1. "Nói đến cỡ đó, lấy cả người tao luôn không? Tao cho luôn đó. Mau hốt luôn đi." "One Piece hay Dragon ball?" "Thích bằng nhau." "Tao kêu chọn. Mày phải chọn!" "Dragon ball." "Waltz hay Post-Rock?" "Waltz." "Guitar hay trống?" "Trống." "Series hay điện ảnh?" "Series. Đặc biệt là series sướt mướt." Sau đó cảm giác câu trả lời có vẻ lạ lùng sao đó, tôi liền tự thêm câu hỏi để check mực độ tin cậy thêm một chút. "Âm nhạc hay vẽ tranh?" "Vẽ tranh." "Biết ngay mà. Mày trả lời không thật." Tôi mắng ngay lập tức. Định chơi trò lừa đảo với tôi, đợi kiếp sau đi nha. "Tao trả lời những gì tao ghét." Nhưng tao kêu mày chọn cái mày thích cơ mà. Với việc muốn biết nó ghét gì hơn, suy nghĩ đổi ý chợt xẹt ngang. Nhịn không nổi mà hỏi ra ngay. "Vậy giữa tao và series Hàn Quốc đúng sướt mướt, mày chọn ai?" "Mày." "Ờ, ghét tao. Thằng quần." "Không. Đang trả lời điều tao thích." 2. [1 hay 2?] "Cái gì?" [Chọn đi.] "Trời...Dạo này cũng chơi trò trên IG nữa ha. Tao chọn số 2. Mở acc đi. Phiền phức, mày ấy." [2 phạm trù khác nhau.] "Rồi. Thế số 1 là cái gì?" [1 là tao.] "Vậy thì đổi qua chọn số 2." [2 cũng là tao.] "Cái nào không có mày chứ?" [Với mày, cái nào cũng là tao hết. Ngủ ngon.] 3. E hèm. Xin chào, em là Tine ngầu lòi. Còn bên cạnh em đây là..." "Chồng Tine." "Tao tát cho phát giờ. Nghiêm túc xíu coi." "Nghiêm túc rồi đó." "Làm lại." "Xin chào. Em là Tine ngầu lòi. Còn bên cạnh em là..." "Vợ Tine cũng được." 4. "Hồi cấp 3 tao cũng toàn có bạn gái. Bây giờ tao cô đơn rồi. Muốn có thời gian như hôm nay, cùng nhau ngắm bầu trời." "Mắt mày tự nhìn không được à?" "Đệt. Cùng nhau nghe nhạc của nhóm này." "Tai mày bộ điếc hả?" "Cùng thích xem phim." "Làm sao biết cô ta thích cùng một bộ phim với mày?" "Mày ghẹo gan tao đó hả? Nói tóm lại, tao muốn làm cái gì đó như một cặp đôi." "Vậy thì tao sẽ bầu bạn với mày." "Đâu có giống nhau. Nên tao nghĩ là...có bạn gái là tốt nhất. Mày hiểu mà, đúng không?" "Không hiểu." "Sarawat." "Mày phiền phức quá. Hôn luôn cho rồi." Câu chữ vừa kết thúc, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Trong nháy máy, bàn tay dày vươn ra giữ lấy đầu tôi rồi kéo tới gấp rút trao một nụ hôn. Giây phút ấy, thế giới trước mắt vốn bình yên bỗng quay mòng mòng như mất phương hướng. Môi của thằng Sarawat áp lên môi tôi. Nó không dịu dàng, cũng chẳng giống cảnh kinh điển trong phim truyền hình Hàn Quốc. Quan trọng là không hề đưa lưỡi vào dù chỉ một chút. Thế mà sao...tôi chỉ có thể ngồi yên và sửng sốt với những gì vừa xảy ra. Cho đến khi nó rút cái hôn về rồi nhìn tôi, trái tim vẫn còn đập loạn nhịp. Mày có quyền gì mà hôn tao chứ, mẹ nó! Hôn kiểu không kịp phòng bị luôn. Ốiiiiiiiiiiiiiii. "Tao đặt chỗ mày rồi." "...!!" "Thế nên cấm tán tỉnh ai nữa." 5. "Rất nhiều lần rồi tao đều không tìm được câu trả lời cho chính mình." "Mày thì tìm được câu trả lời quần què gì chứ. Nó là triệu chứng của người rơi vào nấm mồ tình yêu đấy, vừa lòng chưa? Ít nữa mày sẽ chết yên ổn thôi vì cái nấm mồ thằng Sarawat đào nó sâu lắmmmmmmmmm. Khốn kiếp!" 6. "Bạn anh động đến người của em trước." Đã bảo ai động đến thằng Tine, tôi xử tất. Bất kể đó là người nào. Và nếu sự việc xảy ra tất cả bắt đầu đều là vì tôi lựa chọn bảo vệ thằng Tine, lo lắng cho nó, giữ kỹ nó thì cứ việc. Tôi luôn sẵn sàng liều mạng. "Tao không quan tâm." "Em cũng không quan tâm. Ai động đến thằng Tine, em tuyệt đối sẽ không nể mặt." 7. Ai nhìn thế nào tôi không biết, song đối với tôi, thằng Tine là vật thể sống rất dễ bắt nạt. Càng những lúc nhõng nhẽo thì lại càng muốn đè ra ăn hiếp cho biết thân biết phận. Tôi không để cho nó có thời gian than vãn gì thêm, lập tức giữ cằm đối phương cho ngước lên để dễ dàng thoa thuốc. Thế rồi biết kết quả là gì không. Triệu chứng tim đập mạnh lúc nhìn vào đôi mắt chớp chớp kiểu ngây thơ vô số tội của nó. Đúng đáng yêu. Đúng đáng yêu. Đúng đáng yêu. Chết tiệt!! Từng câu từng chữ của thằng Man lập tức hiện lên trong đầu tôi. "Khi mày muốn, mày phải biết xin. Cái khỉ gì cũng phải xin trước đã. Cho sờ một chút nhé. Cho bắt nạt một chút nhé. Nói ra đi chứ, thằng quần. Cứ nghĩ trong lòng, người ta sẽ biết sao?" Giờ đây khi tôi bắt đầu không thể kiềm nén cảm xúc của mình được nữa, thôi thì thử làm theo lời khuyên của thằng Man xem sao. 8. Tôi luôn che giấu sự khùng điên của mình với người ngoài. Chỉ có bạn bè và người thân thiết mới biết thật ra tôi là người thế nào, khùng điên và kỳ dị ra sao. Sở dĩ tôi không thể hiện con người thật cho người khác biết là bởi trên thế giới này, con người ta không có thời gian để quan tâm đến tất cả mọi người và làm hài lòng ai đó trong tất cả mọi chuyện. Vậy nên chúng ta chỉ lựa chọn làm hài lòng một số người, thể hiện ra với một số người và yêu thương.. .chỉ một người nào đó mà thôi. 9. Lần này thằng Sarawat hết quay sang nhìn tôi rồi lại nhìn tụi bạn nó. Đừng nha mày. Đừng chơi dại nha. Đừng! Khoan đãaaaaaaaaaaaa. Thằng Sarawat đứng dậy. Lúc ấy tôi vội quay mặt về bàn, cúi đầu nhìn điện thoại trong tình trạng mồ hôi chảy ròng ròng. Trong lòng thầm cầu nguyện thằng Sarawat đừng đi tới đây. Nhưng dường như đã quá trễ. Lúc nhận ra thì thân hình cao cao của người kia đã đứng sừng sững ở đây rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn người thân cao đang đứng trước mặt. Gương mặt điềm tĩnh, không có tí cảm xúc nào của nó khiến tụi Bạch hổ cười tủm tỉm. Sau đó thanh âm trầm thấp nhưng dịu dàng vọng tới màng nhĩ. Cá chắc rằng giọng nhỏ đến mức chỉ trong bàn với nhau mới có thể nghe được. Tôi hi vọng là vậy... "Thằng Tine." "Có...chuyện gì?" "Đừng đáng yêu nữa. Bạn chọc." "...!" Tao đã làm gì sai chứ. "Mày phải nói với bạn mày chứ, Sarawat." Lần này là thằng Fong cắt ngang. Mặt nó đúng hớn hở vì biết rõ tôi đã quá shock để có thể cãi lại như mọi khi. "Tao không ngăn nổi bạn nên mới phải ngăn người của mình." Đối phương vẫn đáp bằng tông giọng đều đều. "Rồi không biết làm sao bạn tao lại trở thành người của mày được nhỉ?" "Thì đây là người yêu." "Hả!" "Là người yêu của tao, sao có thể không phải của tao được chứ?" "..." "Đúng không?" Lúc đó thế giới vốn bí mật của tôi sụp đổ không còn bất cứ thứ gì. Tim tôi... 10. "Bố." "..." "Con biết bố buồn." "Sao con biết bố buồn?" "Thì đoán." "Từ khi sinh con ra, bố chưa bao giờ bắt ép con đúng không? Lúc vào lớp 7, con muốn học ở đâu bố cũng cho học. Lên lớp 9, con bảo không muốn thi vào trường quân sự bố cũng chưa bao giờ cấm cản. Thậm chí cả lúc vào đại học, con chọn theo học ở khoa mà người khác không học, bố cũng để cho con lựa chọn tương lai của mình." "..." "Đến tận ngày hôm nay, bố chưa bao giờ buồn vì những điều con lựa chọn, những điều con yêu thích." "Vậy bố có buồn không khi con không phải đàn ông. Con không chọn bảo vệ phụ nữ." "Là đàn ông, sinh ra không nhất thiết phải bảo vệ phụ nữ. Chỉ cần bảo vệ người con yêu thì đó chính là đàn ông. Lo lắng làm cái gì?"