Ô Ninh bước vào phòng, đi đến gần giường, nhỏ tiếng gọi: "Cậu hai, cậu dùng chút thức ăn đi. Đã một ngày rồi cậu không ăn gì, làm sao đủ sức khoẻ." Nguỵ Thái Văn nằm xoay mặt vào trong, không muốn trả lời. Ô Ninh thừa hiểu tính tình của cậu chủ mình, nhìn Nguỵ Thái Văn bất cần như vậy ông chỉ biết ngậm ngùi thở dài. "Tôi để ở đây, cậu nhớ ăn nhé!" Bóng lưng kia vẫn không hề quay lại, Ô Ninh đặt thức ăn xuống bàn rồi cùng đành chịu rời khỏi. Lúc này, Nguỵ Thái Văn mới quay sang. Anh nhìn lên chỗ thức ăn trên bàn, thịnh soạn nhưng lại nuốt không trôi. Anh ngồi dậy, đầu vẫn còn cảm giác choáng váng, vết thương trên trán đã được băng bó cẩn thận. Đôi mắt vô hồn nhìn mãi vào một góc, trong suy nghĩ đột nhiên gợi lại hình ảnh giận dữ vừa rồi của Nguỵ Trình. "Biết thế ngày trước sinh mày ra, tao đã bóp chết mày rồi!" Nhớ lại câu nói của ông ta, Nguỵ Thái Văn cười đầy cay đắng: "Phải, tôi cũng ước gì khi ấy ông bóp chết tôi. Chắc chắn sẽ còn tốt hơn bây giờ rất nhiều!" "Lão gia, phu nhân sinh rồi, đã sinh được rồi!" Tiếng Ô Ninh mừng rỡ reo lên, Nguỵ Trình bật dậy khỏi ghế đợi, sung sướng ứa nước mắt. Cuối cùng sau hàng giờ đồng hồ vất vả thì vợ ông cũng đã hạ sinh Nguỵ Thái Văn. Nhưng niềm vui còn chưa được bao lâu, phòng sanh của vợ ông đột nhiên bật đèn cấp cứu khẩn cấp. Y tá cùng bác sĩ người chạy ra kẻ chạy vào vô cùng khẩn trương, khiến ông vừa khó hiểu vừa lo sợ trong lòng. Tóm lấy tay một y tá vừa mơi chạy ra khỏi phòng sanh, Nguỵ Trình hỏi: " Có chuyện gì sao?" Nữ y tá trong bộ mặt hớt hải, gấp gáp nói: "Nguỵ tổng, Nguỵ phu nhân bị băng huyết, tình hình cực kì nghiêm trọng. Chúng tôi phải tiến hành cấp cứu, xin ngài bình tĩnh!" Trong đầu dường như vang lên tiếng nổ lớn, khiến Nguỵ Trình chết lặng cả người vài giây. Ông bần thần, suýt ngã ra sau thì Ô Ninh đứng cạnh đỡ kịp. "Lão gia..." "Khả Tuyền, Khả Tuyền!" Nguỵ Trình mất hết bình tĩnh, run run liên tục gọi lấy tên vợ mình. Mắt ông nhoè đi, ngước nhìn lên ngọn đèn đỏ đang bật sáng phía trên cửa phòng sanh. Ngày hôm đó, vợ ông không qua khỏi. Sau đám tang, Nguỵ Trình trở về nhà đã nổi điên mà suýt một tay giết chết đứa con trai mới sinh được vài ngày tuổi. Cũng may lúc ấy có Ô Ninh, ông nhanh tay giật lấy Nguỵ Thái Văn từ phía Nguỵ Trình khi ông ta cố ra sức đè mạnh chiếc gối lên mặt cậu con trai nhỏ. "Lão gia, đừng làm vậy mà lão gia!" Ôm Nguỵ Thái Văn trong tay, Ô Ninh hoảng sợ van xin. Nhưng Nguỵ Trình dường như đã quá đau buồn sau nỗi đau mất vợ, ông hoá điên hoá dại một mực đổ hết tội lỗi lên đầu Nguỵ Thái Văn. Nhất quyết luôn miệng bảo rằng chỉ vì sinh ra anh mà người vợ yêu quý của ông qua đời. Mặc kệ khi ấy Nguỵ Thái Văn chỉ mới tròn một tuần tuổi, anh lại bị chính cha ruột của mình buộc tội là kẻ giết người. Nằm trên giường, Nguỵ Trình lần nữa lại nghĩ đến chuyện năm xưa, trong lòng cơ hồ vẫn còn cảm giác tức giận. Ông quay sang phải, vô tình nhìn vào bức ảnh để bàn ngay bên cạnh. Người trong ảnh là Khả Tuyền - vợ của ông. Trong bộ sườn xám màu nâu nhạt, bà đẹp một cách giản dị. Mái tóc được búi cao hơi lệch sang một bên kết hợp với mũ lưới càng tạo nên nét quý phái của thời bấy giờ. Khả Tuyền xuất thân là thiên kim của hào môn, thông thạo Anh ngữ và Nhật ngữ ngay khi tuổi đời còn rất trẻ. Nhớ lại lần đầu gặp bà là ở Tây An khi cả hai theo đoàn trường đến đây để tham gia ngoại khoá sử học. Người ta thường nói trên đời có đôi khi có những thứ cảm tình rất kì lạ, chẳng cần phải trải qua năm dài tháng rộng cũng phải lòng nhau chỉ bằng một ánh mắt. Và Nguỵ Trình ông đúng thật là như vậy! Ông yêu Khả Tuyền say đắm chỉ sau một lần tình cờ chạm mặt. Khả Tuyền ban đầu không chấp nhận, nhưng sau ba năm theo đuổi của Nguỵ Trình mới khiến bà thực sự cảm động. Hai năm sau đó bà đồng ý theo ông về nhà, bước chân vào làm dâu Nguỵ gia - nơi danh gia vọng tộc có tiếng từ lâu. Năm đầu tiên, Khả Tuyền hạ sinh cho ông cô con gái lớn, đặt tên Nguỵ Lâm Lâm. Nguỵ Lâm Lâm có dung mạo cực kì giống mẹ, lớn lên lại xinh đẹp tài giỏi. Hai mươi sáu tuổi tự thành lập công ty, sau hai năm hoạt động liền trở thành tập đoàn vàng bạc đá quý có tiếng trong nước. Nhưng vì một vài lí do nào đó,Nguỵ Lâm Lâm đôt nhiên thay đổi kế hoạch,chuyển hướng hoạt động bên Mỹ và thu về kết quả khá thành công như mong đợi. Tuy vẫn còn kém sau quy mô của Ngạo thị vài phần,nhưng bước đầu cũng có thể gọi là suôn sẻ. Đã gần bốn năm rồi Nguỵ Lâm Lâm chưa trở về nhà. Nguỵ Trình nghĩ đến đây thì chợt thở dài, ông tự hỏi liệu có phải cô con gái cứng đầu này vẫn còn giận ông vì chuyện năm xưa, ông đã phản đối gay gắt thậm chí còn mắng chửi nặng lời khi biết cô thích Ngạo Lăng Cẩn. Cả hai đứa con này của ông đều khiến ông phiền lòng vô cùng. Nguỵ Thái Văn trong mắt ông bấy lâu, thực sự cũng có chút vừa giận vừa thương. Dẫu gì cũng là con trai ông, cũng do Khả Tuyền mang nặng đẻ đau, bỏ cả mạng sống để sinh ra thì làm sao mà không có cảm tình. Giận cũng đã giận suốt hai mươi năm rồi, cậu con trai ngày nào mà ông đã từng muốn đan tâm giết bỏ cũng đã trưởng thành, là một thanh niên tài giỏi với thành tích học tập xuất sắc trong suốt những năm qua. Nhưng suốt từng ấy thời gian, ông đều tàn nhẫn không để tâm đến những thành tích mà Nguỵ Thái Văn đã hào hứng khoe với ông. Năm tiểu học, Nguỵ Thái Văn cầm số điểm tuyệt đối cuối kỳ thích thú khoe với ông,ông không thèm đoái hoài chỉ thờ ơ nhìn qua một cái rồi bươc đi. Năm sơ trung, lại lần nữa Nguỵ Thái Văn tiếp tục đưa tấm bằng tương tự trước mặt Nguỵ Trình. Lần này ông còn không nhìn sang anh, lạnh lùng ném mạnh xấp báo đang đọc lên bàn, chán ghét quay lưng. Hết lần này đến lần khác, sự háo hức và nhiệt huyết của một cậu trai trẻ như Nguỵ Thái Văn đã vô tình bị tàn nhẫn của Nguỵ Trình giết chết. Nguỵ Thái Văn từ bé không hiểu, vì sao bố mình lại căm ghét mình đến như vậy. Lớn lên một tí, Nguỵ Thái Văn luôn cố dùng thành tích mà mình đạt đươc để khoe với bố, mong ông một lần để ý đến anh. Nhưng Nguỵ Thái Văn sau này mới hiểu, hoá ra anh đã lầm. Bấy lâu nổ lực như vậy thực ra chẳng để lại trong mắt Nguỵ Trình một chút bận tâm. Sự xuất hiện của anh đối với ông mà nói chính là một nỗi bất hạnh lớn nhất trong đời. Bởi vì Nguỵ Trình đã nói, cuộc sống của anh chính là dẫm lên cái chết của người khác mà có được. Nguỵ Thái Văn bật cười, khổ sở nuốt nước mắt trở ngược vào trong. Hai mươi năm trời sống trong tổn thương như vậy, vốn dĩ cũng trở thành quen rồi. Ngước nhìn lên trần nhà, ngọn đèn pha lê phía trên cao loé qua mắt Nguỵ Thái Văn những tia sáng nhạt màu đầy nhàm chán. Anh gác tay lên trán, vết thương ở đây vô tình làm anh đau nhói. Đưa tay ra trước mặt mới thấy ngón tay đã dính chút máu, vết thương chết tiệt kia lần nữa lại chảy máu ướt cả băng gạc. Hai đầu lông mày hơi nhíu lại, anh thở dài: "Nếu có Lam Hạ ở đây thì tốt quá! Nếu được nhìn thấy nụ cười đó của em, anh chắc chắn sẽ khá hơn rất nhiều." [...] Trốn trong phòng cả ngày, Lam Hạ ngồi ủ rũ trên ghế mây, không màn cả ăn uống. Tối qua cô không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là Ngạo Lăng Cẩn. Suy nghĩ về anh không ngừng vây lấy cô cả đêm, gắt gao bài xích tâm trí cô mỗi giây mỗi phút. Cô có cố hết cách cũng không thể tống hết những hình ảnh ấy ra khỏi đầu, cứ như đã được khảm sâu vào trí nhớ, tuyệt nhiên không thể tháo gỡ. "Mình bị điên rồi, điên thật rồi!" Lam Hạ lẩm bẩm, thân người co lại như một hòn đá nhỏ. Thậm chí mỗi sáng cô đều có thói quen lén nhìn Ngạo Lăng Cẩn mỗi khi anh bước ra xe, nhưng hôm nay thì không. Dù là trực tiếp đối mặt hay lén lút sau lưng, cô cảm giác bản thân bây giờ không còn đủ can đảm nữa. Rốt cuộc sau hai lần xảy ra những chuyện không hay kia, cô phải làm sao với anh mới được đây? Miệng thì gọi anh hai tiếng "cha nuôi" nhưng cảm giác trong tim càng ngày lại càng khác hẳn. Trở về Bạch Ngự dinh chưa lâu, bao nhiêu tâm tư của cô đều đã bị anh biến thành một mớ hỗn độn. Bây giờ lối đi nào mới là đúng đắn cô cũng không biết, chỉ có thể trốn được lúc nào thì hay lúc đó thôi. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là giọngcủa Mao Vũ. "Tiểu thư, cô có trong đó chứ?" Lam Hạ buồn chán đến mức không thèm trả lời, mãi đến khi Mao Vũ gõ cửa dồn dập thì cô mới chịu ra mở cửa. Vừa nhìn thấy cô, Mao Vũ đã vui vẻ nói: "Còn vài tuần nữa là tiểu thư đi học lại, không muốn tranh thủ ra ngoài dạo chơi một chut sao?" Lam Hạ dựa người vào cửa, mệt mỏi lắc đầu: "Em còn phải ôn bài để thi!" "Đợi đã!" Mao Vũ đưa tay chặn cửa khi Lam Hạ vừa muốn khép lại. Cậu ta bật cười: "Tiểu thư mà cũng cần phải thi à? Đừng quên tiểu thư là con gái của Ngạo tiên sinh, mọi việc của tiểu thư đều đã được ngài ấy sắp xếp xong cả rồi!" Nhìn vẻ mặt khá hào hứng của Mao Vũ, Lam Hạ gượng gạo cười, nét mặt ngờ nghệch lộ rõ chán nản. Mao Vũ nheo mắt hoài nghi, sau đó đột nhiên kéo lấy tay Lam Hạ lôi cô ra khỏi phòng. Cô giật mình, khó hiểu thốt lên: "Mao Vũ, anh làm gì vậy?" Mao Vũ không nhìn lại, chỉ có giọng nói cất lên một cách khá vội vã: "Hôm nay trời đẹp, để tôi đưa tiểu thư ra ngoài đi dạo!" Còn chẳng cho Lam Hạ đồng ý hay từ chối, Mao Vũ một mạch kéo tay cô đi thẳng xuống đại sảnh. Vừa lúc Sa quản gia đi ngang, bà thấy cuối cùng Lam Hạ cũng chịu ra khỏi phòng nên muốn gọi lại. Nhưng bà chỉ kịp nhìn mà không kịp mở miệng thì Lam Hạ đã bị Mao Vũ kéo đi tận ra ngoài sân lớn. "Làm gì mà trông gấp gáp như vậy?" Sa quản gia tự hỏi, tự nhiên ở đâu sau lưng xuất hiện tên Lam Vũ. Hắn phì phèo điếu thuốc trong miệng: "Bà không biết gì sao Sa quản gia?" Nghe câu hỏi đó của hắn, Sa quản gia nghi ngờ nheo mắt nhìn: "Chuyện gì?" Lam Vũ lấy điếu thuốc sắp tàn ra khỏi miệng, hắn nhướng mày, nét mặt có chút thích thú. "Hôm nay Bạch Vũ sẽ trở về."