Ngông Cuồng Chiếm Đoạt
Chương 2
"Van xin cậu, tha cho vợ con tôi đi. Họ vô tội...tôi xin cậu" người đàn ông độ chừng hơn ba mươi, nằm lê lết dưới sàn nhà vương đầy máu đỏ. Tay run rẩy níu lấy vạt quần của một tên đàn ông khác.
"Nếu bọn họ không phải vợ con của ông, có lẽ điều đó tôi sẽ suy nghĩ lại cũng nên." Người đàn ông mặc âu phục nhẵn bóng, đen kịt tay cầm khẩu súng ngắn, tì lấy nòng súng nóng hổi ngay nơi thái dương kẻ đang van nài, lạnh lùng nói.
< Đoàng > một cái, thanh âm van xin ấy chấm dứt, tiếp theo đó, lại là một loạt tiếng gào khóc vang lên. Người đàn bà trạc tuổi quỳ dưới sàn nhà, người lấm đầy vết máu tanh tưởi ôm đầu khóc nghẹn.
"Ác quỷ, mấy người là ác quỷ..." người đàn bà gào thét căm phẫn. Nòng súng kia nhanh chóng di chuyển tầm nhắm, rãnh môi ai đó khẽ nhếch lên đầy tàn ác, một tiếng súng nữa vang lên. Mọi âm thanh hỗn loạn trong căn biệt thự đều im bặt. Để lại bầu không khí chết chốc xộc mùi máu tanh.
"Đại ca, không thấy con bé đâu cả." Một tên đàn em đi tới báo cáo sau khi bọn chúng chia nhau tìm kiếm lục tung cả căn biệt thự chỉ để kiếm đứa con của hai con người xấu số vừa rồi.
Nhìn lên chiếc đông hồ vàng đắt giá trên cổ tay, người đàn ông đó tặc lưỡi: "Chết tiệt! Không còn thời gian nữa. Chuyện đó để sau, mau rút nhanh lên!"
[...]
"Thiếu gia, chết cả rồi." Một tên vệ sĩ sau khi xem xét tình hình xung quanh, đi đến trước mặt một nam nhân đứng ngay giữa nhà mà thông báo.
Nam nhân ấy lãnh đạm không nói, cặp kính râm đen bóng che đi đôi nhãn khí của mình, chỉ thoáng thấy hàng lông mày nhíu chặt khó đoán.
Chậm rãi ngồi xuống ngay bên cạnh hai thi thể dưới chân, nam nhân kia nghiến răng gằn giọng: "Vẫn là tôi đến chậm một chút, thật tiếc khi không được tận tay bắn chết ông!"
"Thiếu gia, chuyện này có cần điều tra cho rõ?" Tên vệ sĩ đứng sau lưng hỏi.
Nam nhân kia với một khí thái cao ngất, lại lẫn chút thâm sâu nguy hiểm khôn lường đứng dậy, cầm điếu xì gà trong tay rít một hơi rồi nhả ra làn khói trắng đục mờ ảo, phủi tay nói: "Không cần!"
Ngay lúc này, nam nhân được những tên kia gọi bằng hai tiếng "Thiếu gia" mới đảo mắt nhìn quanh. Ánh mắt sau đôi kính râm dừng lại ngay tấm ảnh chụp gia đình to đùng treo ngay gần lối lên cầu thang.
Nam nhân ấy tháo lấy cặp kính, để lộ ra đôi mắt sắc bén tựa một thanh gươm, ánh nhìn kiên định dán chặt vào cô gái nhỏ chen giữa hai người lớn.
"Con bé đâu?"
"Thiếu gia, đã tìm rất kỹ, hoàn toàn không thấy." Một tên vệ sĩ trả lời.
Điếu xì gà trên tay bỗng dưng bị vứt xuống nền nhà, mũi giày tây đen bóng loáng dẫm lên nó không thương tiếc, thoáng chốc ngọn lửa cháy nhen nhóm trên đầu thuốc bị lụi tàn tắt lịm.
Chưa kịp nói thêm điều gì, thì bất ngờ một tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn biệt thự to lớn, âm thanh đau đớn, lẫn kinh hoàng: "Ba..mẹ!!!"
Cô bé mặc bộ đầm caro màu xanh nhạt, tay ôm gấu bông đứng ngay góc cầu thang giương đôi mắt bé nhỏ sợ sệt nhìn đăm đăm vào nam nhân cao to bên dưới.
Trời bên ngoài trút mưa lớn dần, từng đợt sấm chớp vang lên nối tiếp nhau. Mà dưới cái ánh sáng chớp tắt vụt nhoáng đó, từng đường nét trên gương mặt cương nghị kia càng thêm sắc sảo. Cái lạnh lẽo trong mắt nam nhân ấy lại càng thêm nổi bật.
Nhưng trong nhận thức của cô bé mới lên chín, dễ dàng nhìn thấy nơi nam nhân kia đứng là hiện thân của một con quỷ gian ác. Thật sự rất đáng sợ!
"Là nó, bắt nó lại!" Một tên vệ sĩ thốt lên. Nhưng mấy tên này còn chưa lên đến nơi con bé đứng, nó đã lăn ra ngất xĩu.
Một đôi chân trong bộ âu phục màu đen đứng ngay trước gương mặt nhỏ xíu lấm lem tro bụi đen xì của cô gái nhỏ. Nghiêng đầu quan sát, miệng lạnh lùng nói: "Có vẻ nó trốn trong đường dẫn khói."
Lúc này, một tên vệ sĩ nói vào: "Thiếu gia, có cần xử lý luôn nó?"
"Chưa cần!" Nam nhân đó hất tay ngăn cản, mũi giày nhọn kia khẽ chạm nhẹ vào lọn tóc đen ánh của con bé mà tiếp: "Giữ lại cái mạng của nó, có lẽ ta đến cũng không muộn lắm thì phải. Ít nhất, vẫn còn để lại một thứ cho ta chơi về sau."
[...]
Bệnh viên Quốc tế, 1h sáng.
"Tình hình thế nào?"
Nam nhân ngồi ngã lưng trên ghế sofa màu đỏ thẫm, tay cầm điếu xì gà nhấp nháy cháy đỏ toả ra mùi hương khá dễ chịu của một thanh xì gà thượng hạng.
"Ngạo tiên sinh, cô bé bị chấn động tâm lý quá mạnh dẫn đến trí nhớ bị ảnh hưởng." Vị bác sỹ tầm ngoài bốn mươi ngồi đối diện đáp.
Người được cung kinh gọi bằng ba từ "Ngạo tiên sinh" kia bây giờ mới nhìn thẳng vào đối phương, lạnh lùng hỏi: "Vậy nó có nhớ lại hay không?"
"Việc này...." vị bác sỹ ngập ngừng, lại có chút run sợ. Ở Bắc Kinh này, đố một ai ngồi đối mặt với vị Ngạo tiên sinh kia mà không tránh khỏi cái vẻ lãnh khốc, ngang tàn lấn áp của anh ta.
"Nói." Nam nhân kia thêm vào. Lập tức vị bác sỹ khẽ cân chính cặp mắt kính rồi đáp: "Việc này rất khó nói trước được. Việc lấy lại trí nhớ cho những trường hợp thế này cũng không phải là hiếm. Nhưng vẫn con phụ thuộc vào sớm hay muộn."
"Đuoc rồi! Hắc Vũ, làm thủ tục xuất viện cho con bé." Vị Ngạo tiên sinh chen vào ngắt lời bác sỹ, xoay qua mà căn dặn tên vệ sĩ đứng cạnh.
"Vâng, thiếu gia!" Hắc Vũ gật đầu rồi đi mất. Hắn là thuộc hạ thân cận trong số tứ Vũ của vị Ngạo tiên sinh kia. Gồm có Bạch Vũ, Lam Vũ, Mao Vũ, và hắn.
Bước khỏi phòng, theo lối hành lang của bệnh viện dẫn đến một phòng bệnh. Cửa được mở ra, nam nhân dẫn đầu bước vào vẫn một dáng vẻ uy nghiêm, quyền lực hơn người. Sự lạnh lùng của một gương mặt đẹp như được tạo hoá ban tặng thật sự có thể xem là một nét đẹp trí mạng khó đoán.
Bóng hình to lớn của anh phủ xuống thân thể bé nhỏ đang còn run sợ trên giường. Cô bé đưa mắt nhìn anh, vừa có chút hoang mang, lại có chút tò mò.
"Về nhà thôi!" Nam nhân kia lên tiếng, lại không quên bước tới gần hơn, muốn đưa tay ra vuốt ve mái tóc rối bù của con bé, nhưng nó lại hoảng hốt né tránh: "Ông là ai? Tôi không biết ông?"
Rãnh môi anh tuấn chợt cười, hạ người thấp xuông đưa mặt đối diện với cô bé mà nói: "Từ nay trở đi, ta là cha của con, Lam Hạ!"
"Cha? Lam Hạ? Đó...đó là tên của tôi?" Cô bé khá ngây ngốc tròn mắt hỏi, bàn tay nhỏ xíu run run giật nhẹ ống tay áo sơmi của nam nhân đối diện.
Cười với cô bé lần nữa, anh điềm tĩnh chớp mắt: "Phải, con là Lam Hạ, là con gái độc nhất của Ngạo Lăng Cẩn."
[...]
Sau khi được thay đi bộ đồ lắm lem, mặc lên người một chiếc đầm thuộc thương hiệu nức tiếng. Chất liệu vải ren cao cấp, được xếp li thành nhiều tầng ở chân váy, bên trên ngực áo được thêu thủ công hình một đoá hồng đỏ rực bằng loại tơ chỉ cao cấp, nổi bần bật trên phông nền trắng như tuyết của chiếc váy lộng lẫy cũng không kém phần đáng yêu.
Ngồi trên chiếc Lamborghini Centenario một màu đen huyền bí, Hắc Vũ cầm lái ấn ga phóng nhanh như điên trên đại lộ thành phố. Lam Hạ ngồi hàng ghế sau, cạnh bên là người cha lạ lẫm Ngạo Lăng Cẩn.
Thoáng nhìn thấy cô gái nhỏ kế bên nhắm tịt hai mắt mà bấu chặt cánh tay mình, Ngạo Lăng Cẩn nói: "Anh đang lái xe của tôi đấy, chạy cho cẩn thận vào."
Hắc Vũ nhìn qua gương chiếu hậu trước mặt, liền dễ dàng thấy Lam Hạ mặt mũi trắng bệch chẳng còn giọt máu liền hiểu ý. Vội lên tiếng: "Tôi rõ rồi thưa thiếu gia."
Nói rồi hắn giảm tốc, chạy một cách bình thường đến cả hắn cũng không tin được có ngày hắn lại lái xe với cái tốc độ thế này.
Theo phục tùng cho Ngạo gia đã hơn mười năm, Hắc Vũ được coi là cánh tay đắc lực nhất của Ngạo gia. Bản tính điềm đạm, bình tĩnh xử lí tốt tình huống của hắn giúp hắn luôn lấy đuoc sự tín nhiệm nhất định tuyệt đối từ ông chủ. Và một điều quan trọng nữa giúp Hắc Vũ hắn rất hợp gơ với ông chủ của mình, đó là cả hai đều rất đam mê tốc đô.
Cứ đặt mông lên yên xe, tay nắm lấy vô lăng là y như rằng chỉ có chạy như ma truy quỷ đuổi. Tay lái thì khỏi bàn cãi đến làm gì, cả hai chủ tớ họ đều thuộc hàng thượng đẳng cả rồi.
Lái xe với cái tốc độ tia sáng thế kia, ít ra suốt bao nhiêu lâu nay vẫn chưa hề gây ra một vụ tai nạn nào cả.
Theo sau chiếc xe đắt đỏ nhất nhì thế giới của Ngạo Lăng Cẩn, là một đoàn xe đen bóng loáng nối đuôi nhau độ khoảng sáu, bảy chiếc. Tất cả dừng lại trước một bưcd tường thành cao lớn, kiên cố vơi những tấc gạch đá được xây khéo léo. Cánh cổng màu vàng đồng cũng rất to, lại mang hơi hướng Tây âu dần được mở ra.
Đoàn xe tiến vào trong, rồi dừng hẳn. Lúc này bên tai Lam Hạ mới vang lên một giọng nói thâm trầm vốn vẫn còn xa lạ với cô.
"Tới nhà rồi." Ngạo Lăng Cẩn nói. Lam Hạ hí mắt từ từ, Hắc Vũ nhanh chóng mở cửa xe, lại còn nghiêng đầu kính cẩn vô cùng với một cô bé chỉ mới chín tuổi: "Tiểu thư, mời!"
Lam Hạ ngây ngô bước xuống, đôi giày đế bằng màu da chạm xuống mảnh đất lạ lẫm. Mà đối với kẻ mất trí như cô, thì bất cứ thứ gì hiện hữu quanh cô hiện giờ cũng đều như mới mẻ.
Trước mặt Lam Hạ, là một khung cảnh làm cô choáng ngộp hoàn toàn. Đây không hẳn đơn giản là "nhà" như lời người cha kia đã nói với cô. Mà là một toà lâu đài nguy nga, tráng lệ.
Với tông màu chủ đạo là trắng, phần mái vòm được xây dựng thiết kế rất cầu kì với những phần gấp khúc, uốn lượn. Bao bọc xung quanh toà đài này, là cả một vùng đất rộng lớn đến không hình dung nổi là nó có diện tích bao nhiêu.
Những đóm hoa hồng sặc sỡ một màu đỏ rực nhuộm thắm cả không gian rộng lớn. Còn có cả một đài phun nước to ơi là to phía xa xa đang vương cao cột nước được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng mờ ảo.
"Phải gọi là lâu đài đúng hơn là nhà chứ!" Lam Hạ thầm nghĩ.
Nhìn thấy nét mặt ngây ngô đó của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn thoáng buồn cười. Quả thực, ở cái đất nước này ai mà không biết đến cái danh Ngạo tiên sinh của Bạch Ngự dinh. Sự xa hoa, lộng lẫy của nó ngự ngay vị trí đắc địa nhất nhì của thành phố hoa lệ làm cho ai cũng phải trầm trồ thán phục mỗi lần được trông thấy dù chỉ là qua một mặt báo.
Bạch Ngự dinh được canh giữ rất nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, một khe hở cũng không được bỏ qua dù bất cứ thời điểm nào. Căn bản là vì chủ nhân của nó là một kẻ nắm quyền của thế lực ngầm đầy rẫy nhưng mưu mô, gian hiểm.
Lại còn là một chủ tịch của một tập đoàn kinh doanh đá quý lớn nhất Bắc Kinh, vương tầm ra cả các nước châu Âu và chiếm một vị trí đứng không nhỏ.
Ngạo Lăng Cẩn đi đến bên cạnh Lam Hạ, lãnh đạm không nhìn một ai mà lên giọng: "Còn không mau chào tiểu thư?"
"Ngạo tiểu thư!" Một loạt âm thanh đồng thời vang lên khiến Lam Hạ có chút giật mình vì còn chưa quen. Cô lấp bấp: "Tiểu...tiểu thư?"
"Là con gái của ta, thì không phải tiểu thư sẽ là gì?" Ngạo Lăng Cẩn nhìn cô mà nói. Sau đó, nhanh chân bước thẳng về phía trước. Lam Hạ ngơ ngơ làm theo lời mà Hắc Vũ chỉ bảo, hắn kêu cô đi thì cô mới đi, cô đứng thì cô mới đứng. Cô chẳng quen ai, lại đến cả tên mình cũng mới biết. Cái não này của cô, thật sự còn sử dụng được bao lâu đây?
"Đây là dì Sa, quản gia lâu năm ở nơi này." Ngạo Lăng Cẩn hất mặt về phía một người đàn bà đã ngoài năm mươi, mái tóc điểm bạc được búi gọn cao lên trên.
Trên người mặc một bộ comple màu đen tuyền. Nét mặt có phần phúc hậu, nhìn Lam Hạ cúi đầu cười nói: "Chào tiểu thư!"
"Chào...chào bác!" Lam Hạ bối rối khi bị một ngươi hơn tuổi cha tuổi chú cúi đầu chào mình. Cô vốn dĩ vẫn không quen với cái cách phục vụ này cho lắm.
Lúc này, Ngạo Lăng Cẩn lén nhìn Lam Hạ một lần nữa, rồi hai tay yên trong túi quần chầm chậm tiến về phía cầu thang, vẫn không quên nói thêm: "Được rồi, mọi chuyện tôi giao lại cho dì."
"Vâng, thưa thiếu gia." Sa quản gia cung kính gật đầu, bóng lưng cao to của Ngạo Lăng Cẩn khuất dần sau lối cầu thang hình xoắn ốc. Lam Hạ còn đứng tòng ngòng chẳng biết làm gì tiếp theo thì bị Sa quản gia làm cho sựt tỉnh.
"Tiểu thư, phòng của cô đã chuẩn bị xong. Mời tiểu thư theo tôi."
"Dạ..." Lam Hạ lúi cúi đáp, Hắc Vũ đợi sau khi cô gái nhỏ kia đi mất, hắn cũng bước lên bậc cầu thang mà đi thẳng lên trên.
Lam Hạ theo bước chân của Sa quản gia đi lên cầu thang, rẽ lối qua một hành lang rất to, hai bên treo khá nhiều tranh vẽ với nhiều mảng đề tài khác nhau.
Bên dưới đất thì trưng bày các bình hoa bằng sành rất lớn, có cái còn cao hơn cô cả một cánh tay. Ánh đèn vàng ấm áp hầu như được cả toà đài này tận dụng mọi ngóc ngách. Nhưng nơi này quá rộng lớn, tạo cho Lam Hạ một cảm giác rờn rợn tóc gáy hệt như đang đóng phim kinh dị.
"Tiểu thư, tới rồi. Đây là phòng của cô." Sa quản gia tay đẩy cánh cửa bằng gỗ màu nâu đỏ, Lam Hạ bước vào trong, liền thêm một lần há miệng không chớp mắt với độ hoành tráng của căn phòng dành riêng cho mình.
Chiếc giường kiểu dáng hoàng gia với một mảnh rèm lụa mỏng màu đỏ bên trên, bộ chăn nệm nổi bật với hình những cánh hồng rực rỡ, bắt mắt trên phông nền màu kem ấm áp.
Cạnh bên còn có một bộ bàn trang điểm rất to bằng gỗ quý, sơn phết màu nâu đỏ hợp với tông chủ đạo của căn phòng đang có. Rồi vô số thứ khác như tivi màn hình rộng, một dàn loa âm thanh cực đỉnh được đặt xung quanh.
Một cái tủ sách rất cao, lắm sách được đặt sát góc tường. Lại còn có các bức tranh nhiều màu sắc được treo đều khắp phòng. Lam Hạ không giấu được phấn khích, đi thẳng đến cửa phòng tắm mà mở ra.
Cái miệng nhỏ tròn tròn khẽ "Quào" một tiếng, phòng tắm này chứa cả trăm người cũng được ấy chứ. Quá to rồi còn gì, lại còn có bồn tắm nằm rất rộng, bên trên thành bồn được bày trí đầy những loại nến thơm, sữa tắm từ các thương hiệu nổi tiếng.
"Mình mơ sao?" Lam Hạ lẩm bẩm, bất chợt để Sa quản gia nghe thấy, bà liền nói ngay vào: "Không đâu tiểu thư, mọi việc đều là thật."
"A..cháu xin lỗi!" Lam Hạ lúng túng lẫn xấu hổ khi để người khác được, Sa quản gia chỉ cười rồi nắm tay ân cần dẫn cô ra giữa phòng: "Tiểu thư là con gái của Ngạo tiên sinh, là thiếu gia đáng kính bậc nhất của Bạch Ngự dinh. Điều này, bất kì ai cũng không dám phủ nhận."
Sau đó, bên ngoài cửa phòng là một tốp các cô gái đều mặc một bộ đồ y như nhau, với tông màu đen kịt, chiếc áo sơmi màu đen kết hợp chiếc váy dài hơn đầu gối một chút, trên đầu thì tóc tai hoàn toàn được búi cao rất gọn gàng. Ngay bên ngực trái mỗi cô còn có một cái bảng màu vàng bóng loáng đuoc ghim cố định.
"Đồng phục, bảng tên?" Lam Hạ nghĩ thầm, xem ra cái nơi này đúng là một toà lâu đài hay thấy trong truyện cổ tích đây sao? Kẻ hầu người hạ nhiều chẳng đếm xuể, lại còn có đồng phục, bảng tên hẳn hoi.
"Tiểu thư, đây là những thứ thiếu gia đã căn dặn chuản bị cho cô. Cô xem có hài lòng hay không?" Một cô trong tốp ngươi ấy lên tiếng, đến bây giờ Lam Hạ mới để ý, trên tay mỗi cô hầu đều là một chiếc khay bằng gỗ đen, bên trên nào là quần áo, nào là trang sức, giày dép đủ cả.
"Cái này..." Lam Hạ ngây ngô chỉ chỉ ngón tay về phía họ. Sa quản gia lại nói: "Tiểu thư, cô cứ tự nhiên xem, nếu có gì không vừa ý, chúng tôi sẽ lập tức đổi ngay."
Sau câu nói đó, những khay gỗ đồng loạt đuoc các cô hầu đặt lên trên chiếc bàn dài có trải một tấm vải ren màu đỏ ngay trong phòng. Rồi đồng thanh cúi chào lần nữa trước khi theo Sa quản gia rời khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại, bên trong bây giờ chỉ còn mỗi mình Lam Hạ, cô vẫn đứng như trời trồng ngay giữa phòng. Đầu óc có nghĩ thế nào cũng không tin nỗi tất cả sự việc xảy ra chỉ trong tối hôm nay.
Nhìn lên chiếc đồng hồ bằng vàng đúc đắt giá, chạm trỗ tinh tế trên tường. Lam Hạ buộc miệng nói: "Chỉ mới ba giờ sáng, liệu khi ngủ dậy thì mấy thứ này có biến mất không nhỉ?"
Đảo mắt nhìn bao quát không gian trước mặt một lần nữa, Lam Hạ đi đến ngồi trước bàn trang điểm, cặn kỹ tự soi mình trong tấm gương lớn. Bàn tay gầy gầy vô thức sờ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Mà với chính gương mặt này, cô cũng lạ lẫm vô cùng.
"Mình rốt cuộc, tại sao lại thành ra thế này? Chuyện gì xảy ra trước đó? Gia đình thật sự của mình...là gồm những ai? Họ đang ở đâu? Sao lại không xuất hiện để nhận lại mình?"
Vô số câu hỏi hiện lên trong tâm trí Lam Hạ, một cô gái mới chín tuổi vốn cũng chẳng thể suy nghĩ sâu xa hơn nữa. Cô mệt mỏi, nằm gục mặt lên bàn: "Thật...muốn khóc quá đi mất!"
[...]
"Thiếu gia, ngài tính làm thế nào vơi con bé?"
Hắc Vũ đứng bên cạnh Ngạo Lăng Cẩn mà hỏi, anh ta đang ngồi ngã lưng ngự trên chiếc ghế lớn trong phòng lam việc riêng. Trên tay vẫn là thanh xì gà thượng phảm quen thuộc.
Nhả ra một làn khói nhàn nhạt, đôi mắt lãnh tối như u cốc nhìn vô định trong không gian trước mặt, rãnh môi ngạo nghễ nhếch nhẹ: "Trước mắt cứ tạm thời giữ cái mạng cho nó, đối đãi tốt với nó một chút, sau này, ắt có chuyện vui..."
Đến chính bản thân Ngạo Lăng Cẩn cũng không ngờ đến trời cũng như muốn giúp anh rửa được mối thâm thù đại hận. Đứa con gái của Trịnh gia sau khi tỉnh dậy, cứ nghĩ nó sẽ hét toáng lên mà chỉ vào mặt anh nói anh là kẻ sát nhân. Vậy mà câu đầu tiên sau khi nó mở mắt ra, lại là:
"Mấy người là ai? Tôi đang ở đâu?"
Nhìn nét mặt ngây ngốc lúc đó của nó, Ngạo Lăng Cẩn thoáng hoài nghi nhưng vẫn chưa khẳng định. Đã buộc miệng hỏi nó: "Con tên gì?"
Lam Hạ giây phút ấy sợ đến mếu máo, luôn miệng lẩm bẩm: "Tôi là ai? Tôi tên gì?" Hay là "Chuyện gì đã xảy ra?"
Cầm trên tay toàn bộ giấy tờ liên quan đến Trịnh gia, trong đó có cả khai sinh của cô gái nhỏ trước mặt, Ngạo Lăng Cẩn anh mới biết được tên của con bé.
Đưa nó đến bệnh viện tiến hành một loạt kiểm tra, kết luận cuối cùng cũng được sáng tỏ. Từ giây phút ấy, Ngạo Lăng Cẩn đã tự đắc bày ra một màn kịch hay để diễn cùng cô con gái độc nhất của Trịnh Thiếu Dĩ.
"Thật không nghĩ nó lại mất trí...." Hắc Vũ lên tiếng, Ngạo Lăng Cẩn chẳng nói gì thêm, ngã người ra sau thong thả tận hưởng hương vị thượng phẩm của điếu xì gà mình yêu thích.
Lúc này, trời bên ngoài đa tạnh mưa hẳn. Những hạt nước tròn như những viên pha lê đọng lại trên những chiếc lá, cánh hoa dần nặng rồi rơi xuống.
Bầu không khí bên ngoài dẫu có lạnh đến đâu, màn đêm có lãnh đạm tăm tối đến nhường nào cũng không sánh bằng lòng dạ và nhãn khí của ai kia hiện giờ.
Một con cừu non chính thức sụp bẫy sau bộ mặt giả nhân, giả nghĩa của một con sói già quỷ quyệt lắm mưu nhiều kế. Bước rẽ hoàn toàn là sai lầm, đối với cả cừu và sói đều không lường trước được hậu quả.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
76 chương
10 chương
55 chương
220 chương
49 chương
115 chương