“Cha nuôi muốn gặp tôi!?” Lam Hạ thảng thốt hỏi, tay chân cũng vô thức run lên. Mao Vũ đứng ngay bên cạnh, dễ dàng nhận ra cử chỉ khác lạ của cô. Liền lo lắng: “Tiểu thư, cô ổn chứ?” Chỉ một cái vỗ vai của Mao Vũ thình lình khiến Lam Hạ giật cả mình. Cô nhìn Mao Vũ, bối rối cúi đầu: “À, em...em không sao!” “Tiểu thư, chúng ta vào thôi.” cô hầu lên tiếng, giọng có vẻ gấp rút. Lam Hạ ậm ừ gật gật, trước khi rời đi còn quay lại lén nhìn Mao Vũ bằng loại ánh mắt đầy hỗn loạn. Mao Vũ đứng yên ở đó, mãi dõi theo bóng dáng của cô đến khi khuất hẳn. Cậu mơ hồ nhớ lại nét mặt vừa rồi của cô, quả thực lấy làm khó hiểu vô cùng. Tại sao nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ lại căng thẳng đến như vậy? Giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì sao? Đi theo sau cô hầu, bước chân Lam Hạ càng đến gần phòng Ngạo Lăng Cẩn lại càng trở nên nặng nề. Hai bàn tay không ngừng cấu xé lên chiếc đầm trên người, lo đến mức cả trán cũng lấm tấm mồ hôi. “Thiếu gia, tiểu thư đến rồi!” Cô hầu đứng trước cửa phòng, gõ cửa hai lần rồi nói. Tim Lam Hạ lúc này như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô từ từ nhìn lên, cảm tưởng như bản thân chẳng khác nào đang đứng trước hang cọp. “Vào đi.” Là giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn, vẫn luôn trầm thấp và ngắn gọn như thế. “Tiểu thư...” Cô hầu lên tiếng khi thấy Lam Hạ có vẻ do dự không muốn bước qua cửa, nhưng cuối cùng cũng tận tay mà kéo lấy cô về truóc một chút. Lam Hạ nhìn cô gái kia, khẩn trương đến mức mặt mũi sắp đổi sang trắng bệch khi nhớ lại câu nói mà cô hầu đã nói nhỏ vào tai cô khi đi đến đây. “Tiểu thư, thiếu gia có vẻ đang nổi trận lôi đình!” “Nổi...nổi trận lôi đình!?” Miệng Lam Hạ vô thức lặp lại, sau đó liền bị cô hầu lần nữa hối thúc. “Tiểu thư, vào đi. Nhanh lên!” Chớp chớp mắt, Lam Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cố hết sức bình tĩnh mà bước vào. Cô tuyệt nhiên không dám bước thêm, chỉ đứng cách cửa phòng sau lưng mình khoảng một bước chân. “Ra ngoài.” Ngạo Lăng Cẩn nghiêm giọng ra lệnh, ngay sau đó Lam Hạ mới giật mình nhìn lên. Chưa kịp hiểu gì thì cô đã thấy lần lượt Hắc Vũ cùng bọn thuộc hạ kia đã cúi đầu rồi kéo nhau rời khỏi. Lam Hạ ngây người nhìn vào nhóm người đang đi về phía cửa, dẫn đầu là Hắc Vũ. Hắn không cúi đầu trước cô như những tên thuộc hạ phía sau, mà lại nhìn cô bằng thứ ánh mắt có phần quái lạ. Dường như hắn không vừa ý với sự xuất hiện của cô ở đây. Đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, tiếng cửa phòng đóng lại, Lam Hạ mới căng thẳng nhìn sang. Trong vài giây ngắn ngủi, tim của cô suýt bị trật đi vài nhịp. Ngạo Lăng Cẩn ngồi ở ghế sofa, chằm chằm nhìn cô với loại ánh mắt gắt gao đến nghẹt thở. Lam Hạ gần như không thở được, cả lồng ngực bị chèn ép đến mức căng tức. Bỗng nhiên, Ngạo Lăng Cẩn hỏi: “Sợ sao?” Câu hỏi của Ngạo Lăng Cẩn một phát đã nhìn thấu hết nội tâm của Lam Hạ. Điều này càng khiến cô thấy căng thẳng. Dường như khi đứng trước anh, mọi tâm tư suy nghĩ đều dễ dàng bị bốc trần dưới tầm mắt lãnh đạm ấy. Cô có muốn che đậy cũng không thể. Lam Hạ cô quả thực đang sợ, là rất sợ! Nhưng cô không thể nói ra, chỉ lắc đầu chối: “Không có!” “Thật!?” Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày, càng lúc càng trở nên kiệm lời. Lam Hạ sợ đến tay cũng run lên, không dám nhìn anh, tiếp tục gật gật: “Vâng thưa cha nuôi.” “Vậy thì thật kì lạ!” Giọng Ngạo Lăng Cẩn chợt thay đổi, có chút giễu cợt. Anh nghiêng đầu nhìn Lam Hạ, nhạt môi cười nhẹ: “Hình như ta thấy người con đang run lên thì phải.” Biết đã để lộ sơ hở, Lam Hạ lập tức giấu hai tay ra sau lưng, lúng túng lắc đầu. Còn chưa kịp mở miệng thì Ngạo Lăng Cẩn lại nói: “Nếu không sợ thì tại sao lại đứng xa như vậy?” Lam Hạ căng mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, sự sợ hãi trong mắt cũng theo nụ cười ẩn ý kia mà lớn dần. Ngạo Lăng Cẩn một tay tì lên trán, một chân duỗi thẳng về trước, một chân hơi co vuông góc với sàn nhà. Lam Hạ tự hỏi trong lòng, vì sao sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Ngạo Lăng Cẩn vẫn có thể giữ thái độ bình thản đến vậy? Còn cô thì không? Lẽ nào, đúng thật là do anh say, cho nên hoàn toàn không nhớ được gì? Ngay giây phút Lam Hạ bối rối chẳng biết phải làm sao, thì giọng nói đầy tính mệnh lệnh của Ngạo Lăng Cẩn lại vang lên. “Lại gần đây.” Lam Hạ không thể xem như không có gì, từ sâu trong thâm tâm chợt ùa về những hình ảnh rời rạc đầy xấu hổ. Bàn tay giấu sau lưng cơ hồ nắm chặt, gương mặt hoàn toàn để lộ vẻ khẩn trương. Nhưng Lam Hạ thừa biết bản thân không thể làm trái ý Ngạo Lăng Cẩn. Chân cô bước về trước, khép nép đi về phía người đàn ông đang ngồi thoải mái ở ghế sofa. Ngạo Lăng Cẩn càng thoải mái bấy nhiêu, thì Lam Hạ lại càng căng thẳng bấy nhiêu. Cô không phải người say, chuyện mà anh đã làm cô đều nhớ rất rõ. Dừng lại trước mũi giầy của Ngạo Lăng Cẩn, cô vẫn cúi gầm mặt không dám ngẩng lên. Ở góc độ này, thứ cô thấy duy nhất chính là đôi chân dài miên man trong chiếc quần âu thẳng tấp. Khoan đã! Có phải là cô bị hồi hộp đến mức phát rồ rồi không? Trong giờ phút dầu sôi lửa bỏng này mà lại có thời gian để ngắm chân người khác! Cô điên rồi, thực sự là không giữ được bình tĩnh lâu hơn được nữa! Lam Hạ cắn môi nhăn mặt, khổ sở tự trách bản thân đã quá vô ý mà nghĩ ngợi lung tung. Bất chợt, âm thanh trầm thấp kia lần nữa lại cất lên. Vẫn là dạng mệnh lệnh quen thuộc: “Tháo nó cho ta.” “Sao...sao ạ?” “Ta bảo con tháo cà vạt.” Ngạo Lăng Cẩn khàn giọng lặp lại, dường như đang dần mất đi nhẫn nại lúc ban đầu. Lam Hạ thình lình nghe vậy, thoáng chốc sững sờ vài giây. Cô sợ hãi nhìn Ngạo Lăng Cẩn, mặt anh hơi nghiêng về một hướng, mắt nhắm lại, có vẻ khá mệt mỏi. Nhưng có lý nào lại mệt đến mức một chiếc cà vạt cũng không tháo nổi? Hối thúc người gọi cô lên tận đây, chỉ để làm việc này thôi sao? Khó hiểu, Lam Hạ thực sự sắp không hiểu được tính cách quái dị này của Ngạo Lăng Cẩn nữa. Đắn đo mãi không làm, Ngạo Lăng Cẩn khẽ hừ lạnh một tiếng: “Thế nào?” “Không làm được?” Lam Hạ tập trung trở lại, gượng gạo nói: “Dạ...được, được chứ!” Nói rồi cô hơi khom lưng xuống, người cúi ra trước một chút. Tay cô run run đặt lên cổ áo của Ngạo Lăng Cẩn, thao tác thật nhẹ nhàng. Lúc này, Ngạo Lăng Cẩn chợt hỏi: “Làm sai chuyện gì à?” “Dạ...” Chỉ cần một chút nữa Lam Hạ đã tháo xong cà vạt trên cổ Ngạo Lăng Cẩn, nhưng lại bị câu hỏi của anh làm cho dừng lại. Ngay khi cô còn lúng túng không biết nên phản ứng ra sao thì đột nhiên cô sững sốt cứng đờ cả người, khi phút chốc cô nhận ra điều tồi tệ đang xảy ra với mình. Giây phút cô hạ người để tháo cà vạt, vô tình ngửi được hơi thở nam tính phảng phất qua mũi đã đậm nồng mùi rượu. Ngạo Lăng Cẩn đêm nay lại say hay sao? Thế nên mới bảo cô làm cái trò rảnh rỗi này! Lam Hạ kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt, anh vẫn trong bộ dạng thản nhiên đến lạnh người. Bất chợt, đôi mắt đang nhắm kia đột ngột mở ra, chằm chằm nhìn thẳng vào cô. Lam Hạ cảm thấy tim mình một chốc vỡ tung vì ánh mắt ấy, đó là loại áp đảo kinh khủng nhất trong đời mà cô đã từng thấy. Ngạo Lăng Cẩn im lặng được một lúc, sau đó bất ngờ nắm lấy cổ tay Lam Hạ mà siết chặt. Khẽ nhíu mày, giữa trán đã hằn lên sự dò xét: “Tay run thế này, quả nhiên đã làm chuyện không đúng!” “Không...không có!” Lam Hạ hoảng hốt kêu lên, vừa muốn giật tay về thì Ngạo Lăng Cẩn đã dùng lực kéo tới. Thân người Lam Hạ đứng không vững trước sức lực ngang ngược, liền đổ nhào về trước. Một tay cô nhanh chóng tì ngay vào lưng ghế, cố gắng không ngã vào người Ngạo Lăng Cẩn. Nhưng cho dù là thế thì khoảng cách giũa hai gương mặt cũng đã quá gần. Gần đến mức Lam Hạ phải vô thức thở gấp, bất lực để thứ hơi thở mạnh mẽ kia phả vào mặt. Lam Hạ bỗng nhiên cảm thấy đầu óc say xẩm, cả gương mặt đàn ông trước mắt cũng trở nên mờ ảo vô cùng. “Cha nuôi, người...người hôm nay lại uống nhiều quá rồi.” Giọng Lam Hạ khổ sở cất lên. Cô nhìn Ngạo Lăng Cẩn, trong đáy mắt lạnh lẽo của anh dường như đã hoá thành một khối đen đầy ảm đạm. Cô sợ phải đối mặt với cái cách mà anh đang nhìn mình, cả sống lưng cũng trở nên lạnh toát. Nhưng đột nhiên, khối đen trong mắt Ngạo Lăng Cẩn chuyển động, rất nhanh liền cuộn thành một võng bão lớn. Bàn tay siết lấy mặt Lam Hạ, đem tình thế hiện tại một lúc đảo ngược. Lam Hạ bị anh đè chặt vào ghế, thân ảnh cao to đổ bóng xuống người cô. Mọi thứ trước mắt bỗng chốc biến thành một màu xám xịt. Trong đôi mắt hoảng loạn không thể nhìn rõ được gì, chỉ có gương mặt lãnh khốc của Ngạo Lăng Cẩn là thứ nổi bật tuyệt đối. Nổi bật một cách đầy ám ảnh! Cô nằm dưới tầm mắt Ngạo Lăng Cẩn, sợ hãi nhận ra trong mắt anh toàn là giận ý. Gương mặt bị anh bóp mạnh đến đau nhức, khiến cô nhăn mặt khẽ kêu. “Cha nuôi...bỏ...con...ra...” Nhìn Lam Hạ khó khăn phát ra từng chữ, nhưng Ngạo Lăng Cẩn vẫn không hề vơi sức. Mắt anh nhíu lại, giữa hai đầu lông mày đã lộ nét giận dữ. Anh đanh mặt, nghiêm khắc gằn giọng: “Con vẫn dám qua lại với Nguỵ Thái Văn!” “Lam Hạ, để ta xem liệu lá gan này của con lớn đến cỡ nào?” […] “Tiểu thư, cô muốn ra ngoài?” Hắc Vũ đứng ngoài đại sảnh của trung tâm hội nghị, chợt nghe thấy tiếng một tên thuộc hạ vừa kết nối với tai nghe của mình. Ngay sau đó, là giọng của Lam Hạ cất lên: “À phải, tôi có hẹn với một người bạn ở bên ngoài. Người đó đang đợi tôi!” Nhíu mày nghi ngờ, Hắc Vũ lập tức mở di động lên để xem xét. Một góc camera phía bắc ở cổng lớn thu về hình ảnh một thanh niên trẻ đang đổ moto ở trước. Phóng to hơn một chút, Hắc Vũ chợt nhếch môi khi nhận ra cậu thanh niên kia là Nguỵ Thái Văn. Lúc này, âm thanh từ tai nghe lại truyền đến. “Là người bạn nào vậy thưa tiểu thư?” Vẫn là giọng nói có chút ngập ngừng của Lam Hạ: “Là bạn học...bạn học thôi!” “Bạn học sao!?” Hắc Vũ khẽ cười khàn, trên mặt mười phần nham hiểm. Hắn ấn lên tai nghe, ra lệnh nói: “Để cô ta đi!” Nhận được lệnh từ Lão nhị, tên thuộc hạ kia đã nhanh chóng trở nên dễ dãi: “Ra là vậy!” Sau đó liền hô to: “Mở cổng!” Vừa nghĩ lại chuyện sáng nay, Hắc Vũ vô thức bật cười. Hắn ngước mặt lên cao, sảng khoái hít một hơi rồi thở ra thật mạnh. Bất chợt nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi trong phòng Ngạo Lăng Cẩn, khiến sự sảng khoái của hắn nhất thời ngưng lại. Thay vào đó là sự khó chịu khi hắn nhìn Lam Hạ và lướt qua cô. “Ranh con...” Hắc Vũ khẽ nghiến răng, thình lình từ sau truyền đến giọng nói: “Lão nhị, ra là anh ở đây.” Lam Vũ đi đến rồi ngồi xuống đối diện, tự rót cho mình một tách trà. Đưa lên miệng thổi nhẹ một hơi, hắn ta hỏi: “Có chuyện gì sao, trông anh hình như không được vui.” Tạm không muốn trả lời, Hắc Vũ chỉ thở dài rồi xoa trán. Nhìn thấy sắc mặt khó coi đó, Lam Vũ mới nói thêm: “Anh lại đau đầu vì tiểu thư sao?” Vừa nghe đến đây, Hắc Vũ đã liếc nhìn Lam Vũ. Mắt hắn sắc lại, rộ chút nóng giận. Lam Vũ lúc này chợt phì cười: “Tôi hiểu cảm giác của anh mà Lão nhị! Củ hành nhỏ đó quả thực là một thứ rắc rối nhất mà tôi từng gặp.” Dừng một chút, hắn lại tiếp: “Tôi thấy hình như đến cả thiếu gia cũng đang gặp rắc rối với củ hành này rồi.” “Rắc rối gì chứ?” Giọng Hắc Vũ trở nên tức giận. Hắn ngửa đầu ra sau, khép mắt nói: “Tất cả chỉ do ngài ấy đã quá nhân từ!” “Nhân từ ư!?” Lam Vũ ngạc nhiên cao giọng. Sau đó uống tiếp tách trà thứ hai mà nhịp chân suy đoán: “Cũng thật lạ! Trước giờ tôi chưa từng nghĩ thiếu gia biết nhân từ với ai.” “Ngài ấy gần đây đổi tính rồi sao?” Nhìn tên đại ngốc Lam Vũ thong thả uống trà mà Hắc Vũ càng nổi nóng. Hắn đạp lên bàn thật mạnh, âm thanh từ bộ tách sứ trên bàn vang lên khiến Lam Vũ giật mình. “Nếu được, thì tôi đã một phát bắn chết con nhỏ đó rồi!” Lam Vũ nghe thế, liền hơi sững sốt: “Không được đâu Lão nhị! Chuyện giết hay không, không phải do chúng ta quyết định được.” “Nếu thiếu gia muốn giết Lam Hạ, thì lúc đó ngài ấy đã ra tay rồi.” “Thực sự không hiểu ngài ấy đang nghĩ gì, lại đi giữ đứa con của Trịnh gia bên cạnh lâu đến như vậy?” Hắc Vũ vừa nói xong, Lam Vũ lại bắt đầu tò mò. Hắn ta ngồi sát lại một chút, giọng thì thầm: “Mà này Lão nhị, anh theo thiếu gia đã lâu. Chắc cũng biết ít nhiều về chuyện của Trịnh gia chứ?” Hắc Vũ đột nhiên trở nên im lặng, trong trí nhớ chợt hiện lên vài hình ảnh. “Thiếu gia, đừng mà thiếu gia, bỏ tay ra đi!” Sa quản gia đau lòng kêu lên, cố gắng giữ lấy cậu thanh niên trẻ đang một mực bám chặt vào cỗ quan tài, nhất quyết không muốn để nó hạ huyệt. Nhưng sức của người phụ nữ lớn tuổi làm sao giữ được một thanh niên hai mươi. Bà chật vật mãi cho tới khi Bạch Vũ đi đến, giúp bà một tay kéo lấy Ngạo Lăng Cẩn lên. Hắn giữ chặt kẻ đang mất hết bình tĩnh, trầm giọng khuyên ngăn: “Thiếu gia, đừng như vậy! Hãy để lão gia và phu nhân được yên nghỉ đi.” Ngày hôm đó là một ngày mưa tháng bảy, bầu trời âm u bao phủ cả một vùng đất của Ngạo gia. Hàng trăm người mặc âu phục đen, cầm ô đứng dưới cơn mưa nặng hạt đang trút xuống từ trên cao. Gương mặt người nào cũng đượm buồn, vài người phụ nữ trong đám không kiềm được mà bật khóc. Năm đó Hắc Vũ hai mươi hai tuổi, vừa bước chân làm việc ở Bạch Ngự dinh được hai ngày. Chuyện trước đó sự thật ra sao, cả hắn cũng chưa chắc rõ. Người duy nhất biết rõ việc này, chỉ có một mình Bạch Vũ. Hắn đã làm việc cho Ngạo lão gia từ khi ông còn sống trước đó rất lâu. Bạch Vũ tính tình cực kỳ nghiêm khắc và tàn nhẫn, đến cả Hắc Vũ hắn đôi lúc cũng phải khiếp sợ vài phần. Nhưng có lẽ cũng là bởi tính cách đó của Bạch Vũ, cho nên hắn ta mới được lòng của cả Ngạo lão gia và Ngạo Lăng Cẩn. Mọi việc đã giao cho Bạch Vũ dường như hiển nhiên đều thành công mỹ mãn. Từ trước đến giờ, hắn ta vẫn chưa từng bị khiển trách dù chỉ một câu. Thấy nét mặt Hắc Vũ suy tư đến độ vô hồn, Lam Vũ mới lên tiếng: “Lão nhị, anh sao vậy?” Rời khỏi chỗ ngồi, Hắc Vũ hậm hực bước qua trước mặt Lam Vũ. Chợt nghĩ ra điều gì đó khiến bước chân hắn dừng lại. Nhìn Lam Vũ, hắn nói: “Có gặp Mao Vũ thì bảo cậu ta lên gặp tôi.”