báo chí hàng loạt đưa tin thiếu gia đã có một cô con gái nuôi. Điểm đáng nói ở đây, chính là việc thiếu gia đặc biệt ưu ái tiểu thư! Sự ưu ái này của thiếu gia đối với tiểu thư mà nói, thực sự đúng là một trở ngại lớn. Bọn họ đều nói rằng, loại tình cảm giữa tiểu thư và thiếu gia...không chỉ đơn giản dừng lại ở mối quan hệ cha con thông thường!" Bạch Vũ chợt đưa tay, trượt nhẹ lên tóc Lam Hạ. Hắn nhìn Lam Hạ, ánh nhìn đầy ẩn ý. Hắn nói: "Tôi thực sự có chút hoài nghi, muốn một lần hỏi tiểu thư về những lời đồn thổi kia. Tiểu thư, có thật là mối quan hệ giữa cô và thiếu gia đã khó lòng kiểm soát hay không?" Câu hỏi của Bạch Vũ nhất thời làm đầu óc Lam Hạ chao đảo. Cô giật mình lùi về sau, né tránh cử chỉ quái lạ của hắn. Trong lòng quả thực hoảng loạn vô cùng, cả người đã không kiềm được mà bắt đầu run rẫy. Cô nhìn Bạch Vũ, cơ hồ cảm thấy kinh sợ. Rõ ràng ở hắn, cô có thể cảm nhận được sự mưu mô thâm hiểm trong từng lời mà hắn nói. Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, mà tâm tư giấu kín bấy lâu của Lam Hạ đã bị Bạch Vũ bốc trần hoàn toàn. Trong trí nhớ Lam Hạ không biết từ đâu ùa về những khoảnh khắc xấu hổ đã từng xảy ra với Ngạo Lăng Cẩn. Dư âm của tất cả những việc mà Ngạo Lăng Cẩn đã gây ra lần nữa bài xích sự tỉnh táo trong đầu Lam Hạ, khiến cô căng thẳng đến mức toát mồ hôi. Thấy sắc mặt Lam Hạ dần chuyển sang trắng nhợt, Bạch Vũ cao giọng lo lắng: "Tiểu thư, cô ổn chứ?" Bàn tay lần nữa vừa tính sờ lên trán Lam Hạ, nhưng rất nhanh đã bị một bàn tay khác chặn ngang. Ngạo Lăng Cẩn nhìn Bạch Vũ, lạnh giọng lên tiếng: "Chào hỏi là được, không cần phải doạ người khác sợ như vậy!" Vẻ mặt Bạch Vũ thản nhiên vô cùng, hắn thu tay về, nở nụ cười thật nhẹ: "Thiếu gia, tôi chỉ quan tâm tiểu thư một chút. Ngài không cần phải khẩn trương như thế!" Nói xong, hắn lại quay sang Lam Hạ mà tiếp: "Tiểu thư, xin lỗi vì đã làm tiểu thư không thoải mái!" Lam Hạ đứng cách một khoảng, trơ người ra không biết phải phản ứng ra sao. Khi không vừa nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn thì anh đã đột ngột xuất hiện, cô quả thực lo lắng, không biết liệu những lời mà Bạch Vũ vừa nói khi nãy anh có nghe thấy hay không? "Lam Hạ!" Ngạo Lăng Cẩn chợt gọi lấy cô, khiến cô bất giác giật bắn cả người. Cô ngây ngô nhìn anh, anh lại nói với cô bằng sự nghiêm khắc quen thuộc. "Về phòng!" Câu nói như mệnh lệnh của Ngạo Lăng Cẩn làm Lam Hạ tỉnh táo trở lại, liền lúng túng vâng vâng dạ dạ, sau đó thật nhanh quay đầu chạy một mạch. Ở đây, Bạch Vũ lại lên tiếng: "Thiếu gia, hình như ngài đã quá để tâm đến cô ta rồi! Tôi chẳng qua chỉ vừa mới chào hỏi mà ngài đã ra mặt như vậy, có phải là đã quá kì lạ rồi hay không?" Nhìn Bạch Vũ một cách thờ ơ, Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng: "Có kì lạ hay không thì mọi việc vẫn còn nằm trong sự tính toán của tôi! Đại Vũ, những chuyện này anh không nhất thiết cũng muốn quản chứ?" Trước ngữ khí có phần nặng nề của Ngạo Lăng Cẩn, Bạch Vũ chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tôi không dám!” Trên môi Bạch Vũ lần nữa vẽ ra nụ cười sâu xa khó đoán, hắn cúi đầu: “Khiến thiếu gia không vừa ý là lỗi của tôi! Nhưng tôi cũng chỉ muốn tốt cho ngài, bên ngoài hiện giờ đã có quá nhiều lời bàn tán về đứa con ngoại tộc kia. Tôi theo thiếu gia đã lâu, quả thực có chút khó chịu khi nghe thấy họ nói về ngài như vậy!” “Thiếu gia, tôi vẫn là muốn nói với ngài một điều. Phát súng ban đầu mà ngài đã bắn ra, đừng để viên đạn đi chệch hướng! Nếu không, người bị thương sẽ là ngài!” “Tôi xin phép!” Dứt lời, Bạch Vũ quay lưng đi mất. Ở dãy hành lang ấy, Ngạo Lăng Cẩn đứng đó rất lâu. Trong lòng đã bắt đầu hình thành một mối trở ngại to lớn. Những lời đồn thổi bên ngoài về cuộc sống và mối quan hệ giữa anh với Lam Hạ không phải anh không biết. Anh biết tất cả những gì mà bọn họ nói thậm chí khó nghe đến cỡ nào, nhưng anh vẫn phớt lờ cho qua mọi chuyện. Phần vì anh không dư hơi để tâm đến lời nói thiên hạ, phần vì những điều mà họ nói có thể không đúng, nhưng cũng không phải hoàn toàn sai. Đối với Lam Hạ, quả thực anh đã mang một mối bận lòng quá lớn rồi. Lớn đến mức không thể cứu vãn được nữa! Trở về phòng, Lam Hạ đứng bần thần, tựa người vào bàn trang điểm mà thở mạnh. Lồng ngực thoáng căng lên, trong tức khắc bao nhiêu căng thẳng đều đổ dồn hết về đại não. Cô lau khô cái trán vừa lấm tấm mồ hôi, hoang mang lẩm bẩm một mình: “Mình đã để lộ ra điều gì bất thường hay sao? Vì sao bọn họ lại nói ra những lời như vậy được chứ?” “Mình thích cha nuôi, điều này có chết mình cũng không muốn để người khác biết!” Lam Hạ ôm đầu, khổ sở tự kêu than. Chợt nghĩ đến nếu việc cô đem lòng thích Ngạo Lăng Cẩn bị anh phát hiện, cô thực sự không dám tưởng tượng khi ấy cô sẽ trở thành trò hề xấu hổ đến mức nào trong mắt anh. Yêu chính cha nuôi của mình - đây là việc ngàn lần không nên! Lam Hạ từ ba năm trước đã bị chôn một chân vào thứ tình cảm sai trái này, đến khi Ngạo Lăng Cẩn vô tình gây ra những việc tày trời kia, thì cô đã hoàn toàn bị anh nhấn chìm vào hố sâu của chấp mê bất ngộ rồi. Cô không thoát được nỗi ám ảnh mang tên Ngạo Lăng Cẩn, không thể chạy trốn khỏi bá khí bức người đầy cuốn hút đó của anh. Cô yêu Ngạo Lăng Cẩn, nhưng đồng thời cũng sợ anh vô cùng. Người đàn ông cao quý như thế, không phải dễ dàng để yêu. Mãi lo suy nghĩ, mà tiếng gõ cửa bên ngoài mấy lần truyền vào Lam Hạ cũng không nghe thấy. Đến khi người ở ngoài lớn tiếng gọi: “Tiểu thư!” Lam Hạ giật mình, trong mắt đã chất đầy hỗn loạn. Mở cửa, Lam Hạ đã thấy Mao Vũ đứng ngay trước mặt, nhíu mày hỏi cô: “Tiểu thư, cô làm sao vậy? Mặt mũi khó coi thế kia!” Lam Hạ đưa đôi mắt sầu thảm nhìn Mao Vũ, chán nản nói: “Mao Vũ, hình như em không khoẻ thật rồi!” “Tiểu thư...” Mao Vũ vừa nghe Lam Hạ nói, liền khẩn trương cao giọng. Cậu ta nhìn Lam Hạ thật kĩ, sau đó nói: “Tiểu thư ở đây đợi tôi, tôi sẽ báo lại với thiếu gia và cho gọi bác sĩ.” “Báo lại với cha nuôi...để làm gì?” Lam Hạ suýt thì nhảy dựng, bệnh mà cô nói hiện giờ chính là cái não của cô đây này! Đẩy nhẹ người Lam Hạ lùi vào phòng, Mao Vũ nói: “Thiếu gia muốn tôi sang đây gọi tiểu thư sang gặp ngài ấy. Nhưng nếu tiểu thư không khoẻ thì tôi sẽ báo lại với ngài ấy...” “Cha nuôi muốn tôi sang đó?” Lam Hạ căng mắt, giọng cũng run lên. Với tâm trạng rối tung bây giờ của cô, sang gặp Ngạo Lăng Cẩn chẳng khác nào vạch hết nội tâm ra trưng lên trên mặt cho anh xem. Nghĩ đến đây, Lam Hạ đã vờ như loạng choạng mà muốn ngã ra sau. Cố tình níu áo Mao Vũ mà kêu: “Nói với cha nuôi...em bệnh rồi, không thể qua đó gặp ông ấy được! Em ngất...muốn ngất quá đi mất!”